Tử Xuyên Tam Kiệt
Tác giả: Lăo Trư
Quyển 14: Chuyển Thuấn Hồng Nhan.
-----oo0oo-----
Chương 4: Khủng bố lãng triều
Nhóm dịch: Tú Xuyên
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
Cổ Lôi vào sáng sớm hôm sau đã khẩn cấp xuất phát, do sợ bị giám thị, Tử Xuyên Tú không dám tiễn y, chỉ có thể lặng lẽ qua song cửa quan sát thân ảnh y cưỡi kị mã dần khuất trên trường nhai.
Nhìn người đáng tin duy nhất bên cạnh mình ly khai, gã buồn bã rời khỏi cửa sổ.
Hiện tại, so với ở Viễn Đông được thiên quân vạn mã ủng hộ, bản thân chính xác chỉ còn một mình cô cô linh linh.
Các hộ vệ và Tú tự doanh binh khác, Tử Xuyên Tú hiện tại không dám tin bọn họ.
Có lẽ bọn họ lúc xuất phát ở Viễn Đông xác thật trung thành với gã, nhưng trở về Đế đô nhiều ngày như thế, trở lại thủ đô của cố quốc, Tử Xuyên gia nếu muốn mua chuộc bọn họ thì quá dễ dàng.
Tuy đã tiếp thụ chức hàm thống lĩnh, nhưng Tử Xuyên Tú vẫn còn chưa có nhận thư nhậm mệnh đến nhận nhiệm vụ ở Đán Nhã quân khu, hình như cao tầng của Tử Xuyên gia vẫn còn do dự về việc trao quân quyền rất lớn cho gã.
Tử Xuyên Tú tâm tình cực xấu, cứ trốn ở trong phòng không muốn gặp ai, cho dù là Tư Đặc Lâm hay Đế Lâm mời gã tham gia tiệc tùng, gã cũng nói đang bị cảm để từ chối.
Lý do nói đến cũng rất mắc cười, bởi vì hai người bọn họ cũng là cao cấp trọng thần của gia tộc, gã hoài nghi trong kịch bản bức bách gã không biết hai người bọn họ có tham gia hay không.
Đương nhiên, chuyện này không có đạo lý, nhưng sau khi bị Tử Xuyên Trữ lừa gạt, Tử Xuyên Tú trong lòng xuất hiện chướng ngại tâm lý, đối với ai cũng nghi thần nghi quỷ.
Ở trong mắt gã, cả Đế đô hoa lệ đều là một cái vòng xoáy âm mưu, mỗi người đi đường đều là mật thám của Giám sát thính và tổng trưởng phủ.
Thế nhưng hôm đó, kì bổn Phổ Hân của Hắc kì quân ở Đế đô làm việc đến cầu kiến, Tử Xuyên Tú đột nhiên có hứng thú tiếp kiến hắn. Dù sao, hiểu rõ bộ đội và bộ hạ tương lai của mình cũng là điều nên làm.
Kì bổn Phổ Hân dáng vẻ cao cao, gương mặt gầy gò đen thui đầy vết nhăn. Hắn vận chế phục thẳng thớm, nhưng khí chất toát ra rõ ràng chẳng phải của quân nhân, may có sợi dây nịt màu nâu đen giúp hắn tăng thêm khí khái quân nhân.
"Xin hỏi, ở trước mặt có phải là vị anh hùng Viễn Đông, Tử Xuyên Tú đại nhân đại danh đỉnh đỉnh không?" Hắn mỉm cười, lễ độ hỏi.
Tử Xuyên Tú mở nắp một bình rượu, vất cái nắp xuống đất, mở miệng: "Nói thừa!"
Kì bổn Phổ hân xấu hổ cười cười. Tuyệt đối không thể nói là hắn đang nói thừa, bởi vì nhìn bộ dạng hiện tại của Tử Xuyên Tú, không ai có thể tưởng được một người đang nồng nặc mùi rượu, râu ria xồm xoàm, y phục nhăn nhúm chính là vị đại anh hùng trẻ tuổi đẹp trai thanh danh đỉnh đỉnh kia.
"Biết đại nhân sắp đảm nhiệm thống soái tối cao của quân đoàn tôi, tin tức này truyền đến khiến toàn thể quan binh quân tôi vô cùng phấn chấn. Từ sau khi tiền nhiệm thống lĩnh đại nhân tuẫn quốc ở Viễn Đông, chức vị tư lệnh của quân đoàn tôi vẫn bỏ trống. Hiện tại, tổng trưởng điện hạ anh minh lựa chọn một danh tướng như Tử Xuyên Tú đại nhân đến dẫn dắt chúng tôi, hành động này chứng tỏ gia tộc rất quan tâm và coi trọng Hắc kì quân, khiến toàn thể quan binh chúng tôi vô cùng cảm kích. Toàn thể quan binh nhất định đoàn kết ủng hộ Tú Xuyên đại nhân, chúng tôi tin, dưới sự chỉ huy của đại nhân, quân ta nhất định sẽ..."
"Có rượu không?" Tử Xuyên Tú ngắt lời hắn, nhìn bộ dạng kinh hoàng thất thố của Phổ Hân, gã mất kiên nhẫn lắc lắc cái bình rỗng: "Ta uống hết rồi".
"A a! Cái này, hết sức xin lỗi, hạ quan đến gấp, chuẩn bị không đầy đủ, tuy cũng có mang đến chút lễ mọn, nhưng lại không có rượu ngon trong đó. Hết sức xin lỗi!"
"Để xem". Tử Xuyên Tú nhìn một đống lễ vật chất cao, nào là tơ lụa quý, trang sức vàng, đá quý...Gã nhếch mép cười châm biếm, nếu phần lễ vật này mà gọi là "Chuẩn bị không đầy đủ", gã thật không biết thế nào mới coi như là đầy đủ đây!
"Các hạ tìm ta có chuyện gì?"
Cổ họng kì bổn Phổ Hân phát ra một tràng thanh âm "Cô lỗ cô lỗ" vô ý nghĩa, "Không, không có gì! Chỉ là hạ quan biết đại nhân sắp trở thành trưởng quan quân đoàn, vì thế đến bái kiến biểu đạt kính ý mà thôi".
"Thật không có chuyện gì sao?"
Trong nhất thời, Phổ Hân nhận thấy nhãn thần đang mông lung say rượu của đối phương đột nhiên biến thành sắc bén vô bì, nhãn thần khiến người ta không dám nhìn thẳng, đó là mục quang phảng phất có thể nhìn xuyên qua mọi chướng ngại, nhìn vào tận nơi sâu thẳm nhất trong lòng người khác.
Hắn lắp bắp nói: "Thật không có gì, chỉ là các huynh đệ biết Tú Xuyên đại nhân nhậm chức, đặc ý cử tôi đại biểu đến thăm hỏi một tiếng..."
Vì tránh né mục quang sắc như đao của Tử Xuyên Tú, Phổ Hân ngó quanh quẩn, phát xuất cảm thán, "Ai nha, ngài là thống lĩnh của gia tộc, là anh hùng của Viễn Đông, lại ở trong chiêu đãi sở thô lậu thế này, quân vụ xứ an bài kiểu gì vậy? Như thế là làm mất thân phận của ngài! Đại nhân, nếu không chê, mời ngài đến ở tại trụ sở làm việc của Hắc kì quân chúng ta, nơi đó đều là người của ta, phương diện nào cũng thuận lợi, các huynh đệ đang mong sớm ngày chiêm ngưỡng phong thái của đại nhân!"
Tử Xuyên Tú cười cười, "Phổ Hân các hạ..."
Kì bổn Phổ Hân vội ngắt lời của gã, "Đại nhân, ngài gọi tôi là tiểu phổ đắc là được rồi! Quân trưởng đại nhân là phụ thân của chúng tôi, chúng tôi đều là hài tử của ngài!"
Tử Xuyên Tú dở khóc dở cười, trong quân của Tử Xuyên gia đẳng cấp phân minh, xác thật có quán lệ như thế, các sĩ binh đều quen cách xưng hô "Phụ thân" với thống soái, mà các thống soái khi kiểm duyệt bộ đội cũng quen miệng gọi "Các hài tử của ta", ai cũng không cảm thấy có gì không đúng. Nhưng để cho gã nói, làm thế nào gã cũng không thể nói theo kiểu đó được.
Viễn Đông địa khu phong khí tự do bôn phóng, quân đội tuy cũng kỉ luật nghiêm minh, nhưng lại không có tập tục kỳ quái như thế, vừa nghe trung niên quan quân chừng năm mươi tuổi ở trước mặt mình gọi mình là "Phụ thân đại nhân", Tử Xuyên Tú sém chút nữa ói liền tại chỗ.
Tử Xuyên Tú cố nhịn, "Vậy thì, tiểu Phổ các hạ, làm phiền ông giới thiệu sơ qua tình huống chủ yếu của quân đoàn cho ta nắm!"
Phổ Hân xuất hiện thần tình xấu hổ, "Đại nhân, tôi không phải là quân quan của tham mưu bộ, tôi chỉ là quan binh thuộc hậu cần bộ của quân đoàn, chủ yếu phụ trách hậu cần trang bị, hậu cần bộ chúng tôi không nắm được tình huống cụ thể của các đoàn đội bộ đội. Tôi thấy, nếu là tình huống chuyên môn, phải chờ đến khi ngài đến Đán nhã quân khu, do tham mưu trưởng quân đoàn đích thân báo cáo cho ngài".
"Vậy thì nói về tình huống của hậu cần bộ các người đi. Quân đoàn ta có bao nhiêu binh viên? Các lộ bộ đội phân biệt trang biệt vũ khí gì? Cơm nước ăn uống của quân đoàn thế nào, lương thực của chúng ta đặt ở thành thị thuộc các hành tỉnh nào? Quân ta mỗi ngày tiêu phí bao nhiêu lương thực và kinh phí? Ông nói sơ lược qua đi!" Gã rút ra một bản bút kí và một cây viết, cúi đầu chuẩn bị ghi lại.
Đợi hồi lâu vẫn không có thanh âm, Tử Xuyên Tú kinh ngạc ngẩng đầu, "Sao?"
Kì bổn Phổ Hân đỏ mặt, lắp ba lắp bắp: "Đại nhân, chuyện này, các hạng nghiệp vụ cụ thể là do các phó thủ của tôi, bọn họ đều có sổ sách lưu lại, lần này đi quá gấp nên tôi không có chuẩn bị mấy sổ sách báo cáo này..."
"Phổ Hân các hạ, là người phụ trách chủ yếu của Bạn sự xứ tại Đế đô của Hắc kì quân đoàn, ông lại nói bản thân không hiểu nghiệp vụ cụ thể? Vậy ông rốt cuộc phụ trách phương diện công tác nào?"
Biểu tình của Phổ Hân như sắp khóc, "Tôi chủ yếu là phụ trách đối ngoại. Tôi tinh thông đủ các loại tiệc tùng tổ chức xuyên suốt bốn mùa xuân, hạ, thu, đông, hiểu biết về các loại mỹ tửu, các đặc sản, cách nấu các món ăn ngon như hầm gà phải hầm thế nào, chưng bào ngư phải ra sao...Tôi còn biết sinh nhật của Mạc liêu trưởng Ca San là ngày ba tháng năm, thê tử Lý Thanh của trưởng quan Quân vụ xứ Tư Đặc Lâm thích nhất là chuỗi trân châu, tổng thống lĩnh La Minh Hải thích môn đánh cầu..."
Hắn nhìn Tử Xuyên Tú, do dự một chút nói: "Còn Tử Xuyên Tú đại nhân ngài thích nhất là thu thập tiền bạc, hoàng kim, bảo thạch, các loại trái phiếu, cổ phiếu và sách báo đồi trụy". Hắn nghiêng đầu nói nhỏ: "Đại nhân, trong lễ phẫm lần này tôi có giấu ba bản Long Hổ Báo mới nhất, là chuẩn bị đặc biệt cho ngài!"
Tử Xuyên Tú kinh ngạc nhìn hắn, dường như không dám tin vào tai mình. Gã thật sự dở khóc dở cười, một câu "Đồ ăn hại" đã đến cửa miệng, may mà cuối cùng vẫn nhịn được.
Gã quan sát tên bộ hạ tương lại ăn vận quân phục chỉnh tề ở trước mặt gã, hỏi: "Phổ Hân các hạ, chức vị kì bổn của ông làm sao có được thế?"
Phổ Hân mếu máo: "Đại nhân, tôi vốn là một quản lý cho tửu điếm lớn nhất ở Đán nhã, chỉ là tiền nhiệm quân đoàn trưởng Phương Kính đại nhân thích tôi, gọi tôi vào trong quân đội, chuyên môn phụ trách đối ngoại cho Hắc kì quân. Vì để tôi có thân phận nhằm tiện giao tiếp với người bên ngoài, ông ấy nói, Từ hôm nay, ngươi cứ vận chế phục Kì bổn đi! Tú Xuyên đại nhân, ngài không phải muốn khai trừ tôi chứ? Vậy tôi chỉ đành quay về tiếp tục nghề cũ..."
Tử Xuyên Tú cười khà khà, đã nhiều ngày qua gã mới lần đầu cảm thấy vui vẻ như thế. Nhờ vậy mà mọi u ám như bị quét sạch, gã đứng lên vỗ vai hắn, "Phổ Hân các hạ, xem ngươi vận quân trang, lại chẳng có kiến thức của quân nhân a! Trong quân đội không nói Khai trừ, chúng ta chỉ nói Giải dịch hoặc là Giải ngũ".
"Vâng vâng, đại nhân dạy phải. Hạ quan kiến thức thiển bạc, sau này cần đại nhân chỉ bảo nhiều, chỉ bảo nhiều..." Đầu tóc Phổ Hân ướt sũng mồ hôi, nhưng nhìn vị tân nhiệm thống lĩnh trưởng quan vui vẻ, hắn cũng cảm thấy thoải mái hơn chút.
"Ông dẫn đường, chúng ta đến chỗ Bạn sự xứ của các người một chuyến!"
"Vâng vâng, hoan nghênh đại nhân đến thị sát, hoan nghênh đại nhân đến chỉ đạo!"
Trong ngày hôm đó, Tử Xuyên Tú mặc kệ các loại thủ tục quy trình của gia tộc, lôi kéo kì bổn Phổ Hân nhếch nhác chạy đến Bạn sự xứ của Hắc kì quân đóng ở Đế đô.
Thượng ty sắp nhậm chức đột nhiên quang lâm khiến cho Bạn sự xứ chấn động, đám quân quan bối rối lúng túng nháo nhào, vội vàng sắp xếp đống văn kiện và đồ đác vứt lung tung, dĩ nhiên trong đó không thiếu các bản văn hóa phẩm đồi trụy, Tử Xuyên Tú cũng chẳng lấy làm lạ.
Nhìn kiểu cách của Phổ Hân thì Tử Xuyên Tú cũng dư biết cách làm việc của đám thuộc hạ hắn. Tự nhiên, Tú Xuyên đại nhân tuyệt không thể dung nhẫn đối với dạng hành vi phạm quân kỉ nghiêm trọng thế này.
Gã triệu tập toàn thể quân quan khai hội, trong buổi họp, Tú Xuyên thống lĩnh nghĩa chính nghiêm từ phê bình các quân quan, tuyên bộ lập tức tịch thu toàn bộ sách báo đồi trụy.
Các quân quan bị giáo huấn ủ rũ cúi đầu, trong lòng thì thân thiết lôi tổ tiên ông bà thân sơ của Phổ Hân ra mắng: ngươi rảnh quá chạy đến kiếm tân nhiệm tư lệnh thì cũng được, hà cớ gì lại dẫn hổ về nhà, ngay cả báo trước một tiếng cũng không có.
Đương nhiên, Tú Xuyên đại nhân cũng không thể để cho người khác thấy là gã vì mấy bản văn hóa phẩm đồi trụy mà chạy đến đây, gã giả bộ nghiêm túc hỏi han các vấn đề chuyên môn nghiệp vụ. Đám quân quan dù bê bối nhưng vẫn rất quen thuộc nghiệp vụ, Tử Xuyên Tú qua nói chuyện biết, Hắc kì quân đoàn hiện có binh lực chín vạn ba ngàn người, chín mươi phần trăm đều là sĩ binh được bổ sung sau chiến tranh Viễn Đông, binh viên chuyên nghiệp thua xa Biên phòng quân và Trung ương quân, trình độ huấn luyện cũng không thể khiến quân quan cao cấp hài lòng. Tại chiến tranh Viễn Đông, chủ lực của Hắc kì quân trong chiến dịch Nguyệt lượng loan bị quân đoàn Lỗ Đế tàn sát, tổn thất thảm trọng.
Trang bị cho trận tuyến phòng ngự chỉ có Đầu thạch xa, nõ xa, nhưng số lượng không đủ để hình thành trận tuyến hữu hiệu, công binh và xe ngựa vận tải thiếu rất nhiều, nếu như phát sinh đại chiến, một đại đội công binh chỉ có thể chuyên chở được một đoàn đội, còn xa mới đạt được mục đích toàn quân khoái tốc cơ động.
Cung tiễn thì lại có nhiều, cường cung, nõ cung, liệp cung đều rất nhiều, thế nhưng các bài tập và chiến thuật huấn luyện cho cung tiễn thủ đều không đầy đủ, nếu để đạt được chỉ tiêu một sư đoàn có hai đại đội cung tiễn thủ yểm hộ thì vẫn còn thiếu nhiều.
Kị binh bộ đội thì sao? Quân đoàn hiện có hai sư đoàn kị binh, bất quá hai sư này đều chỉ hiện hữu trên giấy, bởi vì chiến mã không đủ, hiện tại sư đoàn kị binh chỉ là ba tên lính cùng với một thớt chiến mã đang tập luyện, "Không đủ, không đủ, không đủ!" Tử Xuyên Tú nghe một ngày, nghe nhiều nhất chính là hai chữ "Không đủ" này. Gã sầu muộn vô bì, hỏi: "Vậy chiến mã đến khi nào mới cấp cho chúng ta?"
"Chuyện này..." Các quân quan nhìn nhau, ai cũng không dám lên tiếng.
Kì bổn Phổ Hân cẩn thận nói: "Vốn nửa năm trước chúng tôi không dễ mới mời được Mạc liêu trưởng Ca San đi dùng cơm, chúng tôi khổ sở van nài rất lâu, cuối cùng cô ta đồng ý dùng tư kim của hậu cần xứ để mua năm ngàn thớt chiến mã cho chúng tôi, thế nhưng năm ngàn thớt chiến mã này chưa kịp đến tay chúng tôi thì đã bị Thống lĩnh Tư Đặc Lâm đoạt mất, nói là phải trang bị cho đệ ngũ thập tam sư đoàn dự bị quân!"
Tử Xuyên Tú vỗ bàn đứng dậy, "Sao có thể như thế! Tư Đặc Lâm tiểu tử, ngươi đè đầu khi phụ lão tử sao? Các ngươi đợi đi, ta đi kiện hắn! Năm ngàn thớt chiến mã, ta phải bắt hắn ói ra không thiếu một con!"
Mắt thấy quân đoàn trưởng tân nhiệm khí phách như thế, chúng quân quan vỗ tay hoan hô rần rần.
Tú Xuyên đại nhân không hổ là anh hùng Viễn Đông, nghe nói đại nhân còn có quan hệ rất tốt với tổng trưởng hiện tại, còn có quan hệ tình cảm phức tạp với cả tổng trưởng tương lai.
Đương nhiên, những mối quan hệ này là rất xa vời đối với đám quân quan tôm tép này, thế nhưng bọn họ chỉ cần biết một chuyện là đủ, đó là a Tú thống lĩnh của bọn họ là chỗ dựa rất vững chắc của họ, cả trưởng quan của quân vụ xứ ngài ấy cũng không xem ra gì.
Có một trưởng quan cường ngạnh như thế, ngày tháng bị ai bị khinh là bị thịt của Hắc kì quân sắp chấm dứt rồi sao?
Các quân quan nhân cơ hội thêm mắm thêm muối cổ động Tử Xuyên Tú, "Đúng thế, nhưng không chỉ là năm ngàn thớt chiến mã. Chuyện giống như thế trước đó còn xảy ra rất nhiều lần. Vô luận là trang bị mới nào cũng bị bọn họ giành trước, chiến mã tốt cũng giành cho bọn họ, vũ khí tốt cũng giành cho bọn họ, hơn nữa số lượng đặc biệt lớn".
"Nếu như nói là ưu tiên cung cấp cho Trung ương quân hoặc cho bộ đội ở biên cảnh đánh trận, vậy chúng tôi cũng không có ý kiến. Thế nhưng đại nhân ngài xem, một sư đoàn dự bị, cả nơi đóng quân cũng không rõ ràng, vậy mà bọn chúng cứ lần lượt nuốt hết mọi thứ cung cấp cho chúng tôi, đại nhân ngài xem, uất ức này chúng tôi làm sao nhịn đây?"
"Đại nhân, Phương Kính thống lĩnh khứ thế rồi, Hắc kì quân chúng ta giống như một đám hài tử không có mẹ, bị người ta khi phụ đến thảm a! Tại Thống lĩnh xứ, ai nói dùm chúng tôi, chúng tôi căn bản không có chút giá trị nào a! Chúng tôi ngày đêm mong ngóng, cuối cùng trời cũng thương xót, một đại anh hùng đã đến thống lĩnh chúng tôi, xin ngài ra mặt cho chúng ta! Hắc kì quân phải dựa vào ngài rồi!"
Bị chúng quân quan vỗ mông ngựa đến chóng mặt, Tử Xuyên Tú tức điên người đi nhanh ra khỏi cửa.
Kì bổn Phổ Hân ngoan ngoãn tiễn gã lên xe ngựa, "Đại nhân, ngài còn chưa có xe ngựa chuyên dụng sao, thấy xe này thế nào, trong thời gian ngài ở Đế đô, chúng tôi sẽ chuyên môn an bài xe ngựa để phục vụ ngài đi lại".
"Uhm". Tử Xuyên Tú cũng không nói nhiều, trực tiếp phân phó xa phu, "Đến Quân vụ xứ đi!"
* * *
"A!"
"A!"
"A!"
Tư Đặc Lâm thống lĩnh đành phải đặt bút xuống, nhìn sang cái người đang rảnh rỗi ngồi ở góc tường thổi bong bóng nước miếng, "A Tú, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
Tử Xuyên Tú nhăn mày nhăn mặt, "Ta đang tham quan quân vụ xứ. Quân vụ xứ thật không hổ là trung tâm quyết sách quân sự của gia tộc, các vị đại nhân đều nghiêm túc, nhãn thần tràn đầy ánh sáng trí tuệ, khắp người toát ra khí tức trí tuệ, ai nấy đều là chí sĩ trung lương a!"
Trong phòng hội nghị liền có tiếng cười khẽ, đám quân quan Quân vụ xứ hứng thú nhìn Tử Xuyên Tú.
Người này là nhân vật phong vân đương kim, sự tình của gã đã trở thành truyền kì.
Gã là cao cấp quân quan của gia tộc, từng là anh hùng cứu Tử Xuyên gia tộc, trong chiến tranh Viễn Đông là hào kiệt kề vai sát cánh với Tư Đặc Lâm trấn thủ Mạt y. Khi ma tộc khí thế cuồng ngạo, gã đột nhiên đầu hàng ma tộc, thanh danh tàn tạ, bị thế giới nhân loại chửi rủa. Khi giấy truy nã gã vẫn còn được tiếp tục dán khắp nơi thì gã đột nhiên trở về mang theo hào quang huy hoàng, "Quang minh vương giải phóng Viễn Đông", "Vương của Viễn Đông", "Người hùng của nhân loại", "Kẻ phục cừu cho Ca Ứng Tinh đại nhân", thật không biết có bao nhiêu danh xưng giành cho gã.
Hôm nay, vị anh hùng Viễn Đông đó đang nộ khí trùng trùng xông vào Quân vụ xứ, mặc kệ hội nghị đang diễn ra, mặt dày ngồi chơi vớ vẩn ở một góc phòng, đuổi cũng không chịu đi.
Tư Đặc Lâm nhìn cục thế trong phòng, biết không tống cổ được tên gia hỏa này thì hôm nay đừng hòng làm được gì, y vung tay kì ý hội nghị tạm ngừng, dẫn Tử Xuyên Tú tiến vào phòng làm việc của y, "A Tú, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
Tử Xuyên Tú đem sự tình nói qua, dùng ngữ khí trang trọng nhất nói: "Là tân nhiệm tư lệnh của Hắc kì quân, ta cường liệt kháng nghị hành vi kì thị của quân vụ xứ gia tộc đối với quân đoàn ta! Dự bị quân ngũ thập tam sư đoàn đó là thứ gì? Ta cường liệt kháng nghị! kháng nghị!"
Nghe gã nói xong, biểu tình của Tư Đặc Lâm vô cùng hoạt kê, chẳng còn dáng vẻ của một Tư Đặc Lâm nghiêm cẩn thường thấy. Tư Đặc Lâm ráng nhịn cười nói: "A Tú, về ngũ thập tam sư đoàn dự bị quân đó, ngươi thật không có chút ấn tượng nào sao? Ngươi là người sáng lập ra sư đó mà!"
"Sao có khả năng! Tư Đặc Lâm, huynh đang ngủ mê à, ta", thanh âm của Tử Xuyên Tú đột nhiên im bặt, gã nghĩ đến một chuyện, nhất thời, mặt của gã chảy dài, tròng mắt như muốn rớt ra ngoài.
Gã rất không lễ mạo, ngón tay chỉ thẳng vào mặt Tư Đặc Lâm, "Chẳng lẽ?"
"Uhm! Đúng thế". Tư Đặc Lâm gật mạnh đầu, "Ngươi đoán không sai".
"Trời ơi! Chắc ta chết mất!" Tử Xuyên Tú gào lớn, "Bãi phân ta đạp năm xưa, sao giờ lại đổ lên đầu ta?"
"Hắc hắc" Tư Đặc Lâm cười lạnh, "Chuyện này vẫn chưa đáng cười đâu! Đáng cười là có người sau khi bị đổ lên đầu thì chạy đi tứ xứ tìm người tính toán! Đám chiến mã, vũ khí, trang bị vật tư đó chẳng phải thông qua danh nghĩa ngũ thập tam sư đoàn dự bị đội cấp cho Viễn Đông các ngươi sao? Hiện tại có người lại đến kháng nghị với ta! Hừ hừ!"
Tử Xuyên Tú xấu hổ che mặt không dám nhìn Tư Đặc Lâm, hận không thể khoét đất chui xuống, bình sinh còn chưa từng bị hố lớn thế này, gã giả bộ than khóc, "Ta còn mạnh miệng nói với đám bộ hạ nhất định sẽ lấy lại chiến mã, hic hic, quá mất mặt rồi, ta không muốn sống nữa!"
"Đủ rồi! Đừng giả vờ nữa, ta còn không hiểu ngươi sao? Da mặt ngươi dày kim đâm không thủng, có chút xíu đó thì ảnh hưởng gì nổi ngươi!" Tư Đặc Lâm nói: "Hôm nay nếu ngươi không đến thì ta cũng sẽ đi tìm ngươi. Thế nào, tiếp thu Hắc kì quân, cảm giác ra sao?"
Ý thức được đây không phải là nhàn đàm với bằng hữu mà là trưởng quan quân vụ xứ chính thức nói chuyện với tân nhiệm thống soái Hắc kì quân, Tử Xuyên Tú cũng nghiêm túc trở lại, "Ta còn chưa chính thức nhận nhiệm, bất quá có hiểu sơ tình huống hiện tại, vấn đề của hắc kì quân không ít, trong lòng ta còn chưa biết tính sao".
Tử Xuyên Tú tịnh không phải khiêm tốn, bản thân vừa tiếp thu một tập đoàn chiến đấu phức tạp, do nhiều đơn vị quân sự tổ thành, có đủ dạng công năng chiến đấu, địa bàn quản lý là quân khu dài hai trăm năm mươi dặm, rộng một trăm hai mươi dặm, nằm ở biên cảnh giữa tây nam bộ gia tộc và Lâm gia, có mấy chục chính quy bộ, kị sư đoàn, biên phòng đoàn đội và các chủng chuyên nghiệp bộ đội, hơn nữa hậu phương còn có tám hành tỉnh trực thuộc quân khu.
Vị thống lĩnh vừa được đề bạt minh bạch, bản thân sẽ phải phụ trách một quân khu cường đại chỉ sau Viễn Đông quân khu, chịu trách nhiệm thủ vệ tây nam lãnh thổ gia tộc, hơn nữa trong tương lai gần còn phải chủ động xuất kích, vượt qua lãnh thổ Lâm gia công kích lãnh địa Lưu Phong gia.
Chi quân đội này phải chăng có thể đảm nhận nhiệm vụ gian khó lớn lao đến mức vậy, cho dù bổn ý gã không muốn nhận vị trí này, nhưng bản thân một khi đã tiếp nhận, bản thân phải có trách nhiệm đối với bộ đội dưới quyền mình.
Tư Đặc Lâm mỉm cười nói: "Đối với người khác có lẽ là rất khó khăn, nhưng a Tú ngươi là người có kinh nghiệm lãnh đạo, ngươi từng ở Viễn Đông ứng phó cục diện phi thường nguy hiểm, ta không hề lo lắng về năng lực quân sự của ngươi. Nhưng tây tuyến của gia tộc và Viễn Đông khác nhau rất lớn, ở Viễn Đông, quân đội và dân chúng đều nghe theo ngươi, ngươi một mình nắm đại quyền, nói một là một, sát phạt quyết đoán, nhưng ở Đán nhã quân khu, cục thế tuy không có nguy cấp như Viễn Đông, nhưng các dạng quan hệ lại phức tạp hơn gấp bội.
"Là trưởng quan quân sự, ngươi cần phải hiểu các thiết lập quan hệ với các phương thế lực, ngươi phải qua lại với các dân chánh trưởng quan địa phương, phải tương xử với các quý tộc và địa chủ địa phương, phải quan hệ với đại biểu nguyên lão hội địa phương, phải ứng phó với quân pháp trưởng quan của giám sát thính đóng ở đó. Những mối quan hệ này nếu như ngươi làm không tốt, vấn đề sẽ phát sinh có thể rất lớn, những thứ như bổ cấp cho quân đội, triệu tập dân công, lương thảo trang bị đều dựa vào bọn họ cung cấp. Hơn nữa, tuy phẩm cấp của ngươi cao hơn cấp đầu não của hành tỉnh, nhưng ngươi không thể tùy tiện xen vào sự vụ thuộc quyền hạn của người ta, càng không thể nhúng tay vào ân oán cá nhân giữa các quý tộc địa phương, nhất định phải bảo trì sự trung lập của quân đội, không được dính vào chính trị, đây là thiết luật của quân đội gia tộc.
"Các hành tỉnh tây nam là các vùng trù phú nhất của gia tộc, cũng là nơi thế lực quý tộc của nguyên lão hội cường thịnh nhất, ngươi sau khi nhậm chức, sẽ đối mặt với nhiều dụ hoặc và uy hiếp, tuy không thấy đao thương và máu, nhưng nguy cơ cũng trùng trùng như chiến trường. Tóm lại, mọi thứ phải cẩn thận hành sự, ngàn vạn lần chớ làm theo tính khí".
Tử Xuyên Tú im lặng lắng nghe, trong ngữ khí bình đạm của Tư Đặc Lâm chứa đựng rất nhiều tình cảm quan tâm. Y là nhắc nhở gã, cũng là lo lắng dặn dò gã.
Tử Xuyên Tú trong lòng tràn đầy ấm áp, cho dù bản thân đã thành sự nghiệp không tệ ở Viễn Đông, nhưng ở trong mắt Tư Đặc Lâm, gã vẫn là một a Tú chưa thành thục, hành sự lỗ mãng như xưa.
Gã gật đầu, "Ta biết, sẽ thận trọng hành sự".
Tư Đặc Lâm hài lòng cười nói, "Ta cũng biết, a Tú ngươi trải qua phong vũ ở Viễn Đông, không phải là không có kiến thức, ta chẳng qua là dặn dò ngươi vài câu mà thôi. Ngươi sau khi chưởng quản Hắc kì quân, quân vụ xứ còn có rất nhiều công tác cần ngươi chi trì!"
Tử Xuyên Tú mỉm cười, "Đại ca, huynh và ta vẫn còn khách sáo ư?"
Tư Đặc Lâm cười lớn: "Không biện pháp a, nói kiểu đó nhiều riết không sửa được".
Y đang định tiễn Tử Xuyên Tú đi thì "ầm" một tiếng động mạnh, cánh cửa bị người ta chạm mở bung ra, một quân quan thở hổn hển xuất hiện ở cửa, sắc mặt đầy nét kinh hoàng.
Tư Đặc Lâm giận dữ mắng: "Tiểu tử tham mưu, ngươi quá vô lễ rồi! Ngươi dùng cách này để vào phòng làm việc của ta hả?"
Sắc mặt quân quan đó trắng như tờ giấy, "Đại nhân, không hay rồi! Đại quân ma tộc đã đột phá phòng tuyến Ngõa Luân, sáu hành tỉnh đông bộ khẩn cấp cáo cấp, tiên phong của ma tộc đã bức đến Khải cách thị cách Đế đô chưa đến năm trăm dặm!"
Tư Đặc Lâm và Tử Xuyên Tú đứng phắc dậy, hai người đưa mắt nhìn nhau, Tư Đặc Lâm run giọng: "Chuyện này sao có thể!"
Bỉ Đặc hành tỉnh nằm ở tây Cổ kì sơn mạch là một hành tỉnh chuyên về sản xuất nông nghiệp, là hành tỉnh nằm ở sát biên cương gia tộc, lưng dựa Cổ kì sơn mạch, nổi tiếng sản xuất gạo, lúa mì, đồ gốm và con gái đẹp, bởi vì không có đại công lộ xuyên qua nên về kinh tế không thể so nổi với các hành tỉnh công thương nghiệp phát triển như Cơ tân hành tỉnh ở tây bộ hay Đán nhã đặc khu ở tây nam, cũng không phải là đất có vị trí chiến lược được gia tộc quan tâm, trong năm mươi sáu hành tỉnh của gia tộc, Bỉ Đặc hành tỉnh chỉ được xem là một hành tỉnh hết sức bình thường.
Mỗi lần hội nghị thường lệ của Thống lĩnh xứ, tỉnh trưởng Cao Khắc của Bỉ Đặc hành tỉnh đều tự giác kiếm một góc ngồi im lặng không phát biểu, đợi sau khi các tỉnh trưởng khác tranh giành nói xong, tổng thống lĩnh La Minh Hải dường như mới nhớ còn có một hành tỉnh ở rìa biên cương gia tộc, tùy miệng hỏi, "Bỉ Đặc hành tỉnh có chuyện gì báo cáo không?"
Không đợi Cao Khắc đang giật mình hoảng hốt đứng lên định phát biểu, La Minh Hải gục gật đầu, "Vậy tốt rồi, giải tán!"
Do đó, địa vị của Bỉ Đắc trong mắt gia tộc vẫn chẳng có gì khác.
Nhưng vào ngày một tháng mười một năm bảy tám ba Đế quốc lịch, Bỉ Đặc hành tỉnh lại đột nhiên trở thành hành tỉnh được toàn bộ cao tầng gia tộc chú ý, về vinh dự này, từ tỉnh trưởng Cao Khắc cho đến bình dân bá tánh của Bỉ Đặc hành tỉnh, ai nấy đều thật tâm cảm tạ.
Nhưng đáng tiếc, cũng như ban đầu chẳng có gì nổi trội, hôm nay dẫn đến sự chú ý của cao tầng, đều chẳng do bọn họ lựa chọn.
Sự tình đến quá đột ngột, chẳng có tín hiệu gì báo trước.
Sáng sớm hôm ấy, trời vừa tờ mờ sáng, tiểu thành Lạc Cơ dưới chân Cổ kì sơn mạch còn chìm trong giấc ngủ, cư dân trong thành đột nhiên bị tiếng chuông "boong boong boong" đánh thức, người canh gác trên đầu thành dùng hết sức lực gào lên, "Cảnh báo, ma tộc binh đến rồi!"
Đối với bình dân trước giờ chưa từng trải qua chiến tranh thực sự, tình hình lần này đúng là vô cùng khủng bố.
Đứng trên tường thành nhìn về phía đông đều là biển người đen nghịt, là từng đoàn đội ma tộc binh nối tiếp, vô số gương mặt như ác quỷ dọa khiếp người, vô số cái miệng đang rống lên, "Tấn công!", thanh âm hồi đãng trên không trung liên miên không đứt đoạn.
Thị trưởng phát xuất tiếng kêu thảm thiết nhất trong đời y, "Sao có khả năng! Ma tộc binh làm sao vượt qua phòng tuyến Ngõa Luân? Quân đội của chúng ta đâu?"
Đây xác thật là vấn đề có ý nghĩa rất đáng khảo cứu, đáng tiếc lúc này không phải là lúc hỏi, cả thành thị đang chạy nháo nhào cả lên, ai đâu mà giải đáp cho y.
Do không có vị trí chiến lược nên Lạc Cơ không có chính quy quân trú thủ, chỉ có một đội cảnh vệ địa phương, mắt thấy tình hình nguy cấp,thị trường liên thanh triệu hoán, "Cảnh vệ đội, mau tới, mau tới thủ vệ thành tường a!"
Không hổ là người đã được qua huấn luyện chuyên môn, cảnh vệ đội của thành thị phản ứng nhanh hơn bình dân rất nhiều.
Chạy trước biển người đang chạy nạn, khi vô số bình dân còn chen chúc lấn ép nhau trên nhai đạo, gào khóc kêu trời gọi đất thì đám cảnh vệ đội đã thuận lợi ra hỏi cổng thành, thoáng chốc, thân ảnh của bọn họ đã biến mất khỏi đường chân trời, chỉ lưu lại một câu nói lãng đãng trong không khí, "Thị trưởng à, ngài phải ráng trụ vững! Kiên trì trụ vững, chúng tôi đi tìm cứu binh! Yên tâm đi, gia tộc sẽ truy nhận ngài là kì bổn hi sinh vì nhiệm vụ a!"
Thị trưởng gấp gáp dậm chân dậm cẳng, "A a! Thường thường câu này đều do ta nói, lần này lại bị đám chết nhát đó giành nói trước rồi!" Nhìn xung quanh, trên thành tường không một bóng người, trong thành, trên đường, phàm là động vật có chân đều đang hoảng loạn chạy về cổng tây thành, chỉ có một mình y là đứng ngây ngốc, vậy há chẳng phải chờ chết ư?
"Thế nhưng thân là quan viên thị chính, bản thân có trách nhiệm với đất đai trong tay, lâm trận đào thoát là trọng tội..." Thị trưởng trong lúc nôn nóng bỗng thông minh, ôm một con heo con bỏ lên tường thành, nghĩa chính nghiêm từ nói với nó: "Ta hạ lệnh ngươi, kiên thủ thành trì cho đến khi ta tìm cứu binh về cứu viện! Hiểu không?"
Con heo con: "Ục ục, ục ục..."
"Tốt, ngươi hãy làm tốt, tương lai ta sẽ truy nhận ngươi là hộ quốc thần trư!"
Thị trưởng vừa chạy vừa tự an ủi bản thân, ta đã bố trí nhân thủ, an bài lực lượng thủ vệ, ta là chạy về hậu phương điều tập binh lực để tiến hành phản kích, trong ứng ngoài hợp, tương lai ma tộc xâm phạm sẽ bị diệt dưới thành của ta. Như vậy sao có thể coi là lâm trận đào thoát được chứ? Nếu như thành thị luân hãm, đó là vì địch nhân quá cường đại, quan binh thủ thành đã toàn bộ trận vong, thế thì đã tận lực rồi, vậy cũng không thể trách ta!"
Y càng nghĩ càng đắc ý, tưởng tượng bản thân sẽ được gia tộc tặng cho huy chương dũng cảm, chỉ đáng tiếc y không có quay đầu nhìn, bằng không sẽ thấy "lực lượng thủ vệ" cũng lén lút chạy xuống tường thành, cong đít phóng về phía tây.
Thị trưởng Lạc Cơ và đám cảnh vệ đội bỏ thành chạy dị khẩu đồng thanh báo cáo lên đầu não hành tỉnh tin tức kinh người, "Chúng tôi chính mắt thấy mấy chục vạn ma tộc binh! Bọn chúng hung hãn kéo đến, thế không thể ngăn!"
Thị trưởng Lạc Cơ còn chảy dòng lệ đau xót, "Dũng sĩ thủ thành dốc sức khổ chiến, toàn bộ quang vinh tuẫn quốc!" Con heo con đó vốn tính qua năm sau thì mổ thịt, giờ bị giết đúng là quá lãng phí mà, thật khiến người ta đau lòng.
Ban đầu, tổng đốc và tỉnh trưởng hành tỉnh đều cho rằng bọn họ đang nói nhảm, nhưng không bao lâu có vô số báo cáo giống thế gởi lên, "Phật lãng thị xuất hiện ma tộc quân đội!"
"Ân gia thành xuất hiện ma tộc đại quân!"
"Ma tộc quân đội đang phát động công kích ở Gia Nam!"
Trong thời gian ba ngày, hơn hai mươi thành trấn, hương thôn, thành thị đều luân hãm, hơn nửa đông nam hành tỉnh đã lọt vào tay ma tộc quân đội. Trong ba trăm năm nay, đây là lần đầu tiên ma tộc đại quân xuất hiện trong bình nguyên của nhân loại, ba trăm năm trước, hậu quả của trận tây chinh lần đó của ma tộc là một vương triều hùng mạnh một thời Quang minh hoàng triệu bị sụp đổ, lại thêm trước đây không bao lâu, quân đội gia tộc bị đả kích hủy diệt nghiêm trọng bởi ma tộc ở Viễn Đông, vì vậy trong mắt bình dân bá tánh, ma tộc quân chính là hình tượng vô địch và vô nhân tính.
Đối diện ma tộc quân đội, căn bản không có người dám kháng cự, thường thường chỉ cần thấy phía chân trời xuất hiện cờ xí ma tộc, thủ vệ môn đầu thành liền gào lên, "Ma tộc binh đến rồi!" Mười vạn cư dân trong thành thị chỉ mấy chục phút đã bỏ chạy sạch sẽ.
Vì thế, tuy luân hãm mấy chục thành trấn, nhưng chân chính thương vong do ma tộc quân lại chẳng có ai, do nhân loại hoảng sợ và kinh hoàng nên ma tộc đại quân chẳng gặp phải sự kháng cự nào, ma tộc quân đội thoải mái nhanh chóng tiến về phúc địa gia tộc.
Đến giờ, sự tình đã không còn là chuyện thường rồi.
Dưới tình huống không hề có dấu hiệu báo trước, ma tộc quân đội đột nhiên vượt qua được Cổ kì sơn mạch vốn xưng cao tới trời không thể leo qua, đại quân ma tộc quân xuất hiện ở mặt đông sơn mạch của nhân loại thế giới, tin tức chấn động này nhanh chóng được khoái mã chuyển về Đế đô, không khí ở Bỉ Đặc hành tỉnh vô cùng khẩn trương.
Do chính quy quân đóng ở hành tỉnh số lượng chưa đến năm ngàn, hơn nữa còn phân tán các nơi, đối diện ma tộc đại quân đến bất thình lình, tổng đốc hành tỉnh kinh hoàng thất thố căn bản không dám vọng tưởng bản thân có thể dùng binh lực bạc nhược như thế ngăn cản ma tộc đại quân.
Sau khi khẩn cấp thương nghị với tỉnh trưởng chưởng quản dân chánh, bọn họ thống nhất phát bố công cáo, do ma tộc quân đội đột nhiên xuất hiện, vì để tránh thảm kịch quân đội bị vây diệt trong chiến tranh Viễn Đông, cũng vì bảo tồn lực lượng quân đội nhằm đả kích địch nhân, trú quân ở hành tỉnh lập tức triệt thoái về gia tộc phúc địa, sau khi hội hợp với quân đội tăng viện thì mới tiến hành phản công.
"Chúng ta đang ở thời điểm nguy cấp, quân đội là hi vọng cuối cùng để cứu giúp quốc gia. Vô luận thế nào, cần phải bảo tồn được quân đội!" Tổng đốc hành tỉnh hùng hồn nói, ý trong ngôn từ rõ ràng là nói các vị bách tính bình dân ơi, các vị tốt nhất là tự cầu ình phước lớn đi nhé.
Trong đêm khuya mưa gió, trú quân và thủ não của hành tỉnh đồng loạt rút đi, trật tự của Bỉ Đặc hành tỉnh cuối cùng cũng triệt để sụp đổ.
Toàn bộ thành thị đều giống như bị vứt bỏ chỉ trong một ngày, hơn ngàn vạn cư dân đem theo hành lý đơn giản nhất nhắm hướng công lộ dẫn về phúc địa gia tộc mà chạy, dân chúng chạy nạn kéo dài như một đàn kiến khổng lồ nối đuôi nhìn không thấy điểm tận cùng.
Khủng hoảng không hề chỉ giới hạn ở Bỉ Đặc hành tỉnh, sau khi tin tức truyền đi, cả sáu hành tỉnh đông nam Cổ kì sơn mạch đều dậy lên cơn sóng hoảng loạn, nghĩ đến sự tàn khốc của ma tộc sắp xảy ra chỗ mình, ngàn ngàn vạn vạn dân chúng bắt đầu tự phát rời khỏi gia viên, nhắm hướng tây mà chạy.
Sáu hành tỉnh Đông nam thần hồn nát thần tính, không ít thành thị chạy không còn một bóng người, chó hoang và chuột cống cả ngày chạy rong chơi trên nhai đạo rộng rãi, gió thu thổi quạt những cánh cửa không được cài then, phát xuất đập ầm ầm.
Cơn sóng hoảng loạn lần này thậm chí còn lan đến Hoàng kỳ địa khu gần Đế đô, gần như chỉ trong một đêm, mấy vạn dân chúng đào vong đã chạy đến đứng chật cứng đường lớn, đường nhỏ ở Đế đô. Bởi vì Đế đô còn có gần hai mươi vạn quân, còn có thành cao tường dày, trong mắt dân chúng đào vong, nơi này "Tạm thời" có thể làm nơi tị nan an toàn.
Bất luận là quý tộc hay bình dân, bọn họ đều mặt nhuộm bụi đường, y phục dơ dáy. Vô luận dân chúng Đế đô tò mò hỏi han thế nào, bọn họ cũng chỉ kinh hoàng nói giống nhau, "Quá đáng sợ, bọn chúng đến rồi!" Còn như "Bọn chúng" có bao nhiêu người, đáng sợ ra sao, mọi người đều ấp úng, chẳng ai kể rõ được.
Nhưng vẫn có một điểm chung, "Bọn chúng" số lượng cực lớn, không ít người mô tả đó là một biển lính ma tộc mênh mông che phủ mặt đất, tinh kì ma tộc bay ngợp cả trời.
Vì phòng ma tộc đại quân tấn công Đế đô, Quân vụ xứ xuất ra Khẩn cấp điều binh lệnh, điều động hai mươi vạn quân đội từ tây bộ quân khu về thủ vệ Đế đô.
Đồng thời, Quan pháp bộ của Giám sát thính khẩn cấp hạ lệnh các quân khu ở mặt đông Đế đô phải tử thủ nguyên địa, không có mệnh lệnh tuyệ đối không được lui, phạm lệnh, chém!
Vì để làm nghiêm thị chúng, Giám sát thính một hơi chém luôn hai mươi quan viên cấp kì bổn từ Bỉ Đặc hành tỉnh chạy về, đem đầu treo trên thành tường Đế đô để thị chúng.
Ngày năm tháng mười một là ngày Đế đô nhận được sự kiện ở đông bộ, thống lĩnh xứ khẩn cấp triệu tập thống lĩnh Tử Xuyên Tú để tra hỏi, "Tử Xuyên Tú các hạ, Viễn Đông không phải do các hạ khống chế sao? Ma tộc quân làm thế nào có thể thông qua lãnh địa của ngài, xông thẳng vào nội địa gia tộc?"
Tử Xuyên Tú ngay thẳng hỏi lại: "La Minh Hải đại nhân, chư vị đại nhân, ma tộc quân vì sao có thể xâm nhập phúc địa gia tộc, tôi nghĩ nên hỏi tướng trấn thủ Ngõa Luân là Lâm Băng đại nhân mới đúng chứ?"
Chư vị thành viên thống lĩnh xứ đưa mắt nhìn nhau. Xác thật, con đường để ma tộc xâm nhập chỉ có một, đó là đánh hạ cứ điểm Ngõa Luân, có ngườ phát ra tiếng kêu kinh hãi, "Chẳng lẽ, Ngõa Luân đã thất hãm rồi?"
Lúc này Lâm Băng đang từ Đế đô trở về Ngõa Luân, tin tức chính xác phải mấy ngày sau mới từ Ngõa Luân đưa về, Ngõa Luân quan an nhiên vô dạng, tình hình vẫn đang rất yên ổn.
Đọc báo cáo nội địa gia tộc xuất hiện đại quân ma tộc đại uy mô, phản ứng đầu tiên của Lâm Băng là: "Chớ có nói đùa, hôm nay không phải ngày cá tháng tư à!"
Ba trăm năm nay, con đường duy nhất nối ma tộc và nhân loại đó là cửa khẩu Ngõa Luân, mà cứ điểm Ngõa Luân bao nhiêu năm nay đã che chở cho nhân loại an toàn trước sự hung hãn của ma tộc, nó đã trở thành một tín niệm vững chắc trong lòng nhân loại.
Hiện tại, đột nhiên phát sinh tình huống chưa từng có, ma tộc rất có thể đã phát hiện ra, ngoài cửa khẩu Ngõa Luân còn có một con đường khác thông qua Cổ kì sơn mạch. Cho dù không có cơ sở nào khẳng định, nhưng tin tức này vẫn lan truyền nhanh chóng, tạo thành chấn động cực lớn trong dân chúng.
Nghĩ đến dưới tình huống nhân loại còn ngơ ngác, không biết bao nhiêu ma tộc binh đã từ con đường bí mật đó tiến về thế giới nhân loại, dân chúng ai nấy không lạnh mà bỗng rét run.
Thần đang trừng phat tội nhân a! các giáo phái nhân cơ hội này lập tức bùng phát, dân chúng đang tuyệt vọng ùn ùn hiến nạp tiền tài, gia sản, ngày tận thế sắp đến rồi, tài sản giữ lại làm gì, hiến trước may ra giành trước được vị trí tốt trên thiên đường.
Đồng thời, số lượng các án bạo lực như cướp bóc, cưỡng đoạt, mưu sát...gia tăng kinh khủng, Trị bộ thiếu làm việc mệt đến sắp tắt thở.
Vào thời khắc xã hội đang mất dần sự khống chế thì quân đội, lực lượng được mệnh danh là "Hy vọng cuối cùng của quốc gia" vẫn đang loay hoay như mộng du.
Bởi vì không rõ số lượng và quy mô ma tộc xâm lấn, lại thêm thủ quân ở Đế đô không nhiều, một khi xuất chiến thất lợi, cả Đế đô lập tức phơi bày trước móng vuốt của ma tộc, do đó, quân đội không dám mạo hiểm xuất chiến.
Trải qua cuộc họp liên tục bốn tiếng đồng hồ, Thống lĩnh xứ và Quân vụ xứ đều đồng ý trước tiên phải xác minh thông đạo mà ma tộc tiến vào nhằm tính xem rốt cuộc có bao nhiêu ma tộc quân đã tiến vào nội địa gia tộc.
Do đó, gia tộc khẩn cấp phái điều tra tổ đi Ngõa Luân và Viễn Đông, đồng thời thống lĩnh Tử Xuyên Tú đã nhận lệnh thống soái Hắc kì quân cũng không thể không trì hoãn thời gian nhậm mệnh, lưu lại Đế đô phối hợp làm việc với Thống lĩnh xứ.
-o0o-