Tử Xuyên Tam Kiệt

Chương 70


Tử Xuyên Tam Kiệt
Tác giả: Lăo Trư
Quyển 15: Tây nam thống lĩnh.
-----oo0oo-----
Chương 5: Cô nam quả nữ đọc truyện mới nhất tại .

Nhóm dịch: Tú Xuyên
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu




Tử Xuyên Tú ủ rũ bước đi, người đầu tiên gã nhìn thấy là Lâm Vũ.

Nàng yên lặng đứng gần cửa Cảnh cục, khuôn mặt trái xoan trắng trẻo hoàn mĩ, hai mắt ngời sáng, thần thái phiêu nhiên như tiên tử. Bên cạnh nàng không có cảnh sát, hiển nhiên đã khôi phục tự do.

Nhìn thấy Tử Xuyên Tú, nàng cười nói: "Muội đang đợi huynh ra!"

"Muội sao biết..." Tử Xuyên Tú đột nhiên minh bạch: "Là muội khiến đám cảnh sát thả ta?"

"Đúng vậy. Nhà muội ở Hà khâu cũng có chút thể diện...A, huynh sao thế?"

"Ai!" Tử Xuyên Tú đau lòng: "Muội biết muội khiến ta tổn thất rất lớn không? Mười ức đó, ta sém chút đã thu vào tay rồi!"

"Uy khấu trêu nghẹo nữ tử giữa đường, cảnh sát Hà khâu không quản, ngược lại bắt ta đi!" Nghĩ đến chuyện đó Tử Xuyên Tú phẫn uất: "Gặp được Lâm Duệ ta phải chất vấn y, đây là đạo lí gì chứ!"

Lâm Vũ mỉm cười. Nàng chỉ nghĩ Tử Xuyên Tú là vì tức giận mới nói thế, không ngờ nam tử trước mặt đúng là đại nhân vật ngồi ngang hàng với Lâm Duệ.

Nàng giải thích với Tử Xuyên Tú, nghe nói đông hải có đảo gọi là Đông doanh, sinh sống trên đó là một đám lùn tàn bạo vô sỉ, thủ lĩnh bọn chúng gọi là Mạc phủ tướng quân, , dưới Mạc phủ có một đám chư hầu, mà Uy nhân sinh tính vô sỉ đa biến, chẳng nói luân lí đạo đức, dĩ hạ phạm thượng, kẻ dưới thí kẻ trên là chuyện thường như cơm bữa, Đông doanh đảo chinh chiến không ngừng, tướng lĩnh chiến bại thì lấy đao mổ bụng tự vẫn, mà đám võ sĩ mất đi chủ tử thì biến thành lãng nhân, Uy khấu quấy nhiễu hải ngạn Lâm gia, Lưu Phong gia và Tử Xuyên gia đa phần là từ đám người này.

Do liên tục có đám tướng lĩnh mổ bụng tự vẫn nên đội ngũ lãng nhân càng lúc càng lớn, thường cướp sát các thành thị duyên hải, gây tổn hại nặng nề cho Lưu Phong gia và Lâm gia.

Hiện tại chưởng quyền Đông doanh đảo là Giang hộ mạc phủ. Vì tiêu trừ đại hoạn Uy khấu, Lâm gia chính quyền tích cực giao hảo, hy vọng mạc phủ có thể áp chế hành động của Uy khấu, phong tỏa duyên hải Đông doanh, ngăn cấm bổ cấp cho Uy khấu. Đổi lại, đối với thương nhân Đông doanh và đám võ sĩ ngông nghênh, Lâm gia mắt nhắm mắt mở, không những không quản còn cực lực giúp đỡ bọn chúng.

"Nói như thế, Lâm gia lấy lòng Uy tộc là hi vọng bọn chúng không có nhàn rỗi mà đi lấy đao tự mổ bụng chúng?"


Lâm Vũ bật cười: "Đại khái là ý này".

Tử Xuyên Tú cảm khái vạn phần: "Thế giới to lớn, thật là chuyện gì cũng có a! Ta cho rằng Minh Vũ thích bị trói đã là chuyện hi hữu rồi, ai ngờ Uy tộc càng mạnh, lại thích đua nhau tự mổ bụng, càng không nghĩ đến Lâm gia lại sợ bọn..."

"Tam ca, không ngờ gặp được huynh ở Hà khâu. Một năm không gặp, huynh vẫn tốt chứ?"

Một tiếng "Tam ca" hoán tỉnh kí ức của Tử Xuyên Tú, cái đêm tuyết lớn đó, trong khu rừng đen tối, tiểu ốc rách nát giữa rừng, đều là người lãng tích thiên nhai, một đôi nam nữ nương tựa nhau, đồng sinh cộng tử kháng cự cường địch.

Tử Xuyên Tú dâng lên cảm giác ôn nhu: "Ta rất tốt. Một năm rồi sao? Sự tình cứ như vừa mới hôm qua, Hà khâu, Thính vũ cà phê quán, không sai chứ?"

"A, huynh vẫn nhớ!" Lâm Vũ chớp chớp mắt, trong mắt lộ xuất tiếu ý kinh hỉ: "Huynh quá lâu không đến thăm muội, muội cứ nghĩ huynh đã quên rồi! Lần này huynh đến Hà khâu có chuyện gì không?"

"Nghe nói vật giá bên này rẻ, ta sang mua ít lá trà, làm chút sinh ý nho nhỏ".

"Huynh tìm được chỗ ở chưa?"

"Ta vừa vào thành".

Lâm Vũ trầm ngâm: "Hàn xá chính là ở trung tâm Hà khâu, có mấy khách phòng còn trống, huynh nếu như không chê," Nàng hơi nghiêng đầu, tránh không để Tử Xuyên Tú nhìn thấy trên mặt mình bỗng ửng hồng: "Chi bằng đến hàn xá ở, cũng là để muội tận tình chủ nhà".

Tử Xuyên Tú còn chưa kịp hồi đáp thì đột nhiên nghe có người gọi: "Lâm Vũ!"

Trong cảnh cục có một thanh niên hoa quý bước ra, vẫy vẫy tay với Lâm Vũ.

Mấy cảnh quan cao cấp nhiệt tình tiễn hắn đi, hắn khách khí khẽ cúi chào, chuyển thân đi sang hướng Lâm Vũ, sắc mặt rất vui vẻ gọi: "Lâm Vũ!"

Nhìn thanh niên đó, Lâm Vũ lịch sự cúi người thi lễ: "Lần này làm phiền ngài rồi, Lâm công tử, vô cùng cảm kích".

"Hà, chỉ là chuyện nhỏ thôi, muội không cần để tâm". Thanh niên đó bước nhanh đến gần: "Mấy Uy nhân quá ngông cuồng rồi, muội không có thụ thương chứ?"

"Nhờ phúc của công tử, tôi mọi thứ đều tốt".

"Vậy thì tốt". Vị thanh niên đó diện mục anh tuấn, khí độ trầm ổn, phong thái tự tin, thanh âm vang rõ, rất có khí khái nam tử.

Tuy trên người hắn chỉ là thường phục, nhưng Tử Xuyên Tú vừa nhìn đã nhận ra hắn là quân nhân, dạng khí khái tự đại trong mắt không người này chỉ có ở quân nhân tài năng, rất kì quái, khí khái này đặt trên người hắn lại khiến hắn rất nam tính, không khiến người khác chán ghét.


Hắn trực tiếp hỏi Lâm Vũ: "Tối nay rảnh không? Muốn mời muội ăn cơm".

Lâm Vũ mỉm cười: "Rất cảm ơn, chỉ là đêm nay bằng hữu tôi đến Hà khâu, tôi phải dẫn huynh ấy đi dùng cơm. Tôi giới thiệu một chút, người này là bằng hữu tôi quen ở Tử Xuyên gia, Trương A Tam tiên sinh, hôm nay cũng là nhờ Trương tiên sinh giúp tôi đánh đuổi bọn lãng nhân quấy rối".

Thanh niên đó ngó Tử Xuyên Tú, khinh miệt như đang nhìn một con vật, lãnh đạm gật đầu.

"Vị này là..."

Thanh niên đó không có tự giới thiệu, phảng phất như Tử Xuyên Tú cũng không có tư cách biết tên hắn, lãnh đạm nói: "Trương tiên sinh, chuyện của ngươi ta cũng nghe qua, ngươi tay không đánh ngã bốn võ sĩ Uy tộc. Bất quá, Hà khâu chúng tôi là đất nước văn minh có pháp chế, hiệp giả dùng võ phạm cấm, có lẽ dạng hành động bạo lực được phía Tử Xuyên gia cổ vũ, nhưng bên phía chúng tôi không cho phép. Nể mặt Lâm Vũ nên chúng tôi không truy cứu trách nhiệm của ngươi, ngươi tự phải biết kiềm chế".

Tử Xuyên Tú không giận lại cười: "Thụ giáo rồi. Hà khâu đúng là đất nước văn minh và pháp chế, dung dưỡng mấy tên Uy khấu vô lại hoành hành giữa đường, chẳng ai dám quản. Có lẽ chúng tôi dã man, bạo lực, nhưng dạng văn minh này tuyệt đối không xuất hiện trong cảnh nội Tử Xuyên gia".

Thanh niên đó cau mày, nộ khí lộ ra trên mặt, nhưng có Lâm Vũ ở bên, hắn cần phải giữ phong độ, hít thở sâu mấy hơi áp chế nộ hỏa, lên tiếng: "Miệng mồm rất lợi hại!"

"Hừ, cũng ngang nhau thôi".

Thanh niên đó không thèm day dưa với gã, quay sang nói với Lâm Vũ: "Lâm Vũ tiểu thư, muội xuất thân từ gia tộc hiển hách đại lục, thân phận cao quý, kết giao với tiện dân sẽ tổn hại đến danh dự và thân phận của muội".
"Vị công tử này nói thật quá đúng," "Tiện dân" lập tức tiếp lời: "Đặc biệt là đám vô tri cuồng vọng lấy xuất thân luận anh hùng, Lâm tiểu thư chớ có qua lại với chúng!"
Thanh niên đó cau chặt mày: "Trương tiên sinh không phải có chuyện gấp phải đi sao? Chúng tôi không dám cản trở ngươi!"
"Không có, ta đang rảnh". Tử Xuyên Tú nghiêm túc nói: "Ta vừa đến Hà khâu, còn chưa tìm được chỗ ở, được Lâm tiểu thư mời, ta đang tính đến tạm ngụ ở nhà nàng".
"Trương tiên sinh, huynh chịu đến sao?" Lâm Vũ vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
"Đúng thế. Được tiểu thư ưu ái, ta chỉ đành cung kính không bằng tuân mệnh".
Thanh niên đó đứng bên lắng nghe, sắc mặt biến đổi âm trầm, Tử Xuyên Tú cố ý châm chọc hắn: "Lâm công tử, đêm nay ta ăn cơm chung với Lâm tiểu thư, ngài có hứng thú đi cùng không?"
"Ta, hừ hừ, ta..." Thanh niên đó muốn nói lại thôi.
Lâm Vũ giỏi hiểu ý người giải vây cho hắn: "Hay là đi chung đi, xem như đáp tạ ngài giúp đỡ hôm nay! Trương tiên sinh và tôi đều là quý khách khó mời đó!"
"Quý khách, hừ hừ, quý khách. Lâm Vũ, ta còn có chuyện phải làm, tạm thời không tiếp muội được. Đem xe qua đây!"
Khi thanh niên đó nộ khí trùng trùng lên xe ngựa, Tử Xuyên Tú cười hì hì đi theo hắn, hạ thấp thanh âm: "Để ta và cô ấy ở cùng, ngài yên tâm không?"
Thanh niên đó bỗng sựng người, đờ mặt hỏi: "Trương tiên sinh, ngươi nói gì, ta không hiểu, ngươi có thể nói rõ chút không?"
"Ta là cô nam, nàng là quả nữ, ta lại là ân nhân cứu mạng nàng, để chúng ta đơn độc tương xử" Tử Xuyên Tú cười đểu nhìn hắn: "Chỉ sợ đại sự bất hảo à!"
Thanh niên đó sắc mặt đại biến, đôi môi mỏng cười lạnh nói: "Cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga! Nói cho ngươi biết, thân phận Lâm Vũ cao quý, ngươi chớ có nằm mộng!"
Hắn lên xe ngựa, tùy tòng ra roi khởi hành. Nhìn theo xe ngựa, Tử Xuyên Tú cười hà hà.
Lâm Vũ nhìn gã: "Huynh hình như thích hắn à, vừa gặp mặt đã có chuyện nói không thôi".
Tử Xuyên Tú nghiêm túc đáp: "Đây là chuyện giữa nam nhân và nam nhân, nữ nhân không hiểu được. Ta và hắn vừa gặp như đã quen, đó là tình bất tự cấm, sinh tử tương y..." Gã không nhịn được lại bật cười.
Lâm Vũ loáng thoáng nét cười: "Thật sao, cô nam và cóc ghẻ tiên sinh?"
Nụ cười của Tử Xuyên Tú cứng lại, xấu hổ gãi gãi đầu: "Quả nữ tiểu thư, thính lực của cô cũng quá tốt đó. Bất quá vị Lâm công tử khí thế phương cương này là ai thế? Rất hiếm khi gặp được người mạnh mẽ như thế a!"

"Hắn có điều kiện để kiêu ngạo. Lâm Vân Phi, tư lệnh đệ nhất hạm đội Lâm gia".
"Không tệ không tệ, tiểu hỏa tử có bản lãnh!" Tử Xuyên Tú bỗng giật mình, phản ứng kêu lên: "Tư lệnh hải quân Lâm gia? Vừa rồi đó là..."
Lâm Vũ nghiêm túc gật đầu: "Là hắn!"
"A..." Tử Xuyên Tú ngớ người, một lúc sau mới có phản ứng. Lâm Vân Phi là danh nhân của tây xuyên đại lục, là nhân vật đại biểu cho phái cường ngạnh của Lâm gia, là tướng lĩnh trẻ tuổi nhất trong quân đội. Thì ra Lâm Vũ có bằng hữu thân phận như thế, chẳng trách có thể nhanh chóng kéo gã ra khỏi Cảnh cục.
"Sắc mặt của huynh vì sao cổ quái như thế?"
"Ta đang nghĩ, liệu có nên lập tức cuốn gói chạy khỏi Hà khâu hay không..."
Theo nhai đạo phồn hoa mà đi, đề mục nói chuyện của hai người đều là những chuyện linh tinh, khí trời Hà khâu rất tốt, phong cảnh nổi danh, đặc sản nào ngon nhất...
Nửa cố ý nửa vô ý, hai người đều tránh những đề mục nhạy cảm, Lâm Vũ không có hỏi tên thật và thân phận của Tử Xuyên Tú, Tử Xuyên Tú cũng không hỏi về kinh lịch của Lâm Vũ ở Đế đô, còn các vấn đề liên quan đến chiến tranh giữa Lưu Phong gia và Tử Xuyên gia, hai người đều giữ kín như bưng.
Nếu như lỡ lời nói đến chuyện nhạy cảm, người kia sẽ lập tức cười lớn, thế là hai người tề tâm hiệp lực vãn hồi chánh đạo: "Khí trời hôm nay tốt, hà hà..."
So với buổi gặp mặt lần trước, Lâm Vũ yếu hơn nhiều, trên đường ho rất nhiều, đôi khi ôm ngực thở nặng nhọc.
Đối diện ánh mắt quan tâm của Tử Xuyên Tú, nàng chỉ là nhẹ nhàng giải thích: "Gần đây bị cảm".
Nhìn thân ảnh mảnh mai của nàng, Tử Xuyên Tú hiện sắc lo lắng.
Tiếng ho của Lâm Vũ tuyệt không phải là ho do cảm mạo, trong tiếng ho của nàng không có tạp âm, đó là biểu hiện phế bộ có nội thương, hơn nữa thương thế không nhẹ. Một thiếu nữ xinh đẹp thế này, ai có thể nhẫn tâm hạ thủ với nàng như thế? Lâm Vũ à Lâm Vũ, thân phận muội quả thật bí ẩn nha!
Hoàng hôn, tuyết đổ trở lại.
Tử Xuyên Tú mơ màng tỉnh giấc. Gã không có rời khỏi giường, tựa vào gối nửa nằm nửa ngồi nhìn ra khoảng không mênh mông tuyết trắng ngoài song cửa, không gian tĩnh lặng phảng phất nghe được cả tiếng tuyết rơi chạm đất. Gã cảm nhận được sự an bình đã lâu không có.
Từ Viễn Đông về Đế đô, từ Đế đô đến Đán nhã, bản thân gánh vác trên vai mệnh vận của ngàn vạn người, ở sinh tử nhất tuyến chém giết trên chiến trường, ở chính trường hung hiểm chu toàn vị trí, sức lực lẫn tinh thần đều đã mệt mỏi vô cùng. Hôm nay, vứt bỏ tất cả, sau một giấc ngủ ngon, gã cảm giác được thần thanh khí sảng.
Nửa nằm ngửa ngồi trên giường, cái gì cũng chẳng nghĩ đến, nhìn từng đóa hoa tuyết xoay chuyển, rơi đều, biến mất, lại có thể nhìn ra chút khác biệt giữa những đóa hoa tuyết, Tử Xuyên Tú bất chợt kinh ngạc trước quan sát nhạy bén của bản thân, nảy sinh cảm giác huyền diệu khó biểu thuật.
Bất tri bất giác, ngoài song đã tối đen, có người gõ cửa, Tử Xuyên Tú lúc này mới thanh tỉnh: "Mời vào".
"Trương tiên sinh, cơm tối đã chuẩn bị xong rồi, cho hỏi ngài chuẩn bị dùng cơm chưa?"
"Biết rồi, ta sẽ ra liền".
Tử Xuyên Tú mặc y phục đàng hoàng đến sảnh dùng cơm. Lâm Vũ ngồi trước bàn, mái tóc đen mượt xõa xuống vai che mất một nửa gương mặt xinh đẹp của nàng, ánh mắt lộ vẻ tịch liêu. Lâm Vân Phi ngồi đối diện, Cơ Văn Địch ngồi ở bên cạnh nàng.
"Lâm tiểu thư, xin lỗi, ta ngủ quên". Nhìn thấy nhiều người ngồi đợi, Tử Xuyên Tú hơi mất tự nhiên: "Thật tình xin lỗi, cơm canh chắc đều nguội rồi".
Thấy Tử Xuyên Tú, Lâm Vũ tươi cười đứng lên nghênh tiếp: "Kì thật chúng tôi bình thường cũng đã quen ăn cơm trễ mà".
Lâm Vân Phi chỉ là lãnh đạm gật đầu, một câu cũng không nói.
Bàn ăn cơm rất lớn, chỉ có bốn người ngồi ăn cùng với người hầu mặc đồ trắng lặng lẽ đưa món ăn lên. Món ăn không nhiều, nhưng mùi vị thật không tệ, Tử Xuyên Tú lập tức ứa nước miếng, múa đũa há miệng mà ăn, thức ăn vào bụng gã như lọt vào động không đáy.
So sánh phong cách, ba người còn lại ăn uống nho nhã hơn rất nhiều.
Nhìn Tử Xuyên Tú ăn như hổ đói, Lâm Vân Phi lộ nhãn thần khinh thị, lẩm nhẩm: "Thô lỗ!"
Lâm Vũ trừng mắt với hắn, lại đổi thần sắc vui vẻ nói với Tử Xuyên Tú: "Trương tiên sinh, ăn có vừa miệng không?"
"Rất ngon! Ta chưa từng được ăn thức ăn ngon thế này!"
Cơm thì nấu bằng gạo ngon, đồ ăn tươi, nêm nếm khéo tay, chủ nhân không những nhiệt tình mời khách, lại còn là một mỹ nhân hiếm có, bữa cơm này phải nói là không thể tuyệt hơn. Nhưng Tử Xuyên Tú vẫn có cảm giác đối phương dường như giấu diếm gì đấy với mình, nữ tử gọi là Cơ Văn Địch đó cứ lặng lẽ quan sát gã, trong ánh mắt có quang mang phòng bị, đặc biệt là khi gã dùng dao cắt thịt, nàng ta dường như cố ý dùng thân thể che chắn cho Lâm Vũ.
Còn thượng tướng hải quân Lâm gia thì một lời không phát, ăn không ăn cứ lườm lườm Tử Xuyên Tú, cứ như là gã thiếu tiền của hắn.
Có một dạng hiểu ngầm yên lặng tồn tại giữa tất cả mọi người, cả người hầu dâng trà lên cũng yên lặng cười mỉm, hình thế khiến Tử Xuyên Tú rất không tự tại: bản thân là người ngoài, mùi vị chẳng biết mọi thứ thật là khó chịu.
Dụng cụ ăn uống như chén, đũa, dao nĩa...đều rất tinh mĩ, thức ăn rất ngon nhưng không cầu kì, người hầu có tư chất thông minh nhanh nhẹn, do vậy càng khiến Tử Xuyên Tú vô cùng tò mò về thân phận của Lâm Vũ. Bản thân tuy là quân quan cao cấp của Tử Xuyên gia, thế nhưng những thứ đã từng hưởng thụ hình như còn kém hơn nàng.
Gã suy đoán đối phương chắc là con cháu nhà quyền quý ở Hà khâu, mà quý tộc họ Lâm ở Hà khâu vô số, vô pháp đoán ra thân phận của nàng.
Tử Xuyên Tú hỏi dò, đối phương bình thản hồi đáp không một kẽ hở: "Nhà chúng tôi buôn bán nhỏ...A, tổ tiên chúng tôi là quý tộc ở Hà khâu, bất quá hiện tại đã không còn địa vị gì rồi. Phụ thân của muội à? Không may, lão nhân gia đã mất rồi...Thúc thúc lần trước của muội sao? Ông ấy cũng khứ thế rồi.."
Mắt thấy đối phương tỏ thần sắc ai thương chân thực, Tử Xuyên Tú hết sức hổ thẹn: "Thất lễ rồi, khiến muội nghĩ đến chuyện buồn rồi".
"Không có gì. Trương tiên sinh, ngài gần đây có qua lại Đế đô không, Tử Xuyên gia có tin tức gì mới không?"
"Tin tức của Tử Xuyên gia à? Cũng chỉ là Nguyên lão hội om sòm tranh cãi, Thống lĩnh xứ nháo loạn lộn xộn, Giám sát thính đánh đánh giết giết, Tổng trưởng phủ thần thần bí bí. Chúng tôi cũng chẳng quan tâm đến chuyện của các đại nhân vật đó, chỉ cần có cơm ăn ngày ba bữa là đủ rồi".
Lâm Vũ trầm ngâm nói: "Nghe nói Tử Xuyên gia vừa mới bổ nhiệm một thống lĩnh tên là Tử Xuyên Tú, điều gã làm tư lệnh Tây nam quân khu, gã là người thế nào, huynh có biết không?"
Tử Xuyên Tú hơi giật mình, nàng là cố ý hay là tình cờ đây?
"À," Gã giả bộ trầm ngâm: "Nói đến Tú Xuyên thống lĩnh đại nhân à, đó là người không tệ nha! Ngài cô thân quang phục Viễn Đông sơn hà, ma tộc nghe danh khiếp đảm. Không những như thế, ngài còn là vĩ nhân đạo đức phẩm hạnh cao khiết, nhân cách vĩ đại như thái dương chiếu rọi vạn dân, lão bách tính mỗi ngày đều cầu nguyện cho Tú Xuyên thống lĩnh bách tuế, để ngài vĩnh viễn dẫn dắt chúng tôi, không có thân ảnh vĩ đại của lão nhân gia ngài hướng dẫn phương hướng, chúng tôi không biết làm sao à!"
Lâm Vân Phi cười lạnh: "Trương tiên sinh, ngươi đang kể chuyện cười à? Hà khâu đều đồn đãi, vị thống lĩnh mới này là một quỷ hút máu, mỗi ngày đều tính toán làm sao lừa tiền thiên hạ, da mặt rất dày, thủ đoạn vô sỉ. Hai ngày trước ta có gặp qua thúc thúc Lâm Duệ của ta, thúc ấy không ngừng cười khổ, nói mỗi lần từ Đán nhã về, trên người thúc ấy không còn đủ tiền mua một cây kẹo đường".

Tử Xuyên Tú mặt đỏ đến mang tai, hận không thể chui xuống bàn trốn, Cơ Văn Địch nãy giờ chưa nói gì cũng lắc đầu than thở: "Hoang đường, Tử Xuyên gia sao lại phái một kẻ tham tài đoạt bảo như thế đến đảm nhiệm tư lệnh Hắc kì quân chứ?"
"Kì thật," Tử Xuyên Tú vẫn cường biện: "Đây đều là biểu hiện bề ngoài. Nói không chừng, tận sâu trong nội tâm, vị Tú Xuyên thống lĩnh đó là người tốt thâm tàng bất lộ a! Mọi người có nghĩ qua chưa, ngài ấy cần nhiều tiền như thế để làm gì? Một người làm sao có thể tiêu xài hoang phí nhiều tiền như thế, nói không chừng ngài ấy là tài trợ cho người nghèo thất học à, hoặc giả cấp kinh phí cho nghĩa quân Viễn Đông kháng cự ma tộc?
"Rác rưởi, không cần nhìn cũng biết đó là kẻ rác rưởi". Lâm Vân Phi khinh bỉ: "Một người đương nhiên không tiêu xài nổi đống tiền mà hắn gạt về, nhưng nói không chừng hắn âm thầm nuôi cả đống gái? Tiện dân dù sao cũng là tiện dân, vô luận bọn chúng trèo lên vị trí cao bao nhiêu, nhưng xuất thân đã chú định tầm nhìn bọn chúng hạn hẹp, tham lam không che giấu! Dạng tham quan này, đều là bọn cực kì vô sỉ! Trương tiên sinh, sao thế? Sắc mặt ngươi không tốt a!"
"Ta..Ta ăn no quá, đau bao tử..."
"Là thế sao?" Lâm Vũ thần tình phiền muộn: "Tử Xuyên Tú thật là kẻ dung tục vậy sao? Mười năm trước, Lưu Phong Tây Sơn bị gã đánh bại, từ đó sinh tâm bệnh, mãi đến lâm chung, nguyện vọng lớn nhất là có thể thấy được đối thủ năm đó, nhưng vẫn không thỏa nguyện vọng. Nếu như có khả năng, tôi rất muốn gặp gã, cũng coi như thỏa nguyện cho Tây Sơn đại nhân".
Trong phòng yên lặng trở lại. Lúc nhắc đến Lưu Phong Tây Sơn, trên mặt Lâm Vũ hiện sắc thái y luyến sâu sắc, trong ngữ điệu tràn ngập tình cảm bi thương.
Lâm Vân Phi an ủi nàng: "Tây Sơn đại nhân mất đi, chúng tôi cũng đồng cảm đau lòng. Thúc thúc Lâm Duệ thường qua lại Đán nhã, nếu như muội muốn gặp Tử Xuyên Tú, ta có thể nhờ thúc ấy sắp xếp uội".
"Như thế xin đa tạ trước. Lần tới Lâm Duệ trưởng lão gặp Tử Xuyên Tú, xin để tôi giả làm thân tùy của thúc ấy".
"Như thế sao được chứ! Với thân phận của muội, quá ủy khuất uội".
"Không, lấy thân phận của tôi hội ngộ thống lĩnh của Tử Xuyên gia, như vậy quá kinh thế hãi chúng, gã cũng chưa chắc dám đến".
Tử Xuyên Tú chen lời: "Ách, kì thật Tú Xuyên thống lĩnh đó, a, ta cũng có quen ngài ấy!"
"Thật không, Trương tiên sinh?"
"Ách, ta thường thấy ngài ấy trên tạp chí mà!"
"Hừ!" Lâm Vân Phi không nhịn được bật tiếng hừ khinh miệt.
Lâm Vũ thì cười lớn: "Trương tiên sinh, huynh thật biết đùa à!"
Tử Xuyên Tú mỉm cười: "Thật đấy, ta có quen ngài ấy, không gạt các người đâu!"
Lâm Vũ càng cười lớn hơn.
Không biết vì sao, nhìn tiện dân trước mặt bày trò chọc cười Lâm Vũ, Lâm Vân Phi trong lòng nổi lên một ngọn lửa vô hình. Hắn tằng hắng một tiếng, nói: "Trương tiên sinh, có chuyện muốn thỉnh giáo ngươi, lúc chiều ta có chuyện sang bên Đán nhã, thuận đường đến Quản lí xứ xuất nhập cảnh của Tử Xuyên gia để xem qua một chút, trong danh sách không hề có người tên Trương A Tam, ngươi có giải thích gì không?"
Tử Xuyên Tú hờ hững đáp:"Ngài thuận đường chạy sang Đán nhã, còn thuận đường đến Trị bộ thiếu, lại thuận tay mượn tư liệu xuất nhập cảnh để xem. Lâm gia đúng là quá thái bình mà, tướng quân trên vai gánh trọng nhiệm bảo vệ tổ quốc lại nhàn nhã đến chạy loạn đi chơi sao!"
Lâm Vân Phi đỏ mặt: "Ngươi không cần chuyển thoại đề. Chứng kiện của ngươi là giả. Chuyện này, ngươi giải thích thế nào?"
"Bọn chúng nhầm rồi". Tử Xuyên Tú lạnh nhạt đáp.
"Cái gì!"
"Ta không cần phải giải thích với các hạ. Đây là nhà của Lâm Vũ tiểu thư, ngài và ta đều là khách nhân của Lâm Vũ tiểu thư, chủ nhân đã không có quan tâm đến thân phận của ta, các hạ hà tất nhiều chuyện chứ?"
Lâm Vân Phi đứng bật dậy, thần thái nghiêm túc: "Bổn quan, Lâm Vân Phi, là thống soái đệ nhất hạm đội đông hải của Lâm gia, thượng tướng hải quân, đại thần trưởng lão hội, lĩnh chủ đông nam Hà khâu. Đất này chính là lĩnh thổ Lâm gia, bổn quan là tướng lĩnh quân đội Lâm gia, bổn quan có quyền tra xét thân phận của ngươi!"
Tử Xuyên Tú đang suy nghĩ đối sách thì Lâm Vũ đã cười lạnh nói: "Lâm tướng quân, ngài thật có quan uy, lại ở trong nhà tôi phát uy phong với khách nhân của tôi, mời ngài đi cho, đêm nay tôi không muốn gặp ngài".
"Lâm Vũ, người này đến từ Tử Xuyên gia, lai lịch quỷ dị lại có võ nghệ cao cường, ta lo lắng..."
"Đa tạ ngài quan tâm, nhưng an toàn của ta đã được đảm bảo. Cơ Văn Địch, tiễn khách!"
Lâm Vân Phi nộ khí trùng trùng phất tay bỏ đi, Tử Xuyên Tú ngại ngùng đứng lên: "Lâm Vũ tiểu thư, xin lỗi, lại gây thêm phiền uội".
Lâm Vũ chăm chú nhìn ra cửa sổ, phảng phất không nghe gã nói.
"Đa tạ thịnh tình khoản đãi, ta đã ăn no rồi, xin cáo lui".
"Tam ca, có thể đi dạo cùng muội một lúc không?"
* * *
Tuyết đã ngừng rơi, sắc trăng thanh lãng, hai người chậm rãi đi bộ trên nhai đạo Hà khâu.
"Lâm Vũ, có một chuyện ta phải nói với muội". Tử Xuyên Tú nhẹ nhàng nói: "Lâm Vân Phi nói không sai, ta là quân nhân Tử Xuyên gia".
Lâm Vũ không kinh ngạc: "Vậy có quan hệ gì chứ? Chẳng lẽ huynh sẽ gây bất lợi uội sao?"
Không đợi Tử Xuyên Tú hồi đáp, nàng đã nói rất chắc chắn: "Huynh không thể. Ánh mắt của huynh sáng tỏ, là hạng người chính nghĩa. Huynh không thể nào hạ thủ với một nữ tử cô thân yếu ớt được".
"Lần đầu tiên gặp gỡ, huynh đã uội ấn tượng rất sâu sắc". Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, Lâm Vũ từ tốn nói tiếp: "Huynh võ nghệ cao cường, không sợ cường bạo, lại ôn văn tao nhã. Huynh có phong mang và duệ khí hiếp người, lại sung mãn tư niệm bi thương thâm thúy. Lúc đó muội đã nghĩ, đây là dạng nam tử thế nào đây, trên thế gian lại có nam nhân anh tuấn hào dũng như thế sao!"
Tử Xuyên Tú yên lặng lắng nghe, gã biết Lâm Vũ lúc này không cần gã hồi đáp, nàng chỉ là cần một đối tượng biết lắng nghe.
Lâm Vũ chăm chú nhìn vào mắt Tử Xuyên Tú: "Nhưng không biết vì sao, lần này gặp lại, nhãn thần của huynh vì sao bi ai như thế? Từ lúc chia tay lần trước, huynh nhất định đã trải qua sự tình rất thương tâm, cho nên mới khiến huynh chán nản như thế?"
Tử Xuyên Tú chẳng còn lời để đáp. Lần trước gặp gỡ, bản thân là Viễn Đông vương ý khí phong phát, trong lòng nuôi dưỡng một bóng hình thiếu nữ xinh đẹp, lập chí xây dựng vĩ nghiệp. Nhưng không đến nửa năm, bản thân trải qua sự phản bội, bán đứng, thảm bại, mất Viễn Đông, chia tay bạn gái, huynh đệ tuyệt giao. Thời gian nửa năm ngắn ngủi, giai nhân trước mặt vẫn xinh đẹp như cũ, bản thân lại trải nghiệm thương hải tang điền.
Không biết lúc nào, tuyết mịn lại bắt đầu rơi đều đều, bay bay trong gió nhẹ, hai người đều phảng phất không hay biết tuyết đã rơi.
Lúc đi ngang một giao lộ, Lâm Vũ chỉ sang trái: "Chúng ta qua đó xem đi".


Bình Luận (0)
Comment