Tử Xuyên Tam Kiệt

Chương 95


Tử Xuyên Tam Kiệt
Tác giả: Lăo Trư
Quyển 17: Phong vũ tương chí. truyện từ
-----oo0oo-----
Chương 4: Oan khuất đại bạch (3).

Nhóm dịch: Tú Xuyên
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu




Tử Xuyên Tú ra roi thúc ngựa, ngay giữa chiều hôm đó đã đến Hà Khâu bái kiến Lâm Duệ.

Nhìn thấy Tử Xuyên Tú an nhiên vô dạng, Lâm Duệ thập phần mừng rỡ. Tử Xuyên Tú nghĩ biểu hiện vui mừng chân thành của Lâm Duệ một phần là do giao tình giữa hai người, nhưng trọng yếu hơn là do bản thân gã đã trở thành chỗ dựa quan trọng cho Lâm gia, nếu như gã đột nhiên rớt đài, vốn đầu tư của bọn họ coi như mất sạch.


Sau lúc hàn huyên, Tử Xuyên Tú cũng không vội đưa ra yêu cầu viện trợ, vừa mới gặp mặt đã tung chưởng cướp tiền, hành động như thế quả thật là quá mất mặt.

Gã lại tán đông tán tây một hồi nữa, miêu tả Lưu Phong Sương tàn bạo bất nhân ra sao, kiêu hoành cường mãnh thế nào, phỉ quân do Lưu Phong Sương cầm đầu rất nhơ nhớp, hành vi tàn bạo, chẳng xứng đáng là nhân loại. Dã tâm của cô ta không chỉ soán quyền đoạt vị, cô ta còn muốn xưng bá đại lục, nhất thống thiên hạ! Nếu không ngăn cản cô ta, mọi quốc gia trên đại lục đều sẽ bị ma chưởng của cô ta giày vò.

Đương nhiên, gã cũng không quên ám thị Lưu Phong Sương có cơ hội tấn công giết người như thế là do Lâm gia không làm tròn trách nhiệm, thả hổ về rừng, sau này Lưu Phong Sương đắc thế, cô ta nhất định không bỏ qua mối cừu hận Lâm gia từng ám toán cô ta, khẳng định sẽ quay lại báo cừu.

Tử Xuyên Tú khẳng khái nói: "Chúng tôi đang kháng cự lại địch nhân hung tàn, vì đại nghĩa thiên hạ mà chiến, vì mỗi quốc gia yêu chuộng hòa bình trên đại lục mà chiến, vì mỗi dân tộc không có lực tự bảo vệ chính mình mà chiến! Đối với trận chiến chính nghĩa đối kháng hung tàn, nếu là người có lòng chính trực, há có thể tụ thủ bàng quan?"

"Thống lĩnh đại nhân, cầu xin ngài đừng nói nữa! Ngài nói nữa, tôi chỉ còn nước bán luôn cái quần đang mặc". Lâm Duệ than thở: "Toàn bộ tiền tài của Lâm gia đều ở nơi này, ngài cứ tùy tiện lấy bao nhiêu thì lấy".

Từ phủ để Lâm Duệ bước ra, sắc mặt Tử Xuyên Tú tươi roi rói, lên xe ngựa quay về.

Hôm nay thu hoạch rất lớn, tâm tình của gã cực sướng.

Khi xe ngựa quẹo qua một góc đường, bức tượng Lâm Phong lướt qua cửa sổ xe, Tử Xuyên Tú đột nhiên hô lớn: "Dừng xe một chút".

Gã nhảy xuống xe ngựa, tản bộ trên nhai đạo quen thuộc, cảm xúc nao nao bồi hồi quấn quíu tâm hồn gã.

Đây là con đường đêm đó từng qua, đây là bậc đá hai người đã từng ngồi, chỗ này là nơi Lâm Vũ mắt lệ nhòa nhạt thâm tình nhìn gã, dưới gốc ngô đồng này, hai người đã tựa vào nhau, tưởng tượng về tương lai...

Mọi thứ đều hệt như đêm ấy, trong lúc tâm tình mơ hồ, gã cảm giác chỉ cần quẹo qua nhai đạo kia, sẽ có một nữ tử bạch y trắng hơn tuyết đang đứng ở đầu đường đợi gã, dung mạo tuyệt đẹp, mi mắt như họa, nàng ôn nhu gọi gã: "Tam ca!" Nàng thân thiết khoác lấy tay gã đi dạo quanh đường lớn ngõ nhỏ của Hà Khâu, tựa vào nhau ngắm bầu trời đêm đầy sao...

Cảm giác đó càng lúc càng chân thật, tim của gã đập thình thình, bước chân càng lúc càng nhanh, rất nhanh chạy đến ngã rẽ, bức tượng cao lớn của Lâm Phong xuất hiện trước mặt.

Đột nhiên, một bạch y nữ tử mảnh mai xuất hiện trước mắt, nàng đứng trước kỉ niệm bi Lâm Phong, ngẩng đầu xuất thần nhìn bức tượng.

"A Vũ!" Tử Xuyên Tú kích động chạy đến.


Đêm đó nói chuyện cả đêm, nhưng một câu muốn nói nhất lại vẫn giấu ở trong lòng. Hiện tại, gã muốn nói thật to với nàng, gã không cần làm tướng quân thống lĩnh gì hết, gã chỉ cần nàng không rời gã!

Thiếu nữ quay người lại, Tử Xuyên Tú khựng người, tiểu nữ hài trước mặt tuy thập phần thanh tú mĩ lệ, nhưng đó là một gương mặt xa lạ, nàng tò mò nhìn Tử Xuyên Tú: "Tiên sinh, có chuyện gì không?"

Tử Xuyên Tú đứng tại chỗ, giai nhân trước mặt không phải là Lâm Vũ.

Qua rất lâu, gã mới tỉnh ngộ quay về hiện tại: Lưu Phong Sương đang thống soái đại quân chinh chiến với Tử Xuyên gia ở tây tuyến, nàng có thể nào xuất hiện ở nơi này chứ?

Gã ảm đạm lắc đầu: "Xin lỗi, tiểu thư, tôi nhận lầm người".

Tử Xuyên Tú bước tới một bước, ngẩng đầu nhìn bức tượng Lâm Phong anh tuấn, tưởng tượng trong mấy trăm năm, bức tượng này đã chứng kiến biết bao thương tang biến huyễn của nhân gian, bi hoan li hợp của nhân gian chẳng qua là một tràng hư ảo mà thôi!

Nếu như là hư ảo, vì sao thanh âm thê uyển đó vẫn vang vọng bên tai chân thật đến thế: "Nếu như có ngày gặp trên sa trường, thỉnh quân không cần hạ thủ lưu tình, có thể chết trên tay huynh, muội rất hạnh phúc".

Tượng vẫn như cũ, nhưng giai nhân đã đi xa rồi. Dư hương vẫn như còn phảng phất đâu đây, lời lúc lâm biệt đã bất hạnh trở thành hiện thực.

Người yêu nhau vì sao phải tàn sát lẫn nhau, chẳng lẽ trong minh minh có một bàn tay khoái sắp xếp những màn bi kịch, hí lộng những người yêu nhau?

A Vũ!, nếu như trên chiến trường gặp muội, ta sẽ làm thế nào? Ta có thể nào không lưu tình không? Bất tri bất giác, hai mắt Tử Xuyên Tú ứa lệ từ hồi nào, nước mắt chạy theo bờ má gầy gò của gã nhỏ xuống bậc thềm đá trắng.


Trước mắt xuất hiện một chiếc khăn tay trắng tinh, Tử Xuyên Tú vô thức nhận lấy chùi lệ, một lát sau tâm tình dịu lại, Tử Xuyên Tú mới phát hiện thiếu nữ bạch y đã đến bên gã, gã bối rối trả khăn lại cho nàng.

Tử Xuyên Tú cúi đầu nói nhỏ: "Cảm ơn, thất lễ quá".

Nam tử trước mặt anh tuấn chính trực, thái độ thành khẩn, phong thái tiêu sái lại phảng phất từng trải tình trường, đây là kiểu người rất khiến nữ tử phát sinh hảo cảm.

Thấy nam tử anh tuấn đó không lên tiếng, thần thái biểu lộ thâm tình lưu lệ, thiếu nữ bất giác sinh lòng thương xót, nhỏ nhẹ hỏi: "Tiên sinh, huynh đang nhớ người thân sao?"

"Là người yêu của tôi, cũng là địch nhân lớn nhất trong đời tôi, tôi cần phải dốc toàn lực để đánh bại cô ấy. Làm phiền cô quá, tôi phải đi rồi".

Thiếu nữ ngơ ngác nhìn thanh niên anh tuấn trước mặt xoay người đi xuống bậc cấp, không biết vì sao, nàng đột nhiên sinh ra một loại cảm giác: đây là một người hết sức đáng thương.

-o0o-


:73: :73: Mọi người vào vào đây ( 4vn.eu/forum/showthread.php?79511-Keu-Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:


Bình Luận (0)
Comment