Tựa Như Sương Sớm

Chương 16


"Bọn anh từng là bạn cùng lớp, tiểu học, cấp hai, cấp ba học chung một lớp.

Sau này..." Tô Hà nói vẻ mặt có chút khó chịu, lông mày hơi nhíu lại, một lúc sau mới nhếch môi: "Quên đi, không nói chuyện này với em."
Hứng nói chuyện của anh đến rất kỳ lạ, vừa mở miệng là cảm thấy không ổn, may là đã dừng lại kịp thời.
Kiều Minh Hạ đang chơi với chiếc bát sứ trắng, và nhìn ánh nắng xuyên qua, nó biến thành một màu rất nhạt.

Tim đập nhanh, lòng ghen tị kỳ lạ càng ngày càng lớn, mím môi, lén lút nhìn Tô Hà.
Anh cụp mắt xuống, nụ cười thường ngày biến mất.

Kiều Minh Hạ không nghe thấy họ đang nói gì ở bên ngoài, dường như cũng được mấy câu, cậu chưa bao giờ nhìn thấy biểu hiện tương tự trên khuôn mặt của Tô Hà.
Vì vậy, đây là "người đầu tiên anh thích", và nó khác với những người khác cho đến bây giờ.
Kiều Minh Hạ cuối cùng không kìm được nữa, trong ánh mắt tràn về hồi ức của Tô Hà ngồi thẳng lưng nhìn anh: "Vậy bây giờ anh có còn thích anh ấy không?"
Tô Hà ngạc nhiên, không ngờ cậu sẽ hỏi điều này, và nhanh chóng suy nghĩ về việc liệu anh có phải quá nuông chiều, dung túng Kiều Minh Hạ hay không.

Nhưng câu hỏi không đau không ngứa lại gõ vào lòng anh một cái, nhưng sức chịu đựng lại kéo dài, khiến anh nhất thời không nói nên lời, ngay cả những lời mà anh nghĩ rõ ràng vừa rồi cũng đột nhiên trở nên rất loạn.
Có phải vì Kiều Minh Hạ đang hỏi, hay vì anh không thể trả lời dứt khoát là có hay không?
Về phần Ninh Viễn, có một số việc anh chỉ nói với Tô Thanh, còn có một số lời, anh cũng không nói ra trước mặt Tô Thanh.

Tô Hà suy nghĩ hồi lâu, có lẽ thời tiết quá nắng mới có thể làm cho anh thành thật, ánh mắt Kiều Minh Hạ sạch sẽ, như thể câu trả lời đơn giản và chắc chắn như điền vào chỗ trống mà cậu hỏi là cái này hay cái đó.
“Cậu ấy sẽ đăng ký kết hôn với bạn gái vào tháng sau.” Tô Hà dừng lại, vỗ về bên người, Kiều Minh Hạ đi tới, ngoan ngoãn ngồi xuống, anh xoa xoa mái tóc của Kiều Minh Hạ: “Anh cả của anh nói phải buông xuống, thực ra không dễ như vậy.

Anh thích cậu ấy mười mấy năm, tuy rằng không phải luôn thích cậu ấy mà giữa chừng cũng thích người khác...!"
Kiều Minh Hạ bật cười thành tiếng, Tô Hà bóp chặt miệng cậu: "Sao em lại cười?"
Cậu mơ hồ nói: "Thầy hoa tâm quá."
Tô Hà trong lòng khẽ động, giọng điệu vẫn là trêu tức, nhưng thân thể lại vô hình siết chặt một chút: "Đúng a, vậy em cư xử ngoan ngoãn nghe lời chút, anh sẽ thích em thêm mấy ngày."
Tô Hà không biết câu nói này ảnh hưởng bao nhiêu đối với bạn nhỏ trước mặt, lúc này dưới ánh mặt trời, Kiều Minh Hạ ánh mắt sáng ngời nói "Được a".

Vẫn là gió biển, Tô Hà nhìn cậu, tự nhiên lại cảm thấy hơi lạnh.
Những ngày sau đó không có gì thay đổi lớn, đối với Kiều Minh Hạ mà nói, chính Tô Hà là người đã can thiệp vào cuộc sống của cậu.
Có một chút ấm áp, nhưng cậu không muốn đòi hỏi quá nhiều.

Tô Hà sẽ không quấy rầy cậu cả ngày.

Ngày đó sau khi nói về mối tình đầu, anh đã bắt đầu phòng bị gì đó đối với cậu, mỗi lần đều là đợi Kiều Minh Hạ chủ động hỏi.
Cảm giác nguy hiểm của người thợ săn trở lại với Tô Hà, và cái ôm ban đêm trở thành giấc mơ hão huyền.
Kiều Minh Hạ không có bất kỳ thay đổi nào, vì vậy cậu chỉ tập trung vào bài tập về nhà của năm cuối cấp và khiến bản thân bận rộn nhất có thể để không cần suy nghĩ.
Dương Dịch Lạc qua đoạn thời gian không chính đáng đó vẫn tiếp tục tìm kiếm cậu.

Lúc đầu Kiều Minh Hạ rất sợ cậu ta có phải sẽ bắt mình làm tình với cậu ta nữa không, nhưng Dương Dịch Lạc chưa từng nhắc qua yêu cầu này, mỗi ngày đều bắt cậu ăn cơm trưa cùng và thỉnh thoảng lại kéo Kiều Minh Hạ vào phòng làm việc ở tầng một của thư viện, nơi không có ai khác, hai người họ làm bài tập, khuỷu tay chạm vào nhau.
Dường như Dương Dịch Lạc đột nhiên học được cách trở thành một học sinh trung học bình thường mà không cần thầy dạy, không đánh nhau, không hút thuốc, không làm việc gì gây hại, sắc mặt đối với cậu cũng không có tốt, nhưng có lúc nói chuyện ôn hòa hơn chút.
Kiều Minh Hạ được Tô Hà nuôi nên gan lớn hơn, có lần còn hỏi Dương Dịch Lạc là cố gắng nỗ lực như vậy là muốn thì đỗ trạng nguyên sao, bị cậu ta trừng mắt một cái.

Nhưng Dương Dịch Lạc cũng không có bất kỳ phản ứng nào lớn hơn, cậu ta cầm một quyển ghi chép tiếng Anh trước mặt Kiều Minh Hạ và nói một cách hằn học: "Học nhanh lên, tí nữa tôi sẽ đọc cho cậu viết, ngốc chết đi được."
Cậu ta không biết rằng Kiều Minh Hạ không cần cậu ta phải tự mình đi dạy kèm tiếng Anh.

Có thể cậu ta biết, nhưng cậu ta vẫn muốn làm những việc tốn thời gian này, để chứng minh điều gì thì chỉ có Dương Dịch Lạc mới hiểu.
Kiều Minh Hạ đã nói với Tô Hà một lần, đối phương có hứng thú nhưng không ngại, để cậu tự thu xếp.
Sau một số bài kiểm tra, thành tích của Kiều Minh Hạ đều tăng, và sau đó là kỳ thi hàng tháng vào tháng 10.

Khi có kết quả, Tây thành gặp trận mưa xối xả đầu tiên, ngày hôm sau trong sân chơi có một cái hố nước, nước trong như gương, phản chiếu mây trắng trời xanh.
Bảng điểm trong danh sách đỏ của Tây Cao được giữ lại ở top 100, vì tổng số học sinh của bảy lớp trong khối lớp không nhiều và có thể dễ dàng biết nếu không có tên trong danh sách.

Mỗi bài kiểm tra hàng tháng đều rất quan trọng.


Ba cái tên cao nhất trên bảng điểm sẽ được phóng to cho đến khi kết quả kiểm tra hàng tháng tiếp theo được công bố.
Trước tòa nhà dạy học, danh sách đỏ trên bảng thông báo mới được thay thế, lập tức thu hút rất nhiều người dừng lại.
"Vị trí đầu tiên là Bùi Gia Ngôn...!cái gì vậy..."
"Không sớm thì muộn, cậu ta sẽ được cử đi học, ba tôi bảo số người sẽ giảm đi."
"Để cậu ta đi, tôi cũng không học đại học ở Trung Quốc!"
"Này, các cậu nghĩ sao, vị trí thứ hai là của lớp A7?"
"Gì cơ?"
"Mẹ nó, đây không phải là con điếm do Dương Dịch Lạc nuôi sao!"
...
Những người bên ngoài cùng của đám đông, Kiều Minh Hạ liếc nhìn, không thể nhìn thấy dòng chữ nhỏ trên danh sách, nhưng đã nghe rất nhiều từ những người khác.

Ai đó bên cạnh hét lên "cậu Bùi", và Kiều Minh Hạ vội vàng quay đầu lại.
Thiếu niên lầm lì trong khuôn viên trường được mọi người bày tỏ tình yêu một cách vô tư lự luôn ở trong hoàn cảnh khác với cậu, rõ ràng là ngăn cách bởi một hành lang, nhưng cách đối xử lại hoàn toàn khác nhau.

Bùi Gia Ngôn phớt lờ nam sinh đã gọi cậu ta, tay cầm hai cuốn sách, băng qua con đường đầy hoa héo úa đi về phía thư viện.

Lưng của cậu ta cao và thẳng, cậu ta không có chút lưu luyến nào về vị trí số một đáng ghen tị đó.

Kiều Minh Hạ nhìn Bùi Gia Ngôn rẽ sang, những cành cây và bụi cây che khuất cậu ta.
Các bạn học khác vây quanh danh sách đỏ và Kiều Minh Hạ không có lựa chọn nào khác ngoài việc rời đi trước, khi đi ngang qua văn phòng không thể không liếc nhìn, Tô Hà không có ở bàn làm việc.

Ý nghĩ yêu cầu được khen ngợi đã mất, chán nản mà quay lại lớp học.

Trong thâm tâm cậu biết rằng thành tích này sẽ không mang lại cho cậu một sự thay đổi đáng kể.
Dương Dịch Lạc vẫn kiêu ngạo với cậu, những người khác trong lớp A7 cũng không thể xem thường cậu ta, kể cả Tô Hà, dù sao anh cũng có những học sinh giỏi hơn.


Kiều Minh Hạ không có nhiều khao khát cho kỳ thi tuyển sinh đại học, cứ mỗi khi khơi dậy một chút tinh thần chiến đấu, thông tin trên điện thoại di động lại bị đánh bật đưa cậu trở lại hiện thực.
Thời gian trước Phương Bình Bình lại vay tiền, Kiều Minh Hạ đã tìm thấy giấy nợ khi dọn tủ đầu giường.

Hôm qua về nhà thấy có người chặn cửa không dám đi qua, cuối cùng tìm đến cửa hàng tiện lợi mua một chai nước khoáng, nửa đêm ngồi xuống liền bị nhân viên đuổi đi.

Sau đó trực tiếp ra bến xe, không có tài sản gì, không sợ hãi, nửa tỉnh nửa mê ôm cặp sách, quay lại trường như chờ chuyến xe buổi sáng để trốn đi.
Cậu không thể vào đại học một cách thoải mái...!Cậu cũng không có tiền để học đại học.

Nghĩ đến đây, Kiều Minh Hạ gấp bảng điểm với những con số đẹp đẽ và nhét nó vào sâu trong ngăn bàn.
Tối hôm đó, là Tô Hà trông lớp học của họ để tự học.

Sau khi anh bước vào lớp học, một số cô gái đã thốt lên với giọng thấp, xen lẫn vài tiếng rất ý nhị: "Thầy Tô hôm nay đẹp trai quá."
Tô Hà ăn mặc hàng ngày đều là trang trọng hơn, với áo sơ mi, quần tây và giày da, cà vạt và kính gọng bạc, thấy rõ một bộ lãnh đạm và cấm dục.

Hôm nay anh thay đổi phong cách, mặc một chiếc áo len có mũ và mặc một chiếc quần thể thao, tóc mới gội sạch, một phần tóc mái che hờ mắt, cũng không có đeo kính, trông anh trẻ hơn bình thường ít nhất năm tuổi, giống như một sinh viên đại học, toát lên tinh thần trẻ trung.
Tô Hà cầm một chiếc hộp trong tay bước vào cửa, đối mặt với những vẻ mặt ái mộ, không có khó chịu như mọi khi.

Chỉ khi đi ngang qua bàn của Kiều Minh Hạ, anh lấy ra thứ gì đó từ trong túi áo len và đặt lên chồng sách của cậu.
Kẹo bơ cứng thỏ trắng, ba viên.
Kiều Minh Hạ đỏ mặt, ngẩng đầu lên nhìn Tô Hà, nhưng một lúc lâu sau anh cũng không có phản ứng.

Nhân lúc không ai để ý, cậu bóc một viên rồi nhét vào miệng, vị ngọt cùng với mùi thơm của sữa, làm tan đi nỗi khổ đầu đường xó chợ của đêm hôm trước.
Kỳ thi hàng tháng và nửa kỳ vào tháng 10 cũng tương tự, sau khi công bố kết quả sẽ có đại hội thể thao mùa thu hàng năm.

Theo lý mà nói, lớp mười hai thường không tham gia.

Vì vậy, lớp A7 dù không báo cáo hạng mục nào, nhưng hôm sau vẫn phải đến dự lễ.

Sự ép buộc hiếm hoi này khiến cả lớp trở nên nóng nảy, khi gần đến lúc nghỉ lại càng trở nên ồn ào hơn.
Tô Hà không nhịn nổi nữa, ngẩng đầu lên nói: "Tan học trước năm phút."

Kiều Minh Hạ ngồi tại chỗ và không rời đi.
Cậu và Tô Hà có một thỏa thuận bất thành văn, chỉ cần là buổi tối tự học tiết của Tô Hà, ngày đó bọn họ sẽ ở chung với nhau.

Thường làm tình, và đôi khi chỉ đơn giản là ngủ với nhau, tùy thuộc vào tâm trạng của Tô Hà.
Sau khi mọi người trong lớp đã đi hết, Tô Hà đứng dậy, đặt chiếc hộp lên chiếc bàn trống ở hàng đầu tiên, ra hiệu với Kiều Minh Hạ: "Đến đây mở quà."
Quà gì? Kiều Minh Hạ sững sờ, theo phản xạ nói: "Sinh nhật của em còn chưa đến..."
“Cũng không phải chỉ có sinh nhật mới tặng quà, nhanh lên.” Tô Hà cười cười, ẩn ý nói cậu không biết gì.
Kiều Minh Hạ không thể lo việc thu dọn cặp sách, hai ba bước liền đi tới trước mặt anh.
Hộp không lớn, nhìn một cái là thấy logo trên đó, tâm tình vui mừng liền dừng lại, ngơ ngác nhìn Tô Hà, cẩn thận hỏi: "Cái này đắt lắm, làm sao thầy có thể tặng cho em cái này?"
“Đứng thứ hai trong kỳ thi a.” Tô Hà nói, bóp bóp mặt cậu: “Tặng quà cho em còn không nhận, có phải ngốc hay không? Còn như vậy nữa anh nói người khác không cần rồi.”
“Người khác không cần vậy có thể cho em.” Kiều Minh Hạ cười.
Tô Hà nói rằng em chính là thích nhặt rác.
Tô Hà tặng cậu một chiếc iPhone mới ra mắt tháng 9, màu sắc khá ổn định và được nhiều người yêu thích.

Điện thoại di động của Kiều Minh Hạ là cái trước đây của Phương Bình Bình, nó đã lâu đời rồi ngay cả lên mạng cũng phải đợi cả buổi, nên cậu chỉ dùng để gọi điện và gửi tin nhắn.

Dương Dịch Lạc đã không thích nó từ lâu, lần trước cậu ta nói rằng sẽ đưa của mình cho Kiều Minh Hạ dùng, vì cậu không mặn mà với các sản phẩm điện tử nên đã từ chối nó, điều này khiến Dương Dịch Lạc không thể tỏ ra tốt bụng, mặt hằm hằm rất lâu.
Nhưng cái này do Tô Hà tặng, nó khác với những người khác.
Kiều Minh Hạ không nhận lấy, ngón tay thon dài vươn trên, cuối cùng thu lại: "Quên đi, thầy ơi, em không nhận được, cái này đắt quá, chỉ là một bài thi mà thôi."
Nhìn thấy sự cố chấp của cậu cũng không có ý bắt ép cậu nhận, nghĩ một chút, liền tháo đồng hồ trên cổ tay xuống.
“Cầm lấy.” Anh đưa cho Kiều Minh Hạ: “Chưa bao giờ dùng tiền trong thẻ, lại không nhận điện thoại di động, nhưng phần thưởng vẫn phải có.

Đồng hồ treo tường trong phòng thi không tiện lắm, cái này cho em mượn dùng một khoảng thời gian – đừng làm hỏng của anh."
Đồng hồ Blancpain có tổng cộng 70 viên đá quý và 378 linh kiện.

Màu vàng đỏ, Carrousel tourbillon, mặt sau bằng kính pha lê sapphire, dây da cá sấu, tần số cân bằng 3Hz.

Năm đó có giá là hai trăm ba mươi vạn, và là món quà của Ninh Viễn tặng nhân dịp sinh nhật lần thứ 23 của anh.
Bởi vì thái độ quá tùy ý, Kiều Minh Hạ dường như không nghĩ rằng nó rất có giá trị, cổ tay của cậu quá nhỏ, có vẻ cồng kềnh và không thích hợp thử, nhưng Tô Hà có khoái cảm trả thù không thể giải thích được.
Anh không thể quên rằng Ninh Viễn và Khương Vận đã đính hôn vào ngày thứ bảy sau khi anh nhận được món quà này..

Bình Luận (0)
Comment