Tựa Như Sương Sớm

Chương 6


5 giờ rưỡi sáng, tiếng chuông di động không biết từ đâu phát ra đánh thức Tô Hà dậy.

Anh cáu kỉnh trợn mắt.

Người trong ngực vẫn giữ nguyên tư thế ngủ đêm qua, cau mày lại vì tiếng ồn.

Cả người cậu cuộn tròn lại, Tô Hà nhớ rõ anh từng đọc ở đâu đó rằng tư thế này biểu hiện sự thiếu vắng cảm giác an toàn.

Nhìn cậu mà anh không nỡ lay dậy hỏi tiếng chuông từ đâu ra.
Tô Hà xuống giường tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, cuối cùng dừng ở chiếc cặp sách bị ném dưới đất.

Anh do dự một lát, sau cùng vẫn duỗi tay vào nhấn nút để nó ngừng kêu.
Việc bị đánh thức cũng không ảnh hưởng đến tiết mục “chào cờ” buổi sáng.
Tô Hà đặt di động của Kiều Minh Hạ lên tủ đầu giường.

Anh lại nằm xuống, dùng tư thế mặt đối mặt để ôm lấy Kiều Minh Hạ, tay khoác lên người cậu.

||||| Truyện đề cử: Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi |||||
Kiều Minh Hạ không hề hay biết gì mà chui vào lồng ngực anh.

Cặp mày vốn cau lại đã thả lỏng hơn, môi chu lên, tinh thần đã thoải mái lại.

Đôi môi đỏ bừng vẫn chưa trở lại trạng thái bình thường.

Tô Hà nhớ rõ đêm qua bọn họ đã hôn môi rất nhiều lần, anh chưa từng hôn bạn giường nhiều như vậy lúc làm tình.

Tô Hà hoài niệm cái lần cùng Ninh Viễn, hình như cũng không hôn nhiều như với Kiều Minh Hạ.
Lúc Kiều Minh Hạ từ trường theo anh về nhà rất ngoan ngoãn, bị nắm chặt tay cũng không né tránh, tùy ý để Tô Hà dắt đi, không quá kháng cự đối với sự việc sắp xảy ra.
Tô Hà cảm thấy cậu giống như con mèo mềm mại, sẽ giả bộ hung hãn lộ ra móng vuốt để bảo vệ bản thân.

Nhưng khi lên giường lại thích khóc thích hôn môi, quấn lấy Tô Hà làm nũng muốn ôm muốn thơm.

Từ trước đến nay Tô Hà đều cố gắng đáp ứng nhu cầu của bạn giường trong điều kiện có thể, huống hồ Kiều Minh Hạ lại là người nhỏ tuổi nhất trong số những bạn tình của anh, đương nhiên càng nên chiều chuộng.
Anh làm Kiều Minh Hạ khóc thảm thiết như vậy, hôn vài lần để bồi thường không thành vấn đề.

Ánh mắt buông xuống dừng lại trên đôi môi còn sót lại dấu hôn.

Tô Hà nhấc chân ôm cậu vào lòng, dương v*t cách một lớp quần ngủ cọ xát lên Kiều Minh Hạ.
Đôi mắt Kiều Minh Hạ vẫn nhắm.


Chiếc cằm thon phối hợp cùng cặp môi xinh, khuôn mặt dường như đang bồng bềnh giữa mộng đẹp mà đòi hỏi một nụ hôn.

Tô Hà như bị mê hoặc, ngậm lấy đôi môi hé mở kia.
Đồng hồ báo thức vang lên.

Tô Hà đau đầu, đang định vươn tay tắt đi thì người trong ngực chậm rãi cựa quậy bò dậy.

Người khác đoán không ra nãy giờ cậu giả bộ ngủ hay chỉ vừa mới tỉnh, Tô Hà xoa xoa đuôi tóc hơi dài của cậu.
Anh vẫn chưa nói câu chào buổi sáng.

Ngoài cửa sổ nắng sớm cùng gió biển đánh thức cả thành phố dậy.
“Ưm...!Mấy giờ rồi...”
Kiều Minh Hạ lẩm bẩm, dí sát mắt nhìn màn hình điện thoại.

Cậu bị cận nhẹ, ngày thường tuy không cần đeo kính nhưng phải ngồi gần mới nhìn rõ chữ trên bảng.

Vừa mới tỉnh dậy tầm mắt hơi mơ hồ không nhìn rõ cảnh vật.
Kiều Minh Hạ dụi mắt mấy cái, phát hiện hiện tại đã chậm hơn mười phút so với báo thức trên di động, trong lòng nảy lên một cái.

Cậu không màng tứ chi bủn rủn muốn đứng dậy, kết quả lại bị ôm lấy.

Đệm rất mềm, có thể lún sâu vào, không giống như ván gỗ trong căn nhà kia.

Kiều Minh Hạ sửng sốt vài giây, một luồng khí nóng thổi qua tai.

Cảm giác tê dại theo ngũ quan lan tỏa ra toàn thân, tiếng thở đầy mờ ám nhắc nhở cậu hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Cậu làm tình với Tô Hà xong không về nhà ngủ, bây giờ vẫn nằm ăn vạ trên giường thầy giáo.

Nhận thức được điều này Kiều Minh Hạ nhanh chóng muốn ngồi dậy.

Tô Hà lại không có vẻ gì là muốn buông cậu ra, thanh âm lười biếng: “7 giờ 40 phút mới điểm danh, còn những một tiếng nữa.

Buổi sáng thèm ăn gì?”
“Em...” Kiều Minh Hạ cảm giác giọng cậu khàn hơn mọi ngày, hôm qua rên kịch liệt thế nào khỏi cần nói cũng biết.

Cậu xấu hổ ngậm chặt miệng.
Tô Hà không chờ cậu đáp lại, giúp cậu quyết định: “Yến nấu nước cốt dừa, bào ngư sốt, cháo tôm hùm.

Tránh uống sữa bò để miễn triệu chứng không dung nạp lactose.


Chịu không?”
Kiều Minh Hạ không có lý do để từ chối bèn gật đầu.

Gò má hai người dán lại thật gần.

Tô Hà hài lòng mỉm cười, đôi mắt cong lên như ẩn chứa móc câu nhẹ nhàng cào qua trái tim.

Cảm giác đau lòng biến mất rất nhanh, Kiều Minh Hạ không trông mong vào việc nhìn ra sự yêu thích hoặc đồng cảm trong đó.

Cậu rất biết mình biết ta.

Thật ra cậu chỉ nghĩ ăn phở xào tôm hoặc quẩy chấm sữa đạu nành, nhưng Tô Hà sẽ không ăn mấy món này.
Phòng ở, Âu phục, giọng nói cao ngạo tự tin không cho phép người khác cãi lại, vẻ dịu dàng từng trải nhưng lại thoáng ẩn chứa sự lạnh lùng, tất cả đều thuộc về Tô Hà.

Hẳn là nữ sinh nào cũng sẽ mơ ước được gả cho anh, mà nam sinh sẽ hy vọng trở thành người giống anh.

Kiều Minh Hạ không rơi vào một trong hai trường hợp trên, cậu chỉ muốn làm tình với Tô Hà.
Nói xong câu thì người trong ngực Tô Hà hoàn toàn im lặng.

Anh nâng chân cọ qua eo Kiều Minh Hạ, dương v*t cương cứng ma sát với hạ bộ của cậu.
“Mới có 6 giờ 45, còn tận một tiếng...” Tô Hà chạm vào môi cậu nhưng không hôn: “Làm một phát đi.”
Anh ôm lấy Kiều Minh Hạ đang trần truồng, ngón tay xâm nhập cửa động.
Nơi đó đêm qua bị làm hẵng còn hơi mở ra.

Sau một giấc ngủ vẫn chưa khép lại, gel bôi trơn còn sót lại chảy ra theo nếp uốn mẫn cảm.

Kiều Minh Hạ thấp giọng rên rỉ, ngón tay Tô Hà xấu xa sượt qua điểm mẫn cảm gây ra kích thích dữ dội.

Eo cậu nhũn ra, trong đầu trống rỗng, mà hôn cằm Tô Hà, điều chỉnh eo để anh ra vào thêm thuận lợi.
Huyệt vừa mềm vừa ướt.

Trong số những người anh từng ngủ qua có thể xem như hàng hiếm.

Tính cách ổn, điều kiện gia đình bất kể tốt hay xấu anh đều có thể đối phó.
Ngón tay Tô Hà ra vào cửa động, thi thoảng lại nhéo mông cậu.


Anh tính toán nếu Kiều Minh Hạ đồng ý, chờ cậu kiểm tra sức khỏe xong, hết thảy đều qua vòng giám định, có thể giữ lại bên người làm bạn tình lâu dài.
Tựa như nhặt được con mèo hoang thì đem nó mang về nuôi, cho ăn ngon mặc đẹp, âu cũng là cách để an ủi tinh thần anh.
Tách biệt hoàn toàn hai thân phận cũng không phải điều quá khó.

Ở trường đừng chạm vào Kiều Minh Hạ, tan học xong thì cậu qua nhà anh.

Được ôm hôn, được chăm sóc, nếu không mệt quá thì làm tình.

Khi nào anh rảnh rỗi còn có thể kèm Kiều Minh Hạ học hành, đảm bảo cậu sẽ thi đỗ vào một trường đại học tốt.
Tô Hà cảm thấy anh sắp xếp đâu vào đấy thì rất hưng phấn.

dương v*t đứng thẳng thăm dò cửa huyệt, chất dịch tiết ra hòa cùng gel bôi trơn tiến vào mông Kiều Minh Hạ.
Mặt đối mặt, tư thế nghiêng mình khiến anh trông rõ vẻ mặt Kiều Minh Hạ.

Bị anh cắm vào liền lộ thần thái kiều diễm si mê, toàn thân tỏa ra hương vị tình ái quyến rũ khiến người ta phải thích thú.
Tô Hà nắm lấy gáy cậu, gập chân Kiều Minh Hạ lại.

Tư thế này khi làm lực không lớn nhưng tiến vào rất sâu.

dương v*t nhanh chóng nhấp ra nhấp vào.

Ban đầu Kiều Minh Hạ còn có thể híp mắt hưởng thụ, sau đó hoàn toàn rơi vào bể dục, há miệng thở hổn hển.
Đôi mắt đẹp lấp lánh ánh nước.
Tay từ gáy trượt xuống sống lưng rồi đặt lên eo.

Vòng eo của Kiều Minh Hạ rất nhạy cảm.

Đầu ngón tay Tô Hà vuốt ve phần hõm vào kia thì bên trong cậu cắn anh càng chặt, giống như một cái miệng khác ngậm lấy dương v*t.
Sờ mông rất sướng, chỉ tiếc là những chỗ khác gầy quá.

Tô Hà hơi phân tâm khi làm cậu vì còn bận mân mê sống lưng đối phương.

Đôi môi ướt lướt qua vành tai cậu, khiến Kiều Minh Hạ càng ý thức được mình đang bị một người đàn ông làm.
“Ưm...!A, trướng quá...” Kiều Minh Hạ kêu loạn lên: “Trướng quá...”
Tô Hà cười, dán sát lỗ tai cậu: “Trướng? Một lát nữa là sướng ngay mà cưng.”
Nói xong anh nắm lấy dương v*t của cậu nhẹ nhàng vuốt mấy cái.

Kiều Minh Hạ lập tức im bặt, mông căng chặt.

Thân thể dường như không có xương cốt mà dính lấy Tô Hà.

Ngón tay từ cơ bụng trượt xuống nơi giao hợp.

Cậu lẩm bẩm nói sướng, trước sau đều bị kích thích khiến khoái cảm tăng gấp đôi, muốn Tô Hà làm nhanh hơn.
Nhưng Tô Hà vẫn chỉ duy trì tốc độ không nhanh không chậm.


Tinh hoàn đánh vào mông Kiều Minh Hạ phát ra tiếng bạch bạch, nghe tình thú hơn cả tiếng va chạm thân thể bình thường.
Anh nghịch dương v*t của Kiều Minh Hạ.

Tay sờ eo cậu, đầu v*, bóp chặt phần đùi mềm mại hằn cả vệt hồng.

Kiều Minh Hạ lắc đầu, rơi vào cơn lốc tình dục không thể thoát ra.

Tô Hà chiếm lấy cậu, khống chế cậu, ở trên giường bao dung cho nước mắt và ham muốn dâm đãng của cậu.
“Muốn hôn...!Tô...” Kiều Minh Hạ nén lại danh xưng kia, cậu không biết Tô Hà muốn cậu gọi anh như thế nào liền chọn bừa một cái: “Anh ơi, anh hôn em đi...”
Tô Hà nghe vậy thì bật cười, ngậm lấy môi cậu: “Đi học không chịu nghiêm túc nghe giảng hả? Không được gọi bằng anh.”
“Vậy...” Kiều Minh Hạ chớp mắt.

Dục vọng nhuộm đỏ khuôn mặt cậu.
“Không gọi bằng thầy thì gọi bằng cái khác.”
Kiều Minh Hạ được anh hôn mà thiếu chút nữa rơi lệ.

Tuy Tô Hà không yêu cậu nhưng nụ hôn ấy dịu dàng quá, khiến cậu cảm nhận sự âu yếm trước nay chưa từng có.
Khóe mắt lại ướt.

Kiều Minh Hạ sụt sịt một tiếng.

Tô Hà phát hiện ra liền ôm chặt cậu, lau đi hàng nước mắt: “Bé cưng à, sao em thích khóc vậy? Đừng khóc nữa, nước mắt rớt ra biến thành trân châu bây giờ.”
Trái tim cậu tự dưng mềm nhũn, cậu mơ màng gọi: “Chồng ơi...”
dương v*t đang rút vào thọc ra thân thể đột nhiên dừng lại.
Sáng sớm, Tô Hà còn chưa kịp mang bao cao su đã nhét vào, lúc này đây bị hai chữ chồng ơi kích thích đến mức chưa kịp ra ngoài đã bắn tinh xối xả.

Tinh dịch văng tung tóe khiến Kiều Minh Hạ cứng đờ.
Bọn họ không phải người yêu, hành vi bắn bên trong hiển nhiên không phù hợp.
Tô Hà cũng nhận thức được mình không đúng.

Anh nhanh chóng rút dương v*t ra, nói với Kiều Minh Hạ: “Rất xin lỗi.

Anh sai rồi.”
Cậu lắc đầu, còn chưa kịp phản ứng gì thì tầm mắt đã mơ hồ.
Phòng ngủ cách nhà tắm một đoạn.

Tô Hà ôm cậu đi, bảo Kiều Minh Hạ đỡ vách tường đứng thẳng.

Anh cầm vòi sen giúp cậu rửa tinh dịch bị bắn vào trong.

Nước ấm tưới ướt đẫm.

Kiều Minh Hạ dựa trán vào bức tường gạch lạnh lẽo, nhắm mắt lại.
Một chút ảo tưởng, một ngọn lửa vừa mới bốc cháy đã bị Tô Hà dội tắt..

Bình Luận (0)
Comment