Tuần Lễ Thời Trang

Chương 22

QUÁN CÀ PHÊ

QUẦY STARBUCKS

2 giờ 4 phút trưa

3 tháng Mười một

Massie đợi Alicia, Kristen và Dylan cho thêm đường Equal và quế cần thiết vào cà phê latte rồi mới update thông tin cho chúng.

“Xin phép được hai mươi điểm nhiều chuyện,” nó nói, rồi hững hờ thổi vào tách Chai Tea của mình.

“Hai mươi điểm á?” Alicia rít lên. “Điều đó có nghĩa hoặc cậu có một bản copy bài kiểm tra môn khoa học của bọn tớ hoặc cậu có tin Britney tái hôn và kiếm được cho bọn tớ thiệp mời tới dự.”

“Britney Foster kết hôn á?” Olivia hỏi. “Nó học dưới bọn mình một lớp mà.”

“KHÔNG PHẢI, Britney Sp...”

“Cậu ấy hài hước quá phải không,” Alicia chen vào. Nhưng không ai cười.

“Tin của tớ sẽ được công bố cho mọi người trong buổi họp sáng mai, nhưng nếu bọn cậu muốn nghe ngay bây giờ, thì nó đáng giá hai mươi điểm nhiều chuyện,” Massie nói.

“Xong,” Dylan nói.

“Xong,” Kristen nói.

“Xong,” Alicia nói.

“Xong,” Olivia nói.

“Có tiếng vọng ở đây à? Tớ nghĩ mình vừa nghe thấy một tiếng ‘xong’ thừa.” Massie nhìn quanh quán. Nếu đang nói chuyện với Alicia, Massie đã hỏi con bé tại sao Olivia lại có mặt ở đó rồi. “Dù sao thì sau buổi họp, khi mọi người đều đang phản đối...”

“Ừ, cậu đã ở đâu? Bọn tớ tìm khắp nơi,” Dylan nói.

“Tớ chạy thẳng đến văn phòng cô Pia Vogel để nói với cô ấy một tiếng về chuyện đồng phục.” Massie quyết định bỏ qua đoạn trốn trong phòng vệ sinh.

“Tớ hy vọng một tiếng của cậu là ‘hoàn toàn không công bằng’,” Olivia nói.

“Đó là năm tiếng.” Kristen trợn ngược mắt.

“Ừ há.”

Massie không kể với chúng chuyện nó đã nói với cô Pia về việc chính sẽ thiết kế đồng phục. Vì câu trả lời của cô Pia là không. Massie chỉ kể cho chúng nghe câu chuyện kết thúc ra sao.

“Vậy là sau một hồi tranh luận khá lâu, cuối cùng cô ấy cũng đồng ý tổ chức một cuộc thi thiết kế đồng phục của trường Bán trú Octavian. Cô ấy thậm chí còn bảo sẽ mời ban biên tập tờ Teen People đến viết một bài về người thắng cuộc. Tối thứ Bảy sẽ có một buổi trình diễn thời trang. Đó là lúc diễn ra cuộc bình chọn.”

“Tuyệt ghê!” Olivia vỗ tay và nhảy cà tưng cà tưng. Nó dừng lại khi thấy dường như chẳng đứa nào tỏ vẻ phấn chấn như mình.

“Tuần này ư? Điều đó quả là không tưởng.” Kristen dụi mắt. “Làm sao bọn mình có thể thiết kế thứ gì đó nhanh đến thế được?”

“Tớ biết, chuyện đó thật đáng ghét, nhưng họ muốn bắt đầu thực hiện đồng phục càng sớm càng tốt,” Massie giải thích. “Tớ đã cố phản đối, nhưng cô Pia nhất quyết không đổi ý.”

“Toàn bộ chuyện này thật đáng ghét,” Kristen nói. “Điều tớ không cần thêm nhất là bài tập về nhà cho tuần này.”

“Phải đấy.” Dylan chau mày. “Tớ có hơn ba mươi giờ chương trình chưa xem dồn đống trên TiVo của tớ. Giờ tớ còn phải học cách may nữa á?”

Massie quyết tâm làm chúng yêu thích ý tưởng đó vì chính nó đã gây ra toàn bộ vụ lộn xộn này. Nó cười to.

“Chuyện gì vui dữ vậy?” Alicia hỏi. “Các cậu ấy nói đúng đấy... toàn bộ chuyện này thật nhốn nháo.”

“Các cậu làm tớ phá lên cười,” Massie nói. “Tớ thích khi các cậu làm bộ giả vờ không hiểu vấn đề nằm ở chỗ nào. Tớ bị mắc lởm hoài.”

Olivia trông nhẹ nhõm.

“Ý tớ là, Kristen, hơn ai hết lẽ ra cậu phải phấn chấn về chuyện này chứ. Cậu sẽ không bao giờ phải thay đổi quần áo trong xe trên đường đến trường nữa. Nếu cậu thiết kế bộ đồ rinh giải nhất và nó trở thành đồng phục của trường, mẹ cậu sẽ phải để cậu mặc nó,” Massie nói. Đôi mắt xanh ngọc bích của Kristen sáng lên trước ý tưởng này.

“Còn Dylan, Philippe, gã phụ trách tủ áo của mẹ cậu, có thể giúp cậu. Cậu thậm chí sẽ không phải sờ đến một miếng vải.”

Massie có thể khẳng định là bọn bạn nó đang bắt đầu sôi nổi hẳn lên với ý tưởng này.

“Alicia, hôm trước cậu nói ước gì có nhiều người hơn nữa ăn mặc giống như cậu phải không. Nếu cậu thắng cuộc thi này, mọi người sẽ làm thế đấy.”

Đó là lần đầu tiên trong suốt buổi sáng hôm đó Massie nói thẳng với Alicia.

“Khi tớ chia tay cô Pia, cô ấy đang đặt áo phông có ghi trường Bán trú Octavian Phổ biến Đồng phục,” Massie nói. “Cô ấy muốn phân phát chúng vào đêm diễn.”

“Chuyện này nghe có vẻ vui đấy,” Dylan nói.

“Cậu xứng đáng hơn hai mươi điểm cho chuyện này, Mass,” Kristen nói. “Cậu đã cứu bọn tớ”.

“Vậy là bọn mình chỉ còn hơn một tuần để mặc áo quần mới của mùa thu,” Alicia mỉm cười.

“Nhắc đến chuyện đó, tớ cần lấy lại mọi thứ đã cho các cậu mượn trong sáu tháng qua,” Missie thắt chặt lại ba cái khăn quàng cổ. “Tớ đang rất cần có cái gì mới để mặc.”

Mấy đứa con gái gật đầu. Giờ thì giá mà Massie có thể tống khứ được Olivia và giữ không để Derrington xen vào giữa nhóm bạn. Đúng lúc như thể có linh tính, điện thoại của Alicia rung lên. “Nhìn này, là Derrington đấy.” Alicia nghiêng cái màn hình điện thoại bé xíu về phía Olivia. “Cậu ta muốn biết có chuyện gì.”

“Cậu ta đáng yêu quá.” Olivia túm mái tóc dài vàng hoe và hất tung ra sau.

Kristen và Dylan quay lại trợn ngược mắt với nhau theo bản năng nhưng rồi quay đi khi sực nhớ ra là chúng đang giận nhau không thèm nói chuyện.

“Massie, cậu ta hỏi cậu có ở đâu đây không,” Olivia nhìn màn hình

Sao lại không thể là Cam cơ chứ?

“Massie, cậu ta muốn tớ cám ơn cậu về buổi tiệc,” Alicia nói lại. “Cậu ta đã rất thỏa thích.”

“Cậu ta đã cám ơn tớ rồi, thế nếu tớ tính cám ơn đó vào tài khoản của cậu thì sao?” Nhưng Alicia không nghe được câu đối đáp thông minh của Massie. Nó đang mải bấm tin nhắn và cười khúc khích với Olivia.

“Cậu ta thật ngọt ngào.” Alicia đóng điện thoại “Tớ chắc cậu ta sẽ làm cho một trong các cậu rất hạnh phúc.”

“Sao cũng được, tớ không thích mấy món hàng thứ phẩm sướt mướt của cậu,” Kristen nói. “Tớ đi bắt tay vào thiết kế đây.”

“Tớ cũng thế,” Dylan nói. “Tớ đang tính làm thứ gì lộn trái được để như có hai đồng phục thay vì một.”

“Đó là cái tớ định làm mà,” Kristen nói. “Cậu đã nghe tớ nói về chuyện đó sau buổi họp, đúng không?”

“KHÔNG!” Dylan la lên. “Tớ không nghe cậu nói bất cứ điều gì cả ngày nay rồi.”

Massie trợn ngược mắt và thu nhặt sách vở, ít ra thì không có đứa nào đang điên lên vì nó. Nó biết mình sẽ tìm ra cách để sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện và hàn gắn chúng bạn với nhau. Nó chỉ cần một chút thời gian.

Chuông reo, mấy đứa con gái vội quẳng cốc vào thùng rác gần đó.

“Cậu sẽ thiết kế kiểu gì?” Dylan hỏi Massie.

“Tớ sẽ hình dung ra trong giờ lịch sử Mỹ,” nó nói. “Tớ sẽ phác ra được vài nét đẹp nhất trong giờ học.”

Dường như tất cả mọi người đã mê tít cái vẻ lếch thếch rất hay của Derrington, trừ Massie. Sao ai đó lại có thể thích một anh chàng lúc nào cũng mặc quần soóc, ngay cả vào mùa đông nhỉ? Xương bánh chè của cậu ta thường xuyên tím vì lạnh và đối với Massie, tình yêu không bao giờ có thể mù quáng như thế. Cam thì trái lại, phát biểu gu thời trang của mình bằng một chiếc áo khoác sờn mặc đi xe đạp. Đó là một trong nhiều thứ cậu thừa hưởng từ anh trai Harris đang là học sinh trung học phổ thông ở Briarwood. Tình yêu của Cam dành cho ban nhạc Rock The Strokes, phim Bố Già và bóng đá cũng là từ Harris truyền lại. Song cái áo khoác mới là món đồ ruột của cậu ta. Chiếc áo da nâu ấy đầy những vết rạn và dầu bẩn, nhưng Massie không bận tâm đến những vết dơ vì cái áo cổ điển ấy là sự pha trộn hoàn hảo giữa thô ráp và dịu dàng. Cũng y như Cam.

Bean là sinh vật duy nhất biết người Massie phải lòng. Còn Massie thì ghét chuyện Kristen và Dylan trông thảm hại ra sao khi tranh giành một gã không chắc đã thích đứa nào trong hai đứa nó. Lúc này thì nó đã có thể nảy ra một cớ để tự mình liên lạc với Cam.

Đi học về, nó tìm thấy địa chỉ email của Cam trong hộp thư rác và lấy làm mừng vì chưa xóa email trả lời mời tiệc của cậu ta.

Sau hai mươi phút viết viết xóa xóa, nó đã hoàn thành xong cái email:

CHÀO CAM,

CHỈ THẮC MẮC KHÔNG BIẾT CẬU CÓ ĐỂ QUÊN MỘT ĐÔI NẸP ỐNG CHÂN Ở ĐÂY SAU TIỆC HALLOVVEEN KHÔNG. BỞI VÌ NGOÀI CẬU RA THÌ CHỈ CÓ RENNY WHITE MẶC NHƯ CẦU THỦ BÓNG ĐÁ VÀ TỚ THỰC LÒNG KHÔNG MUỐN GỌI CẬU TA VÌ GIỌNG CẬU TA NGHE CHẲNG KHÁC NÀO CHÚ VOI SNUFFLEUPAGUS TRONG CHƯƠNG TRÌNH TRUYỀN HÌNH SESAME CẢ, VÀ LẦN NÀO NÓI CHUYỆN VỚI CẬU TA TỚ CŨNG BẬT CƯỜI. J

-MB

Massie đọc cái email ba lần trước khi gửi đi. Nó cầu mong là thực tình Cam không để quên đôi nẹp ống chân vì nó chẳng có cái nào để đưa cả.

Ngay lập tức có tiếng ding đáp lại và tim Massie đập rộn lên. Cam đã trả lời. Massie bôi một lớp son môi bóng dày và lắc lắc mái tóc trước khi mở thư.

MB

TỚ CÓ ĐÔI NẸP ỐNG CHÂN Ở ĐÂY RỒI. CẢM ƠN. TỚ ĐÃ CƯỜI TO KHI ĐỌC VỀ RENNY. TỚ CŨNG LUÔN NGHĨ VẬY, NÀY, NGHE ĐỒN LÀ TRƯỜNG BÁN TRÚ OCTAVIAN SẼ MẶC ĐỒNG PHỤC. THẬT KHÔNG? CŨNG NGHE ĐƯỢC ĐÓ LÀ LỖI DO CẬU. NẾU VẬY THÌ CHUYỆN ĐÓ KHÁ TUYỆT ĐẤY,

TỚ THÍCH MẤY KẺ GÂY RẮC RỐI. J

-C

“Trời ơi, Bean,” Massie vừa hớp không khí vừa bế Bean vào lòng. “Cậu ấy gần như đã thú nhận là thích tao! Giờ thì sao đây?”

Massie nhỏm dậy khỏi ghế và đi tới đi lui quanh phòng, Bean vẫn trong vòng tay cô bé.

“Không thể kết thúc thế này được. Có khi phải nhiều tuần nữa tao mới nói chuyện lại với cậu ấy được. Lỡ cậu ấy quên là đã thích tao thì sao?”

Tiếng thở hổn hển của Bean làm Massie không cảm thấy chỉ có một mình.

“Tao ước gì mày nói được. Nhưng tao nghĩ nếu mày nói được, thì tao sẽ không kể cho mày nghe gì cả, nên có lẽ tốt hơn hết là mày cứ như thế nhé.”

Massie lại ngồi xuống trước máy tính và tấn công.

CHUYỆN NÀY RẤT HAY. GỌI TỚ NẾU CẬU MUỐN NGHE. NẾU KHÔNG THÌ GẶP LẠI SỚM.

-MB J

Massie hãnh diện với email trả lời của mình. Đó là lời mời cậu ta gọi cho nó, nhưng đồng thời, con bé cũng làm ra vẻ dửng dưng kể cả khi cậu ta chấp nhận lời mời.

Vài giây sau điện thoại reng. Nó.

“Chào, Massie hả?”

Đó là Cam.

“Cậu đang ăn à?” Massie hỏi. “Tớ nghe thấy cậu đang nhai.”

“Là kẹo Big League Chew.”

“Vị nho hả?”

“Ờ,” Cam nói. “Sao cậu biết?”

“Cậu luôn nhai thứ đó mà.”

Massie tràn đầy năng lượng đến mức muốn thét lên. Nó thôi đi tới đi lui một lúc đủ lâu để ngồi xuống trước máy tính và tìm thông tin chớp nhoáng về phim Bố Già, phòng khi cậu ta nhắc đến (bộ phim do Francis Ford Coppola đạo diễn vào năm 1972...zzz...zzz...zzz...) May là anh chàng không nhắc đến chuyện này.

Chúng hàn huyên về trường lớp, gia đình và các trang web ưa thích. Cam thậm chí còn hỏi cảm giác của Massie thế nào khi “cô gái mới” lúc nào cũng quẩn quanh bên cạnh và an ủi rằng cậu “cảm nhận được tất cả nỗi đau của nó” khi con bé giải thích chuyện đó ngáng trở mình ra sao. Chỉ có hai khoảng im lặng vụng về trong toàn bộ cuộc nói chuyện ba-mươi-bảy-phút và cậu ta hứa làm cho nó một cái CD gồm các bài hát của ban nhạc ruột The Strokes. Nếu mẹ cậu ta không gọi cậu xuống ăn tối, chúng cũng dám trò chuyện cả đêm lắm.

Khi Massie tắt điện thoại, nó chỉ muốn vỡ tung ra. Dù chúng không có kế hoạch cụ thể nào để gặp lại nhau cả (hừm!), nhưng Cam đã hứa sẽ gọi lại và Massie tin cậu ta.

“Bean!” Massie ôm chầm lấy con chó. “Tao ước gì có thể làm bạn với chính mình để có ai đó cùng nhảy tưng tưng ăn mừng lúc này.”

Massie che rèm để chắc chắn là Claire không thể nhìn xuyên vào phòng ngủ rồi nhảy cẫng lên giường. Nó nhảy búng lên hai lần và la lên “hô hô”, nhưng vũ điệu chiến thắng của nó chỉ đến thế thôi. Nó cảm thấy thật ngốc khi ăn mừng
Bình Luận (0)
Comment