Tuân Mệnh

Chương 107

Chương 107: Gửi nhân gian (nhị)

Chỉ mình y mới có thể độc chiếm một hồ tắm, những người còn lại chỉ đành chen chúc trong hồ bên cạnh, họ xô đẩy nhau nhìn về phía bên này, không một ai dám đến khiêu khích vị thiếu niên lạnh lùng ấy, dù chỉ là một câu nói hạ lưu khó nghe.

Mọi người thì thầm: "Người nọ cũng không hẳn là người tốt."

Có người khó hiểu, có người tiếp tục nói: "Thấy hình xăm trên lưng y không, chỉ có chó dữ trông cửa Tề Vương phủ mới có tư cách dùng hoa văn bạch mẫu đơn trên người, đó là quyền lực tối cao, ảnh vệ bình thường không được dùng bạch mẫu đơn đâu."

"Hơn nữa trên lưng y có dấu 'Ảnh', lẽ nào phạm sai lầm nên mới bị ném về lò luyện lần nữa?"

"... Không thể nào. Nghe nói y là ảnh vệ Phi Liêm Tổ, đầu của đầu bảng đó... Lần này lại vào Cửu Anh Tổ chúng ta, rốt cuộc muốn làm gì chứ..."

Ảnh Thất tựa lưng vào thềm đá hồ tắm, thấp giọng thở hổn hển, y ngước đôi mắt lạnh lùng nhìn ba mươi sáu tấm thẻ treo ngang dọc trên tường, một nghìn hai trăm chín mươi sáu ô vuông viết toàn những chữ không liên quan.

Y rửa tay, trên tay còn dính chất lỏng trắng đục sền sệt.

Không có Vương gia tự tay an ủi yêu thương rất khó đạt đến cực khoái, y phải mất rất nhiều công sức mới giải tỏa được ham muốn của mình.

Ảnh Thất thở hổn hển, bực bội tắm qua loa, đứng dậy cầm y phục đen nhánh khoác lên người, cơ bụng cường tráng từ từ hiện ra sau thành hồ tắm, sau đó là đôi chân thon dài với những đường gân rắn rỏi, những giọt trước trong vắt trượt trên cơ thể hoàn mỹ lạnh lùng này.

Y ra khỏi phòng tắm, đến thủ đài lấy yêu bài của mình, tiện tay lấy cây bút lông, lặng lẽ viết chữ lên ô dọc và ô ngang trên yêu bài của y.

Vừa mới tắm rửa và tự an ủi xong, nhân tiện ghi nhớ những tấm thẻ ngang dọc trên tường, đây là huấn luyện hằng ngày của Cửu Anh Tổ, khi tắm có thể chọn lựa hồ tắm cho mình, số lượng tấm ngang dọc càng nhiều, chữ càng không liên quan càng khó nhớ, thì nhiệt độ trong hồ tắm càng ấm áp dễ chịu, phòng tắm cấp thấp nhất là một tấm lớn gồm mười hai tấm nhỏ, chỉ có một trăm bốn mươi bốn ô, nhưng nước trong hồ thì chứa đầy băng lạnh giá.

Lúc ra khỏi phòng tắm phải viết lại chính xác tất cả những chữ trên tường, nếu không hồ tắm này sẽ biến thành thủy lao, giam người vào đó tra tấn đến chết mới thôi. Nghe nói Ảnh Tứ lúc rời khỏi Ảnh Cung có thể ghi nhớ bảy mươi hai tấm thẻ, điều mà xưa nay Ảnh Cung chưa từng có, đến giờ vẫn chưa một ai vượt mặt. Ảnh Tứ có tài chỉ huy sách lược cùng với khả năng tùy cơ ứng biến, chẳng có cái chức nào phù hợp với hắn hơn thống lĩnh.

Y ở Ảnh Cung mười một tháng, ban đầu học thuật dịch dung của Bạch Trạch Tổ, rồi thuật đấu vật của Thao Thiết Tổ, sau đó học chiến thuật và cách ứng biến của Cửu Anh Tổ, y gần như không ngủ không nghỉ, mỗi ngày nghỉ ngơi nhiều nhất là một canh giờ, thời gian còn lại đều dành cho việc tu luyện.

Y hay cầm chồng giấy được đóng lỏng lẻo trốn ở góc phòng, vuốt ve những vết mực trên bức thư tình, chỗ đề tên bị xóa mấy lần, mới đầu là "Lý Uyển", sau đó đồ chữ "Uyển" lên, sau đó xóa đi đổi thành "Dật Nhàn", lại xóa lần nữa, cuối cùng đổi thành "Phu quân".

Ngày nào y cũng ôm đống giấy này, không cho phép bất cứ ai đến gần nó cả.

Sau bìa còn có một dòng chữ, bút tích vừa bối rối vừa yếu ớt, tựa như người viết nó đang bị ốm: "Trên đời này, người hái sao xuống cho ta còn có ngươi nữa."

Lúc Ảnh Thất thấy dòng chữ này, ba ngày ba đêm y không ăn uống gì cả, y đau lòng vuốt ve từng nét chữ yếu ớt đó, như đang vuốt ve tiểu vương tử của mình.

Y lặng lẽ viết thêm một dòng chữ nhỏ dưới phần đề tên của Lý Uyển: "Trì trì chung cổ sơ trường dạ, cảnh cảnh tinh hà dục thự thiên*." Sau đó mang tất cả những tâm tư dịu dàng vùi sâu trong tim, cất sách vào trong ngực áo.

Chẳng mấy chốc đã đến đông chí năm thứ hai.

Y vốn định đi mua than cho Lý Uyển, vừa xuất hiện liền bị đội quân Định Quốc Kiêu Kỵ Vệ vây sát khắp thành, đành phải chạy đến Tuân Châu, sau đó phát hiện y đến đâu cũng bị truy nã, thậm chí y không mua được thức ăn, không ra khỏi thành được, đừng nói chi trở về bên cạnh Lý Uyển.

Có lẽ Vương gia thất vọng với mình lắm, y không từ mà biệt, ngay cả lá thư cũng không có, trong mắt Vương gia có lẽ mình đã trở thành một tên tiểu nhân bỏ chủ, lúc chủ tử trong giai đoạn khó khăn đen tối nhất lại không thể bên cạnh hắn.

Cả năm này lòng y tràn đầy áy náy, đứng ngồi không yên, y ước gì chưởng sự Ảnh Cung có thể cung cấp cho mình chút ít tin tức, nhưng toàn bộ Ảnh Cung bị phong tỏa, không có mệnh lệnh phóng thích thì ngay cả chưởng sự cũng không ra được.

Một năm trôi qua, Ảnh Thất ra khỏi Ảnh Cung, cửa lớn Ảnh Cung đã khắc tên của y, chỉ cần tên y còn trên đó một ngày, y vĩnh viễn là tay sai của Lý Uyển, cam tâm phục tùng hắn.

Dường như Định Quốc Kiêu Kỵ Vệ không còn đủ kiên nhẫn truy bắt một tên ảnh vệ, các Định Quốc Kiêu Kỵ Vệ đóng giữ khắp nơi cũng đã rút về Lạc Dương, đường phố yên ổn, bình an vô sự.

Việt Châu lạnh sớm, trời vừa đổ tuyết, phủ Tề Vương bị bỏ hoang cả năm trời, tan hoang đến mức không còn dáng vẻ vốn có của nó.

Ảnh Thất lặng lẽ quay về phủ Tề Vương, trong thư phòng không có ai. Y đến từ đường, cũng không có người.

Cửa sổ phòng ngủ đóng kín mít, Ảnh Thất cung kính gõ mấy cái, sau đó quỳ xuống cúi đầu thỉnh tội: "Vương gia, thuộc hạ đã trở lại."

Bên trong không ai trả lời.

Ảnh Thất cắn môi, siết chặt nắm tay, y đẩy cửa gỗ phòng ngủ Lý Uyển ra, nhỏ giọng gọi: "Thuộc hạ quay về chịu phạt..."

Y quỳ đến khi mặt trời lặn xuống, trong đầu suy nghĩ rất nhiều, nếu chủ tử không ở vương phủ thì đã xảy ra chuyện gì rồi. Bị Lý Mạt mang đi sao? Không thể nào, Lý Mạt không có quyền lực lớn như vậy, lạm dụng tư hình đã là tội lớn, sao có thể đưa Lý Uyển ra ngoài khiến cho người người chỉ trích được.

Y rất muốn nghe chủ tử gọi mình vào, đánh cũng được mắng cũng được, phạt như thế nào y cũng chịu hết.

Y không muốn mất chủ tử, không muốn làm một con chó nhà có tang.

Trong nháy mắt y chợt nhớ tới từ đường, vội vàng chạy tới nhìn thử, dưới nền tuyết cạnh Thanh Trì có một cái áo choàng cũ, y trừng mắt, quỳ bên cạnh hồ cầm áo choàng lên, đúng là chiếc áo chủ tử mặc lúc y rời đi.

"Chủ tử..." Ảnh Thất hoảng hốt bò đến mép Thanh Trì, y cúi đầu xuống tìm, cánh tay vói vào hồ nước lạnh băng, vừa tìm vừa lẩm bẩm, "Đừng... Người đừng vậy mà... Thuộc hạ sợ lắm..."

Thanh Trì không lớn lắm, Ảnh Thất bò dọc một vòng mép hồ lần mò rất lâu, hốc mắt đỏ ửng lên, cánh tay lạnh đến mức mất đi cảm giác nhưng không vớt được gì cả, sau đó y dứt khoát nhảy xuống hồ băng.

Một năm ròng rã. Thái Cực môn Kiếm Chủng chậm rãi mở ra, Lý Uyển cầm cung long cốt đi ra ngoài, mái tóc dài bạc trắng tung bay theo gió lạnh, cuốn đi những đóa hoa tuyết bé nhỏ tản mạn trên bầu trời.

Đôi mắt hoa đào đẫm ý vị xuân thủy năm xưa như được trui rèn lại, dưới ánh chiều tà trở nên dịu dàng xinh đẹp, đuôi mắt khẽ nhếch lên tựa như chứa đao trong đó, cũng như chứa chút hương vị ngọt ngào, dường như hắn đang cười, nhưng khóe miệng lại mang theo hàm ý giễu cợt trào phúng.

Hắn đến từ đường, tiện tay ném cung long cốt vào hộp khóa, làm như mình chưa từng mở nó ra, trong lúc lơ đãng quay đầu lại thấy một hắc y tiểu ca từ dưới Thanh Trì trồi lên, bọt nước vẩy tung tóe, y run rẩy lồm cồm bò lên bờ, hốc mắt đỏ hồng, cũng không biết là thứ gì dưới đáy hồ đã khiến y đau lòng đến thế.

Đột nhiên hai người đối diện nhau, Ảnh Thất như con gà con ướt nhẹp nằm bò trên bờ Thanh Trì, y kinh ngạc nhìn Lý Uyển, khóe miệng giật giật, đôi môi tím tái vẫn còn đang run lẩy bẩy vì giá lạnh.

Lý Uyển xoay người đi mất, Ảnh Thất gian nan đuổi theo, nước lạnh ướt đẫm trên người rơi vãi đầy đất, Lý Uyển đi vào phòng ngủ, Ảnh Thất không dám vào theo, quỳ gối ở bậc cửa đỡ vách nhìn vào trong phòng, cả người y run bần bật, nhỏ giọng khẩn cầu: "Vương gia... người nhìn thuộc hạ một cái... được không..."

Y học bế khí, ở trong nước lạnh quá lâu không biết làm thế nào, y choáng váng ngã xuống bậc cửa, mò mẫm sàn nhà trong vô thức, muốn túm lấy vạt áo chủ tử.

Lý Uyển cầm áo khoác vội vàng trở ra, một chân hắn suýt nữa đã dẫm bẹp con chó con đang nằm trên bậc cửa, hắn lập tức ngồi xổm xuống ôm thân thể lạnh lẽo của Ảnh Thất vào lòng, bọc áo choàng lên người y, ôm y vào buồng trong.

Ảnh Thất run rẩy trong lòng hắn, bàn tay lạnh lẽo túm lấy cổ tay Lý Uyển, hé đôi mắt đỏ ửng như đang khóc nhỏ giọng cầu xin: "Vương gia, thuộc hạ có thể giải thích, người nghe thuộc hạ được không?"

"Không cho nói, ra ngoài chạy lung tung một năm trời cuối cùng cũng nhớ ra mình có một chủ tử à, ngươi chờ bị phạt đi."

Lý Uyển nghiến răng đẩy bé Thất ướt dầm dề vào ổ chăn của mình, sau đó đi kiếm mấy khối than cũ, nhóm lửa một cách rất thuần thục rồi đẩy chậu than đến bên cạnh Ảnh Thất, sau đó đun một ấm nước, động tác lưu loát như mây trôi nước chảy, nào có giống một công tử mười ngón tay không dính nước mùa xuân khi xưa chứ.

Ảnh Thất vừa định nói chuyện, Vương gia đã vụt chạy ra ngoài.

Bỗng nhiên y sực tỉnh, nhanh chóng lấy cuốn sách tên "Quyển thượng" đã ướt đẫm trong ngực mình ra, y đau lòng dùng giấy bản thấm khô từng trang sách, y quá sợ chủ tử nghĩ quẩn nhảy hồ, nhất thời không để ý, quên mất bảo bối vẫn còn trong ngực mình.

Lý Uyển loay hoay trong nhà bếp một hồi, sau đó bưng chén cháo thịt bằm nóng hôi hổi về phòng ngủ, thấy tiểu ảnh vệ cả người ướt đẫm đang ngồi xổm dưới đất, không lo ủ ấm mình mà ngược lại cầm một quyển sách hong khô cho nó, cẩn thận hong từng tờ, sau đó đau lòng nhìn những dòng chữ lờ mờ trên đó.

Cũng may mực Lý Uyển dùng là loại mực Ngọc Thiền tốt nhất, không thấm nước, thư tình và bức họa không bị nhòe, tiếc là giấy hơi nhàu nhĩ.

Lý Uyển đi qua, nghiêng đầu ngó thử xem tiểu ảnh vệ đang mân mê cái gì, không ngờ là quyển thượng thư tình mà mình giấu ở thư bình.

Vừa lúc y hong đến phần đề tên, dưới hai chữ "Phu quân" được đồ đi đồ lại có hai dòng chữ nhỏ .

Lý Uyển vươn tay lấy nó, khoanh chân ngồi xếp bằng trước mặt Ảnh Thất, vừa nhìn y vừa thưởng thức hai câu mới được thêm vào, cười phụt một cái: "Trì trì chung cổ sơ trường dạ, cảnh cảnh tinh hà dục thự thiên... Uyên ương ngoã lãnh sương hoa trọng, phỉ thúy khâm hàn thuỳ dữ cộng*... Chậc."

Khi hai câu sau được thêm vào, nỗi nhớ nhung của Ảnh Thất đã bị biến chất.

Hai tay Ảnh Thất cứng đờ giữa không trung sau khi bị đoạt quyển sách, rạng mây hồng trên mặt lan từ má đến mang tai, thiêu cả hai vành tai đỏ ửng.

Y đọc sách không nhiều như chủ tử.

Y khó khăn lắm mới tìm được một câu thơ xứng với chủ tử trong vốn thơ văn ít ỏi của mình.

Ý y thực sự không phải thế này.

Lý Uyển đặt chén cháo thịt bằm nóng hổi trong tay xuống, hắn nâng gương mặt Ảnh Thất lên, sau đó hôn cánh môi lạnh lẽo của y, ôm tiểu ảnh vệ đang run lập cập vào trong lòng mình: "Hồi trước thì tưởng ta nhảy vực, hôm nay tưởng ta nhảy hồ, ngươi có thể hi vọng vào ta một chút được hay không?"

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

*Nguyên gốc:

迟迟钟鼓初长夜,

耿耿星河欲曙天.

鸳鸯瓦冷霜华重,

翡翠衾寒谁与共

Bốn câu thơ trên trích trong bài Trường hận ca của Bạch Cư Dị.

Bản dịch thơ của Nguyễn Phước Hậu (thivien):

Trống canh chầm chậm đếm đêm dài.

Lấp lánh sông Ngân lúc sáng trời.

Mái ngói uyên ương sương giá nặng

Tấm chăn lạnh lẽo đắp cùng ai?

*Bản dịch của Yã Hạc Trịnh Nguyên (thivien):

Dằng dặc năm canh rền trống điểm,

Sông Ngân lấp lánh báo đêm tàn.

Mái lầu thánh thót rơi sương lạnh,

Đắp chiếc mền đơn, nhớ độ nào...

Bình Luận (0)
Comment