Tuân Mệnh

Chương 122

Chương 122: Thiên nhai cộng thử thời

Tuân Châu Tề Vương phủ, phòng ngủ Vương gia ấm áp thơm ngát mùi hoa phù dung.

Giờ thìn đã qua, Lý Uyển lười biếng mở to mắt, trở mình một cái ôm eo người bên gối, nhéo nhéo thịt trên bụng Ảnh Thất.

Ảnh Thất nằm nghiêng người lại, thật ra y tỉnh lâu rồi, chỉ là đêm qua Vương gia dặn dò rằng nếu khi thức dậy mà không ôm hắn nhất định hắn sẽ giận, rồi hung hăng làm y một trận nữa.

Đêm qua bị dày vò tới mức toàn thân rã rời, dấu hôn đỏ chói đầy người, Ảnh Thất liếc mắt nhìn một cái đã xấu hổ tới mức muốn độn thổ, không thể làm gì hơn ngoài việc nằm im trong lớp chăn mỏng che kín người mình lại.

Đột nhiên có một bàn tay sờ soạng sau lưng y, rồi véo hai cái trên cơ bụng của mình.

Lý Uyển dán sát người vào lưng y, đặt tay lên bụng y nỉ non: "Chúng ta cùng chung chăn gối đã bốn năm, sao mà bụng dưới vẫn còn rắn chắc như vậy, có phải trong lúc luyện tập ngươi luyện mất cả con ta rồi không."

Ảnh Thất đỏ mặt, y đặt tay mình lên mu bàn tay Lý Uyển, ngắc ngứ nói: "Ta...ta... có lẽ là sinh không được..."

"Ôi, ta chỉ đùa ngươi thôi, sao lại coi là thật hả." Lý Uyển khẽ hôn đóa hoa mẫu đơn trên bả vai y, "Những lời cam đoan của bổn vương với ngươi ngày trước đều là gió thoảng bên tai hay sao"

"Không phải, bởi vì, thật ra thuộc hạ cũng muốn... muốn lưu hậu cho người." Ảnh Thất khẽ thở dài, "Người cũng đừng vì thuộc hạ mà lo lắng mãi vậy chứ, khiến cho hương khói của vương phủ bị đứt đoạn. Thuộc hạ... không gánh nổi đâu.

"Lúc ở Lĩnh Nam thuộc hạ nghe nói có vị vu y luyện được loại dược sinh tử[1], nghe bảo rất hiệu nghiệm." Ảnh Thất cố chịu cảm giác sưng tấy ở nơi nào đó, y xoay người, ánh mắt khao khát sự đồng ý của chủ tử.

[1] Dược sinh tử (nguyên văn: 生子药): loại dược giúp người ta có thể sinh con.

Lý Uyển nhíu mày, hắn vốn không nghe lọt tai câu nào, dứt khoát nói: "Ta không cho, nếu xảy ra chuyện ai sẽ chịu trách nhiệm đây. Nhỡ đâu vu thuật kia làm hại đến tính mạng của ngươi, bổn vương biết khóc với ai đây hả?

Ảnh Thất biết chủ tử yêu thương y, nhưng y cũng không thể không biết điều thế được, đành cụp mắt hậm hực bảo: " Vậy chủ tử nạp thêm hai vị... trắc phi." Miệng thì nói vậy nhưng trong lòng rất bực bội, không hề muốn nhường vị trí chính thê này cho người khác xíu nào.

Sắc mặt Lý Uyển dần dần lạnh xuống, hắn rất tức giận.

Ảnh Thất im lặng một hồi, cảm thấy mình đã lỡ miệng.

Lý Uyển không nhịn được mà trách mắng: "Bổn vương còn đang ở trên giường ngươi, ngươi lại dám đẩy bổn vương ra, ngươi học đâu ra cái lòng tốt bao la đó vậy hả, ngươi cam lòng ư. Huống hồ cô nương người ta vào cửa cũng phải sống tiếp chứ, bổn vương dựa vào đâu mà cướp con của họ?"

"Thuộc hạ lỡ lời." Ảnh Thất căng thẳng nói.

"Ngươi chọc điên ta rồi." Lý Uyển từ sau lưng ôm chặt lấy Ảnh Thất, dùng sức hôn lên môi y, để lại một dấu răng hình bán nguyệt trên môi của tiểu ảnh vệ.

Ảnh Thất ngủ với chủ tử đến tận giờ ngọ mới chịu dậy, y kéo mành cửa ra, ngoài cửa sổ là khu vườn đầy hoa cẩm tú cầu thơm ngát nở rộ, mênh mông bát ngát.

Lý Uyển khoác thêm một bộ thường phục màu xanh tím, ngồi trước chiếc bàn nhỏ mở một trang giấy. Ảnh Thất đứng bên cạnh thêm nước vào nghiên mực.

Chủ tử đang định phái người đi thu hồi võ đài Ngọc Lâu Xuân, từ khi An Lăng Hầu Lý Diễm thể hiện rõ rằng gã đứng về phe Lý Uyển, thu hồi sự ẩn náu của Ngọc Lâu Xuân, ông chủ võ đài Ngọc Lâu Xuân đành đáp ứng quay về dưới trướng Tề Vương phủ, nhắc chuyện này thì cũng trùng hợp thật, trước hôm bàn giao vài ngày, ông chủ võ đài đánh cược kia đã bất ngờ qua đời vì bạo bệnh.

Hiện tại võ đài đánh cược Ngọc Lâu Xuân đang được những người trong võ lâm đồng cầm quyền, người giang hồ tinh thần trượng nghĩa, yêu cầu ai lên võ đài thách đấu phải thắng liên tiếp ba mươi trận thì cái ghế chủ nhân Ngọc Lâu Xuân này mới thuộc về người đó.

Ảnh Thất vừa mài mực vừa bẩm báo: "Thống lĩnh đã quyết định đích thân ra tay, nhưng trên võ đài đánh cược đa phần đều là cao thủ võ lâm, người đánh cược toàn mấy kẻ bạt mạng, nhỡ đâu... thống lĩnh không ứng phó được."

"Gì, hắn đích thân đi vậy phủ chúng ta thiếu người thì sao. Hắn đi rồi mấy việc vụn vặt trong phủ đùn hết lên đầu bổn vương." Lý Uyển xoay hai quả hạch đào thanh ngọc, nâng bút chấm mực, lưu loát viết hai chữ 'Bất bại' như nước chảy mây trôi, chậm rãi nói, "Nên thêm người rồi, quỷ vệ vương phủ."

"Vâng, bọn Ngụy Trừng Thương Vân một năm sau cũng sẽ ra khỏi Ảnh Cung, thuộc hạ có xem qua thành tích của bọn họ, rất tốt."

"Ừ." Lý Uyển gật đầu.

Bỗng bên ngoài truyền đến tiếng đánh nhau ầm ĩ, Ảnh Thất cảnh giác rút song kiếm Tinh Đình ra đứng trước người Lý Uyển, quay đầu lại thấp giọng nói: "Có thể xông vào vương phủ chắc chắn không phải kẻ bình thường, thuộc hạ đi xem thử, người đừng ra ngoài."

Vừa dứt lời, bóng dáng lập tức biến mất, tiện tay đóng cửa sổ hộ Lý Uyển.



Ảnh Thất vừa mới ra tới nội viện thì thấy trên không có một người rơi xuống, Ảnh Thất vội vàng tiến lên đỡ, là Ảnh Tứ.

Khóe miệng Ảnh Tứ đầy máu, hắn ngã vào người Ảnh Thất, lồng ngực phập phồng dữ dội, tay phải nắm chặt roi da của mình.

"Thống lĩnh?" Cả người Ảnh Thất đột nhiên thấm đẫm mồ hôi lạnh. Ngay cả thống lĩnh cũng không ứng phó được, vậy tên thích khách đó đã đến cảnh giới nào chứ.

"Đừng... đừng làm bừa...." Ảnh Tứ kiên cường chống thân mình đứng dậy.

Ảnh Thất buông bàn tay đang dìu Ảnh Tứ ra, vội vàng đi về hướng mà thống lĩnh đang nhìn.

Đi qua nguyệt môn, Ảnh Lục đã hôn mê bất tỉnh trên mặt đất, Ảnh Sơ Ảnh Điệp cũng không ở trong phủ, chỉ còn lại mình Ảnh Ngũ đang đau khổ vật lộn với đối thủ.

Đối phương là một nam nhân trẻ tuổi, mặt mày còn non nớt, nhưng vì dáng người cao lớn nên không đoán được độ tuổi của hắn. Đối phương không hề úp úp mở mở, thậm chí xông thẳng vào cửa chính vương phủ, một đường tấn công vào nội viện.

Sắc mặt Ảnh Ngũ nghiêm túc cảnh giác, hắn đang cùng đối phương giằng co, hắn vốn là quỷ vệ cận chiến mạnh nhất xuất thân từ Thao Thiết Tổ Ảnh Cung, vậy mà đơn đả độc đấu với đối phương bất phân thắng bại, nom vẻ mặt khinh thường của thiếu niên trẻ tuổi kia là biết hắn vẫn chưa dốc toàn lực.

Vừa thấy Ảnh Thất, Ảnh Ngũ lập tức nháy mắt ra hiệu: "Đừng qua đây, mang Vương gia đi đi, ngay bây giờ, lập tức."

Nam nhân trẻ tuổi kia thấy Ảnh Thất thì không còn hứng thú với Ảnh Ngũ nữa, hắn chậm rãi đến gần Ảnh Thất.

Hắn đến gần một bước, cỗ uy áp tỏa ra từ người hắn càng trở nên mạnh mẽ, Ảnh Thất lui ra phía sau, chỉ cần cảm giác khí tức của đối phương thôi Ảnh Thất cũng đã kết luận được mình tuyệt đối không phải đối thủ của hắn.

Y gần như xoay người bỏ chạy, định lập tức mang Vương gia ra khỏi phủ, dù bất chấp cả tính mạng cũng phải đưa Vương gia đến nơi an toàn.

Nam nhân kia vươn tay túm lấy tay Ảnh Thất.

Trong nháy mắt kia Ảnh Thất nhắm mắt lại, e là tay này bị phế mất rồi.

Xúc cảm lành lạnh truyền đến lòng bàn tay, nam nhân kia đặt một chiếc chuông bạc vào lòng bàn tay y.

Trên mặt hắn lộ ra ý cười giễu cợt, hắn khinh miệt nói: "Ngươi sợ cái gì? Ta muốn gặp chủ tử của ngươi, mau dẫn đường. Nếu không ta đánh tiếp à, chừng nào đánh đến tẩm điện của Vương gia thì thôi."

Ảnh Thất không hiểu gì cả, đành phải âm thầm tính toán làm sao bảo vệ Vương gia thoát thân, bỗng phía sau truyền đến một tiếng ngáp lười biếng: "Để hắn vào đi."

"Hừ." Nam nhân giật lại chuông bạc trong tay Ảnh Thất, cười nhạo một tiếng, đẩy vai Ảnh Thất ra sau đó đi vào.

Ảnh Thất lo lắng đuổi theo, lại bị nam nhân trẻ tuổi kia đẩy ra, còn khinh thường nói: "Không có chuyện của ngươi, đừng có vào theo, phế vật."

Hắn nói xong vẫn cảm thấy không đủ, liếc qua một đống dấu răng trên cổ Ảnh Thất, sau đó nheo mắt, hừ nói: "Cái nết sống gì đây."

"Ta," Ảnh Thất sững sờ đứng ở nguyệt môn, một lúc lâu sau mới cảm thấy mình vừa bị sỉ nhục.

Ai vậy.



Nam nhân trẻ tuổi trực tiếp vào thư phòng Lý Uyển, trực tiếp đặt chiếc chuông bạc lên án thư, Lý Uyển đang ngồi trên bàn viết thư, thấy hắn bước qua thì lười biếng ném bút lên nghiên mực, liếc nhìn cái chuông bạc treo tua rua xanh đen trên đó.

"Bổn vương cho rằng ngươi cũng đã mười sáu tuổi rồi, nên chững chạc một chút, giữa thanh thiên bạch nhật xông vào phủ Tề Vương ta như vậy, đúng là thấp kém." Lý Uyển cầm hạch đào thanh ngọc lên xoay trong lòng bàn tay, nhấc mắt đánh giá tướng mạo hoàn toàn khác với trước đây của hắn, "Sao, thay hình đổi dạng à?"

Nam nhân trẻ tuổi xì một tiếng: "Ta tới làm ảnh vệ cho ngươi, là hời ngươi rồi."

"Ảnh vệ?" Lý Uyển ngẩn người, kiên nhẫn gõ gõ mặt bàn, "Khổng Lan Kiêu. Ngươi nói chuyện đàng hoàng cho bổn vương. Làm ảnh vệ gì? Đường đường Khổng nhị thiếu đây không phải coi thường điệu bộ kệch cỡm của bổn vương nhất sao? Ngươi muốn lượn lờ dạo chơi trong phủ của ta à, bổn vương lười thu lưu ngươi lắm."

"..." Thân phận đã bị vạch trần, Khổng Lan Kiêu nhíu mày nói thẳng, "Ngươi giúp Trầm Sa thế gia chính danh, bảo vệ hai vạn bá tánh bình thường của tộc Trầm Sa, ta thay ca ca trả nhân tình cho ngươi."

"Vậy phải tính sổ riêng cái này." Lý Uyển cầm bàn tính, một tay gảy gảy hạt châu tính, tay kia viết liên tục, "Đập hư cổng vương phủ, năm mươi vàng, đả thương ảnh vệ trưởng của ta, tính ngươi tiền thuốc một ngàn vàng, nói năng lỗ mãn tổn thương lòng tự tôn của tiểu tâm can ta, năm ngàn vàng. Tiền tiêu hàng tháng của quỷ vệ là năm lượng vàng, ngươi chỉ cần làm ảnh vệ trong một ngàn hai trăm linh mười tháng tương đương với một trăm năm mười tháng cho bổn vương là được."

Lý Uyển tính xong, ném bàn tính qua một bên, chống cằm hỏi: "Nãy ngươi mới nói nhân tình gì á?"

"..." Khổng Lan Kiêu nhướng mày.

Lý Uyển đặt hai quả ngọc hạch đào xuống: "Nhị thiếu gia, ngươi đi chỗ khác chơi đi, cái miếu nhỏ này của bổn vương không nhận nổi tôn đại Bồ Tát ngươi đâu, ngươi mới đến vương phủ ta có một chút mà đã gà bay chó sủa."

Khổng Lan Kiêu rút một tấm lụa gấm từ trong tay áo ra, đặt xuống trước mặt Lý Uyển, là giấy thông qua khảo hạch Ảnh Cung.

Lý Uyển liếc một cái, không giống đồ giả, nâng chun trà lên hớp một ngụm: "Ngươi kiếm đâu ra đó."

Khổng Lan Kiêu thuận miệng nói: "Ta đánh cung chủ Ảnh Cung và tất cả chưởng sự."

Lý Uyển sặc nước trà ho sặc sụa.

"...Thêm năm ngàn lượng vàng."



Hôm sau, Ảnh Bát đi nhậm chức.

Ảnh Tứ sắp xếp nhiệm vụ cho từng tổ trước nửa tháng, lật danh sách xem tên, an bài nhiệm vụ cho Ảnh Bát là thu hồi võ đài đánh cược Ngọc Lâu Xuân, tức phải nghênh chiến với cao thủ giang hồ ở võ đài đánh cược, thắng liên tiếp ba mươi trận mới dễ dàng thu Ngọc Lâu Xuân về tay Tề Vương phủ.

Vọng khắp sáu nước, cao thủ giang hồ rất nhiều, võ đài Ngọc Lâu Xuân là nơi các cao thủ và những kẻ liều mạng tỉ võ, trong đó những kẻ võ công cao thâm khó lường tuyệt đối không ít.

"Muốn ta đấu võ đài với cái đám đạo chích giang hồ đó, hả." Khổng Lan Kiêu đứng trong đội quỷ vệ, ánh mắt bễ nghễ không đặt ai vào mắt, cũng không nhằm vào bất cứ kẻ nào, coi tất cả những người ở đây đều là rác rưởi.

Hệt một con gà trống thiếu đòn.

Ảnh Tứ giơ roi quất ngang trước cổ Ảnh Bát một cái, trường tiên xẹt qua yết hầu rồi thu về, hắn lạnh lùng răn dạy: "Ta không quan tâm ngươi là thần thánh phương nào, tới Tề Vương phủ phải nghe theo mệnh lệnh, không thì cút."

Ảnh Bát khẽ nhếch cằm nhìn chằm chằm ánh mắt của Ảnh Tứ, ánh mắt của đối phương lạnh lẽo, Ảnh Bát xoay đầu đi, miễn cưỡng đáp ứng: "Ờ, ta đi là được."

Ảnh Ngũ nhìn hắn bằng ánh mắt cực kỳ khó chịu, trong đôi mắt đầy sự khinh thường khiêu thích viết mấy chữ 'Mẹ nó ép người quá đáng'. Hắn lặng lẽ chọt Ảnh Thất: "Tiểu Thất, Ảnh Bát đáng ghét quá đi, nhìn một cái thôi là đã muốn cho hắn ăn nhị quyền Ánh Nguyệt rồi, vậy mà hắn dám, hắn dám đánh ca!"

"Huấn điều Ảnh Cung có dạy, không chuẩn nội đấu." Ảnh Thất thấp giọng khuyên hắn. Thực ra trong lòng y vẫn ghim mấy câu khiêu khích hôm qua của Ảnh Bát, khó chịu đến nỗi lăn qua lộn lại cả đêm không ngủ được, mình kém cỏi như vậy thiệt hả.

"Không chuẩn nội đấu thì chúng ta ra ngoài phủ đấu, chắc hẳn phải có lúc hắn rời phủ chứ? Đến lúc đó ngươi, ta, Tiểu Lục Tử thì bỏ đi, ta gọi thêm nhị ca nữa, chúng ta đánh gãy răng hắn cho hắn kêu bà ngoại luôn."

"Ta không muốn đi." Ảnh Thất đẩy Ảnh Ngũ ra, rời đội đi mất.

Cả ngày không thấy bóng dáng đâu.

Lý Uyển gọi mấy lần không thấy y tới, nghe nói y đang ở Huấn Tràng, ai kêu cũng không chịu về.

Nhớ lại thì tối qua tiểu ảnh vệ có hơi cáu kỉnh, y ôm gối về phòng mình ngủ luôn mà.

"Ai chọc Ôn bảo bối của ta vậy." Lý Uyển đặt thư truyền tin của nhãn tuyến Yến Kinh xuống, phủ thêm áo khoác đến Huấn Tràng nhìn thử.

Mới nhìn một cái đã khiến lá gan của Lý Uyển suýt vọt ra khỏi cổ họng.

Ảnh Thất mặc một cái áo ngắn đen chuyên dụng huấn luyện, cổ tay áo xắn lên, y nằm trên bãi cát Huấn Tràng, uể oải thở dốc, mồ hôi đổ trên trán làm bết dính tóc mai, hai tay hai chân mệt đến nỗi không nhấc lên được.

Ảnh Bát ngồi bên cạnh, rỗi rãi lấy ủng đổ đống cát kế bên Ảnh Thất, khinh thường nói: "Ngồi dậy trước khi ta chôn ngươi. Không thì ta đi nhé."

"..." Ảnh Thất gắng gượng bò dậy, xắn tay áo lên, rút thanh nhuyễn kiếm sau eo, khẽ nói, "...Lên đi."

Lý Uyển thấy mà đau lòng. Thì ra bảo bối bị tổn thương lòng tự trọng ư.

Nhưng giờ hắn không thể vào đó ôm Tiểu Thất ra được, sau này trước mặt Ảnh Bát Ảnh Thất càng không thể ngẩng đầu. May mà Khổng nhị thiếu đã cam đoan không làm tổn thương người trong phủ, Lý Uyển đành phải thở dài, sau đó xoay người về thư phòng.



Ảnh Bát thấy bóng dáng Lý Uyển dần dần đi xa, lại nhìn Ảnh Thất đang đau khổ chống đỡ phía đối diện, hắn thu chủy thủ lại: "Được rồi, hôm nay dừng ở đây, ngày mai vẫn còn có việc cần làm."

Ảnh Thất thả lỏng, thanh kiếm bay bổng trong tay đặt ở dưới chân, y ngồi xuống bãi cát thở dốc.

Ảnh Bát phủi phủi cát trên cổ tay áo, xoay người ra khỏi Huấn Tràng.

"Khoan đã." Ảnh Thất gọi hắn, thấp giọng hỏi, "Ngươi mạnh như vậy, là trời sinh sao."

Ảnh Bát lộ ra chút ý cười hiếm thấy trên gương mặt hắn, mặc dù vẫn bất thiện như cũ:

"Qua mấy năm nữa ngươi cũng có thể đó. Để xem ngươi có lĩnh ngộ được không."



Một năm sau.

Nhóm quỷ vệ tụ tập bên ngoài Ảnh Cung, Ảnh Tứ đi gặp chưởng sự Ảnh Cung bàn việc Ảnh Cung khai ngục, những quỷ vệ còn lại ngồi đợi trong rừng cây nhỏ cách đó không xa.

Ảnh Thất buông một chân ngồi trên chạc cây, hờ hững lau kiếm của mình.

Dưới tàng cây, Ảnh Ngũ bá cổ Ảnh Bát: "Bát gia, Bát gia Bát gia, ta nói cho ngươi nghe, tối hôm qua buồn cười vãi, không phải vài ngày trước thằng em vợ của Giang thái úy bị ngươi chỉnh một phen sao, giờ hắn đi cũng phải bê trứng mà đi kìa, ha ha ha ha ha ha ha, ai bảo hắn huênh hoang ở địa bàn của chủ tử chúng ta."

Một thanh chủy thủy khắc hoa mai linh hoạt xoay trở giữa các ngón tay của Ảnh Bát, khóe mắt hắn nhếch lên, ánh mắt vẫn khinh thường như mọi khi: "Thấy hắn một lần, dũa một lần."

Ảnh Điệp bưng chén trà nhỏ ngồi cạnh Ảnh Thất, cúi đầu nhìn xuống gốc cây hỏi: "Nghe nói Bát gia ở võ đài Ngọc Lâu Xuân thắng liên tiếp một trăm trận hả?"

Đột nhiên Ảnh Thất cười: "Những tên lưu manh giang hồ sợ tới mức không dám đến nữa, dám bước vào Ngọc Lâu Xuân lần nữa chắc chắn là nhân tài kiệt xuất trong võ lâm, vậy sẽ giúp chúng ta tuyển người dễ hơn rất nhiều."

Ảnh Điệp nhìn khắp nơi: "Sao Tiểu Lục Nhi không tới."

Ảnh Ngũ kinh ngạc quay đầu lại: "Huynh không biết sao? Nửa năm trước Ảnh Cung đưa tới một đứa bé từ Phi Liêm Tổ chuyển sang Cửu Anh Tổ, thay vào vị trí của Ảnh Diễm, nó với Tiểu Lục bế quan tu luyện rồi. Ôi, Diễm tỷ đi rồi Tiểu Lục vẫn luôn buồn bực không vui, có người để hắn chỉ dạy cũng giúp hắn quên đi phần nào."

Ảnh Thất cũng biết chuyện này, là y đích thân đến đón người, không ngờ lại là tiểu đệ ngày đó chơi với mình ở Ảnh Cung Nhan Linh Thương, giữa đường cậu đổi tổ nên thời gian ra khỏi Ảnh Cung bị lùi lại.

Cách đó không xa truyền đến âm thanh ầm ầm vang dội, cửa lớn Ảnh Cung chậm rãi mở ra, bên trong Ảnh Cung tối đen như mực phả ra hàn khí lạnh lẽo chết người.

Ba vị thiếu niên lạnh lùng nghiêm nghị lần lượt bước ra khỏi cửa lớn Ảnh Cung.

Khoảnh khắc Đàm Thương Vân, Lãm Bình Xuyên cùng với Ngụy Trừng ra khỏi Ảnh Cung khiến người ta chợt hốt hoảng khi thấy quá khứ và tương lai của Tề Vương phủ có thể xâu chuỗi lại với nhau, thật ra bọn họ vẫn luôn ở đó.

Ảnh Ngũ vẫy tay với bọn họ: "Ha! Sau này chính là huynh đệ!"

Ảnh Bát hờ hững liếc ba thiếu niên kia một cái, giễu cợt nói: "Lại là ba tiểu phế vật, không có đứa nào đánh nhau được hết."

Ảnh Thất nhảy khỏi chạc cây, đi về phía ba vị tân quỷ vệ, đưa ba cái ảnh bài gỗ đỏ cho bọn họ.

Ba người quỳ một gối xuống đất tiếp nhận ảnh bài.

"Thuộc hạ Vạn Nhận Quỷ Ảnh Cửu."

"Xuyên Vân Quỷ Ảnh Thập."

"Hồi Thiên Quỷ Ảnh Thập Nhất."

"Tham kiến tiền bối."

Ảnh Thất hỏi bọn họ: "Đã nhớ huấn điều của Ảnh Cung chưa."

"Vâng. Sinh tại Ảnh Cung, trung với chủ thượng, thân này bất tử, thệ này bất diệt." Ba người khom mình hành lễ, thấp giọng đồng thanh đọc huấn điều.

Có tiếng bước chân khoan thai từ đằng sau truyền đến, Vương gia khoác áo ngoài màu xanh tím thêu hoa mẫu đơn chậm rãi đi tới, nhóm quỷ vệ tức khắc đứng dậy hành lễ, nhường ra một lối đi cho Vương gia.

Lý Uyển vươn tay, bóng dáng Ảnh Thất chợt lóe lên xuất hiện cạnh hắn, nhẹ nhàng đỡ tay chủ tử đưa hắn vào Ảnh Cung.

Từ lúc tân vương tập tước đến giờ chưa có cơ hội đi thăm Ảnh Cung, thừa dịp năm nay Ảnh Cung khai ngục thì đi nhìn một cái.

Nhóm quỷ vệ theo chủ tử bước vào đại môn Ảnh Cung, cửa lớn nặng nề chậm rãi khép lại, Ảnh Cung lâm vào bóng tối.

Đi khoảng hơn chục bước, ánh lửa nhảy nhót, dầu hỏa men theo vách tường thắp sáng các ngọn đèn khiến chung quanh bỗng trở nên sáng sủa.

Dưới đài cao, mấy vạn hắc y ảnh vệ huấn luyện binh tập trung tại đây, ngẩng đầu nhìn chủ tử trên đài.

Không ngờ rằng, Tề Vương điện hạ uy danh truyền khắp Đại Thừa, vậy mà là mỹ nhân rắn rết đúng như lời đồn, xinh đẹp thanh nhã, sâu không lường được.

Ảnh Cung mở rộng, đối với cao thủ võ lâm và những kẻ liều lĩnh là một sự hấp dẫn chết người, bây giờ Ảnh Cung đã trở thành một quân đội ngầm không thua gì Khiếu Lang Doanh, chỉ tuân theo mệnh lệnh của một mình Tề Vương điện hạ.

Nhóm quỷ vệ đứng phía sau, Lý Uyển phất tay áo ngồi xuống, vắt chéo chân, rũ mắt quét một vòng những người bên dưới, dùng nội lực truyền âm chậm rãi nói: "Bổn vương cho chư vị một nơi che chở, cũng mong chư vị thật lòng thật dạ đối xử với nhau, ảnh vệ chỉ quanh quẩn trong hai chữ trung nghĩa, nếu quân dùng lòng thành báo đáp ta, chỗ dựa Tề Vương phủ vững chắc này sẽ bảo hộ quân lông tóc vô thương."

Tiếng hô đồng thanh dưới đài đinh tai nhức óc:

"Sinh tại Ảnh Cung, trung với chủ thượng, thân này bất tử, thệ này bất diệt!"

Ảnh Thất quay đầu lại nhìn chủ tử, thấy chủ tử cũng đang nhìn mình.

— Hoàn —

Ảnh vệ là gì?

Nếu đã yêu rồi, đời này bất diệt, tâm vững như đá, kiên cường không gì lay chuyển nổi.

Bình Luận (0)
Comment