Tuân Mệnh

Chương 54

Ảnh Thất im lặng bám theo Ảnh Tứ suốt dọc đường, đứng xa xa nhìn Ảnh Tứ cúi người chạm vào hoa văn trên Thái Cực môn.

Thì ra là cơ quan ở trên cửa, trên cửa có rất nhiều vòng tròn chuyển động, phải xoay vòng tròn về vị trí chính xác mới có thể mở ra. Có lẽ là vì xung quanh không có ai, thống lĩnh khởi động cơ quan rất chậm, cũng không che giấu, cho đến lúc Ảnh Thất nhìn rõ vị trí vòng tròn mở khoá, Ảnh Tứ ngừng tay, mở cửa đi vào.

Cơ quan Thái Cực môn này là kiệt tác của Ảnh Lục, Ảnh Lục thường nói rằng muốn chế tạo một loại khoá mà thần thợ đương thời cũng không giải được, dành ra rất nhiều ngày để vẽ, tạo ra mấy cái cơ quan khoá phức tạp tinh xảo.

Đã nhớ kỹ cơ quan, Ảnh Thất vốn định lần sau lại đến, lại thấy Ảnh Tứ trực tiếp đi vào, ngay cả cửa cũng không đóng, Ảnh Thất vội vàng muốn biết tình hình của thế tử điện hạ như thế nào, do dự một hồi, dứt khoát đi vào luôn, dù sao nếu bị thống lĩnh bắt được, cùng lắm là ăn một trận roi thôi.

Ảnh Thất đợi một chút, cho rằng hẳn là thống lĩnh đã đi xa rồi, liền lặng lẽ đi qua đó.

Y khom người đi vào Thái Cực môn, thống lĩnh đang ôm tay tựa người phía sau cửa, ôm cây đợi Ảnh Thất.

Ảnh Thất cắn môi, định đi lùi ra.

Lập tức bị Ảnh Tứ nắm cổ áo xách vào, đóng Thái Cực môn lại.

Ảnh Thất gật đầu nhận sai: “Thuộc hạ biết sai.”

Ảnh Tứ xách Ảnh Thất lên lắc lắc mấy cái, mười mấy bình thuốc nhỏ rơi lả tả từ trong ống tay áo Ảnh Thất, trong ngực và cả trong miệng ủng, tất cả đều dành cho thế tử điện hạ trị ngoại thương.

Ảnh Tứ xoa xoa huyệt thái dương, “Sáng sớm mai phải rời khỏi đây.”

Ảnh Thất kinh ngạc: “Còn ngài.”

Ảnh Tứ bực mình xoay người rời đi: “Đi đóng quyển thượng!”

Cửa Thái Cực từ từ khép lại, Ảnh Thất sực nhớ ra, xuyên qua khe cửa gọi Ảnh Tứ: “Đa tạ thống lĩnh.”

Ảnh Tứ cũng không quay đầu lại, xách roi bỏ đi.

Thái Cực môn đóng cửa, Ảnh Thất mím môi gom mấy bình thuốc bí mật mang theo rơi trên mặt đất vào trong ngực, nhanh chóng chạy vào Kiếm Chủng tìm điện hạ.

Tàn ảnh của y chạy dài như một tia chớp, xẹt qua xẹt lại Kiếm Chủng, mỗi một sinh vật còn sống đều bị Ảnh Thất kiểm tra kỹ lưỡng, lần theo một dòng suối trong vắt, tìm đến thượng nguồn.

Một cái đầm nước.

Nước trong đầm mát lạnh thấy đáy, cá bơi tung tăng tựa như lượn qua lượn lại giữa không trung, mấy hòn đá cuội ngũ sắc rực rỡ.

Ảnh Thất tìm kiếm dọc bờ đầm quanh co, đi được mười bước, thấy một xấp quần áo màu xanh tím đặt trên bệ đá bên đầm.

Ngay sau đó, tiếng nước róc rách, giữa hơi nước mơ màng có một vị nam tử tắm gội giữa đầm, tóc dài phiêu tán trong nước nhẹ nhàng lay động, giọt nước theo đường cong xương quai xanh trượt xuống cơ ngực rắn rỏi, người nọ chậm rãi đứng dậy, lộ ra cơ bụng săn chắc, nửa người dưới đắm chìm trong nước, tóc dài ướt đẫm dán trên eo thon, ánh mặt trời phản chiếu, người nọ xuất dục, tựa như một giao nhân mỹ diễm.

Kiếm Chủng này vậy mà lại có tiên tử.

Ảnh Thất ngẩn ngơ nhìn thế tử điện hạ, miệng lưỡi khô đắng, chỗ nào đó trên thân thể bỗng nhiên rấm rứt khó chịu.

Lý Uyển xa xa thấy tiểu ảnh vệ đang đứng bên hồ nhìn mình phát ngốc, đầu tiên là kinh ngạc thắc mắc làm sao y vào được, nháy mắt tiếp theo không quản được nhiều như thế, cá nhảy vào nước.

Thấy tiên nhân trước mắt bỗng nhiên biến mất, Ảnh Thất nhíu mày, bước qua tìm kiếm.

Trong nháy mắt, giao nhân xuất thủy, tiên tử nơi xa lại trồi lên, lộ ra thân mình đẫm nước, giọt nước tí tách theo đường cong cơ bắp nhảy vào trong đầm.

Ảnh Thất trừng lớn đôi mắt, đứng trên bờ nhìn xuống người dưới nước.

Đôi tay Lý Uyển chống lên bờ đầm, nửa người dưới chìm trong nước, thân trên trườn lên, mỉm cười hỏi y: “Ta là yêu tinh trấn đầm này, ngươi có muốn ước nguyện gì không?”

Ảnh Thất ngẩn người, ngồi quỳ xuống, hai tai đỏ lên, rũ mi nhẹ giọng nói: “Nguyện tìm được thế tử điện hạ.”

Lý Uyển không ngờ y cũng phối hợp diễn trò ngốc nghếch này với mình, trong lòng quả thực đã bị sự đáng yêu của Ảnh Thất đánh gục, nhẹ nhàng chui vào trong nước lại đứng lên, hỏi y: “Đây là thế tử điện hạ ngươi đánh rơi sao?”

Ảnh Thất gật đầu như giã tỏi: “Ừ, ta đánh rơi…”

Lý Uyển cười không dừng được: “Vậy ngươi, hôn hôn ta, là có thể vớt ta lên rồi.”

Ảnh Thất quỳ xuống, ghé vào phiến đá bên đầm, cúi đầu hôn hôn hai má Lý Uyển: “Xong rồi, vớt lên được chưa.”

Trái tim Lý Uyển mềm như cục bông, nâng gương mặt Ảnh Thất lên, dịu dàng hôn khoé miệng và mi mắt y: “Ta nhớ ngươi.”

Ảnh Thất ngồi chờ trên bờ, Lý Uyển mặc áo trong đi tới ngồi bên cạnh y, thấy y bày trước mặt một đống chai nọ lọ kia.

“Thuộc hạ bôi thuốc cho người, mấy thước kia đánh nặng quá.” Ảnh Thất chọn vài bình phù hợp, nghiêng người bảo điện hạ cởi áo.

Lý Uyển vui vẻ khi được tiểu ảnh vệ quan tâm lo lắng, cởi xiêm y ra, lộ mấy vết thước rỉ máu trên lưng, vết thương ở đầu vai nặng nhất, nhưng cũng có thể nhìn ra được lão Vương gia kiềm chế lực đạo, chung quy cũng không thể nào xuống tay với nhi tử ruột mình cưng chiều cả đời này được.

Ảnh Thất rửa sạch tay, cẩn thận rót thuốc lên chỗ bầm tím nơi đầu vai thế tử điện hạ, nhẹ nhàng xoa xoa.

Lòng bàn tay tiểu ảnh vệ hơi thô ráp, ma sát trên làn da trơn nhẵn của Lý Uyển, khiến hắn vô cùng dễ chịu.

Tâm tư xấu xa của thế tử điện hạ lại trỗi dậy, rũ mắt, miệng hít một hơi, nhẹ giọng kêu to: “Đau……”

Ảnh Thất cả kinh, ngừng tay, y đã cố gắng nhẹ tay hết mức có thể, vậy mà vẫn làm điện hạ đau.

“Người chịu khó một chút, tí nữa sẽ ổn thôi.” Ảnh Thất lại nhẹ nhàng hơn.

Trong lòng Lý Uyển cười thầm, trộm nghĩ Tiểu Thất vậy mà học tập chiêu dỗ người của mình rất tốt, vì thế lại dâng lên tâm tư chơi đùa, run người bần bật, thậm chí nghẹn ngào nhỏ giọng: “Đau……”

Ảnh Thất luống cuống tay chân, theo bản năng ôm lấy Lý Uyển từ sau lưng, cánh tay vòng qua người hắn, bối rối mà an ủi: “Điện hạ, sẽ ổn thôi.”

Lý Uyển sững người, tiểu ảnh vệ của hắn ôm sau lưng hắn.

Trong nháy mắt Lý Uyển cơ hồ đã có phản ứng, không kìm được xoay người bắt lấy Ảnh Thất đè lên mặt đất, áp người đè xuống, nhìn y: “Từ khi nào mà bản lĩnh câu nhân của Tiểu Thất lại tiến bộ vậy ha.”

Ảnh Thất sửng sốt, ngửa đầu nhìn Lý Uyển: “Thuộc hạ…… Thất lễ……?”

Lý Uyển không nói lời nào mà cúi đầu hôn xuống, hôn đến khi hai má và vành tai tiểu ảnh vệ đỏ bừng cả lên mới buông ra, Tiểu Thất quá ngoan, bị hôn đến mức thở không được, sau khi được ân xá liền xoay đầu hít thở liên tục, giương đôi mắt ầng ậc nước như chó con nhìn Lý Uyển.

Mũi tên trong tim Lý Uyển ghim hắn ngã xuống bên cạnh Ảnh Thất, khẽ cười gối tay nhìn trời.

Ảnh Thất an tĩnh ngồi quỳ bên cạnh thế tử điện hạ, do dự một chút, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay sờ sờ vết sẹo trên ngực Lý Uyển, tên Ảnh Thất trước đây lưu lại một vết thương cho điện hạ, cũng để lại một bóng ma trong lòng, tựa như cắt một đao vào tim Ảnh Thất.

Lý Uyển sờ mó nắm lấy tay Ảnh Thất, vuốt ve lòng bàn tay tiểu ảnh vệ. Lòng bàn tay Ảnh Thất dày đặc sẹo và vết chai, không có non mềm như tiểu quan ở lâu thuyền Lương gia.

“Đừng đau lòng nhé, sớm đã không sao rồi.” Lý Uyển nhéo nhéo ngón tay thon dài của Ảnh Thất, “Có ngươi thật tốt, ta biết ngươi sẽ không như thế.”

Ảnh Thất trịnh trọng gật đầu.

“Làm sao ngươi vào đây được?” Lý Uyển buồn bực hỏi y.

Ảnh Thất thành thật trả lời: “Là thống lĩnh cho thuộc hạ vào, thống lĩnh nói, sáng sớm ngày mai phải rời khỏi đây.”

Lý Uyển như suy tư gì, thầm nghĩ la sát mặt lạnh Ảnh Tứ kia vậy mà lại có lòng tốt, chắc là bị quyển thượng bộ thư tình kia của mình làm cảm động rồi.

Ảnh Thất cảm giác được thế tử điện hạ đang sờ vết chai trên tay mình, nhất thời có hơi lúng túng, trầm mặc một hồi, nhẹ giọng hỏi: “Hay là, thuộc hạ nghĩ cách cắt chai đi nhé.”

Lý Uyển không ngờ y lại hỏi thế, nhướng mày hỏi y: “Vì sao?”

Ảnh Thất cảm thấy cả người mình nóng lên, chần chờ một chút, trả lời: “Như vậy, người sẽ nắm tay thuộc hạ nhiều một chút…….”

Lý Uyển đau lòng, ngồi dậy ôm Ảnh Thất, nắm tay y: “Ngươi đừng dại dột, ta thích như vậy, tay của nam hài tử đều nên thế, ta thích.”

Ảnh Thất căng thẳng, theo bản năng quay đầu lại giương mi nhìn Lý Uyển, ngay cả ánh mắt cũng nhảy nhót lên vì hạnh phúc, đôi mắt ngấn lệ.

Lý Uyển nắm tay Ảnh Thất, ôn hoà hỏi y: “Ngươi thích ta nắm tay ngươi sao?”

Ảnh Thất thành thật gật đầu, cúi đầu nhìn bàn tay của mình và điện hạ đan vào nhau.

Lý Uyển cầm cổ tay y lên hỏi: “Chiếc nhẫn ta tặng ngươi đâu?”

“Cất rồi…… Thuộc hạ huấn luyện, sợ làm vỡ mất.” Ảnh Thất nghiêm túc giải thích.

Lý Uyển nhướng mày: “Hay là ngươi sợ người khác thấy? Đeo đồ của ta không được tự nhiên sao?”

Ảnh Thất nhíu mày: “Người hiểu nhầm rồi…… Ở cùng thuộc hạ, đối với thanh danh của người…… Không tốt.”

Lý Uyển ôm lấy y từ sau lưng: “Ngươi cho rằng còn có kẻ nào mà không biết bổn thế tử thích ngươi chớ? Chờ ta ra ngoài ta liền sai người chép quyển thượng ra mấy chục bản, chia đều cho mọi người ngâm nga một chút.”

Ảnh Thất khó hiểu: “Quyển thượng gì?”

“Ha ha ha không có gì.” Miệng mồm Lý Uyển lanh lẹ, ôm vai Ảnh Thất cười cười, “Vết thương sau lưng còn đau không?”

“Hồi điện hạ, Ngụy đại phu nói, nửa tháng sau là có thể tháo vải thuốc ra rồi.”

“Phụ vương có làm khó dễ ngươi không?”

Ảnh Thất lắc đầu: “Vương gia rất tốt.”

“Là cực kỳ tốt.” Lý Uyển ôm Ảnh Thất, lẩm bẩm, “Ta từ nhỏ đã nghĩ, nếu ta đòi phụ vương sao trên trời, có phải ông cũng nghĩ cách hái một cái xuống cho ta không nữa.”

Ảnh Thất quay đầu nhìn Lý Uyển, đôi mắt thế tử điện hạ trông rất u buồn.

“Trên đời này được mấy ai chịu hái sao trên trời cho ngươi chứ? Hết lần này tới lần khác đều toàn một đám bỏ ngươi mà đi thôi.”

“Bỏ đi, không nghĩ nữa.” Lý Uyển xoay người ôm chầm lấy Ảnh Thất, “Nằm xuống bồi ta ngủ một lát đi. Ngươi lén đi vào, sáng mai phải về sớm nữa.”

Ảnh Thất lưỡng lự, cuối cùng ngoan ngoãn nằm xuống, tựa đầu lên khuỷu tay Lý Uyển.

“Điện hạ, Vương gia sẽ nhốt người bao lâu?”

Lý Uyển nghĩ nghĩ: “Không biết, có lẽ là muốn ta tránh tai tiếng trước, tuy Kiếm Chủng hoang vu không người, nhưng vô cùng an toàn, người ngoài không vào được. Chỉ có thể để phụ vương vất vả đối phó với hai tên đường huynh đường đệ kia của ta.”

Bỗng nhiên Ảnh Thất cảm thấy vô cùng có lý. Ngay cả mình tìm mất hai ngày cũng không thấy cơ quan đi vào, đổi lại là bản lĩnh của người khác, e rằng sờ một cái cũng không được.

Hai người cũng không có chuyện gì để làm, nằm bên cạnh đầm nước nói chuyện phiếm, nói tới khi mệt thì ngủ. Không có người khác quấy rầy, ngược lại khá dễ chịu, muốn gần gũi thế nào cũng không cần bận tâm ánh mắt người khác.

Lý Uyển nghiêng mình vuốt ve tóc Ảnh Thất: “Lúc trước, chịu ủy khuất rồi, ta luôn khi dễ ngươi, sau này sẽ không vậy nữa.”

Đôi mi Ảnh Thất run rẩy: “Vâng.”

Thời gian hai người ở bên nhau trôi quá nhanh, Lý Uyển ôm Ảnh Thất ngủ một chút, mở mắt đã thấy màn đêm buông xuống, bầu trời đầy sao.

Liếc sang bên cạnh, bốn phía đen nhánh, Ảnh Thất không ở đây.

Lý Uyển dụi mắt ngồi dậy, nhìn nhìn khắp nơi, thấy Ảnh Thất cúi người bên bờ đầm nước.

“Tiểu Thất làm gì đấy.” Lý Uyển lười biếng đứng lên, đi đến cạnh đầm nước nhìn y.

Bên trong hàn đàm phản chiếu vô số ánh sao trời lấp lánh, tựa như mở ra một góc bầu trời đêm nay, như dải ngân hà uốn mình vào dòng nước tĩnh lặng.

Hai tay Ảnh Thất cẩn thận bưng một vốc nước, mang đầy ánh sao lập loè dâng cho Lý Uyển.

“Điện hạ, hái cho người, ngôi sao.”

Vẫn là đôi mắt chó con ấy nhìn Lý Uyển: “Thuộc hạ sẽ không bỏ người đi đâu.”

Lý Uyển cúi đầu nhìn y, tiểu ảnh vệ này luôn có thể chuẩn xác mà chọc đến chỗ mềm mại nhất trong lòng mình mà.

“Ngươi mà còn tiếp tục đáng yêu như vậy nữa ta sẽ không khách khí đâu.” Lý Uyển nâng mặt Ảnh Thất lên khẽ cắn cắn môi y, “Sau này không phải hôn hai cái là xong chuyện đâu nhá.”

Ảnh Thất giương mắt: “Điện hạ muốn, thế nào…… đều được cả.”

Lý Uyển liếm môi: “Chờ thương thế ngươi lành đi…… Sẽ biết lời hôm nay của ta không phải nói suông.”

Hai người ở bên hồ hàn huyên thật lâu, buồn ngủ thì nằm xuống, ôm nhau ngủ một lát.

Lúc trời còn sớm, Ảnh Thất mới lưu luyến rời khỏi Kiếm Chủng, hứa với điện hạ, sẽ nhanh chóng quay lại bồi hắn.

Tới gần trưa, thái tử và Lĩnh Nam Vương thế tử giá lâm Tề Vương phủ, đi vào chính đường.

Trên bàn sớm đã dọn xong rượu thịt thịnh tình thết đãi.

Thái tử điện hạ vẫn khéo léo ổn trọng, trước mặt Tề Vương gia cử chỉ thoả đáng, cũng không có hỏi nhiều chủ đề khiến người khác khó xử, chủ động rót một ly trà mời Vương gia.

Lý Mạt sai người dâng thuốc quý từ Lĩnh Nam lên cho Tề Vương gia, nhướng mày hỏi: “Bá phụ, Uyển nhi đâu rồi ạ?”

Tề Vương gia thở dài: “Hài tử kia, thật là không thể khiến bổn vương bớt lo mà, việc xấu trong nhà không thể đồn ra ngoài, đứa nhỏ này lại hoan thiên hỉ địa dẫn về một nam tử, Tề Vương phủ chỉ có mình Uyển nhi, sợ là phải đoạn tử tuyệt tôn……”

Lý Mạt nhấp miệng nhịn cười: “Người bớt giận, Uyển ca ham chơi, qua mấy năm nữa thì sẽ trưởng thành thôi.”

“Bao lớn rồi còn ham chơi, thành thành thật thật định hôn với Bá Hạ thì tốt rồi, nửa cái thân này của bổn vương đã xuống mồ rồi, sao còn chưa chịu hiểu chứ…… Cấm túc nó một thời gian đi rồi tính tiếp.”

Thái tử gật gật đầu: “Cũng tốt.”

Đôi mắt Lý Mạt mỉm cười, tự rót cho mình một ly rượu.

Nhìn Tề Vương gia trước đây kiêu dũng thiện chiến, bây giờ cả ngày chỉ nhắc mãi mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, Lý Mạt cảm thấy nhẹ nhàng hơn không ít.
Bình Luận (0)
Comment