Tuân Mệnh

Chương 6

“Đạp nhạn nữ Giang Nghê Y, tông sư một đời, nghê vi y hề phong vi mã, từng đạp nhạn truy phong ba ngàn dặm, bội kiếm chiếu ảnh, đi đường chính đạo, cưỡi hồng nhạn hát khúc ca giữa ráng lam chiều.”

Chương 6: Thế tử vô song (lục)

Ảnh Tứ nhìn lướt qua quyển trục, đôi mắt vốn lạnh lùng nghiêm nghị híp chặt lại, sắc mặt ngưng trọng.

“Ca?” Ảnh Ngũ lắc lắc bàn tay trước mặt hắn, “Chỉ là một quỷ vệ thôi mà, có chuyện gì cứ giết là được.”

“Thế tử vừa ý y.” Ảnh Tứ nhíu mày.

“Ể, thật ư?” Ảnh Ngũ cười cười, “Vậy huynh hỏi điện hạ một tiếng, có phải người coi trọng gương mặt của y không? Ai nha điện hạ có cái sở thích vô hại này cũng không có gì lạ. Không thì ta này, nếu Ảnh Thất không được, ta cũng khá tuấn tú mà, huynh nhìn đôi mắt to hai mí rõ của ta đi, ta tự nhìn mình còn thích.”

“Không được nói bậy.” Ảnh Tứ lạnh lùng ném quyển trục vào ngực Ảnh Ngũ, giáo huấn, “Đốt đi, đừng để lại dấu vết.”

“Được rồi.”

“Kiểm điểm lại hành động lời nói, đừng gây phiền toái cho vương phủ.”

“Được được được, nói chơi thôi mà, có phải là thật đâu, sao ta có thể gây hoạ cho chủ tử mình chứ.” Ảnh Ngũ tung hứng quyển trục trong tay, cợt nhả đôi câu, “Hơn nữa, ta gây chuyện cỡ nào cũng không bì kịp thế tử nhà chúng ta nha.”

Ảnh Tứ khẽ thở dài.

Đúng là như thế.

Hai người mang mấy gã sai vặt bưng phần thưởng ngồi xe ngựa trở về Việt Châu.

Bên trong thư phòng, Lý Uyển cầm chén trà bích ngọc mạ vàng nghe Ảnh Tứ hồi bẩm:

“Ảnh Thất ở các lần khảo hạch của Ảnh Cung đều đứng đầu, vô cùng ưu tú.”

“Khinh công rất tốt, chưởng sự khảo hạch đặc biệt tán thưởng khinh công của y.”

Ảnh Tứ lần lượt bẩm báo chi tiết về vị ảnh vệ mới này cho thế tử: “Đã tra xét xuất thân Ảnh Thất, lúc trước Thừa tướng đưa quà mừng thọ đến vương phủ, có vài thị vệ đi theo, Ảnh Thất là một trong số đó.”

Ảnh Tứ làm ảnh vệ ở vương phủ đã lâu, một phần cũng là do tính cách, mỗi lời nói hành động đều tuân theo huấn điều của ảnh vệ, thưa hầu sớm tối, đến vương phủ mấy năm chưa từng phạm lỗi nào, là một người lạnh lùng tàn bạo, cũng chưa từng có cử chỉ siểm nịnh, đánh giá thủ hạ cũng công chính khách quan, không hề vùi dập sở trường người khác, cũng không bao che khuyết điểm, lời nói nghe được từ miệng Ảnh Tứ chắc chắn không có nửa điểm giả dối.

“Y là thủ hạ Nghiêm Ý?” Lý Uyển nhếch mày, lộ ra thần sắc không vui.

Mấy năm trước phủ Thừa tướng đãi Hồng Môn Yến khiến Lý Uyển suýt nữa bỏ mạng, Nghiêm Thừa tướng là cái tên kiêng kị ở Tề Vương phủ, ai nhắc tới lão, tất nhiên khiến Lý Uyển khó chịu.

Ảnh Tứ tiếp tục bẩm báo: “Còn rất nhiều thứ mà chưởng sự Ảnh Cung chưa tra được, có lẽ có người cố tình giấu giếm. Y sinh ra trong một gia đình giàu có ở Triều Hải, có chút quyền thế, lúc nhỏ là thủ đồ của bậc thầy khinh công Giang Nghê Y, mười hai tuổi gia biến, cha mẹ chết trong trận núi lở, có người thân làm việc trong phủ Thái thú ở Triều Hải, làm sai bị phạt đánh côn cho tới chết, y bị đưa vào phủ Thái thú làm nô bộc để trả nợ, sau lại bị đưa đến phủ Thừa tướng làm việc.”

Nhắc tới Thái thú Triều Hải, là một tên gió chiều nào theo chiều nấy, Lý Uyển cũng không có hảo cảm gì, nhưng nô bộc nhà gã không tệ, tâm địa tốt bụng.

“Giang Nghê Y?” Lý Uyển nhướng mày kinh ngạc, “Đạp nhạn nữ, Giang Nghê Y?”

Ảnh Tứ gật đầu.

Đó là tông sư một đời, nghê vi y hề phong vi mã*, từng đạp nhạn truy phong ba ngàn dặm, bội kiếm chiếu ảnh, đi đường chính đạo, cưỡi hồng nhạn hát khúc ca giữa ráng lam chiều.

*Nghê vi y hề phong vi mã: trích trong bài thơ 梦游天姥吟留别 (Mộng du thiên mỗ ngâm li biệt) của Lý Bạch, trọn câu là:

霓为衣兮风为马,云之君兮纷纷而来下。(Nghê vi y hề phong vi mã, vân chi quân hề phân phân nhi lai hạ)

Lấy cầu vồng làm áo, cưỡi gió làm ngựa. Mây trời cũng vì người mà cùng kéo đến.

Người ta xuất thân phú quý, lại bái danh sư, khó trách mặt mày có chút ngạo khí.

“Lại là Nghiêm Thừa tướng, cái bộ xương già này sao cứ nhìn chằm chằm vào vương phủ thế, tiết thanh minh ta đã chuẩn bị cho lão một phần đào mừng thọ mà.” Lý Uyển chọc chọc tách trà, nhướng mày hỏi hắn, “Đệ tử Giang phu nhân không nhiều lắm, nhưng đều là chính nhân quân tử.”

Ngụ ý là, có thể trở thành thủ đồ của Giang phu nhân, Ảnh Thất cũng chẳng kém cạnh ai.

“Là ai giấu giếm thân phận Ảnh Thất?” Lý Uyển hỏi.

Ảnh Tứ nói: “Đã điều tra rất nhiều người, thuộc hạ nghĩ rằng đích thị là sư phụ y Giang phu nhân, Giang phu nhân rất sủng ái đồ đệ này, có lẽ không hy vọng Ảnh Thất bị kẻ thù gây phiền toái.”

Kỳ thật lúc này Ảnh Tứ đã nhìn ra sắc mặt điện hạ không tốt, nhưng lời nên nói vẫn cứ nói.

“Lúc ấy thuộc hạ cũng có để ý y. Giống như gom cho đủ số, không giống gian tế. Nhưng cũng có lẽ vì lúc ấy y nhỏ tuổi, nhìn không ra manh mối, đề phòng vạn nhất, thỉnh điện hạ tìm cái cớ thử y.”

Lý Uyển nghiêng người về phía trước, có vẻ hứng thú với việc này: “Trước không thử vội, nói cho ta nghe một chút.”

Ảnh Tứ liền giải thích tường tận.

“Ba năm trước, ta đưa một đám thiếu niên tới Ảnh Cung, khi đó y mười bốn tuổi, vốn dĩ người đã gặp y.”

Ba năm trước đây, Thừa tướng với Tề Vương vốn bất hoà đã lâu, nhưng sinh thần của Tề Vương, Thừa tướng cũng khó tránh khỏi vì thể diện của thiên tử, mang một phần quà đến mừng thọ.

Thừa tướng rộng rãi, mặc dù hai người thâm thù đại hận, lão ra tay cũng rất hào phóng, ngoại trừ mấy rương đồ vật to lớn, đáng chú ý nhất là một cỗ xe ngựa chở trăm cuốn kinh thư, chói mù cả mắt.

Lễ thượng vãng lai này động chạm vào điểm yếu của Vương gia, cho nên phía sau đó là một đội thị vệ tặng kèm khi vào phủ, râu tóc Vương gia vốn đã thưa, may mà không giận đến mức trụi sạch.

Tặng thị vệ, chính là lên mặt với Tề Vương phủ, đương kim thánh thượng lại đặc biệt nể trọng Thừa tướng, vì thể diện của hoàng thất, lão Vương gia không nổi giận, tức một cục trong bụng, sau khi tiệc mừng thọ kết thúc, lập tức phất tay đưa đám thị vệ này vào Ảnh Cung, cho bọn họ tự sinh tự diệt, nếu chết coi như thị vệ phủ Thừa tướng các ngươi là một đám phế vật.

Lý Uyển lúc ấy cũng ở tiệc mừng thọ, vốn dĩ tò mò, chạy theo phụ vương nhìn thử.

Lúc đó lão Vương gia rất khó chịu, nói một câu: “Nghiêm Thừa tướng khinh người quá đáng.” Rồi phất tay áo bỏ đi.

Lý Uyển mừng rỡ với việc này, khom người cười: “Để hài nhi giải quyết thay cho phụ vương, phụ vương yên tâm.”

Thời tiết ngày hè oi bức, đội thị vệ này từ kinh thành hộ tống lễ vật của Thừa tướng một đường tới đây, bụi bặm vất vả, mỏi mệt nóng nực, mồ hôi đầm đìa mà xếp thành hàng đứng trước cửa Ảnh Cung, ai nấy đều che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt.

Lúc ấy Ảnh Thất trong đội ngũ này, lộ ra người thiếu niên làn da trắng mịn, một đôi mắt lãnh đạm vô thần, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Bởi vì tuổi nhỏ thân thể yếu đuối, y có chút cảm nắng.

Trên eo quải một đôi thanh xà kiếm có vẻ nặng, ép đến mức chân Ảnh Thất nhũn ra.

Lý Uyển coi xét đám thị vệ này, ý cười vương trên khoé miệng, tỳ nữ phía sau kéo rèm che nắng cho hắn, dâng mâm khối băng lên, dùng quạt tơ tằm quạt cho hắn, hầu hạ thế tử gia nhà mình thật tốt.

Kỳ thật Lý Uyển muốn tìm một thiếu niên anh tuấn, mang về chơi đùa — hắn đã quen thói làm xằng làm bậy, tất cả mọi thứ trong thiên hạ đều là trò đùa của hắn.

Lúc còn nhỏ, hắn ở trong cung chơi bời cùng với mấy vị hoàng tử quên cả trời đất, chính Lý Uyển là đầu têu mấy trò xấu đó. Đã là con trai độc nhất trong nhà, lớn lên trong sự nuông chiều hết mực, tiên sinh khen hắn thông minh tuyệt đỉnh gan dạ sáng suốt hơn người, chỉ là quá nghịch ngợm, kiệt ngạo khó thuần, phải để ý một chút, ai ngờ, đến ngày học thứ hai Lý Uyển đốt cả Tàng Thư Các của tiên sinh, đắc ý nói: “Một phòng không diệt được làm sao mà diệt cả thiên hạ.”

Tề Vương gia hết cách, nhưng vẫn cưng chiều hài tử của mình, cấm túc vài ngày, hết phạt lại ầm ĩ như cũ.

Lúc sáu tuổi tìm một kiếm sư dạy cho hắn, chưa tới một năm, Lý Uyển thấy chán, quậy tung cả kiếm các, thông đồng với mấy hoàng tử, đánh cho sư phụ mặt mũi bầm dập, sư phụ sợ tới mức liên tục cáo lỗi: “Điện hạ thiên tư hơn người, dạy không nổi dạy không nổi.”

Đến khi thân vương nhận đất phong, Lý Uyển theo cha hắn tới Việt Châu, mười lăm mười sáu tuổi, đã chững chạc hơn một chút — thật ra là do lão Vương gia thu nhận Ảnh Tứ, ảnh vệ duy nhất có thể quản trụ được hắn.

Lý Uyển thành thật hơn nhiều.

Bởi vì học xong thì đi dạo kỹ viện.

Lý Uyển vừa đến Việt Châu, nội trong ba ngày nhanh chóng kết bạn với đám công tử nhà giàu, tự mình nêu gương như thế nào là vật họp theo loài, rắn chuột một ổ, mang chư vị hồ bằng cẩu hữu xa xỉ cực độ, nơi nào có Lý Uyển, nơi đó chướng khí mù mịt.

Hắn là thế tử, tiểu bá vương Việt Châu, đừng nói chỉ là đem một người về chơi, ngay cả phóng hoả giết người mua vui, cũng không ai dám nói không được.

Lý Uyển đi đến bên cạnh một thị vệ có dáng người rất được, vuốt cằm đánh giá, cảm thấy cũng không tệ lắm.

Thiếu niên có đôi mắt rất đẹp, vẻ ngoài không tồi, không nói nơi khác, chỉ nói Càng Lâm Tuân Tam Châu, Lý Uyển tung hoành ngang dọc vài năm, ngắm hoa rất có kinh nghiệm.

“Bao nhiêu tuổi? Người ở đâu?” Lý Uyển nhếch khoé miệng hỏi hắn.

Bị thế tử điểm mặt, người nọ thành thật trả lời: “Hồi, hồi hồi hồi điện hạ, hai hai hai mươi lăm, quê quán Hoài, Hoài Âm.”

Thì ra chỉ là dáng người nhỏ, tận hai mươi lăm rồi! Còn nói lắp! Sắc mặt Lý Uyển đang nở hoa lập tức héo đi, không trẻ, không cần.

Thậm chí hắn tháo cả khăn che mặt của người ta xuống, vòng qua người nọ đi nhìn người khác.

Đáng tiếc đám thị vệ này không phải quá cường tráng thì là quá đen, chỉ liếc qua đôi mắt thôi cũng cảm thấy mất hứng, Lý Uyển càng nhìn càng mất kiên nhẫn, đi đến cuối cùng chỉ cưỡi ngựa xem hoa dạo qua một cái.

Lúc ấy Ảnh Thất đứng ở cuối hàng, lúc Lý Uyển đi ngang qua, tì nữ bên người quạt gió lạnh vào mặt Ảnh Thất, y vốn đang cảm nắng, gió lạnh quất vào mặt sảng khoái vô cùng, bỗng nhiên trước mắt tối sầm, thân mình mềm nhũn ngã xuống.

Lý Uyển đang không tập trung, người bên cạnh ngã xuống hắn liền vươn tay đỡ lấy theo bản năng, Ảnh Thất vừa gầy vừa nhẹ, Lý Uyển cho rằng mình đang đỡ một cọng lông chim.

Hắn trêu đùa: “Đứng vững vào, bây giờ chân yếu thế, sau này làm sao mà sống sót đi ra đây.”

Ảnh Thất tựa vào tay Lý Uyển, bóng tối trước mắt qua đi mới đột nhiên thanh tỉnh, cứng người không biết làm sao, lập tức đứng thẳng, rũ mắt không dám ngẩng đầu.

Lý Uyển thấy đôi mi rũ xuống của thiếu niên, vừa dày vừa dài, tựa như cánh chim đang giũ giọt sương sớm trong ánh nắng ban mai. Lý Uyển tò mò nghiêng đầu muốn nhìn gương mặt ấy, xếp quạt lại, lấy quạt nhẹ nhàng nâng cầm Ảnh Thất lên.

Lúc này, Ảnh Tứ cầm roi đi qua, Lý Uyển phiền nhất là bị Ảnh Tứ thuyết giáo, chưa kịp thấy rõ dung mạo Ảnh Thất đã buông ra, làm như không có việc gì mà bỏ ra ngoài.

Lý Uyển chỉ là tiện tay đỡ lấy, lại không biết lúc ấy Ảnh Thất cứng đờ sửng sốt, vẫn luôn si ngốc nhìn bóng dáng màu xanh tím tuấn dật kia rời đi, ánh mắt mê mang, trái tim nhảy nhót, ngay cả vẻ mặt cũng trở bên bình tĩnh và thoải mái hơn nhiều.

Y có chút thất vọng, lại có chút may mắn. Cực kỳ hi vọng thế tử điện hạ chú ý tới mình, lại không muốn mình thân vô trường kỹ*, hai bàn tay trắng khi bị mang đi.

*Thân vô trường kỹ: không có kỹ năng gì.

Y không phải bị ép đưa tới làm nội gián, y đã khẩn cầu quản gia phủ Thừa tướng rất lâu, mới có được cơ hội đến Tề Vương phủ.

Ảnh Tứ thấy Lý Uyển, lạnh nhạt nói: “Điện hạ tới đây làm gì?”

Lý Uyển phe phẩy quạt xếp, nan quạt màu xanh lam điểm xuyết kim tinh, liếc Ảnh Tứ một cái, cười lạnh nói: “Ta làm gì, cũng phải bẩm báo cho ngươi một tiếng sao?”

Ảnh Tứ nói: “Thuộc hạ không dám. Nhưng thuộc hạ phải bẩm báo một tiếng với Vương gia.”

Lý Uyển: “……”

Ảnh Ngũ thò đầu lại nhỏ giọng: “Điện hạ có phải muốn tìm một mỹ thiếu niên không, ta ta ta ta, ta đi tìm cho người! Ở Tuân Châu vừa khai trương một hoa lâu, mấy người trong đó thật sự rất đẹp! Điện hạ muốn gì cứ nói ta một tiếng, ta trói mang tới cho người nha!”

Vừa nói vừa xắn tay áo lên chuẩn bị đi trói người.

Mặt Lý Uyển đang căng thẳng chợt cười rộ lên: “Vẫn là Ảnh Ngũ thương ta nhất.”
Bình Luận (0)
Comment