Tuân Mệnh

Chương 63





Chương 63: Đương diên khí phách lăng cửu tiêu (nhị)

Bá Hạ công chúa nâng tách trà lên nhấp một ngụm: “Sao không độc thật luôn? Nghiêm Thừa tướng…… Cho dù độc kia không phải ông ta hạ, ông ta cũng chả phải thứ tốt lành gì.”

Lý Uyển xoè chiếc quạt xếp ra: “Thứ nhất, ta không nghĩ có người tra ra việc này dẫn lửa thiêu thân. Thứ hai, ta không muốn tiểu tẩu tử Nghiêm Uyển Ngưng bị chấn kinh.”

Trấn Nam Vương phi Nghiêm Uyển Ngưng là nữ nhi của Nghiêm Thừa tướng, mặc dù nữ nhi đã gả giống như bát nước đổ đi, nhưng mà cha con quan hệ huyết thống, vạn nhất Trấn Nam Vương phi nghe tin Nghiêm Thừa tướng chết bất đắc kỳ tử, nàng đang mang thai bảy tám tháng, là thời điểm quan trọng, làm sao chịu được kinh động như thế.

“Việc này cần phải sắp xếp ổn thỏa, phải chữa khỏi cho Nghiêm Thừa tướng trước khi Uyển Ngưng biết.”

Bỗng nhiên công chúa Bá Hạ buông tách trà xuống, đôi mày liễu khẽ nhíu lại: “Người làm đại sự nào có ai băn khoăn nhiều vậy?”

Lý Uyển cười cười: “Dẫm lên xương máu của huynh tỷ đổi lấy phú quý, có thể an ổn sao.”

“Ngươi không dẫm người khác sẽ dẫm, sớm muộn gì ta và ngươi cũng trở thành cá trên thớt của bọn chúng.” Công chúa hừ lạnh, “Người chết hoặc nặng tựa thái sơn, hoặc nhẹ tựa lông hồng, chết trong tay đám cặn bã ta không cam lòng.”

Lý Uyển thở dài, sau đó nhích lại gần: “Ngươi đừng quản ta, ngươi quản không được.”

Công chúa Bá Hạ vỗ bàn mắng hắn: “Ta mặc kệ ngươi thì ai quản ngươi? Đúng rồi, sao ngươi lại trổ tài trước mặt Lý Mạt? Nếu cung thuật của ngươi lan truyền trong đám vương công quý tộc, trong mắt bọn họ càng giống vương phản bội nằm gai nếm mật chỉ đợi một ngày nào đó binh biến…… Như vậy, chúng ta lại phải giả vờ lần nữa, còn phải lại hoà thân, ta ở trước mặt phụ hoàng……”

Lý Uyển gõ gõ mặt bàn: “Ta không định tiếp tục giả vờ, ta muốn khô máu với các huynh đệ của ta.”

Công chúa Bá Hạ trợn đôi mắt sáng như sao: “Ngươi…… Điên rồi? Ngươi lấy cái gì mà so đức hạnh với thái tử ca ca? Lấy cái gì mà so quân công với Lý Mạt? Ngươi có cái gì?”

Lý Uyển nói: “Cái gì cũng không có…… Mới có thể một lần đập nồi dìm thuyền chứ.”

“Ngươi chắc chứ Uyển nhi?” Đôi tay trắng nõn của Bá Hạ siết đến đỏ cả lên, “Hiện giờ bốn phía Nam Việt nổi lên chiến loạn, Nhung tộc Tây Cương ngo ngoe rục rịch, ta nghe được tin mật từ Tây Cương, nói Kiệt tộc Tây Duẫn liên hợp, chuẩn bị thừa dịp Nam Việt phản công binh lực Đại Thừa chúng ta phân tán sẽ ra tay, phụ vương ngươi đã lớn tuổi, còn có thể dẫn binh xuất chinh sao? Phụ vương ngươi không thể xuất chinh, Khiếu Lang Doanh sẽ rơi vào tay các tướng quân vương hầu khác, không có binh quyền tuỳ thân, đến lúc đó ngươi mặc người xâu xé, nhất định sẽ chết.”

“Được rồi, đừng nói nữa.” Lý Uyển đè cây quạt lên đầu công chúa Bá Hạ, “Đừng ầm ĩ nữa. Sở Uy tướng quân còn ở đây, chưa đến phiên bọn họ động tới Khiếu Lang Doanh đâu.”

Bá Hạ công chúa liếc nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, buông chén trà, nhặt khăn mặt lên che lại dung nhan: “Được rồi. Ta phải hồi cung trước khi trời sáng, ngày mai ta tiếp ứng ngươi, một khi có biến cố, ngươi cứ đẩy lên người ta, ta là công chúa, còn thân phận và hoàn cảnh hiện tại của ngươi không chống nổi cơn bão nào đâu.”

Lý Uyển ừ một tiếng: “Đi thong thả.”

Lúc gần đi, Bá Hạ công chúa nhìn Ảnh Thất một cái, nhỏ giọng dặn dò y: “Đệ đệ, chủ tử ngươi có chuyện gì phải lập tức tới tìm ta, biết chưa.”

Ảnh Thất gật đầu cung kính nói: “Vâng, tạ công chúa điện hạ.”

Nhìn Bá Hạ công chúa leo lên nóc nhà, từ cái lỗ hổng mà mình chém ban nãy đi ra ngoài, dịch một khối đá vỡ qua một bên.

Lý Uyển tựa vào đầu giường, vẫy vẫy tay với Ảnh Thất.

Ảnh Thất nghe lời đi qua đứng bên cạnh Lý Uyển, nhịn không được hỏi: “Quan hệ của người và công chúa Bá Hạ tốt như vậy, vì sao nàng lại không muốn gả cho người.”

Lý Uyển gối tay lên đầu, nhướng mày hỏi y: “Làm sao, ghen à?”

Ảnh Thất nghiêm túc lắc đầu.

Lý Uyển có chút thất vọng, nắm lấy tay Ảnh Thất vừa đùa nghịch, vừa nói: “Công chúa Bá Hạ Lý Lạc Nhạn, là đường tỷ của ta. Khi đó mưa to, úng ngập gây ra thảm hoạ, lúc Bá Hạ sinh ra vừa vặn khống chế được thiên tai, bởi vậy lấy tên một trong chín đứa con của rồng Bá Hạ phong hào cho nàng, coi như ban phúc xuống Đại Thừa.”

“Lúc ấy phụ vương ta chiến công lừng lẫy, tiên hoàng rất vui vẻ, gả đường tỷ làm con dâu tương lai cho phụ vương ta, cũng chỉ là thuận miệng, không có tứ hôn. Nhưng đã là khẩu dụ, mọi người cũng ngầm thừa nhận.”

“Thanh mai trúc mã đâu nhất định phải lấy nhau, thứ nhất ta đã có người trong lòng, huống hồ thứ nàng ấy muốn không phải là thứ ta có thể cho được.” Lý Uyển gõ gõ cán quạt, “Hoàng đế nhu nhược, khi không thể khống chế tình hình chiến sự liền chọn cách hoà thân, ta với nàng, đều chỉ là muốn an ổn sống mà thôi.”

“Đúng rồi, cái tư ấn kia phải giữ cho kỹ, đó là đồ vật rất quan trọng quyết định tồn vong của vương phủ, dù thế nào cũng không được để rơi vào tay người khác.” Lý Uyển nghiêm túc dặn dò.

Ảnh Thất ngay lập tức khẩn trương: “Không phải là người bảo cái này không có quyền lực gì lớn sao……”

Lý Uyển nói: “Cái hoa văn mẫu đơn này là ấn thế tử, đúng là không có quyền lực gì, nhưng quan trọng là chính con dấu này, tóm lại, giữ kỹ, đừng cho bất kỳ kẻ nào có cơ hội phỏng chế.”

Ảnh Thất đoan chính hành lễ: “Rõ.”

“Được rồi, mệt quá, ngày mai tiến cung, ngươi cũng qua đây bồi ta ngủ đi.” Lý Uyển túm lấy Ảnh Thất, giúp y cởi ngoại bào, đẩy vào trong ổ chăn.

Lý Uyển sờ sờ chỗ khó nói ở phía sau y: “Đã bôi thuốc rồi, còn đau không? Hai ngày này cũng đừng ăn đồ dầu mỡ cay nóng, nếu không sẽ đau lắm.”

“Chút chút.” Ảnh Thất chôn mặt trong chăn, lên tiếng đáp, “Vâng.”

Lý Uyển yên lặng ôm tiểu ảnh vệ trong lòng, để y chậm rãi thả lỏng, hôn hôn gáy y nhẹ giọng hỏi: “Sao lại cảm thấy rằng mình xấu xí, bộ ta khiến cho ngươi có cảm giác như vậy sao?”

Hầu kết Ảnh Thất khẽ nhúc nhích: “Không phải……”

“Tiểu Thất, không lẽ chưa từng có ai khen tướng mạo của ngươi sao?” Lý Uyển tự nhận gặp vô số mỹ nhân, thẩm mỹ tuyệt đối không tệ, thật lòng nói, “Có lẽ là ngươi chưa từng nghe người khác đánh giá mình đúng không? Ngươi đặc biệt đẹp, không, không phải đẹp, là anh tuấn. Thậm chí vết sẹo trên người ngươi cũng vô cùng tuyệt phối, lúc lạnh lùng không nói tiếng nào ta cũng rất thích.”

Ảnh Thất rũ mi, không biết trả lời thế nào, do dự mà nói: “Nếu là…… Nếu là thuộc hạ trước đây……”

Lý Uyển tiếp tục hôn lên gáy y: “Huống chi ta cũng không phải loại chỉ thích vẻ bề ngoài, mỹ nhân bên cạnh ta muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, ta chỉ thích ngươi, mặc kệ trông ngươi có phải như bây giờ hay không ta cũng thích, ngươi tự ti như vậy, ta rất sợ ngươi ngày nào đó đi làm nhiệm vụ bị rạch một đường lên mặt, cũng không dám trở về gặp ta, ta biết làm sao bây giờ? Ta sẽ rất nhớ ngươi, ta sẽ điên mất, lật tung cả Đại Thừa này lên cũng không tìm được ngươi thì phải làm sao đây.”

Ảnh Thất không nói chuyện nữa, chậm rãi nhắm mắt lại: “Tạ điện hạ.”

Lý Uyển vuốt ve dấu ấn trên xương hông Ảnh Thất, đau lòng hỏi y: “Còn đau không, có trách ta không?”

Ảnh Thất lắc đầu: “Đây là điện hạ ban thưởng, thuộc hạ, nằm mơ cũng muốn.”

“Sau này không được suy nghĩ lung tung nữa.” Lý Uyển lại vuốt ve lọn tóc Ảnh Thất dỗ dành, “Đừng sợ ta, đời này của ta luôn mong mỏi gặp được một người có thể thật lòng với mình, rốt cuộc tìm được rồi, ngươi lại sợ ta, ta rất khổ sở, nên mới giận, hung dữ với ngươi, tổn thương ngươi.”

Hắn khiến cho người dưới thân mình đau đớn rên rỉ, làm Ảnh Thất đắm mình trong giao hoan cực lạc hết lần này tới lần khác, cho đến khi người dưới thân không đứng dậy nổi nữa, yếu ớt cầu xin mình dừng lại, cho đến khi thứ chất lỏng sền sệt mang tình cảm của chính mình đi vào chỗ sâu nhất trong cơ thể ái nhân hắn mới chịu buông tha.

Hắn đè Ảnh Thất ép y nói yêu mình, thích mình, vĩnh viễn không rời xa mình.

Thật ra Lý Uyển cũng rất đau khổ, gặp Ảnh Thất ở thời điểm trong tay mình chẳng có cái gì để hứa hẹn cả.

Ảnh Thất cắn môi, có chút chua xót. Lúc hắn lo lắng cho mình chuyện gì cũng cảm thấy phiền muộn, thế tử điện hạ cũng lo được lo mất, không biết người mình trân trọng khi nào sẽ đột nhiên biến mất, bỏ mình mà đi.

Lý Uyển ôm lấy Ảnh Thất từ phía sau, giam cả người vào trong lồng ngực chiếm làm của riêng, chóp mũi dán lên cần cổ Ảnh Thất đang ngủ say sưa.

Ảnh Thất cảm nhận được hơi thở ấm áp phả trên cổ mình, quanh quẩn cùng mùi trầm hương thanh nhã, vô cùng an tâm.

Y duỗi tay định lấy đai Bách Nhận và thanh xà kiếm, cổ tay lại bị thế tử điện hạ bất mãn nắm lấy từ phía sau, kéo trở về ôm thật chặt.

Ảnh Thất không muốn đánh thức thế tử điện hạ, vươn tay còn lại lấy kiếm trên mặt đất, lại bị Lý Uyển bắt được, túm trở về.

Thế tử điện hạ không vui, buộc chặt cánh tay Ảnh Thất vào bên hông, nửa tỉnh nửa mê kéo Ảnh Thất qua, ôm eo Ảnh Thất, dúi đầu vào ngực Ảnh Thất, áp trán lên lồng ngực rắn chắc, còn cọ tới cọ lui: “Muốn cái gì cũng cho hết…… Đừng đi mà……”

Ảnh Thất ngơ ngẩn nhìn thế tử điện hạ đang làm tổ trong ngực mình ngủ say sưa, y nâng tay lên, lại do dự giữa không trung, chần chờ thật lâu, cuối cùng mạo phạm đặt tay ra phía sau ót thế tử điện hạ, nhẹ nhàng đỡ lấy đầu hắn.

Chỉ mới đỡ đầu thôi đã khiến tim Ảnh Thất đập thình thịch, nếu đã dĩ hạ phạm thượng, Ảnh Thất cắn môi suy nghĩ hồi lâu.

Cúi đầu, một chiếc hôn như có như không đáp xuống thái dương điện hạ.

“Thuộc hạ sẽ không đi. Tạ điện hạ…… Ban thưởng.”

Một đêm yên giấc.

Bắt đầu từ nửa tháng trước, vương công quý tộc các châu Đại Thừa đã lục tục đến Yến Kinh, Lý Uyển sắp xếp ổn thoả tặng lễ xã giao, tranh thủ chút thời gian đi thăm trưởng bối bên ngoại nhà mình.

Mẫu phi hắn Nam Phi Loan là cháu gái cưng của khai quốc lão tướng Nam Tranh, vừa mới qua đại thọ tám mươi, tuy tai hơi kém mắt hơi mờ, răng cũng không còn mấy cái, nhưng thân thể vô cùng khoẻ mạnh, trên dưới phủ tướng quân một trăm người, vậy mà lão gia tử có thể nhận biết từng người một.

Bên phía phủ tướng quân cũng hiểu Tề Vương gia gà trống nuôi con, không dễ gì mới chăm Lý Uyển lớn được từng này, đối với chuyện mẫu phi hắn bệnh chết cũng không trách móc nặng lời, càng thương xót bao nhiêu, càng coi Lý Uyển như tiểu bảo bối trong lòng bàn tay mà nuông chiều hết mực.

Lúc Lý Uyển đến phủ tướng quân bái phỏng, hai vị thiếu gia Khổng gia cũng có mặt.

Đình viện trống trải, Khổng Ngôn Tỉ cẩn thận xách áo đứng trong một góc, đệ đệ hắn Khổng Lan Kiêu đang cùng mấy thiếu niên trong phủ tướng quân so quyền cước.

Chỉ thấy Khổng Lan Kiêu một quyền nện thẳng một biểu ca của Lý Uyển xuống mặt đất, một chân đá bay biểu đệ khác của Lý Uyển, không một tiểu bối nào trụ nổi một chiêu của Khổng Lan Kiêu. Sau đó là một vài vị tướng quân trẻ tuổi tham chiến, cũng không chịu nổi nội lực thâm hậu của hắn, không quá vài chiêu liền bại trận.

Khổng Lan Kiêu thu tay, phủi phủi tay áo, khinh thường nói: “Rặt một đám phế vật, còn ai nữa không.”

Mặt Khổng Ngôn Tỉ xám xịt như màu đất, nhỏ giọng răn dạy đệ đệ hắn: “Đệ đệ, mau dừng tay, đừng làm các công tử Nam gia bị thương.”

Khổng Lan Kiêu hừ một tiếng, đứng sang bên, mắt đặt trên đỉnh đầu, tùy ý hành lễ: “Hừ, đa tạ.”

Lão tướng quân ngồi trên ghế trong chính đường nhìn trận chiến, nhe cái miệng không còn mấy chiếc răng cười hắc hắc, chỉ vào Khổng Lan Kiêu khàn khàn cười nói: “Lan nhi, thần võ tướng tài!”

Khổng Ngôn Tỉ nhanh chóng qua hành lễ trưởng bối với chủ nhân phủ tướng quân: “Xá đệ nhỏ tuổi, không hiểu lễ nghĩa, thỉnh người khoan thứ.”

Chủ nhân phủ tướng quân chính là cữu cữu của Lý Uyển, là phó tướng Thiên Uy Doanh Chung Ly tướng quân.

Sắc mặt cữu cữu không được tốt lắm, trong đám công tử bị Khổng Lan Kiêu một quyền đánh bay cũng có con trai của hắn.

Lý Uyển vừa khéo bước tới, một vòng chào hỏi các trưởng bối, ôm lấy bả vai nhỏ bé yếu ớt của Khổng Ngôn Tỉ, nói với vị cữu cữu phó tướng kia: “Cữu cữu, nhìn xem Khổng thiếu gia bị doạ rồi, lần này gia chủ Khổng gia không tới, là Ngôn Tỉ chủ quản, cữu cữu cũng cho hắn chút thể diện đi.”

Cữu cữu vừa nghe xong, nhếch miệng cười: “Ha ha, Khổng nhị thiếu gia đích thực uy vũ hơn người.”

Với tính tình của Khổng Ngôn Tỉ, chắc chắn sẽ cho người khác bậc thang đi xuống: “Ngài quá khen, chẳng qua đệ đệ một thân cậy mạnh, chưa có nhiều kinh nghiệm, nếu vào quân doanh rèn luyện, còn thỉnh ngài chỉ điểm nhiều.”

Cữu cữu gãi gãi đầu: “Không dám, không dám.”

Khổng Lan Kiêu trừng mắt nhìn ca ca hắn, thầm nghĩ mẹ nó ai một thân cậy mạnh chứ, đánh rắm.

Lý Uyển nói chuyện phiếm với thân thích bên ngoại, thừa dịp rảnh rỗi hỏi Khổng Ngôn Tỉ: “Đến nhà gia gia ta, muốn an bài đệ đệ ngươi vào quân doanh sao? Đáng lẽ việc này đâu tới phiên ngươi đúng không? Cha ngươi đâu?”

Khổng Ngôn Tỉ thấp giọng thở dài: “Chiến loạn Nam Việt vừa bùng lên, trong nhà chờ Sở Uy tướng quân trở về cùng bình loạn Nam Việt, phụ thân ta lại đổ bệnh, aii, ta đành phải dẫn A Lan đến đây. Ta định nhân lúc còn sớm sắp xếp cho đệ đệ theo Chung Ly tướng quân vào Thiên Uy Doanh.”

Lý Uyển khó hiểu: “Vì sao không phải là dưới trướng Sở Uy tướng quân? Hai nhà các ngươi thân nhau thế cơ mà.”

“Trực giác.” Khổng Ngôn Tỉ nhíu mày thổi trà, “Huống hồ Chung Ly tướng quân cũng còn rất trẻ, cũng có thể cưu mang đệ đệ vài năm.”

“Chuyện nhà các ngươi ta không tiện xen vào.” Lý Uyển lấy một quả từ mâm trái cây ra gặm, “Không ngờ nha Ngôn Tỉ, biết nhìn xa trông rộng đấy.”

Gương mặt Khổng Ngôn Tỉ ửng hồng: “Lý huynh quá khen.”

Khổng Lan Kiêu nhìn chằm chằm phía bên này, bước qua xách Khổng Ngôn Tỉ lên lôi đi, hung hăng liếc Lý Uyển một cái.

Tiết trời mùa hạ, kinh thành tập hội. Có vân nê long vũ, cổ sắt dao cầm. Sừng dài vút tận trời cao, buổi tập hội bày biện bên ngoài cung điện, vô số quý tộc tụ hội.

Thánh thượng ngồi trên long ỷ ở bên trong, Huề hoàng hậu và vài vị ái phi hướng về các vị tân khách trang trọng trí từ*, nhìn lại bảy năm thăng trầm của Đại Thừa, bình định chiến loạn, thiên tai nhân họa, dân tâm sở hướng, nói về hiện giờ tuy chiến sự bùng nổ, binh lực Đại Thừa dồi dào, kẻ hèn man di không đáng phải sợ hãi.

*Trí từ: đọc diễn văn (hiện đại).

Thái tử ngồi bên dưới, thái tử phi nhẹ nhàng ôm lấy hai tiểu nhi tử, luôn thấp giọng dặn dò hai đứa con trai phải ngoan ngoãn giữ im lặng.

Đại Thừa ngoại trừ thái tử còn có năm vị hoàng tử, mang ra so sánh thì thực lực của nhị hoàng tử hơn một bậc, bởi vì nhị hoàng tử võ nghệ hơn người, trên người cũng có chiến công, là uy hiếp lớn nhất đối với thái tử.

Vị nhị hoàng tử này, vừa khéo là nhi tử của Trần Quý phi kia.

Lý Uyển và vài vị thân vương ngồi cách đó không xa, hôm nay quy củ, tóc tai lúc nào cũng buông thả tuỳ ý giờ buộc cao gọn gàng, sáng nay Ảnh Diễm đặc biệt đến vấn tóc cho Lý Uyển, dùng ngọc quan Thanh Loan cột mái tóc dài trên đỉnh đầu, vừa chỉnh tề vừa văn nhã.

Ảnh Thất mặc thường phục màu trắng thêu kim văn mẫu đơn Tề Vương phủ ngồi quỳ bên cạnh Lý Uyển, ra vẻ một thị vệ bình thường, bảo hộ sự an toàn của thế tử điện hạ.

Lý Uyển nhẹ giọng nói với Ảnh Thất: “Tiểu Thất, bộ đồ này ngươi mặc đẹp quá.”

Ảnh Thất cúi đầu: “Điện hạ quá khen.”

Phía trên tường hồng ngói đen có vô số đại nội mật thám ẩn náu, quan sát dị động khắp nơi trong hoàng cung.

Tổng quản mật thám an bài thủ hạ đang xếp hàng trên nóc hoàng cung, hàng phía sau xuất hiện ba gương mặt vô cùng quen thuộc. Ảnh Ngũ, Ảnh Lục và Ảnh Tứ ăn mặc y phục mật thám màu đen thêu hoa văn hình hổ xen lẫn hoa hồng, đứng cùng với một đám mật thám mặc cẩm y.

Một tên mật thám trẻ tuổi bước tới, đôi mắt đào hoa, khoé môi có một nốt ruồi đỏ, vuốt cằm quan sát ba người: “Này, các ngươi, ở cửa nào? Chưa gặp bao giờ nhỉ?”

Ảnh Ngũ lấy một thanh cẩm bài mật thám ra: “Tổng quản điều tới.”

Tiểu mật thám nhíu mày, xoay người gọi nhẹ một tiếng: “Cha nuôi, bọn họ……”

Tổng quản mật thám vậy mà không phải một lão thái giám râu tóc hoa râm, mà là một thanh niên độ hai lăm hai sáu, lười biếng nằm trên ngói lưu ly, vị này chính là Mạnh tổng quản, quý công tử Mạnh phủ Yến Kinh Mạnh Nhất.

Mạnh tổng quản liếc nhìn hoa văn mẫu đơn bạc trên cẩm bài trong tay Ảnh Ngũ, ờ một tiếng: “Là người ta điều tới.”

Tiểu mật thám mới chịu buông bỏ nghi ngờ mà chạy về.

Mạnh tổng quản ngồi trên ngói lưu ly, chậm rãi căn dặn đám mật thám đang xếp hàng: “Hôm nay kinh thành tập hội, không được sơ suất, tăng cường gác nghiêm, nhìn cho kỹ vào.”

“Phàm là chuyện không thể lộ ra ngoài, đừng làm mất thể diện của hoàng tộc Đại Thừa chúng ta, nghe rõ chưa?” Mạnh tổng quản nói.

Ảnh Ngũ hô một tiếng: “Rõ trưởng quan!”

Ảnh Tứ trừng hắn một cái, Ảnh Ngũ ngượng ngùng ngậm miệng. Mấy tiểu mật thám xung quanh sôi nổi đáp: “Rõ trưởng quan!”

Đám mật thám nhanh chóng phân tán đến các ngóc ngách của hoàng cung.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Hải Miên Bảo Bảo: Cảm ơn cô nương Vườn Cam Nhỏ đã mò lại weibo của Lân Tiềm về tận 2018 để đào mấy miếng thịt còn sót trong chương 62 nhaa.

Các cậu ai chưa đọc thì quay lại chương 62 cùng nhau gặm thịt nhé. ????
Bình Luận (0)
Comment