Tuân Mệnh

Chương 84


"Điện hạ......" Ảnh Điệp cầm Phi Hàn Kiếm chặt đứt vài con Liệt Xà, hàng mi tuyết trắng khẽ rung rinh, đầu ngón tay run rẩy, nhìn đại họa lâm xuống đầu chủ tử hắn, rõ ràng hắn có thể giúp chủ tử mình vượt qua một kiếp này nhưng lại nhận mệnh không được hấp tấp.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn thế tử điện hạ mặt không cảm xúc dẫm lên mấy thi thể còn nhúc nhích dưới chân, bảo những người còn cử động được dịch ra chừa một mảnh đất trống, tự mình cắt máu lòng bàn tay làm vật dẫn dụ, hàng loạt Liệt Xà điên cuồng lao vào bãi đất trống.
Tiểu vương tử trưởng thành.
Đã không còn là hòn ngọc quý trên tay lão Vương gia, hay là tiểu điện hạ khiến ảnh vệ cả phủ phải che chở từng thời từng khắc để không bị thương, giờ đây, thế tử điện hạ bắt đầu dốc hết sức lực để bảo vệ những người bên cạnh mình.
Hắn không còn là một pho tượng ngọc lưu ly dễ vỡ được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay, mà là một vị tân chủ nhân hoàn toàn có thể nắm trong tay chúng quỷ vệ Tề Vương phủ.
Chính khoảnh khắc này, chúng quỷ vệ mới thật sự có được chỗ dựa tinh thần lần nữa, chân chính xem hắn như một vị chủ nhân mà phó thác tính mạng và lòng trung thành của mình.
Lý Uyển mở quả đạn pháo mà Ảnh Diễm ném cho, cho vào túi vải đựng lương khô rồi cột lên mũi tên, nhắm thẳng vào bãi đất trống rồi buông tay.
Mũi tên nặng nề mang theo túi hỏa dược đáp xuống giữa bãi đất trống, Lý Uyển lấy một mũi tên khác, đầu mũi tên quấn vải, nhúng vào thùng dầu, lấy hỏa chiết mồi lửa, huyền thiết tiễn lập tức biến thành hỏa tiễn, tuyết rơi quá dày, cự ly quá xa lửa sẽ bị gió tuyết dập tắt, Lý Uyển cắn răng tới gần thêm vài bước nữa, hỏa tiễn vẽ nên một đường cong rực sáng giữa bầu trời đêm, lao vào đất trống phủ đầy Liệt Xà, ở giữa hai quả đạn pháo kia.
Lý Uyển lăn một vòng tại chỗ, liều mạng chạy về phía ngược lại.
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, mặt đất chấn động, màng nhĩ đau buốt, nửa bầu trời đêm đắm chìm trong màn lửa đỏ rực, bãi đất trống kia bị nổ tung tóe, vô số thi thể Liệt Xà lộp độp rơi xuống, hòa vào làn mưa tuyết đang rơi giữa màn đêm mênh mang.
Luồng hơi nóng từ vụ nổ ập đến, Lý Uyển ngã vào đống tuyết thở phì phò, hắn đứng gần vị trí nổ nhất, lục phủ ngũ tạng đau đớn khủng khiếp, khiến hắn thất thần trong chốc lát.
Một con Liệt Xà bị hơi nóng hất lên trời, sau đó rơi xuống cách Lý Uyển ba thước, Lý Uyển sức cùng lực kiệt, cố gắng bò đến chỗ trường cung của mình, nhưng đôi tay run rẩy đến mức không cầm nổi mũi tên sắt nặng trịch.
Khi Liệt Xà kia bò tới gần, Lý Uyển cam chịu ngửa đầu, hai mắt nhắm lại.
Một luồng gió mạnh mẽ quét qua đôi gò má, trước mắt hiện lên một dải lụa mềm mại, hoa văn cánh chuồn chuồn uốn lượn bên trên, lưỡi kiếm sắc bén phát ra âm thanh lanh lảnh chói tai, hai tay Ảnh Thất cầm song kiếm Tinh Đình, như một làn gió mờ ảo, chém con Liệt Xà đang mon men tới gần Lý Uyển thành trăm mảnh.

Song kiếm Tinh Đình chính là thần binh do đích thân chưởng sự thần thợ Ảnh Cung đúc nên, cắt ngọc gọt vàng dễ như trở bàn tay, nói chi mấy con Liệt Xà quèn trước mặt.
"Điện hạ đi mau." Ảnh Thất che chắn trước người Lý Uyển, Lý Uyển cầm cung Ô Dạ Minh Sa bò dậy, theo Ảnh Thất rời đi, mấy quỷ vệ còn lại cũng giải quyết nốt bọn rắn, sau đó lần lượt bám theo chủ nhân.
Ảnh Sơ khẽ nâng ống tay áo, vô số con rết có chú văn màu vàng trên lưng nối đuôi nhau chui ra khỏi ống tay áo, đàn rết chi chít mon men theo cơ thể cường tráng của Ảnh Sơ bò xuống mặt đất, nhanh chóng tản ra, chú văn màu vàng lấp lánh trong đêm tối, chúng ùa lên, tranh đoạt vồ mồi, nuốt chửng tất cả những con Liệt Xà còn sống vào bụng.
Ngũ Độc Quỷ Ảnh Sơ, đệ nhất quỷ vệ Tề Vương phủ, dùng cổ chú ngự ngũ độc, tuy xuất thân từ Cửu Anh Tổ, nhưng lại kiêm luôn khả năng của Thao Thiết Tổ.
"Ảnh Sơ Ảnh Điệp, qua hỗ trợ Lý Mạt, nhất định phải giải quyết thủ lĩnh Ba Tể Mộc cho ta." Lý Uyển thở hổn hển ra lệnh.
"Rõ." Hai người lĩnh mệnh rời đi.
Qua khóe mắt Lý Uyển chợt thấy một con Liệt Xà rất nhỏ bám sau cổ Ảnh Thất, hắn đột ngột vỗ Ảnh Thất một cái, vươn tay bắt con Liệt Xà kia, lôi ra khỏi gáy Ảnh Thất, vứt xa mấy trượng.
"Đi! Đi mau!" Lý Uyển kéo Ảnh Thất nhanh chóng chạy đi, hợp dòng với đám quỷ vệ.
Ảnh Thất vẫn còn run rẩy: "Đa tạ điện hạ."
——
Ảnh Tứ Ảnh Ngũ cũng thoát thân, rút khỏi chiến trường hội hợp với nhóm thế tử điện hạ, đi được mấy dặm, tốc độ Ảnh Ngũ dần dần chậm lại, bước chân lảo đảo.
Sắc mặt Ảnh Ngũ trắng bệch, hắn đỡ lấy xương sườn của mình, hai chân bủn rủn, sau đó ngã xuống đất.
Khóe mắt Ảnh Tứ muốn nứt ra, quay người đỡ Ảnh Ngũ ngồi dậy, đặt cánh tay hắn lên cổ mình.

Hắn thấy y phục vân cẩm của Ảnh Ngũ ở vị trí xương sườn rách một lỗ, da thịt bên dưới đã hóa thành lưu ly trong suốt.

Ngay cả khi thái độ của ảnh vệ vương phủ lúc nào cũng phải gợn sóng bất kinh, lúc này Ảnh Tứ lại luống cuống không ngừng.
"Kỳ Huyên! Kỳ Huyên!" Ảnh Tứ cố gắng gọi Ảnh Ngũ, đầu ngón tay phong bế mấy huyệt đạo trên người hắn, đề phòng độc rắn khuếch tán, cõng Ảnh Ngũ lên lưng, nhanh chóng chạy đi.
Ảnh Ngũ đỡ chỗ da thịt đã hóa thành ngọc lưu ly, yếu ớt không ngóc đầu dậy nổi, cằm gác lên vai Ảnh Tứ, thở dốc nói: "Ca......!Lạnh quá......!Mẹ nó chỗ này nhiều giun ghê......!Ta sợ giun nhất, hù chết lão tử......!Suýt nữa chết tại chỗ, còn phải gắng gượng nữa......"
"Câm miệng, đừng nói chuyện." Ảnh Tứ cõng Ảnh Ngũ xuyên qua cánh đồng tuyết lớn, ngẩng đầu trông thấy pháo hoa nổ tung trên bầu trời cách đó không xa, liền theo tín hiệu qua đó.
Lý Uyển và Ảnh Lục Ảnh Thất ngồi ở một khe đá tránh gió nghỉ ngơi, chờ quỷ vệ hội hợp.
Ảnh Tứ cõng Ảnh Ngũ chui vào khe đá, hơi ấm bên trong bao phủ lấy hai người bọn họ, lập tức cơn mệt mỏi và đau đớn lan tràn khắp cơ thể, hắn quỳ thụp xuống.
Ảnh Lục Ảnh Thất cả kinh.
"Tiểu Ngũ?" Ảnh Ngũ nằm trên mặt đất, Lý Uyển vừa thấy vết thương kia, nhất thời mất bình tĩnh, không màng bất cứ chuyện gì mà cúi xuống xé toạc y phục Ảnh Ngũ ra, da thịt vừa cứng đờ vừa trong suốt như băng ở chỗ xương sườn lại lan rộng ra thêm một chút, Ảnh Ngũ đau đớn cong cả người, nắm chặt góc áo Lý Uyển.
"Lạnh quá điện hạ." Sắc mặt Ảnh Ngũ càng lúc càng trắng, gần như trong suốt, mơ hồ có thể thấy được mạch máu đang chảy bên dưới.

Ảnh Ngũ giỏi đánh cận chiến, độc vật này là khắc tinh của hắn.
"Đừng nhúc nhích." Lý Uyển cởi áo ngoài ra, đắp cho Ảnh Ngũ, sắc mặt hắn tái nhợt, trầm mặc ngồi bên cạnh Ảnh Ngũ, sau đó nhận ra mình vừa thất thố, nhắm mắt cúi đầu xoa mặt.
Nếu có Ngụy Trừng ở đây thì tốt rồi.
Lúc trước Lý Uyển khăng khăng không cho dẫn Ngụy Trừng theo, dù may mắn nhưng cũng hối hận vô cùng.


Hắn chỉ là không muốn một đứa trẻ mới mười hai mười ba tuổi trải qua tinh phong huyết vũ sớm như thế, lại càng không muốn đứa con trai duy nhất của một thuộc hạ trung thành chết trong tay mình, hắn sẽ không còn mặt mũi nào giải thích với người đó cả.
Ảnh Thất lặng lẽ quỳ bên cạnh Lý Uyển, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo đang quấn vải thuốc cầm máu của Lý Uyển, ngẩng đầu nhẹ giọng nói: "Điện hạ, Ngụy tiểu công tử đang ở quân doanh đợi mệnh."
Lý Uyển đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Ảnh Thất.
"Điện hạ thứ tội." Ảnh Thất rũ mắt thấp giọng nói.
Ảnh Tứ không nói tiếng nào, hờ hững nhìn Lý Uyển, tay nắm chặt tay Ảnh Ngũ.
Giờ Lý Uyển chưa về quân doanh được, phía Lý Mạt còn chưa có tin tức, nếu Lý Uyển rút lui trước chỉ sợ sẽ phải gánh cái danh lâm trận bỏ chạy.

Lý Uyển không đi, quỷ vệ của hắn càng không thể đi, đó là phản bội bỏ chủ, phạm vào lệnh cấm Ảnh Cung.
"Đi đi, đưa hắn về tìm Ngụy Trừng chữa thương, Ảnh Lục cũng về đi, bên này có ta rồi, ngươi giúp Ảnh Diễm chăm sóc Chung Ly lão tướng quân và Nam tướng quân." Lý Uyển ném không khí tới trước mặt Ảnh Tứ, "Nếu Ảnh Ngũ có mệnh hệ gì, ngươi đền cho ta một quỷ vệ, ta chi tiền."
Ánh mắt lạnh lùng của Ảnh Tứ mờ mịt cùng với tâm trạng rối bời, khom người cúi đầu, dập trán xuống mặt đất cộp một tiếng, cõng Ảnh Ngũ lên ra khỏi khe núi.
"Tạ điện hạ."
Ảnh Thất nhíu mày: "Điện hạ, tay của người lạnh quá." Y quỳ trước mặt Lý Uyển, nhẹ nhàng mở mảnh vải cột trên bàn tay hắn ra.
Lý Uyển mím môi chịu đựng cơn đau, lòng bàn tay có một vết thương do hắn cắt máu dụ rắn, da thịt xung quanh miệng vết thương đã bắt đầu trong suốt, sáng lấp lánh như ngọc lưu ly.
Con ngươi Ảnh Thất đột nhiên co lại, trong đầu hiện lên cảnh thế tử điện hạ tay không kéo Liệt Xà ra khỏi gáy mình.
Một luồng cảm giác lạnh lẽo lan dọc theo da dầu rồi nổ tung trong nháy mắt, sắc mặt Ảnh Thất xanh mét, đôi mắt lạnh lùng lúc này lại cứng đờ vô thố, thậm chí không tin vào mắt mình, y mấp máy môi, cả buổi cũng không nói được câu nào.
Vết thương bị nhiễm độc Liệt Xà.

"Điện hạ......!Quay về, quay về mau......" Ảnh Thất quỳ thụp xuống, nắm chặt hai tay Lý Uyển, y gần như phát điên, không ngừng run rẩy nắm lấy tay Lý Uyển, nghẹn ngào cầu xin, "Điện hạ......!Điện hạ......!Quay về trị thương......!Thuộc hạ đưa người về trị thương được không?"
Trái tim Ảnh Thất tựa như bị ai đó bóp chặt, y không thở nổi, hai tay chống xuống đất để cố giữ bình tĩnh, cảnh tượng năm đó thế tử điện hạ bị ảnh vệ bên người thọc một đao liên tục hiện lên trước mắt Ảnh Thất, nhiều năm trôi qua, điện hạ lại bị trọng thương trước mặt mình một lần nữa.
Đầu óc Ảnh Thất trống rỗng, y đã làm cái gì?
Mấy ngày qua mình đã làm cái gì?
Mình đã nghĩ cái gì?
Lý Uyển lặng lẽ quấn vải lên cổ tay ngăn chặn độc rắn khuếch tán, phải cầm cự một thời gian cho đến khi bên Lý Mạt có tin tức mới lui được, nếu không trận này của hắn sẽ đổ sông đổ biển, những nỗ lực của quỷ vệ và chiến sĩ Khiếu Lang Doanh sẽ trở nên vô ích.
Bộ dạng hoảng hốt của tiểu ảnh vệ khiến Lý Uyển đau lòng, hắn khẽ vuốt tóc Ảnh Thất, cuối cùng hắn lấy can đảm hỏi những lời tận đáy lòng mình.
"Có phải ta chưa từng cho ngươi cảm giác an toàn không, ngươi chưa đủ tín nhiệm ta, ngươi cảm thấy ta không đáng tin cậy phải không?"
Nỗi lòng chất chứa bấy lâu cuối cùng cũng nói ra, Lý Uyển cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, vuốt sợi tóc mai của Ảnh Thất ra sau tai y.
Đôi mắt Ảnh Thất mơ hồ nhìn Lý Uyển, ánh mắt vừa trống rỗng vừa căng thẳng, uất ức, áy náy, tự trách, Lý Uyển kéo tiểu ảnh vệ đang hoang mang cực độ vào lòng: "Đừng sợ, ta không sao."
Giọng nói nghẹn ngào của Ảnh Thất vang lên: "Điện hạ, ta đã thấy chủ tử của người khác, bọn họ lúc nào cũng định liệu trước mọi chuyện, tựa như hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay, còn người, thật sự không phải là một người đáng để tin cậy."
"Cho nên thuộc hạ mới liều mạng che chở người, thuộc hạ sợ, sợ ta chỉ sơ ý một cái thôi, người sẽ không còn nữa." Ảnh Thất nhào vào lòng Lý Uyển, ôm chặt lấy eo hắn, "Thuộc hạ thật sự không biết làm gì nếu không có người, làm ơn, người làm ơn......"
"Người dọa thuộc hạ rồi......"
Lý Uyển nhẹ nhàng vuốt ve tiểu ảnh vệ đang cố hết sức tìm kiếm sự an ủi trong lòng mình, bế y lên, nhẹ nhàng nắm tay y, nhìn y dò hỏi: "Là ta không tốt, ta cũng là lần đầu tiên, con người của ta cũng rất chênh vênh, ta cũng có suy nghĩ, chỉ cần có ai đó ở đây, mọi chuyện sẽ không xảy ra ngoài ý muốn, tỉ như phụ vương ta, tỉ như thái tử đường huynh kia của ta......!Nhưng ta cũng muốn để các ngươi yên tâm, ta cũng muốn trở thành loại người chỉ cần ở đây là có thể nắm chắc thắng lợi."
Hắn cúi đầu hôn thái dương Ảnh Thất, nhẹ giọng hỏi: "Ta có rất nhiều khuyết điểm, nhưng ta đang cố gắng sửa chữa, chờ ta sửa xong rồi, ngươi thích ta nhiều hơn chút nữa được không.".

Bình Luận (0)
Comment