Đoàn Phi không hiểu hỏi:
- Thanh niên cường tráng trong thôn sao
không đi ra ngoài núi tìm cơ hội? Ta thấy các người vừa rồi đánh nhau
rất hung hãn, đi tòng quân chẳng phải rất tốt sao?
- Điều này…
La Lương Huy thở dài:
- Lớn lên tại đây, ai cũng không nỡ rời đi, hơn nữa, người trong núi đi
ra những địa bàn lớn hơn liền bị người khác coi thường, trưởng bối trong thôn, vợ lo cho con, chồng ở ngoài khổ cực, những người muốn đi cũng
không thể đi được.
Đoàn Phi tỉnh ngộ gật đầu, nhưng hắn lại hỏi:
- Vậy sao lại không đi tòng quân? Chẳng lẽ lại sợ lên chiến trường?
Thôn trưởng hai thôn đều khổ cười, Đoàn Phi còn tưởng họ đồng tình, Phán quan phủ Thụy Châu Bành Hưng kinh ngạc nói:
- Đại nhân thực sự không biết sao? Đại Minh ta dùng đều là Vệ sở binh.
Qua sự giải thích, Đoàn Phi mới biết triều Đại Minh vì khống chế quân đội,
chọn dùng đều là Vệ sở chế. Vệ sở binh còn được gọi là đồn điền binh,
binh đinh nhiều thế hệ nối tiếp nhau, cấp dưỡng theo đồn điền, chế độ
này vào thời kì khai quốc Minh triều vì nhằm tiết kiệm lượng lớn tài
nguyên, nhưng thời gian dài liền lộ rõ sự khiếm khuyết.
Vệ sở
binh chế kiểu cha truyền con nối này khiến có những người sinh ra đã xác định theo quân ngũ, không cần biết bản thân y có đồng ý hay không, thân thể có đủ tư cách hay không. Có người muốn làm binh nhưng lại không có
cơ hội đền đáp quốc gia, giống như những người cường tráng tại hai thôn
này thì có thừa.
Đoàn Phi liền thuận miệng hỏi, thấy “đường không thông” hắn cũng không nói thêm gì. Khi rượu đang say, xa xa bụi đất bay cao, hai người cưỡi ngựa phi tới, trên lưng ngựa là hai tên quan sai,
họ xuống ngựa tìm tới chỗ Đoàn Phi, bẩm báo:
- Đoàn đại nhân, Tuần phủ Vương đại nhân lệnh tiểu nhân mang tới một phong mật hàm, mời đại nhân xem.
Đoàn Phi tiếp nhận mật hàm, vừa mở ra xem liền mang phong thư giao cho Tô Dung, sau đó nói với hai tên sai nha:
- Ta sẽ theo các ngươi về, hãy đợi chút.
Tô Dung sau khi xem xong khẽ mỉm cười, nói:
- Đại nhân, xem ra có người sốt ruột lắm rồi.
Đoàn Phi gật đầu cười nói:
- Đúng vậy, còn nhanh hơn cả dự tính, thiếu kiên nhẫn như vậy, người này không hẳn gây họa.
Tô Dung lắc đầu cười nói:
- Không gây họa, đại nhân không nên coi thường người này, bao nhiêu người nằm trong tay y, quan phủ cũng không có biện pháp nào với y, tại hạ
thấy sau này đại nhân không nên gần nước vẫn hơn.
Trước sự trêu chọc của Tô Dung, Đoàn Phi không để bụng nói:
- Đúng lúc, ta đang tính cưỡi ngựa trở về, Thạch Bân, phát tín hiệu, mời Đường tiên sinh trở lại, chuẩn bị về Nam Xương.
Dưới sự đưa tiễn nhiệt tình của dân làng hai thôn nơi đường hẻm, đám người
Đoàn Phi cưỡi ngựa nhanh chóng biến mất nơi phương xa. Lúc vừa mới đi
được hai ba dặm qua chân núi, hai nha dịch dẫn đường đột nhiên rẽ vào
một lối nhỏ, kỹ thuật cưỡi ngựa của Đoàn Phi không tốt, chạy quá rồi mới ghìm ngựa dừng lại, chỉ nghe hai người trong lối nhỏ nói ra:
- Đại nhân mời theo chúng tôi, Vương đại nhân phái người tới tiếp ứng.
Đoàn Phi thúc ngựa tới, một lát sau liền thấy một đội quan binh áo giáp chỉnh tề từ trong rừng cây ra đón.
- Thiên Phu Trưởng Ngưu Tài Nghị phụng mệnh tới hộ tống Đoàn đại nhân.
Một vị tướng quân phi ngựa tới, ôm quyền nói với Đoàn Phi.
Đoàn Phi đáp lễ nói:
- Làm phiền tướng quân rồi.
Ngoài ra có hai người cưỡi ngựa chầm chậm tới, Đoàn Phi nhận ra họ là hai vệ
sĩ trong số bốn người bên cạnh tuần phủ Vương Thủ Nhân, lần lượt là Trì
Thành Xương và Sài Tuấn Phú, trông bộ dạng đeo gươm bên hông, đeo cung
trên lưng của họ, hẳn là vừa cận chiến vừa đánh xa được.
Hai
người thi lễ với Đoàn Phi, hai bên binh mã hợp lại, hơn một nghìn người
tiền hô hậu ủng bao vây bên cạnh Đoàn Phi, hướng đi về phía huyện Thượng Cao.
Đi mãi đi mãi, Thạch Bân từ trước tới giờ chưa từng được đãi ngộ như thế, lặng lẽ nói với Đoàn Phi:
- Phi ca, tuần phủ Vương đại nhân không ngờ lại phái nhiều người như vậy tới bảo vệ huynh, ông ta đúng là rất yêu quý huynh.
Đoàn Phi nhìn trái phải trước sau, trong lòng có chút nặng nề. Đối phó với
Tàn Sa chỉ cần một hai cao thủ là được, cần gì phải phái nhiều binh lính thế? Tuần phủ Vương đại nhân thật khéo tính kế, sớm đã chuẩn bị tốt,
nếu mưu kế của bản thân thất bại, sẽ gây ra một cục diện không thể cứu
vãn, chỉ sợ hàng nghìn người này tới để phụ trách giải quyết loạn cục,
cũng tốt, mình thành công rồi.
Hắn hướng nhìn về phía Tô Dung ở
sau, Tô Dung cũng nghe thấy những lời của Thạch Bân, hai mắt duyên dáng
của nàng và Đoàn Phi nhìn nhau, hai con mắt biết nói dường như đang thầm nói:
- Vương Đại nhân thật biết dùng thủ đoạn.
Đoàn người
chậm rãi đi vào trong huyện Thượng Cao, Thiên Phu Trưởng Ngưu Tài Nghị
không biết nói gì với huyện lệnh huyện Thượng Cao, huyện lệnh vội vàng
đánh ngựa mang theo một đám nha dịch đi tới trước, sau đó Ngưu Tài Nghị
mới đến trước mặt Đoàn Phi, nói:
- Đoàn đại nhân, phụng mật lệnh của
Tuần phủ đại nhân, chúng ta nên đi đường bộ nhiều, hoãn việc hồi Nam
Xương. Hôm nay trời đã tối, chúng ta nên ở lại huyện Thượng Cao này nghỉ một ngày.
Đoàn Phi không có ý kiến, mặc dù có nhiều người bảo vệ như vậy, nhưng hắn vẫn có chút lo lắng về những người giang hồ hay lui
tới này. Trước giờ xem nhiều tiểu thuyết võ hiệp, những người giang hồ
với bản lĩnh mười bước giết một người ở ngàn dặm này luôn khiến người
khác hâm mộ, nhưng lúc bản thân đối diện với ám sát của cao thủ giang
hồ, cảm giác không tốt như vậy, đối mặt với cao thủ giang hồ có ích gì?
Sau hơn hai trăm năm Ung Chính hoàng đế bị người trong giang hồ giết hại trong cung.
Sau khi sắp xếp xong chỗ ở tại huyện nha, Đoàn Phi
nhìn ra sân ngoài có chút hoảng hốt. Tô Dung nhìn Đoàn Phi có vẻ lo lắng gì đó, nhẹ nhàng cười, rót chén Bích Loa Xuân mang tới, sau đó thấp
giọng an ủi:
- Công tử đừng lo, Tàn Sa chẳng qua chỉ là một thủy tặc, khi y lên bờ gặp bốn cao thủ ở đây, nên nói là không hề có cơ hội, công tử không cần lo lắng. Nếu không còn có tiểu nữ, tiểu nữ mặc dù không
đánh nổi y, nhưng cũng có thể kéo dài thời gian giúp công tử cưỡi ngựa
chạy trốn.
Đoàn Phi liếc nhìn nàng, nói:
- Ngươi hiện tại là
sư gia hay a hoàn của ta vậy? Mặc y phục nam vào phòng của ta, còn làm
việc của a hoàn, rất dễ bị người khác hiểu lầm đó.
- Đáng ghét, chó cắn Lã Động Tân, không hiểu lòng người tốt, hừ, tiểu nữ không thèm quan tâm công tử nữa.
Tô Dung liếc nhìn Đoàn Phi, tuy hóa trang là một nam nhân nhưng vẫn nguyên vẹn sức quyến rũ kinh người.
Tô Dung quay người đi, Đoàn Phi giơ tay chộp lấy đôi tay thon mềm của
nàng, Tô Dung không quay đầu lại, nhưng dường như cảm nhận thấy hành
động của hắn, phản tay ngăn, đẩy tay Đoàn Phi ra, Tô Dung nhảy về phía
trước một bước, quay người lại quát:
- Công tử muốn gì?
Đoàn Phi vô tội xoa mu bàn tay đau, nói:
- Lời còn chưa nói hết, ngươi đi nhanh vậy làm gì? Sợ ta chọc ghẹo sao?
Tô Dung tay cầm trên đuôi kiếm, quát lớn:
- Người nên lo lắng là công tử, có lời gì thì mau nói đi, bản công tử phải đi nghỉ ngơi rồi.
Đoàn Phi lắc đầu, nhìn bộ dạng tức giận của Tô Dung, trước khi Tô Dung định đi, Đoàn Phi đột nhiên nói:
- Ngươi thực sự phát hiện bốn hộ vệ Vương đại nhân phái tới để bảo vệ ta?
Tô Dung lúc này mới biết bản thân không cẩn thận lỡ lời, mặt nàng nghiêm túc nói:
- Phát hiện thì sao?
Đoàn Phi cau mày nói:
- Vương đại nhân phái cả bốn người hộ vệ bên mình tới bảo vệ ta, mà hành
trình của ông ta lại đều là đường thủy, Vương đại nhân không sợ Tàn Sa
sẽ tìm ông ta sao?
Tô Dung suy tư về khả năng này, miệng lại nói:
- Vương đại nhân là sao Thiên Khôi hạ phàm, tất có thần linh phù hộ, công tử tốt nhất nên lo cho mình đi.
Đoàn Phi nhìn Tô Dung đột nhiên nhe răng cười vui, nói:
-Xem ra ngươi trước khi việc xảy ra không có nghĩ nghĩ tới vấn đề này, với
trí thông minh của ngươi sao lại không nghĩ ra? Chớ không lẽ là do ở
cạnh ta lâu rồi nên lười động não? Còn nữa, ngươi càng ngày càng thích
tranh luận với ta? Cẩn thận ta thực thi gia pháp.
Tô Dung trừng mắt nhìn hắn, quay đầu định đi, nói:
- Mặc kệ công tử, đừng có nằm mơ giữa ban ngày, nhớ kỹ nhà vệ sinh ở dưới cây đại thụ phía đông, đừng có nửa đêm rơi xuống đó.
Nhìn bóng lưng Tô Dung, Đoàn Phi cười rộ lên, trong lòng đột nhiên rất muốn nhìn bộ dạng chính diện khi bị kích động của nàng.