Tuần Thú Đại Minh

Chương 130

Đoàn Phi trở về Nam Xương mới biết mình đã thành danh nhân, thời điểm xuống thuyền không ngờ có không ít dân chúng đặc biệt chạy tới gặp mặt hắn, thậm chí ngay tại chỗ nhận được mấy đơn kiện cáo. Đây chính là lực lượng tuyên truyền, chỉ trong vài ngày chuyện về Đoàn Phi đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ. Bắt đầu từ thân thế bịa đặt kia của hắn, tất cả đều trở nên hoàn mỹ, thậm chí ngay cả Ninh Vương vội vàng tạo phản đều đã trở thành công lao của Đoàn Phi.

Vụ án Tam Đao Lục Động có rất nhiều manh mối mơ hồ chỉ hướng về Ninh Vương, chẳng qua là khi đó không ai dám tiếp tục điều tra sâu hơn mà thôi, hiện tại hiển nhiên không giống với lúc trước.

Trong cố sự lưu truyền, Đoàn Phi đánh giặc Oa, cứu nữ nhân yếu đuối, diệt hải tặc, liên tiếp phá đại án. Dựa vào cái uy của Hoài Vương, quyền của Thủ Phụ và thế lực của Long Hổ sơn đều cúi đầu trước hắn. Đoàn Phi trong lòng dân chúng quả thực là Bao Thanh Thiên triều Đại Minh! Đám dân chúng không lan truyền cố sự của hắn mới là lạ.

Trông thấy cảnh tượng chấn động như thế, Đoàn Phi không khỏi có chút xấu hổ. Trong kế hoạch tạo ảnh hưởng lớn chỉ là vì dẫn dụ hải tặc Tàn Sa lên bờ, trên thực thế hắn chỉ mượn cái uy của Tuần Phủ Vương đại nhân, cùng với tình thế trước mắt Ninh Vương vừa bị bắt để áp bức Hoài Vương chịu thua. Công lao của hắn đều là do Tuần phủ Vương đại nhân gây dựng lên, không có chút quan hệ gì với hắn. Tuy nhiên trước khi vào thành hắn nhận được một phong mật thư từ Vương Thủ Nhân, trong thư nhắc đến một việc khiến Đoàn Phi đành phải im lặng đối với chuyện này.

Đám người Đoàn Phi quay trở về nha môn Đề Hình Án Sát Sứ Ti, lại nhận được sự hoan nghênh của các quan trên trong đó có Án Sát Sứ Ngũ Văn Định đại nhân, cùng với đồng nghiệp, đám thuộc hạ. Chuyện này càng khiến Đoàn Phi lo sợ và nghi hoặc không yên.

Trong nha môn Án Sát Sứ Ti, Đoàn Phi bắt đầu khoe thành tích, bao gồm cả Tàn Sa, tổng cộng 57 cái đầu người bày thành một tòa núi nhỏ. Trên hiện trường đầy mùi máu tanh, khiến các quan văn chưa bao giờ trải qua cảnh tượng huyết chiến như thế phải hít sâu một hơi khí lạnh, lòng kính ngưỡng đối với Đoàn Phi lại càng lớn.

Đoàn Phi mất hai ngày mới vất vả đón tiếp hết quan viên Nam Xương tới chúc tụng. Trong khi chờ đợi Tuần Phủ Vương đại nhân trở về Nam Xương, hắn tiếp tục đầu nhập vào Đề Hình Án Sát Sư Ti công tác, lúc này công việc càng thêm thuận lợi. Có một số quan viên liên quan đều nghe thấy tiếng liền đến thỉnh tội, không thể đến thỉnh tội cũng viết thư thỉnh tội, khiến uy danh của Đoàn Phi càng thêm lừng lẫy.

Ngày mùng sáu tháng bảy, Tuần Phủ Vương đại nhân tuần tra Cán Đông viên mãn trở về Nam Xương. Giống như tháng trước, toàn bộ quan viên đều được mời tới nha môn Tuần Phủ. Trong khoảng thời gian này mọi người theo thứ tự từng người từng người tiến lên báo cáo chiến tích, Đoàn Phi chính là người cuối cùng. Tuy nhiên thành tích của hắn hiển nhiên vượt xa so với những người khác. Vương Thủ Nhân lần này không có chiếu cố đặc biệt đối với hắn, mà sơ lược chứng nhận và tán dương mọi người trong khoảng thời gian này rất nỗ lực, sau đó khích lệ thêm một chút, rồi để mọi người rời đi.

Đoàn Phi lại được giữ lại một lần nữa, Vương Thủ Nhân đưa hắn tới thư phòng trong hậu viện nha môn Tuần Phủ, thản nhiên cười nói:

- Ngươi nhất định có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi ta? Đừng vội, trước hết uống chén trà đi.

Một thư đồng bưng trà tiến vào, khi Đoàn Phi ngửi chén trà có hương thơm quen thuộc, hắn không khỏi liếc mắt nhìn chén trà, Vương Thủ Nhân cười ha hả nói:

- Rất quen thuộc phải không? Ta nghe nói bên cạnh ngươi có một nha hoàn, thường ngày pha cho ngươi một chén trà Hách Sát Hương Nhân này, hiện tại nó có một cái tên khác càng thêm nổi danh.

Trong lòng Đoàn Phi khẽ thốt lên:

- Động Đình Bích Loa Xuân?

Vương Thủ Nhân vỗ tay cười nói:

- Đúng vậy, sau khi Hoàng Thượng hồi kinh không lâu liền hạ thánh chỉ, lệnh phủ Tô Châu hàng năm cống nạp mười cân Hách Sát Nhân Hương cực phẩm, cũng ban tên cho nó thành Động Đình Bích Loa Xuân, tên này sửa lại thật hay a. Nghe nói thời điểm Hoàng Thượng hạ chỉ trên triều có rất nhiều đại thần ca tụng, cho rằng cái tên này sẽ trở thành một giai thoại. Hoàng Thượng nghe xong chỉ cười mà không nói, khiến người không biết chân tướng không hiểu chút nào, trên thực tế cái tên này là do ngươi đặt phải không?

- Đại nhân từ đâu biết được việc này? Lúc ấy hẳn là chỉ có ba bốn người biết chuyện.

Đoàn Phi ngạc nhiên nói.

- Ngươi không cần quan tâm, chuyện tình ta biết còn nhiều hơn những gì ngươi tưởng tượng.

Vương Thủ Nhân ngưng cười, hai mắt sáng ngời nhìn Đoàn Phi:

- Đoàn Phi, ngươi có năng lực, có thủ đoạn, có tài trí, có vận khí, hiện tại chỉ thiếu kinh nghiệm và mạng lưới quan viên mà thôi. Kinh nghiệm có thể từ từ tích lũy, còn mạng lưới quan viên ta có thể trực tiếp cho ngươi, chỉ là không biết ngươi có nguyện ý hay không?

Đoàn Phi vội vàng đứng lên, cung kính nói:

- Xin đại nhân chỉ rõ.

Vương Thủ Nhân nói:

- Nghe nói ngươi từng viếng thăm Dương Nhất Thanh, nhưng y đóng cửa không tiếp khách, sau đó ngươi lại đi mời Đường Bá Hổ về nhà làm Tây Tịch tiên sinh.

Đoàn Phi vô cùng nhạy bén, nghe lời Vương Thủ Nhân nói xong trong lòng nhất thời nhảy dựng lên. Hắn không dám tin, ngẩng đầu nhìn Vương Thủ Nhân, cười ha hả nói:

- Chẳng lẽ đại nhân muốn thu tại hạ làm đồ đệ sao?

Lông mày Vương Thủ Nhân khẽ động nói:

- Ngươi không muốn?

Đây chính là cơ hội nghìn năm có một, bái người đệ nhất Đại Minh làm sư phụ không phải phấn đấu mười năm là có thể? Đoàn Phi không chút do dự vội vàng quỳ gối, nói:

- Ân sư ở trên, xin nhận đệ tử khấu lạy.

Sau khi nói xong hắn cúi lạy Vương Thủ Nhân chín lạy.

Vương Thủ Nhân mỉm cười nhận lễ, sau đó mới nói:

- Ta từ trước tới nay thu vô số đệ tử, nhưng chỉ có hai người được ta chân truyền, đó là Phương Hiến Phu và Ký Nguyên Hanh. Bọn họ ai cũng có sở trường riêng, tuy nhiên giống như ngươi, đi theo ta từ khi còn nhỏ, chung quy khó học được toàn bộ bản lãnh của ta.

- Ân sư học thức mênh mông, chúng đệ tử học được một phần cũng đã rất hiếm.

Đoàn Phi ngẩng đầu cười hì hì nói.

Vương Thủ Nhân vuốt râu cười nói:

- Đứng lên đi, ta không tùy tiện thu đồ đệ, ngươi biết ta nhìn trúng ngươi điểm gì không?

Đoàn Phi cũng không hiểu, đành phải thành thật trả lời không biết. Vương Thủ Nhân nghiêm túc nói:

- Ta nhắm tới ngươi không phải ngươi khôn khóe, không phải ngươi có năng lực, không phải bản lĩnh phá án của ngươi. Ta nhắm tới ngươi chính là ngươi coi thường lễ pháp, quả quyết tàn ác đối với địch nhân, trân trọng đối với bằng hữu, đương nhiên còn rất quan tâm tới an nguy của ta. Nếu như thời điểm Thanh Diện Ngạc dẫn người đánh tới ngươi sợ hãi bỏ trốn, ngươi sẽ không đủ tư cách được ta ưu ái. Nếu khám phá được thân phận của Hoàng Thượng ngươi chỉ biết a dua nịnh hót, ta chỉ có cách diệt trừ ngươi trước!

Nhìn bộ dáng Đoàn Phi câm như hến, Vương Thủ Nhân thoải mái cười nói:

- Ngươi không cần sợ hãi, hôm nay ta thu ngươi làm đồ đệ, hiển nhiên ngươi đã vượt qua tất cả khảo nghiệm của ta, ta tương đối hài lòng về ngươi, ngươi biết không? Người có năng lực có ở khắp nơi, nhưng bọn họ chưa chắc có phúc khí kia. Có thể nhiều lần tình cờ gặp gỡ Hoàng Thượng, hơn nữa trong lúc vô tình còn nói ra những lời như Đại Minh Hán Vũ, lại vừa khéo để Hoàng Thượng nghe được. Giang Bân vừa mới hồi Bắc Kinh đã bị lột binh quyền, đuổi làm tiểu tốt trấn thủ cửa thành, nghe nói cũng vì trước đây trong lúc tình cờ gặp gỡ, để Hoàng Thượng tận mắt thấy Giang Bân làm ra chuyện lừa gạt của y, do đó mất đi sự sủng ái, phong thủy luân chuyển, đây là ý trời.

- Ha ha, đúng vậy, đệ tử cũng hiểu được gần đây bản thân vận khí không tệ.

Đoàn Phi cười ha hả nói.

Vương Thủ Nhân nói:

- Ngươi đâu chỉ có vận khí tốt, quả thực tốt tới cực điểm, ngươi biết không? Thời điểm đầu năm nay, có một vì sao đâm rách trời cao...
Bình Luận (0)
Comment