Tuần Thú Đại Minh

Chương 138

Tô Dung nói:

- Công tử, tiểu nữ đã kiểm tra qua cái túi kia của Mai quản gia, y mang theo đến mấy vạn lượng ngân phiếu, còn cần lừa y một số tiền lớn nữa sao?

Đoàn Phi nhìn nàng một cái nói:

- Sao ngươi không tiện tay mà lấy hết đi? Sau đó vu oan cho bướm hoa, hoặc bất cứ một tên bại hoại ác nhân nào đó bên cạnh, như vậy được rồi. Trong thư bổ sung thêm hai câu, nói là ba vị đại nhân có thể đã biết chân tướng rồi, cho nên bắt chẹt rất nhiều, mấy vạn lượng bạc đối với đám người này mà nói không là gì. Thuyền của bọn họ đi ra biển một chuyến lại quay lại rồi!

Đường Bá Hổ từng ở trong nhà Ninh Vương hơn nửa năm, đã nhìn quen nghênh đón tiễn đưa, nghe vậy cười nói:

- Không sai, Đông gia càng ngày càng hiểu chuyện quan trường, Vương Thế Dũng cho dù bẩm báo với bá bá gã, phải xuất một số tiền lớn, lấy được tiền cũng không làm khó người khác nữa. Đây cũng chính là quy củ của quan trường, chuyện có thể dùng ngân lượng để giải quyết công bằng thông thường sẽ không làm lớn lên. Nhiều nhất tương lai tìm cơ hội quay về là được rồi!

Nhóm xong đống lửa, Tô Dung hơ xi trên phong thư bên trên, thật cẩn thận mở miệng thư ra. Đường Bá Hổ nhìn kỹ từng từng chữ một lần, sau đó tự tin tràn đầy nói:

- Người này chữ viết nhanh nhưng ưu nhã, kiểu chữ là loại chữ Khải sở trường của huynh trưởng ta Chúc Doãn Minh, chuyện này còn không đơn giản sao? Rất nhiều bảng chữ mẫu của Chi Sơn huynh đều là do ta viết thay, người trên thế gian ai có thể nhìn thấu? Chỉ cần chuẩn bị cho ta một cái bàn vững chãi, là có thể viết ngay được rồi!

Đoàn Phi mừng rỡ, mọt người cùng nhau nhấc chiếc bàn bên trong khoang thuyền ra, đặt chắc chắn lên bờ. Đường Bá Hổ cầm bút lên chuẩn bị một chút, sau đó nhanh chóng viết ra. Đoàn Phi cầm bức thư gốc, tỉ mỉ đối chiếu từng chữ giống nhau trong đó, vậy mà một chữ cũng không sai, đại sư chính là đại sư, làm giả cũng làm giống y như thật vậy, thái điểu hắn quyết không thể so được, tên Vương Thế Dũng kia cũng chỉ là một tiểu ác bá nhị thế tổ, hắn có thể nhìn ra mới là lạ.

Đường Bá Hổ viết xong thư, cầm lên thổi thổi, hài lòng nói:

- Được rồi, bảo đảm tên Vương Thế Dũng kia xem xong thư sẽ nổi trận lôi đình, lại chỉ có thể ngoan ngoãn tiếp tục bỏ ra thêm mười vạn lượng bạc nữa, Đông gia, ta không cần nhiều, đưa ta một vạn lượng để ta trùng tu lại cái Am Hoa Đào của ta là được rồi!

Đoàn Phi vui vẻ nói:

- Không thành vấn đề, mọi người đều có phần, có điều, phần của A Bân, ta sẽ giữ trước giúp đệ, đợi tương lai đưa đệ lấy vợ, Dung Nhi, phần của ngươi có cần ta giữ hộ không?

Tô Dung khẽ cười một tiếng, nói:

- Tiểu nữ mới không cần số tiền bẩn đó, có cơ hội ngươi giúp tiểu nữ quyên góp cho bách tính bị thiên tai là được rồi!

Đoàn Phi cảm thấy kính nể nàng hẳn, nói:

- Tô cô nương chí cao khí khiết, tiểu đệ bái phục, sau này có cơ hội nhất định sẽ giúp Tô cô nương quyên góp số tiền này!

- Đại nhân không quyên sao?

Tô Dung chăm chú nhìn hắn, hỏi.

- Ta khá là tham tiền, thứ gì đã đến tay rồi không muốn để nó đi nữa, có điều cá nhân ta cho rằng quyên tiền cứu trợ thiên tài không có tác dụng gì nhiều. Một vị quan tốt tài giỏi chống đỡ được với một ngàn lượng bạc. Ta muốn làm chính là một vị quan như vậy, có chút tham tiền, có chút không từ thủ đoạn, nhưng đối với quốc gia, đối với bách tính mà nói là một vị quan có ích, vậy là được rồi!

- Đối với quốc gia, dân chúng là một vị quan có ích!

Tô Dung nghiêng đầu ngẫm nghĩ một chút, sau đó cười xinh đẹp với Đoàn Phi, nói:

- Tiểu nữ hiểu, chí hướng của công tử lớn hơn tiểu nữ nhiều, Tô Dung xin thụ giáo!

- Mau mở phong thư ra, còn trì hoãn trời sáng mất!

Đoàn Phi quay đầu nhìn chiếc thuyền hắn thuê đang đi tới, gật gù đắc ý nói:

- Người khác cười ta quá điên khùng, ta cười người khác nhìn không thấu!

Tô Dung khúc khích cười, lần này đến Đường Bá Hổ cũng nhìn đến ngây người.

Chí hướng vĩ đại cũng có lúc treo lên cánh buồm đi ra biển cả. Đoàn Phi còn chưa nhìn thấy biển, thuyền của hắn đã rẽ vào kênh đào Phúc Sơn Phổ, khoảng chừng giờ Thìn, thuyền đã cập bờ Tô Châu.

Đường Bá Hổ ôm lấy số ngân lượng Đoàn Phi chi cho ông ta, thuê cỗ xe ngựa rồi quay về Am Hoa Đào. Đoàn Phi và bốn người đám Thạch Bân thì đi vào ngõ Ngô Đồng, quan sát một chút xem nhà họ Chu ở chỗ nào, số nhà cũng đã đổi thành nhà họ Vương. Xung quanh là những ngôi nhà có kết cấu tương tự như nhà họ Chu. Đám người Đoàn Phi gõ cửa một nhà cách vách với nhà họ Chu. Đoàn Phi chắp tay nói với vị đại thẩm ra mở cửa:

- Đại thẩm, xin hỏi có phải nhà họ Chu ở cách vách không? Sao chúng tôi đi gọi cửa lại bị người ta trách mắng một trận?

Vị đại thẩm này có lẽ chính là Ngô thẩm ở trong hồ sơ vụ án rồi, bà ta nghe nói là tìm nhà họ Chu, trước tiên thở dài một cái, rồi lắc đầu nói:

- Nhà họ Chu đã hết rồi, ngươi hay là thôi đừng tìm nữa, mau quay về đi, tránh rước họa vào thân, mau đi đi, đi đi!

Đoàn Phi giơ tay ra chặn lại, vội vàng nói:

- Đại thẩm, ta đến là tới nương nhờ họ hàng, nhà họ Chu làm sao vậy? Ta không phải người xấu!

Bên trong cửa xuất hiện một vị hán tử trung niên, vẻ ngoài chừng bốn mươi tưởi, có lẽ là con trai Ngô thẩm Ngô Ích, lão trừng mắt quát:

- Đừng hỏi nữa, ngươi vẫn là nên mau đi đi, chớ làm hại người hại mình, mau đi, nếu còn không đi ta sẽ gọi quan đấy!

- Chúng ta chính là quan, đến để tra án tử nhà họ Chu đây!

Hồng Bang và Tưởng Tuấn bước ra từ sau lưng Đoàn Phi, dùng lực đẩy mạnh cửa một cái, hai người bước vào nhà họ Ngô. Nghe nói là đến để tra án, Ngô thẩm càng thêm hoảng loạn, lắc đầu không ngừng nói:

- Chúng tôi không biết gì hết, các người mau đi đi, cầu xin các người, quan gia, xin đừng hại chúng tôi!

- Sao các ngươi phải kinh hoàng như vậy, chẳng lẽ là bị người khác uy hiếp? Các người không cần sợ, ta là Hữu Thiêm Đô Ngự Sử của Đô Sát Viện phủ Ứng Thiên, là quan tứ phẩm, ta cảm thấy vụ án của Chu An có điều gì đó không đúng, mới đặc biệt tới Tô Châu tra cho rõ ràng. Xin hai vị có gì nói đó, có khi giúp được cho Chu An, nhà họ Chu thật sự thảm quá, chẳng lẽ hai vị không có chút lòng thương hại nào sao?

Sau khi nghe được câu nói sau kia, Ngô thẩm lập tức khóc lớn lên, Ngô Ích vẫn hung hăng như cũ nói:

- Quan tứ phẩm thì đã làm sao? Nhà họ Vương ở Tô Châu chính là thổ bá vương, cho dù là khâm sai đến cũng vô dụng!

Lời tuy nói thế, nhưng dù sao y cũng không đuổi người nữa, Thạch Bân đóng cửa lớn lại, nói:

- Các ngươi thật không có hiểu biết, chẳng lẽ các ngươi không biết lai lịch của đại nhân nhà chúng ta? Ngài liên tiếp phá án ở Dương Châu, đến Hoàng Thượng cũng khâm điểm làm Giang Tây Đề Hình án sát sứ Thiêm sự, sau đó lại phá liên tiếp năm vụ án khó ở Giang Tây. Đến Hoài An vương và Dương Đình Hòa Thủ phụ đại học sĩ đều phải ngoan ngoãn giao người, nhà họ Vương này còn lớn hơn cả Vương gia sao? Còn lớn hơn người dưới một người trên vạn người như Thủ phụ đại học sĩ sao?

Nghe được những lời chứa đầy sự thúc giục đó, Ngô thẩm kích động hẳn lên, bà ta đẩy tay của con trai ra, đi lên cúi đầu với Đoàn Phi, đau buồn nói:

- Đại nhân, Ngài nhất định phải làm chủ cho nhà họ Chu. Chu gia bị Vương Thế Dũng hại cho tan cửa nát nhà, Chu An cũng phân nửa là do gã ta hại. Nếu không tại sao mỗi lần vụ án của Chu An được phúc thẩm ở nơi cao hơn, bọn chúng đến phái người đến cửa uy hiếp dụ dỗ một lần? Đại nhân, nhà chúng tôi còn giấu số ngân lượng nhà họ Vương đưa tới hai lần, một phân chúng tôi cũng chưa động vào!

- Ngô thẩm, xin đứng dậy, bản quan nhất định sẽ tra ra chân tướng của vụ án này!

Đoàn Phi đỡ Ngô thẩm dậy, nói:

- Mời hai vị kể lại tường tận mọi chuyện xảy ra hôm đó cho bản quan nghe, hơn nữa giao tất cả những vật chứng xác nhận nhà họ Vương đã uy hiếp, dụ dỗ các ngươi cho bản quan!

Dưới sự dẫn dắt từng bước của Đoàn Phi, Ngô thẩm và con trai bà Ngô Ích bắt đầu nhớ lại và kể tình cảnh hôm đó, còn lấy ra hai bọc ngân lượng nữa.

- Sáng sớm hôm đó, chúng tôi nghe thấy Chu Đăng đang mắng thê tử qua bức vách, trong lòng không khỏi thở dài thay cho Chu thị. Không bao lâu sau, Chu thị đột nhiên tới nhà thăm hỏi, làm chúng tôi rất kinh ngạc, Chu thị gả cho nhà họ Chu đã gần năm năm, nhưng chưa từng một mình tới nhà chúng tôi. Khi tôi đang nói chuyện với Chu thị, nhà họ Chu truyền tới hai âm thanh thảm thiết!

- Hai âm thanh kia cách nhau rất gần sao?

Đoàn Phi hỏi.

- ừm, gần như là chuyện trong nháy mắt, chúng tôi còn nói nhà họ Chu có cường tặc đến, không ngờ..

Khi Ngô thẩm đang tường tận kể lại câu chuyện hôm đó cho Đoàn Phi, Tô Dung cũng đã theo tên gia đinh Vương phủ kia vào nhà của Vương Thế Dũng.

Vương Thế Dũng nhận được thông báo sau đó một lúc mới đi đến phòng khách, ngồi trên ghế mũ quan sốt ruột nói với tên gia đinh:

- Bức thư Mai quản gia bảo ngươi đem về đâu? Chuyện nhỏ như vậy mà cũng làm không xong, đúng là đồ ăn hại, đừng có đến lúc cuối cùng lại đâm ta một đao đấy!

Tên gia đinh kia dâng thư lên, Vương Thế Dũng kiểm tra một chút xi đóng trên miệng thư, lúc nàu mới mở thư ra xem, xem rồi xem, sắc mặt gã chợt đại biến, tay trái dùng sức đập vào bàn trà mấy cái, làm cho một tách trà bằng sứ men xanh chấn động lắc lư mà rơi xuống đất vỡ tan, Vương Thế Dũng tức giận nói:

- Đáng ghét, ba tên cẩu quan đáng chết, đòi hối lộ trên đầu ông mày, mười lăm vạn lượng bạc ròng, đúng là đám lòng tham vô đáy! Cũng không sợ no chết các ngươi?

Gã thở phì phò, quát nha hoàn lên thu dọn, một tiểu nha hoàn chạy ra, trong lúc tay chân luống cuống cắt vào ngón tay làm bị thương. Vương Thế Dũng càng tức giận, một cước đạp ngã cô ta, quát:

- Người đâu, lôi nó ra đánh hai mươi trượng cho ta, chuẩn bị kiệu, không, chuẩn bị ngựa, ta muốn đi tìm bá phụ cho ta lý lẽ!
Bình Luận (0)
Comment