Lưu Đam không kìm được nước mắt, ông ta buồn bã nói:
- Ta dù có khuynh gia bại sản cũng cam lòng, sao ta có thể ép gả tiểu nữ cho tên súc sinh họ Vương kia chứ? Đấy là tiểu nữ dùng cách tự sát để
uy hiếp, không muốn ta gả nó cho tên họ Vương kia, đổi lại là Chu An
được sống, vợ Chu Đăng không bị bán vào lầu xanh! Chỉ không ngờ đến
chuyện về sau tên họ Vương đó không giữ lời, không những không cứu Chu
An, ngược lại còn thừa cơ hãm hại, sau cùng đến cả Chu thị cũng bị tên
đó cho vào tròng, lão phu hối không kịp, hai năm nay buồn khổ không
thiết sống nữa, sống như cái xác không hồn!
- Hóa ra là như thế, thảo nào.
Đoàn Phi than nhẹ một tiếng nói:
- Ông chủ Lưu, ông có từng nghĩ tới vụ án của Chu An cũng là do Vương
Thế Dũng hãm hại không? Những khổ nạn ba năm qua hai nhà Lưu Chu gặp
phải đều là do Vương Thế Dũng làm ra!
Lưu Đam không tỏ ra kinh ngạc, ông ta chua xót nói:
- Từ lúc thê tử của Chu Đăng bị Vương Thế Dũng nạp làm tiểu thiếp thứ
bảy ta đã bắt đầu nghi ngờ rồi. Nghe nói Chu Thị có chết cũng không chịu làm thiếp cho hắn, nhưng tên súc sinh Vương Thế Dũng đã dùng con của
thị để uy hiếp, thị mới nhẫn nhục đồng ý. Không ngờ sau khi vào Vương
gia chưa đầy một tuần thì con thị vẫn bị chết. Sau khi nhận được tin dữ
thị đã phát điên, may mà có được đứa con khổ mệnh của ta chăm sóc, nếu
không chi e sớm đã bị tên súc sinh Vương Thế Dũng đó ném vào Khoái Hoạt
Lâu kiếm tiền cho gã rồi.
Đoàn Phi thở dài:
- Ôi, Chu An đáng thương đến tận bây giờ vẫn không biết chuyện này, còn
mong mỏi trông mong một ngày nào đó có thể lật lại bản án, sau đó tiếp
tục sống hạnh phúc với người ta. Ông chủ Lưu, chẳng lẽ sau khi Chu An bị bỏ tù các ông chưa đi vào lao thăm y sao?
Lưu Đam cười khổ nói:
- Có đi qua, lao đầu nói Chu An là trọng phạm tử hình, không cho chúng
tôi gặp. Lúc đấy hận y giết anh trai ruột, gặp qua một lần rồi sẽ không
đi nữa, bây giờ nghĩ lại chắc là Vương Thế Dũng không cho chúng tôi gặp
y, bá bá của Vương Thế Dũng là Thái giám trấn thủ một phương, Tri phủ Tô Châu cũng không dám gây chuyện với lão ta, một tên lao đầu dám không
nghe lời y sao?
Đoàn Phi trầm ngâm nói:
- Ông chủ Lưu, ngài có muốn cứu con gái ra khỏi biển lửa không?
Lưu Đam nói dứt khoát;
- Muốn thì tất nhiên là muốn, cả trong mơ ta cũng muốn. Chỉ là con gái
đã gả vào nhà họ Vương, dù sống hay chết cũng là người nhà họ Vương, trừ khi Vương gia hại chết nó, ta có thể liều chết với hắn bên ngoài, nhưng có thể làm gì trong nhà họ Vương chứ?
Đoàn Phi nói:
- Theo ta thấy Vương Thế Dũng chính là kẻ chủ mưu hãm hại Chu An, nhưng
bây giờ chưa có chứng cứ vẫn không thể trực tiếp tới bắt y được. Một khi để y biết chúng ta đang điều tra y, chỉ sợ y sẽ chó cùng rứt giậu, diệt hết tất cả nhân chứng vật chứng, Lưu tiểu thư và Chu Thị sẽ gặp nguy
hiểm. Ông chủ Lưu, ta muốn âm thầm đưa con gái ông cùng Chu Thị ra khỏi
nhà họ Vương, sau đó cả nhà ông cùng đi Ứng Thiên tránh họa, đến lúc nào vụ án Chu An được làm rõ hãy quay về, ngài thấy thế nào?
Lưu Đam hỏi dò:
- Rốt cục lai lịch của hai vị là thế nào? Nắm chắc bao nhiêu phần có thể xử Vương Thế Dũng theo pháp luật, chẳng nhẽ các vị không biết bá bá của y chính là Vương Đường Thái giám trấn thủ Tô Châu sao?
Đoàn Phi chắp tay nói:
- Tại hạ là Ứng Thiên Phủ Đô Sát Viện Hữu Thiêm Đô Ngự Sử Đoàn Phi, cậu
ta là Tô Nhung sư gia của ta, đồng thời cũng là một vị hiệp khách, cậu
ta có thể đưa Lưu tiểu thư và Chu Thị ra khỏi nhà họ Vương mà thần không hay quỷ không biết.
Tô Dung ưỡn ngực làm ra vẻ đại hiệp, nhưng nhìn thấy thân hình nhỏ bé
của cô thật sự không có cảm giác an toàn, Lưu Đam lắc đầu nói:
- Hữu Thiêm Đô Ngự Sử của Phủ Ứng Thiên? Nói dễ nghe một chút là quan tứ phẩm, nói khó nghe thì là, ài. Trừ phi là khâm sai tuần phủ do Hoàng
thượng bổ nhiệm, nếu không ai làm gì được Thái giám trấn thủ một phương? Tốt nhất là các vị về đi, đừng để cuối cùng mình cũng rơi vào tròng đó, chuyện của tiểu nữ ta sẽ tự nghĩ cách, các vị không cần phải bận tâm
đâu.
Đoàn Phi đoán không sai, Lưu Đam hiểu biết rộng rãi, nhưng vừa nghe đến
chức quan của Đoàn Phi liền thay đổi chủ ý. Đường đường chức quan tứ
phẩm trong Đô Sát Viện so với Thái giám Trấn thủ tòng lục phẩm, đương
nhiên là quyền thế của Thái giám trấn thủ một phương lớn hơn nhiều, Lưu
Đam là một thương nhân thông minh tất nhiên sẽ không đặt lòng tin vào
Đoàn Phi.
Chẳng bao lâu bọn họ đã bị tiễn ra, nói hết lời người ta vẫn chê chức quan của hắn nhỏ.
Nhìn cửa chính của Lưu phủ khép chặt, Tô Dung nãy giờ không hề hé răng một lời cười khúc khích, nói:
- Đại nhân hành động cao minh, không ngờ vẫn bị người ta đuổi ra ngoài, ôi, quan tốt khó làm, giờ đại nhân tính làm thế nào?
Đoàn Phi hỏi ngược lại:
- Ngươi nói xem, ngươi là sư gia của ta, giờ là lúc thể hiện giá trị của ngươi đấy.
Tô Dung đáp:
- Chỉ sợ trong lúc này đề nghị của tiểu nữ không có tác dụng, vẫn là mấy quỷ kế của công tử hữu hiệu hơn. Nếu muốn tiểu nữ nói, tiểu nữ thấy
chúng ta nên cướp Lưu tiểu thư cùng Chu Thị. Một mặt là bảo vệ bọn họ,
mặt khác Chu Thị là một trong số những nhân chứng chứng kiến vụ án, dù
cô ta đã trở nên đần độn nhưng không chừng có thể có cách làm cô ta tỉnh lại, còn tên Kỳ Bộ đầu, chúng ta có cần bắt y lại luôn không?
Đoàn Phi nhìn cô mỉm cười, cười đến lúc Tô Dung ngơ ngác cả Đoàn Phi mới nói:
- Ngươi đi bên cạnh ta cũng học được không ít đấy chứ, nhưng ba người
này chúng ta không thể mang đi hết được, chọn một trong ba, chọn đi!
Tô Dung suy tư một chút, tự nhiên cười nói:
- Hẳn là Chu Thị? Cô ta đã ngốc rồi, cho dù có mất tích cũng rất ít
người để ý, hơn nữa cô ta là một trong những người đầu tiên nhìn thấy
hiện trường. Nếu có thể chữa khỏi cho cô ta, thì cô ta có thể lên công
đường làm chứng, nhưng Kỳ Bộ đầu cũng có thể làm chứng, hơn nữa gã là Bộ đầu, khả năng quan sát tình tiết tốt hơn Chu Thị nhiều, chắc chọn gã
tốt hơn.
Đoàn Phi cươi nói:
- Ngươi phải tin vào trực giác thứ nhất của mình, chọn Chu Thị còn có
một nguyên nhân rất quan trọng, ngươi quên rồi sao? Chu Thị là người vợ
bị hại, thân phận của cô ta có lợi cho việc hành sự của chúng ta. Nếu
đổi sang Kỳ Bộ đầu hay Lưu tiểu thư, sau này sẽ đẩy chúng ta vào cảnh
bất lợi.
Tô Dung chợt tỉnh ra, cô than nhẹ một tiếng nói:
- Công tử suy nghĩ rất đúng, nhưng không biết sau khi Chu Thị mất
tích,Vương Thế Dũng sẽ đối xử với Lưu tiểu thư thế nào đây, ôi?
Đoàn Phi nói:
- Có lúc biết chắc bi kịch sẽ xảy ra, chúng ta lại không thể ngăn nó
lại, thôi vậy, tận lực không cần nghĩ đến chuyện này, hi vọng mệnh cô ta tốt. Việc của chúng ta cũng đã tàm tạm rồi, đi tìm Đường tiên sinh
trước, những việc khác buổi tối hãy nói.
Gần tối Đoàn Phi và Tô Dung mới đi ra từ Khoái Tuyết Đường. Đường Bá Hổ
vẫn như cũ, lại hẹn gặp mấy người bạn trong Khoái Tuyết Đường, trong đó
có cả Văn Trưng Minh vài văn nhân đàm thơ luận họa cạnh nữ sắc, làm Đoàn Phi cảm thấy sự sa đọa và lả lướt “Thương nữ bất tri vong quốc hận
Cách giang do xướng Hậu Đình Hoa”của đám văn nhân.
Gái ca đâu nghĩ nước nhà
Cách sông vẫn hát khúc ca Hậu Đình.
May mà có Tô Dung ở đây, nếu không còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì
nữa. Lúc Tô Dung ở bên trong tiếp mọi người cười nói như không có gì,
sau khi đi ra lại nghiêm mặt, bước vội đi, Đoàn Phi đuổi theo sau cuống
quýt xin tha, cô mới quay đầu lại, ung dung nói với Đoàn Phi:
- May mà Đường đại sư bọn họ không làm quan, làm quan lớn, nếu không thật không biết là sẽ như thế nào nữa.
- Ngươi không cần lo bò trắng răng đâu, Lưu Cẩn, Giang Bân cũng không
phải văn dốt võ nát mà vẫn làm mọi chuyện rối tung lên sao? Hơn nữa
người phải thích ứng, nếu như Đường đại sư bọn họ sớm được làm quan, bọn họ đương nhiên là sẽ không có hành vi phóng đãng như vậy, trên đời cũng sẽ không có am Hoa Đào, thơ Hoa Đào, cũng không có Đường Bá Hổ này rồi.
Tô Dung ừ một tiếng nói:
- Công tử, tiểu nữ đưa công tử đến bến tàu.
Đoàn Phi nói:
- Không, ta muốn đến nhà cũ của Chu gia, mặc dù ở đó đã không còn chứng
cớ nữa nhưng đích thân đi đến hiện trường phá án một lần, chí ít có thể
có ấn tựơng trực quan về cảnh quan ở đó, sẽ có lợi cho việc phá án.
Tô Dung không nói gì, hai người tránh người phu đi tuần và báo canh, đi
tới ngõ Ngô Đồng, trong nhà cũ của Chu gia đã không còn bất cứ tiếng
động gì nữa. Lúc này ngoài cú đêm ra, thường thì mọi người đều đi nghỉ
rồi. Tô Dung vọt lên trước hai bước, đạp một cái lên tường đã bật lên
trên tường bao, sau đó thả xuống một sợi dây thừng kéo Đoàn Phi lên.
Sau khi hai người vào nhà cũ của Chu gia, Tô Dung dò xét xung quanh
trước. Sau khi xác nhận trong nhà mọi người đã ngủ say như chết, cô mới
đưa Đoàn Phi đến chỗ đã xảy ra vụ thảm án, phòng ngủ chính của hậu viên
nhà cũ. Lúc này trên giường lớn trong phòng có treo màn cao, trong màn
vọng ra tiếng thở của ba người.
Đoàn Phi chỉ chỉ màn, dùng âm môi nói với Tô Dung:
- Ngươi khẳng định bọn họ đều ngủ say chưa?
Tô Dung không nói lại, từ trên đai thắt lưng lấy một cây châm lá liễu
quơ quơ trước mặt Đoàn Phi. Lúc này Đoàn Phi mới yên tâm, quan sát ngồi
nhà xảy ra án mạng của ba năm trước.