Sáng sớm hôm sau Đoàn Phi liền tới Đô Sát Viện. Hắn đến chính đường Đô Sát Viện bèn
đợi điểm mão như thường. Với thân phận như hắn kỳ thực không cần phải
điểm mão, Đoàn Phi tới đây chỉ để chứng thực một chuyện mà thôi.
Bọn nha dịch Đô Sát Viện lục tục đi vào chính đường chờ điểm mão. Giờ
mão vừa tới, chỉ thấy Hữu đô ngự sử Hồ đại nhân khoan thai bước tới, nói với mọi người:
- Ngụy Đại Nhân hôm nay bất ngờ bị cảm phong hàn, trong người không
khỏe. Bổn quan thay ngài điểm mão, các ngươi đều tới báo danh theo thứ
tự mà vào đi.
Nói xong y còn liếc Đoàn Phi một cái, mục quang hung ác lóe lên rồi biến mất. Y lạ lùng hỏi:
- Đoàn đại nhân sao lại ở đây? Lẽ nào ngài muốn báo danh rồi mới vào giống như bọn nha dịch này hay sao?
Đoàn Phi không thèm để ý, bèn nói:
- Hồ đại nhân nói đùa rồi. Ngụy đại nhân lệnh cho ta hôm nay trở lại
phục chức, cho nên ta mới cố ý đứng đây đợi Ngụy đại nhân đó mà. Ai ngờ
Ngụy đại nhân lại nhiễm phải phong hàn, thật là đáng tiếc a. Hạ quan
không làm phiền đại nhân điểm mão nữa, cáo từ!
Tưởng tượng ra tình cảnh Ngụy đại nhân cùng Tiết đại nhân hai người đầu
trọc lóc không dám gặp người, Đoàn Phi dương dương đắc ý bước về phía
thư phòng. Sư gia Tô Nhung sớm đã chờ hắn ở đó.
Đoàn Phi tuy lo lắng cho số phận huynh đệ họ Nhạc, song sự việc đến giờ
cũng không thể do hắn kiểm soát được nữa, nóng vội cũng vô ích. Chỉ đành chờ Hạ Thịnh cứu hai người đi, rồi sau này mới tính cách đòi lại công
bằng cho chúng. Chỉ sợ rằng hắn cũng bị liên lụy vào, dù sao cũng cần có người ở trên bờ bảo hộ, tùy thời cứu người mới được.
Hắn yên lặng vận công điều tức định thần, tiếp tục cùng Tô Dung triển
khai phân tích mấy vụ án ngày xưa cùng những vụ án mới do Hình bộ thông
qua Đại Lý Tự chuyển tới.
Buổi trưa hôm đó Quế Ngạc đưa bằng hữu của y Nhung Văn Thịnh tới bái
phỏng. Đoàn Phi ở trong Đô Sát Viện cảm thấy vô cùng buồn chán, giờ có
hai người tới thăm khiến hắn vừa kinh ngạc vừa cảm động. Dệt hoa lên gấm thì dễ, đưa than trong tuyết khó a! Hai người này dám đứng về phía mình trong thời điểm này, thực là không dễ dàng!
Đoàn Phi giải thích cho hai người chuyện ở Hải An trấn, hai người nghe mà sôi gan. Quế Ngạc thở dài nói:
- Bảo Tinh Bằng người này ta biết. Y học sau ta một khóa, vốn là huyện
lệnh huyện Đại Điền phủ Diên Bình, Phúc Kiến. Lúc y tại nhiệm làm quan
cũng coi như trong sạch, thành tích thì thường thường. Bất quá nghe đồn
người này rất có tài nịnh hót, trong nhà lại giàu có, cho nên thăng tiến cực nhanh. Có quãng thời gian không nghe tin tức gì của y, không ngờ y
đã là Dương Châu tri phủ. Ta thì ngược lại bị ném vào Đô Sát Viện dưỡng
già, đúng là đáng buồn đáng tiếc a!
Không cần tham ô cũng có nhiều tiền hối lộ thăng quan như vậy, có thủ hạ như thế thượng quan nhất định là thích lắm đó. Đoàn Phi trước giờ đều
làm như thế cả, tự nhiên biết rõ trong đó có chỗ tốt. Nghe xong lời Quế
Ngạc, Đoàn Phi thở dài một tiếng. Nhung Văn Thịnh lại nhíu mày nói:
- Có chút cổ quái.
Đoàn Phi và Quế Ngạc đều quay sang nhìn hắn, cùng hỏi:
- Có gì cổ quái?
Nhung Văn Thịnh vuốt vuốt râu nghiêng nghiêng đầu, vừa suy tư vừa nói:
- Tử Thực huynh vừa nói người này thành tích thường thường, đều dựa vào
hối lộ quan lớn mà thăng tiến. Theo như lề thói trên quan trường mà nói, tiền nhiệm bất luận là phạm lỗi bị điều đi hay là được thăng quan, thì
quan tới sau đều phải bù đắp lại khuyết điểm của người đi trước mới
được. Nếu đã như vậy, tại sao y lại cắn chặt không nhả sai lầm của tiền
nhiệm, quyết phải lật án cũ ra mà chỉnh lại? Phải chăng y cảm thấy hối
lộ không còn đủ để thăng quan nữa, mà chuyển qua nâng cao thành tích???
Quế Ngạc cau mày đi đi lại lại, rồi đứng nghiêm lại nói:
- Quả nhiên có điều cổ quái. Bảo Tinh Bằng này không lý nào vô duyên vô
cớ lật lại án cũ của tiền nhiệm để gặt hái thành tích cho bản thân. Việc này bên trong tất có nguyên do.
Đoàn Phi thở dài, nói:
- Không biết vị Bảo Tinh Bằng này là nhân sĩ phương nào? Có quan hệ gì
với Vương gia ở Hải An trấn? Cừu nhân duy nhất của huynh đệ họ Nhạc cũng chính là Vương gia. Bảo Tinh Bằng trừ phi có mắc mớ với Vương gia, bằng không chẳng có lý do gì hạ thủ với bọn chúng.
Bất kể ra sao thì thời gian cũng đã muộn. Mắt nhìn kỳ hạn cuối cùng của
huynh đệ họ Nhạc đã tới gần, công phu trấn định của Đoàn Phi có mạnh nữa cũng không thể ngồi yên được rồi. Hắn thần người nhìn về phương đông,
rõ ràng đã phái hai tốp gia nhân đến Dương Châu, lại lo lắng bọn chúng
đem về tin tức xấu.
Hắn sợ cái gì thì y rằng cái đó tới. Khi lá bùa đoạt mệnh của Ngụy Đạt
Tiên trên đường đi Dương Châu được ba ngày, Đoàn Phi trước sau phái
người đi Dương Châu do thám tính hình. Nhóm bốn người tiếp ứng Hạ Thịnh
phái Thạch Bân trở về, đem cho Đoàn Phi tin tức đáng sợ như ông trời sụp xuống vậy.
Thạch Bân nức nở thuật lại cho Đoàn Phi, đêm trước ngày hành hình Nhạc
thị huynh đệ được người xông vào nha phủ cứu đi. Bất quá hai huynh đệ
cùng Hạ Thịnh bị bắt trở lại, giờ lại bị nhốt vào đại lao phủ Dương
Châu.
Tin này khiến Đoàn Phi kinh hãi đến trợn mắt há mồm. Sau khi Hạ Thịnh
cứu được huynh đệ họ Nhạc làm sao có thể bị bắt lại nhanh như vậy chứ?
Chẳng lẽ tổng bộ mới tới của Dương Châu phủ lợi hại như vậy sao?
Tô Dung nghe được tin tức cũng vô cùng kinh ngạc. Hạ Thịnh từng cùng
nàng giao thủ, nàng rất rõ thực lực thật sự của y; so với thứ hạng của y trên võ lâm tân nhân bảng phải cao hơn nhiều lắm. Nguyên nhân là do Hạ
Thịnh được Nhạc thị huynh đệ chỉ điểm, học được Hoa Sơn tuyệt học Độc cô cửu kiếm. Với bản lĩnh của Hạ Thịnh, cho dù đụng phải cao thủ, không lẽ tự mình cũng không thể chạy thoát? Trừ phi y không chịu từ bỏ hai sư
đệ, nên mới khổ chiến tới bị bắt sao?
Tô Dung trong lòng lập tức đưa ra vài sự suy luận. Lúc gặp Đoàn Phi còn
có chút hoang mang vì không cách nào tiếp nhận tin tức này, nàng bèn vỗ
nhẹ vai Đoàn Phi nói:
- Công tử, để cho tiểu nữ hỏi vài câu đi.
Đoàn Phi hít một hơi dài, hướng sang nhìn Tô Dung, hắn gật gật đầu nói:
- Giờ lòng ta rất loạn, ngươi có điều gì hãy mau hỏi đi.
Tô Dung nhỏ giọng an ủi:
- Sự việc đã như vậy công tử có nóng ruột cũng chẳng giúp ích gì, không
bằng hãy bình tâm lại. Với trí tuệ của công tử, nhất định có thể nghĩ ra cách cứu bọn họ. Chi bằng công tử hãy vận công thu nhiếp tâm thần một
chút.
Đoàn Phi gật gật đầu, ngồi xuống ghế nhắm mắt vận công điều tức. Ánh mắt Tô Dung chuyển qua phía Thạch Bân, bèn hỏi:
- Tin tức của các ngươi là nghe được từ đâu?
Thạch Bân đáp lời:
- Chúng ta tới Dương Châu thì đêm đó đã bị đánh thức. Cả phủ Dương Châu
động đao động thương tra vấn lùng sục người bên ngoài tới, nói là có
người cướp ngục. Chúng ta được Phi ca phân phó, biết được hành động của
Hạ đại hiệp cho nên vô cùng vui mừng. Vốn dĩ dự định ngày hôm sau sẽ trở về bẩm cáo Phi ca, ai ngờ ngày thứ hai Dương Châu phong tỏa thành lục
soát, bọn ta cũng không thể rời khỏi. Mới qua một đêm đã nghe nói ba
người hạ đại ca bị bắt tống vào đại lao. Ban đầu bọn ta cũng không tin,
sau đó vẫn là Hồng Bang có biện pháp, mua chuộc được một tên nha dịch
rồi cả ngục tốt. Ta liền cải trang thành người nhà vào thăm tù, khi vào
bên trong đã chính mắt trông thấy quả nhiên là bọn họ. Chỉ có điều họ
giống như thần trí mơ hồ vậy, đến cả ta cũng không nhận ra. Ta chỉ dám
do thám một chút, cuối cùng vội vàng rời đi.
Tô Dung lại hỏi:
- Trên người bọn họ có phát hiện điều gì cổ quái không? Các ngươi có
phát hiện kẻ nào theo dõi không? Có tin tức nói rõ bọn nọ bị bắt lại ra
sao không?
Thạch Bân đáp:
- Không có. Chắc là không có người theo dõi bọn ta. Giám quản trong ngục cũng không phải quá nghiêm cẩn, nghe nói cũng không khác gì lúc trước
khi bọn Hạ đại ca cướp ngục. Còn về bọn họ làm sao bị bắt lại, tên nha
dịch có nói là Bảo đại nhân tự mình đưa thân tín đến một y quán bắt
được. Trước khi họ tới thì ba người Hạ đại ca đã hôn mê bất tỉnh rồi. Cả nhà đại phu của y quán đều bị trói ở một phòng khác. Có lẽ là Hạ đại ca cứu được Ngọc Kỳ, Ngọc Lân xong mới đưa bọn họ đi chữa trị, không ngờ
lại bị người ta chế phục được. Sau đấy tri phủ Bảo đại nhân tới nơi
chiếm ngay được tiện nghi.
- Huynh đệ họ Nhạc trúng thương sao?
Tô Dung tiếp tục truy vấn.
- Trừ phi là Bảo đại nhân trong khi thẩm án đã dùng tới đại hình?
Thạch Bân mơ hồ lắc đầu, nói:
- Có lẽ không phải, ta thấy trên mình ba người bọn họ đều trơn tru cả.
Chỉ trừ có sắc mặt hơi xấu ra thì trông không giống như bị dùng đại
hình. Có điều tinh thần thì hơi có vấn đề, giống như kẻ ngốc vậy, gặp ta cũng không nhận ra, chỉ cười ngây ngô.
Tô Dung gật gù nói:
- Tốt lắm. Ngươi đã đi suốt đêm rồi hãy mau về nghỉ ngơi. Đợi công tử tỉnh lại ta sẽ chuyển cáo sự tình.
Thạch Bân vâng một tiếng, lại lo lắng nhìn Đoàn Phi một cái, rồi hỏi:
- Tô cô nương, Phi ca hắn hình như có chút gì không đúng a.
Tô Dung sớm đã nghe ra Đoàn Phi hô hấp có chút rối loạn. Nàng nghiêng đầu nhìn Đoàn Phi một cái, nói:
- Ừm, đích thực có chút không ổn. Công tử tuy rằng vận công điều tức,
nhưng tạp niệm quá nhiều ảnh hưởng đến tâm cảnh. Bây giờ công tử đang
đấu tranh với tâm ma, chỉ cần qua được ải này, tu luyện của công tử lại
tiến thêm một bậc. Ngươi hãy yên lòng, có ta ở đây bảo vệ, công tử sẽ
không có chuyện gì.
- Vậy thì ta an tâm rồi. Tô cô nương, ta trở về nghỉ trước. Nếu Phi ca tỉnh lại muốn gặp ta, cô hãy lập tức kêu ta dậy.
Thạch Bân nói xong xoay người bước đi.
Tô Dung quay sang đóng cửa lại, thần sắc nghiêm nghị đứng trước mặt Đoàn Phi, cẩn thận quan sát tình hình của hắn. Trông Đoàn Phi lúc này rõ
ràng là không ổn.