Kỳ Cố đáp:
- Đại nhân, đó chẳng qua là sự trùng hợp thôi, hôm đó tiểu nhân nhàn cư vi bất thiện, cùng mấy huynh đệ đi dạo phố, đúng lúc thấy Chu gia gặp chuyện không hay, điều này có thể trách tiểu nhân sao?
Đoàn Phi cười nhạt nói:
- Lưới trời lồng lộng tuy thưa nhưng khó lọt, ngày mai ta phải đi Tô Châu tra án. Chuyện này sẽ điều tra rõ ràng sau, giờ tạm thời gác lại, Kỳ Cố, thân làm Bộ đầu, ngươi từng đến hiện trường điều tra cẩn thận, ngươi hãy nói rõ chi tiết tình hình lúc đó. Ta muốn xem xem có điều gì chống lại lời khai trong khẩu cung không.
Kỳ Cố thở phào,rồi đem tình hình hiện trường vụ án nói vanh vách như thuộc lòng, nói xong Đoàn Phi nhìn y cười lạnh lùng. Kỳ Cố cảm thấy người dựng cả tóc gáy, lại không rõ vấn đề nằm ở chỗ nào, chỉ nghe Đoàn Phi quát:
- Kỳ Cố, ngươi nói láo!
Kỳ Cố kinh ngạc, kêu lên:
- Đại nhân, từng lời tiểu nhân nói đều là sự thật, không có câu dối trá, xin đại nhân minh giám!
Đoàn Phi cười nhạt nói:
- Ngươi nói hiện trường hỗn loạn, máu văng tung tóe, đây không phải nói dối thì là gì? Chu Thị, ngươi nói cho y biết rốt cục hiện trường xảy ra chuyện gì!
Chu Thị thuật lại những lời buổi tối hôm trước nói với Đoàn Phi, Đoàn Phi lấy ra bức phác họa mà hắn vẽ, đưa nha dịch giao cho Chu Thị, hỏi:
- Hôm đó ngươi thấy tình hình trong phòng có giống nhưng bức vẽ trong này không?
Nhờ Đường Bá Hổ chỉnh sửa lại bức phác thảo trông tinh xảo và thật hơn, Chu Thị vừa nhìn thấy liền khóc lên, thị nghẹn ngào nói:
- Dạ không sai, tình hình hôm đó y như trong bức họa.
Đoàn Phi lệnh cho nha dịch đưa bức phác họa cho Kỳ Cố, quát:
- Kỳ Cố, thân là Bộ đầu, năng lực quan sát hiện trường đừng nói là không bằng phụ nữ chứ? Vì sao lời Chu Thị nói lại khác xa với lời ngươi nói vây? Vì sao ngươi làm hiện trường giả?
Kỳ Cố biện bạch:
- Đại nhân, khám nghiệm tử thi là Thái Ngỗ Tác, tiểu nhân chỉ vào trong nhìn thoáng qua, chế ngự xong Chu An liền đi ra, hoặc có thể không nhớ rõ như vậy. Hơn nữa khẩu cung của Chu Thị tuyệt nhiên không thể tin, ả hận Vương Thế Dũng thấu xương. Vì vậy làm giả cung cũng không có gì làm lạ.
Đoàn Phi cười nhạt, nói:
- Ngươi làm Bộ đầu lâu vậy, quả nhiên ăn nói khéo léo, nhưng mà, lẽ nào ngươi chưa nghe Vương Thế Dũng nói lại sao, trong tay bản quan có chứng cứ lưu lại của Thái Ngỗ Tác sao? Chẳng qua là chứng cứ này cần có lưỡi đao mới mở ra được, bản quan tạm thời tha cho ngươi, sau khi tới Tô Châu bản quan tự có biện pháp tra cho ra manh mối vụ án. Mặc cho ai có khả năng thông thiên triệt địa, cũng chớ mơ tưởng bao che hung thủ, cũng đừng nhắc tới tòng phạm.
Kỳ Cố bất chấp mọi giá, mỉa mai đáp:
- Đại nhân có thành kiến trong lòng, cho rằng tiểu nhân làm giả chứng cứ hãm hại Chu An, cho dù có nói rách miệng ngài cũng không tin. Bây giờ quyền lực nằm trong tay đại nhân, muốn đánh chết tiểu nhân cũng chỉ cần lệnh một câu, chỉ sợ điều tiếng thiên hạ khiến đại nhân không biết phải ăn nói với Hoàng thượng thế nào thôi.
Đoàn Phi lạnh lùng cười, nói:
- Ngươi cho là bản quan hết cách trị ngươi sao? T a đã có một chứng cứ, có thể chứng minh Chu An hoàn toàn không phải hung thủ,hừ.
Đoàn Phi ném về phía Kỳ Cố thanh đoản kiếm, nói:
- Kỳ Cố, ngươi nhận ra thanh đao này chứ?
Kỳ Cố nhìn kĩ, rồi cười khẩy nói:
- Cái này chính là hung khí giết đại huynh của Chu An, chứng cứ mà đại nhân nói chẳng lẽ là cây đao này?
Đoàn Phi quát:
- Bản quan sẽ cho ngươi tâm phục khẩu phục, Kỳ Cố, ngươi thân làm Bộ đầu, chẳng lẽ không biết đến kỹ năng quan sát hung khí sao? Cây đao này trị giá hai ngàn lượng bạc trắng. Chu An kiếm đâu ra từng đấy tiền để mua chứ?
Kỳ Cố trợn tròn mắt, y cầm thanh đoản kiếm kia nhìn chăm chú, nói:
-Đại nhân, thanh đao này tuy kỹ thuật chế tạo không tệ, nhưng cũng không đáng giá nhiều ngân lượng như vậy chứ? Theo tiểu nhân tính chỉ khoảng mười lạng bạc.
Đoàn Phi cười nhạt nói:
-Ngươi đúng là kẻ có mắt không biết nhìn bảo bối, ngươi hãy nhìn kỹ họa tiết trên cây đoản kiếm, mười lạng bạc mua nổi đồ có kỹ thuật chế tạo tốt như vậy không? Họa tiết này chính là ký hiệu của Chu Triết người đứng đầu Bảo Đại Tường hiện nay. Bên trong hoa văn có khắc triện hai chữ Chu Triết, những kẻ dốt nát như các ngươi đương nhiên nhìn không ra rồi. Ngươi hãy tháo cái đai trên chuôi thanh đoản kiếm ra, trên chuôi sắt ắt hẳn còn ba ký tự của Bảo Đại Tường. Ngươi chắc đã nghe qua cái tên Bảo Đại Tường rồi chứ? Đoản Kiếm của Giang Nam châu báu đệ nhất đương thủ Chu Triết mà chỉ đáng giá mười lạng bạc thôi sao?
Kỳ Cố trợn tròn mắt, tay cầm đoản kiếm bối rối, Đoàn Phi không kiên nhẫn được nữa, quát:
-Người đâu, mang cây đoản kiếm cho Dương đại nhân xem, để Dương đại nhân vạch trần chân tướng sự việc cho chúng ta.
Đoản kiếm nằm trong tay Dương Thận, ông nhìn họa tiết trang trí trước, vuốt cằm nói:
-Hoa văn bên trong đúng là khắc triện hai chữ Chu Triết, Đoàn đại nhân nói quả không sai.
Ông ta mở tấm đai quấn trên cán ra, ba chữ Bảo Đại Tường hiện ra trước mắt. Dương Thận đưa nha dịch trả lại cho Đoàn Phi, nói:
-Quả nhiên có ba chữ Bảo Đại Tường, danh tiếng Bảo Đại Tường ta từng nghe qua ở kinh thành, xưa nay nổi tiếng nghề chế tác châu báu trang sức. Vị Chu sư phụ này sao có thể làm ra cây đoản kiếm bình thường như vậy được chứ?
Đoàn Phi nói:
-Cái này phải hỏi Chu sư phụ mới biết được. Trước giờ đồ của Bảo Đại Tường đều có sổ sách để đối chiếu. Không chừng chúng ta có thể tìm ra manh mối từ sổ sách của Bảo Đại Tường. Cây đoản kiếm này Chu An tuyệt không thể mua nổi.
Dương Thận nói:
-Đoàn đại nhân quan sát tỉ mỉ, hạ quan khâm phục.
Đoàn Phi khẽ mỉm cười, tay chỉ xuống dưới quan đường nói:
-Dương đại nhân khen bản quan quan sát tỉ mỉ, không biết đại nhân có phát hiện ra hay không, hễ vụ án xuất hiện chuyển biến, sẽ có người vội vàng rời đi. Tôi thật muốn biết duyên cớ làm sao lại như vậy.
Dương Thận nhìn theo lưng người vừa rời khỏi, nghi ngờ nói:
- Ý của Đoàn đại nhân muốn nói…
Đoàn Phi cười khổ sở nói:
-Ta vẫn luôn âm thầm giữ kín bí mật của thanh đoản kiếm, chính là lo lắng bị người khác biết liền gây chuyện, Dương đại nhân đến từ kinh thành, chắc không biết quyền thế người đó lớn thế nào, nếu Dương đại nhân không đến kịp thời, e là bản quan đã mất mạng rồi. Cho dù Hoàng thượng biết chuyện, cũng không bắt được bọn họ, nhất định bọn họ sẽ vu cho bản quan rất nhiều tội danh, bọn chúng làm việc rất kín kẽ không một kẽ hở, như vụ án của Chu An. Nếu bản quan không tự mình chạy đi Tô Châu nghe ngóng một chuyến, e là nghĩ cũng không ra phía sau vụ án lại ẩn giấu nhiều tội ác như vậy.
Dương Thận bối rối nói:
-Đoàn đại nhân sao không ngăn bọn họ lại? Nếu họ chạy về Tô Châu, chẳng phải là có thời gian tiêu hủy chứng cứ rồi sao?
Đoàn Phi cười rộ lên, ánh mắt chuyển từ quần chúng dưới công đường sang ba người nhóm Ngụy Đạt Tiên, nói:
- Bọn chúng đều là người của Vương gia phái đến để thăm dò, đại bản doanh bọn chúng ở nơi nào ta đã sớm xác minh, ta đã phái Thạch Bân dẫn bọn Hoa Minh đi bắt người. Mục tiêu chính là khu dinh thự bí mật ở Ứng Thiên phủ mà Vương Đường đã mua, việc bắt bớ chắc đã sớm kết thúc. Những người này, đều là tự chui đầu vào lưới, trốn sau lưng người khác chẳng có tác dụng gì. Nhưng mà có một người họ Mai, chính là nhị quản gia của nhà họ Vương tên là Mai Triều Phong. Người này hối lộ quan phủ, chứng cứ ta đã sớm có trong tay, bắt y không cần do dự. Hi vọng ở chỗ y còn nhiều chứng cứ hơn có thể giúp ta điều tra ra được nhiều tham quan nhận hối lộ. Ngụy đại nhân, Tiết đại nhân, Phó đại nhân, các đại nhân nghĩ sao?
Nghe lời Đoàn Phi nói, ba vị đều thầm than trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn luôn tỏ ra đồng ý, chỉ mong tên Mai Triều Phong kia có thể thoát khỏi đại nạn, hoặc là sớm có thể tiêu hủy chứng cớ.
Đoàn Phi đều thấy được thần sắc của bọn họ, hắn khẽ mỉm cười, nói:
- Thần sắc ba vị đại nhân không tốt, chắc là vì vụ án này mất quá nhiều công sức, may mà vụ án này đã được giao cho hạ quan xử lí, ba vị đại nhân tối nay có thể ngủ ngon một chút rồi.
Ba người Ngụy Đạt Tiên không nói lời nào, chỉ có thể thở dài ảm đạm, nhìn nhau buồn bã, Đoàn Phi đột nhiên vỗ miếng mộc xuống bàn, quát:
- Người đâu, cho truyền chứng nhân vợ chồng Lưu Đam cùng tiểu thư Lưu gia Lưu Khanh Vân thăng đường cho ta!
Ba vị đại nhân chưa kịp chuẩn bị tâm lý bỗng giật thót người, Đoàn Phi dường như muốn đuổi bọn họ đi. Lúc này Đoàn Phi không thèm nhìn bọn người Ngụy Đạt Tiên, quay đầu cười với Dương Thận, nói:
- Dương đại nhân, giờ có chút thời gian, chúng ta hay là nói chuyện trước đã. Dương đại nhân từ kinh thành đến, không biết tình hình ở đó bây giờ thế nào? Hoàng ân như biển cả, Đoàn Phi nào có tài đức gì, thực sự không hiểu sao Hoàng Thượng lại yêu quý ta như vậy?
Dương Thận nhìn hắn thản nhiên đáp:
- Vì sao Hoàng Thượng yêu quý ngài như vậy ta cũng không rõ, chỉ biết Hoàng ân mênh mông như biển cả, đại nhân chớ phụ lòng yêu thương của Hoàng thượng. Tình hình kinh thành mà đại nhân hỏi có phải là chuyện triều đình không? Vì ngăn cản Hoàng thượng bổ nhiệm Đoàn đại nhân Làm Tuần phủ Nam Trực Lệ, cả triều đình đã tranh cãi kịch liệt. Đô Sát viện Tả Đô Ngự Sử Bàng Thượng Bằng còn bị đánh và nhốt vào thiên lao. Đại học sĩ Dương Đình Hòa và hơn mười vị quan viên bị đình quan, hồi hương. Đại học sĩ Võ Anh Điện mới nhậm chức, Vương Thủ Nhân Vương đại nhân đề nghị phái chính phó hai vị khâm sai, các ti có trách nhiệm giám sát lẫn nhau. Đây mới thỏa mãn tâm tư của Hoàng thượng, lại trấn an tinh thần các quan. Chức khâm sai này của Đoàn đại nhân có thể nói là không dễ gì có được đâu.