Đoàn Phi vui vẻ nói:
-Ta nhận hối lộ là muốn kẻ địch lơ là cảnh giác. Bọn chúng luôn hy vọng ta nhanh chóng kết thúc vụ án của Chu An. Vương Đường làm thái giám trấn thủ Giang Nam mười năm, ta không tin y và gã cháu ngoại ngang ngược của y ngoài vụ án của Chu An, không gây ra những chuyện nhẫn tâm nào khác. Hiện tại y buông lỏng cảnh giác đối với ta, ta có thể phái người âm thầm điều tra án, sau khi thu thập được chứng cớ rõ ràng, còn sợ Vương Đường và Vương Thế Dũng không bị chém đầu sao?
-Về hành vi ta nhận hối lộ, trước khi ta rời Ứng Thiên đã dâng tấu thư lên Hoàng Thượng, tin rằng Hoàng Thượng sẽ chấp thuận, bây giờ nói ra vì ta muốn các ngươi an lòng, cũng thuận tiện để Hoa tướng quân chuyển cáo tâm ý của ta lên Hoàng Thượng, không biết tên Vương Đường này còn dùng quyền lực Hoàng Thượng giao cho y để kiếm bao nhiêu đồng tiên nhơ bẩn nữa, hiện tại chúng ta cũng nên thay Hoàng Thượng thu hồi một chút. Ta sẽ không phung phí số tiền này, mà sử dụng vào những việc khác, tóm lại, ta nhất định không để Hoàng Thượng thất vọng!
Hoa Minh vui vẻ nói:
-Đại nhân, trước khi chúng tiểu nhân tới Giang Nam, Hoàng Thượng từng dặn dò, chúng tiểu nhân không cần để ý đến những đàm tiếu bên ngoài, chỉ cần bảo vệ đại nhân thật tốt, ủng hộ mọi quyết định của đại nhân là được. Lúc đó chúng tiểu nhân còn có chút khó hiểu, nhưng bây giờ đã rõ. Đoàn đại nhân xin hãy yên tâm, chúng tiểu nhân chắc chắn sẽ chuyển cáo ý tứ của đại nhân lên Hoàng Thượng.
Đám người Thạch Bân cũng vui vẻ nói:
-Phi ca, ta biết ngay ca sẽ không bị đám tham quan này mua chuộc, hiện tại chúng ta nên làm thế nào?
Đoàn Phi nói:
-Chúng ta không cần làm gì cả, cái gì nên ăn thì ăn, nên cầm thì cầm, thuận theo tự nhiên làm ra vẻ có tật giật mình, trước mắt cứ như vậy.
Tất cả mọi người có chút ngập ngừng, Đoàn Phi chuyển ánh mắt nhìn về phía Hoa Minh, nói:
-Tốt lắm, tất cả về nghỉ ngơi đi, ngày mai tiếp tục ăn uống của chùa. Theo ta không tồi chứ? Ha ha.
Tất cả mọi người tản đi rồi, chỉ còn lại Hoa Minh, y mang một cái hòm thuốc mà lang y hay dùng để khám bệnh tại nhà, đưa cho Đoàn Phi, nói:
-Đại nhân, đây là những thứ ngài dặn. Hoa Minh không làm nhục sứ mệnh, đã đặt mua đủ cả, đại nhân còn việc sai bảo không?
Đoàn Phi lắc đầu, nói:
-Không còn việc gì nữa, ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi. Ở Tô Châu an toàn hơn so với những nơi khác nhiều, bởi Vương Đường tuyệt đối sẽ không để ta chết ở Tô Châu.
Hoa Minh muốn cười lại thôi, sau khi y cáo lui vẫn còn đang suy nghĩ, Đoàn đại nhân dùng số thuốc này làm gì? Chẳng lẽ muốn chữa bệnh cho Tô cô nương? Tuy nhiên số thuốc này thoạt nhìn không giống thuốc chữa bệnh, Đoàn đại nhân còn dặn riêng ta không được nói cho Tô cô nương. Chẳng lẽ đại nhân muốn Tô cô nương...Hoa Minh cười thầm, rồi lắc đầu rời đi. Bởi vì, Đoàn Phi muốn làm bất cứ chuyện gì, y cũng sẽ không thể ngăn cản.
Lá gan của Đoàn Phi không lớn đến mức như vậy, cũng không phải hạng người dùng loại thủ đoạn này. Hắn sai Hoa Minh mang châm và thuốc cho hắn chính là muốn chữa trị cho đám người Hạ Thịnh, nhân tiện hắn muốn nghiên cứu một chút thuật không chế, học thần mắt chiếu yêu, học chút bàng môn tà đạo...Trong quyển sách kia?
Tô Dung đang đun trà trong sân, thấy Đoàn Phi mang theo bao lớn bao nhỏ tiến vào, nàng chau mày nói:
-Đây là vật gì?
Đoàn Phi trả lời:
-Đây là Thần Long Trảm và một chút thứ tốt, Vương Đường tặng cho ta đấy.
Tô Dung lắc đầu, nói:
-Công tử thể hiện bộ dạng vui vẻ thanh thản vô cùng, ngay cả tiểu nữ cũng không nhận ra rốt cuộc công tử thực sự thông đồng với y làm bậy hay là giả bộ, người ngoài lại càng không thể nhận ra rồi. Bộ mặt thật của công tử rốt cuộc thế nào? Tô Dung thực sự càng ngày càng mơ hồ.
Đoàn Phi cười ha hả nói:
-Không đoán được thì đừng đoán, Dung nhi, ta lo lắng gã Hoàng Tố Lương kia, gã buôn bán xem như cũng được, nhưng việc tra án e là chỉ mới vào nghề, chớ để làm hỏng chuyện của ta. Hiện tại Vương Đường đã buông lỏng cảnh giác đối với ta, đêm nay ngươi phải vất vả một chút, đi thu thập tin tức các nơi, có lẽ có thể tóm được sơ hở của tên Vương Đường này? Đương nhiên, nếu có nguy hiểm, thì đừng đi.
Tô Dung ngẫm nghĩ một chút, nói:
-Công tử lo lắng rất có lý, tiểu nữ rót cho công tử tách trà ngon rồi sẽ đi ngay. Gã đầy tớ họ Viên của Vương Đường xem ra là một cao thủ, không biết bên cạnh y còn có cao thủ nào nữa không, tuy nhiên hơn phân nửa đều phải đi theo bên cạnh bảo vệ Vương Đường, chỉ cần tiểu nữ cẩn thận một chút có lẽ không bị phát hiện, vì chuyện lớn của công tử, vì dân chúng chết oan, tiểu nữ mệt một chút cũng đáng.
Đoàn Phi cảm động, lấy nước hoa Lan Quế Phường do Vương Đường tặng hắn, đưa tới trước mặt Tô Dung, cười nói:
-Ta mượn hoa hiến Phật, nghe nói nước hoa Lan Quế Phường này rất đắt tiền.
Tô Dung vui vẻ, nói:
- Lan Quế Phường? Đây chính là cửa hàng nước hoa nổi danh tại kinh thành đấy.
Nàng cười cười liếc mắt nhìn Đoàn Phi một cái, đột nhiên bừng tỉnh, nói:
-Tiểu nữ không cần, tiểu nữ thích dùng nước hoa nhài do chính mình tự chế, nước hoa đó đắt như vậy, ngài đưa cho Thanh Thanh cô nương hoặc cô nương nào đó đi.
- Tự chế?
Đoàn Phi ngạc nhiên hỏi:
-Ngươi tự chế nước hoa?
Hai mắt Tô Dung mở to, nói:
-Đúng vậy, hái cánh hoa nhài tươi rồi nghiền nát, tiếp đến dùng chút Nữ nhi hồng và dầu hạt cải trộn đều, là có thể tạo thành dầu vừng hoa nhài.
Đoàn Phi thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ:
-Nghiền nát chế phẩm, gọi tắt là nghiên cứu chế tạo, ta còn tưởng nàng thực sự chế tạo nước hoa, đúng rồi, nước hoa hiện đại chế tạo thế nào? Nếu như chế tạo được thứ này, nói không chừng có thể kiếm được không ít tiền! Lan Quế Phường kia tính là cái gì, chờ ta làm ra Chanel số năm, ha hả, Dung Nhi nàng sẽ sức nó nằm trên giường chờ ta.
-Người, đang suy nghĩ chuyện xấu xa gì vậy?
Tô Dung khẽ quát một tiếng, để. Đoàn Phi tỉnh mộng. Đoàn Phi cười ha hả, nói:
Ngươi không cần loại nước hoa này? Được rồi, dù sao ta cũng không mất tiền, vậy ném xuống cống ngầm đi thôi.
Đoàn Phi vung tay lên, ném cái bọc đựng mười hộp nước hoa trị giá vạn kim về phía cống ngầm tại góc tường, Tô Dung vội vàng hô lớn một tiếng, lắc mình chạy tới bắt lấy cái hộp. chỉ thấy Đoàn Phi cười thầm, Tô Dung vừa thẹn vừa giận, hung hăng lườm hắn một cái, không cho hắn uống nước trà vừa pha nữa. Lúc này nàng liền xoay người đi vào phòng mình, mặc kệ Đoàn Phi xin lỗi thế nào đi nữa cũng không ra.
Đoàn Phi dương dương tự đắc tự mình rót trà, lúc này Tô Dung đã tắm rửa thay quần áo đi ra, nhìn thấy nàng mặc y phục màu đen. Ánh mắt Đoàn Phi không kìm nổi di chuyển đến một vài điểm nhạy cảm, ngắm nhìn một hồi, cho đến khi ánh mắt Tô Dung lộ ra sát khí, Đoàn Phi mới ngượng ngùng thu hồi ánh mắt, nói:
-Chuẩn bị xong rồi sao? Uhm, tẩy mùi hoa nhài đi, Dung Nhi, ngươi chuẩn bị dò xét tin tức như thế nào? Trực tiếp đánh tới Vương gia? Cách này không có tác dụng đâu, trừ phi đến thời điểm mấu chốt, bằng không đừng rút dây động rừng là được. Ta đề nghị, ngươi nên thăm dò những nơi xung quanh Vương gia trước đã, những người lân cận có thể biết được chút ít tình hình. Dựa vào bản lĩnh của ngươi, hẳn là không cần kinh động Vương gia cũng có thể điều tra được chút manh mối.
Tô Dung có chút bực bội nói:
-Chuyện này tiểu nữ biết rồi, đâu cần người nói? Công tử không còn đề nghị gì nữa, tiểu nữ đi đây!
Đoàn Phi khẽ mỉm cười, nói:
-Chúc ngươi thuận buồm xuôi gió, mã đáo thành công!
Tô Dung hừ một tiếng, xoay người rời đi. Đoàn Phi nhìn theo bóng dáng nàng rời đi, vội vàng xoay người mang theo hòm thuốc đi vào gian phòng đám người Hạ Thịnh, đêm đã khuya, ba người được hầu hạ đã nằm ngủ rồi. Đoàn Phi đi vào trước giường Hạ Thị, vỗ vỗ y một cái, quát:
- Hạ Thịnh, dậy đi!
Hạ Thịnh trừng mắt tỉnh dậy, sau khi thấy Đoàn Phi, y ngây ngốc nhếch miệng cười, Đoàn Phi dìu y ngồi dậy, nói:
-Hạ Thịnh, quay mặt vào tường khoanh chân ngồi xuống, bất luận thế nào cũng không được cử động.
Hạ Thịnh lại ngây ngốc cười, Đoàn Phi vỗ đầu một cái, không nói nhiều lời vô ích với y, liền vén chăn lên giúp y khoanh chân mà ngồi. Hạ Thịnh không cần hắn dặn dò, ngồi nghiêm chỉnh không nhúc nhích.
Đoàn Phi mở hòm thuốc ra, lôi trong người ra nửa thanh mê hương nhặt được ở y quán Dương Châu. Mới đầu bôi lên một chút thuốc bột, sau đó dùng lửa hơ qua, Đoàn Phi đợi nó cháy một lúc rồi dập tắt. Thanh mê hương kia liền bốc lên khói đặc có mùi hương giống như mùi con cầy. Đoàn Phi ngừng thở để Hạ Thịnh hít mùi hương đó, tiếp đến cho y ăn vài loại thuốc đông y, đều là thuốc Mạn Đà La có thể khiến người ta rơi vào hôn mê.
Đoàn Phi lấy trong hòm thuốc ra một túi châm, đặt trên giường, tay hắn ấn vào vài đại huyệt trên đỉnh đầu Hạ Thình, dò xét một hồi. Sau khi xác định chuẩn xác, Đoàn Phi lấy trong túi châm ra một chiếc kim châm dài khoảng chừng một tấc sáu, đột nhiên trong lòng lại có chút do dự.
Thuật châm cứu là môn học cao thâm, huyền bí. Người mới học phải không ngừng dùng giấy dày, da heo thậm chí cánh tay của chính mình huấn luyện ít nhất năm năm mới coi như nắm vững bước đầu của thuật châm cứu. Đoàn Phi chưa bao giờ trải qua tập luyện, lại sắp sửa châm cứu trên đầu, một trong những bộ vị yếu hại trên thân thể người, nếu làm không tốt, người bệnh không chết cũng phải tàn phế. Đoàn Phi tự nhiên không dám tùy ý xuống tay.