Ánh mắt mọi người đều tập trung vào Giang Lương. Khoảng 12, 13 tuổi,
dáng gầy ốm. Thân hình khá giống với hung thủ theo lời của Dương Sâm,
nhưng mà mọi người làm sao dám tin một đứa trẻ nhỏ như thế này, lại có
thể làm ra chuyện tàn ác vậy chứ. Người chết là cha mẹ, chị em của cậu
ta mà!
Đoàn Phi cũng nhìn Giang Lương. Sau khi nghe lời của
Dương Sâm cậu ta vẫn ngây người ra, còn thẩn thờ hơn lúc bọn người Hạ
Thịnh bị khống chế bởi Cửu Châm Chế Thần thuật. Một đứa trẻ điên này,
làm sao có thể giết cả nhà, sau đó cả mình sạch sẽ, không hề có chút sơ
hở chứ? Hung thủ có lẽ là người khác chứ?
Đoàn Phi nghĩ như vậy, những nông dân thuần phác cũng nghĩ vậy. Bọn họ bắt đầu suy đoán, nếu
như là người quen gây án, trong thôn còn ai khả nghi hơn không?
Trong phòng có một số dấu chân nhuộm máu không trọn vẹn, và những giọt máu
kéo dài tới phòng ngủ khác. Đoàn Phi theo vết máu mà đi, kéo rèm vải lên xem. Chỉ thấy trong phòng ngủ hơi mờ tối có hai chiếc giường. Chị của
Giang Lương, một tiểu cô nương khoảng chừng 15 tuổi, đang nằm trên
giường của mình, trên mặt bị chém vài nhát đao, nhất là đôi mắt cô bé,
bị chém vỡ nát. Vết thương chí mạng có lẽ là nhát đao ở cổ. Xem ra có
phản kháng đôi chút, nhưng vẫn không thể chạy thoát nhát dao giết người
của hung thủ.
Đoàn Phi quan sát một vòng, xoay người đi tới trước mặt Giang Lương, và hỏi:
-Giang Lương, tối qua ngươi đã nhìn thấy gì? Ngươi làm sao thoát nạn vậy?
Ánh mắt của Giang Lương từ từ nhìn Đoàn Phi, cuối cùng cũng đã có tiêu cự.
Nhưng cũng trong giây phút ấy, hai mắt cậu ta lại mất đi tiêu điểm.
Ngay vào lúc mọi người đều ngỡ cậu ta sẽ không trả lời, cậu ta lại ngỡ ngàng đáp rằng:
-Tối qua? Nửa đêm tối qua con nghe tiếng động, đứng dậy, trốn vào trong
rương ở góc phòng. Tỷ tỷ ngốc hơn, không có trốn. Con trốn trong rương
rất lâu, cho tới khi nghe thấy tiếng gà trống trong vườn kêu mới ra,
nhìn thấy trong nhà mọi người đều chết cả. Con ra ngoài tìm người, trên
đường gặp chú Lý Lý Giáp. Ông ấy vừa vào nhà thì nôn mửa. Con không có
nôn mửa, sau đó bọn họ đưa con tới nhà thôn trưởng. Con không làm gì cả. Cho tới khi tỉ tỉ này tới tìm con, thì con đi theo tới đây.
Trong phòng quả thực có một cái rương lớn. Đoàn Phi ra hiệu kêu Quách Uy đi
kiểm tra thử. Quách Uy đi vào phòng kiểm tra một lượt, sau khi ra gật
đầu với Đoàn Phi, nói rằng:
-Đại nhân, trong rương quả thật đủ chỗ trống. Trên quần áo cũng có vết tích bị đè lên. Lời Giang Lương nói có lẽ là sự thật.
Đoàn Phi nói:
-Ừ, các ngươi xem thử có vết tích cạy cửa vào nhà không. Và kiểm tra xem tứ phía có vết máu hay dấu chân do hung thủ lúc bỏ trốn để lại không, nếu
tìm thấy hung khí càng tốt.
Nhóm người Thạch Bân tuân lệnh đi kiểm tra. Đoàn Phi nói với trưởng thôn:
-Lưu trưởng thôn, ông hãy đưa Giang Lương trở về. Lát hồi ta quay về còn phải hỏi kỹ quá trình xảy ra vụ án.
Trưởng thôn dắt Giang Lương đi. Dương Sâm cũng kiểm tra qua tất cả thi thể, đi ra nói:
-Đại nhân, hiện trường không tìm thấy hung khí. Xem xét vết thương, hung khí có thể là một con dao làm bếp, một con dao phay bình thường.
- Hả? Dao phay? Chúng ta tới bếp xem thử.
Đoàn Phi dẫn theo mọi người ra phòng, tới một phía khác của khu vườn. Nhà
bếp kế cạnh phòng củi. Nha dịch huyện Thường Thục không bao lâu tới vườn nhà họ Giang. Bao gồm cả nhà bếp với phòng củi cũng đã lục soát qua một lần, rồi báo cáo với Đoàn Phi nói:
- Đại nhân, chúng tiểu nhân không thấy dao phay trong nhà bếp, một con cũng không.
Quách Uy cũng bẩm báo nói:
-Đại nhân, không phát hiện vết tích cạy cửa vào. Vết máu từ trong nhà ra tới trong vườn thì không còn nữa. Mặt đất bên giếng rất ẩm ướt, hình như
từng dội rất nhiều nước. Chúng tiểu nhân nghi ngờ hung thủ sau khi giết
người đã từng tẩy rửa ở khu vườn.
Dương Sâm nói:
-Theo sự phán đoán của ti chức, thời gian tử vọng của bốn người nhà họ Giang rất gần nhau. Thời gian xảy ra vụ án khoảng đầu giờ Tý tối qua. Hung thủ có đủ thời gian xử lý tất cả dấu vết!
Đoàn Phi gật đầu, và nói:
-Đầu giờ tý cũng có nghĩa là 11giờ đêm. Một số người mới bắt đầu cuộc sống về đêm. Nhưng mà giờ này đa số mọi người đều ngủ rồi.
Lời nói của Đoàn Phi mọi người đều không hiểu lắm, nhưng mà những người
quen rồi cũng đều ngó lơ. Đoàn Phi phục hồi tinh thần lại, chỉ vào một
mảnh đất trống cạnh tường nhà họ Giang, và nói:
-Nhìn thấy chứ? Ở đó hình như thiếu đi thứ gì đó, dấu
vết rất rõ ràng. Ta nghĩ lẽ ra phải có một tảng đá. Từ Bộ đầu, phái hai
người tìm chút công cụ lục soát thử nhà xí của nhà họ Giang. Ta nghi ngờ hung khí và quần áo nhuộm máu bị tên hung thủ quăng vào hố xí và dùng
đá đè lên.
Từ Bộ đầu nhận lệnh, đưa theo một số nha dịch với vẻ bất đắc dĩ mà đi. Đoàn Phi lại dòm ngó tứ phía trong khu vườn nhà họ Giang, cuối cùng nói:
-Được rồi, ở đây không còn gì để coi nữa, chúng ta tới nhà trưởng thôn.
Sau khi rời khỏi nhà họ Giang, Thạch Bân nghi ngờ hỏi:
-Đại nhân, ngài nghi ngờ là Giang Lương giết người à? Một đứa trẻ, làm sao có thể độc ác vậy chứ?
Đoàn Phi đáp:
-Ta vẫn chưa xác định hung thủ là ai, mi đoán bậy gì thế? Ai nói con nít sẽ không giết người? Mi có biết người Nhật Bản làm thế nào có được danh
hiệu võ sĩ không? Những đứa trẻ của bọn họ dù tập luyện võ nghệ giỏi như thế nào, nếu chưa từng giết người thì không được phép gọi là võ sĩ đó.
Không đi từng bước một, thì làm sao đi được ngàn dặm đường chứ. Các
ngươi đều biết bọn giặc Oa hung tàn, nhưng có biết rằng bọn chúng khi
5,6 tuổi thì đã giết người rồi không? Giết người đã mười mấy năm rồi,
nên mới chưa bao giờ thất bại cả!
Thạch Bân chợt nói:
-Ra là thế, những điều đại nhân biết nhiều thật. Thảo nào bọn giặc Oa hung tàn vậy.
Đoàn Phi tới nhà trưởng thôn. Từ sớm đã có người thông báo. Trưởng thôn vội
vàng ra đón tiếp. Đoàn Phi kêu trưởng thôn sắp xếp một căn nhà nhỏ làm
phòng thẩm vấn. Dưới ánh nến mờ yếu, Đoàn Phi ngồi đối diện với Giang
Lương. Tri huyện Thường Thục ngồi ở sau lưng. Bọn người Tô Dung, Hoa
Minh, Thạch Bân ngồi xung quanh Giang Lương.
Mọi người nhận được lời dặn dò của Đoàn Phi, không ai nói chuyện. Đoàn Phi an nhàn ngồi
uống tách trà do Tô Dung pha, hoàn toàn không có ý muốn bắt đầu thẩm
vấn. Giang Lương dần cảm thấy chút áp lực. Ánh mặt đứa bé bắt đầu tập
trung vào Đoàn Phi, rồi lướt qua mặt và cơ thể người khác. Thần thái từ
từ có chút sốt ruột.
Lúc này, Từ Bộ đầu phấn khởi báo cáo rằng:
-Đại nhân, chúng tiểu nhân vét sạch hố xí của nhà họ Giang, tìm thấy hung
khí và áo quần dính máu. Hung thủ thật giảo quyệt, không ngờ lại dùng
quần áo bọc vào tảng đá ném vào hố xí. Nếu như không phải đại nhân nhìn
rõ mọi việc, thì không thể tìm ra được rồi.
Đoàn Phi ừ một tiếng, thấy thần thái Giang Lương có chút hoang mang, Đoàn Phi đột nhiên hỏi:
-Giang Lương, ngươi tại sao lại hận đệ đệ mình?
Giang Lương nhất thời bối rối, cậu ta chưa kịp mở miệng, Đoàn Phi nói tiếp:
-Không cần nói ta cũng hiểu. Sau khi đệ đệ ra đời thì ngươi bị chia bớt sự yêu thương. Cha mẹ không còn quan tâm tới mình nữa, tối ngày cứ nhắc tới em trai. Chả trách ngươi lại coi nó như kẻ thù.
Giang Lương thờ ơ, Đoàn Phi nói:
-Ngươi hận nó, nên đã băm nó thành trăm mảnh. Điều này ta hiểu được, nhưng tại sao ngươi ngay cả cha mẹ cũng không tha. Thậm chí ngay cả người chị
hằng ngày thương yêu ngươi cũng giết, ngươi chém vỡ mắt chị ấy nữa. Tại
sao lại vậy chứ?
Lưu trưởng thôn đứng bên cạnh nghe xét xử
không kìm nổi muốn nói chuyện. Nhưng ông ta chưa kịp mở miệng, Giang
Lương đã ngẩng đầu lên. Ánh mắt nó không còn ngỡ ngàng nữa, mà lạnh lùng như băng. Nó thản nhiên nhìn Đoàn Phi, thản nhiên nói rằng:
-- Ta
hận bọn họ. Ta hận tất cả mọi người, nên ta giết chết bọn họ. Băm nhuyễn cục thịt viên ấy. Ai dám cản ta thì ta giết, giết, giết!
Dáng người bé gầy, thần thái thản nhiên. Những điều nói ra lại làm cho người ta cảm thấy vô cùng đáng sợ. Ánh mắt nó như kiếm băng đập vào tim Đoàn
Phi. Nhưng Đoàn Phi không hề sợ nó. Hai người nhìn nhau khá lâu, Đoàn
Phi thản nhiên nói:
Ta hiểu rồi. Tuân Tử nói tính người bổn ác, Mạnh Tử nói tính người bổn thiện. Xem ra hai người đều cực đoan. Một số
người quả thực bản tính sinh ra là lạnh lùng. Cha mẹ ngươi nuôi ngươi.
Ngươi không biết đền đáp công ơn nuôi dưỡng, mà lại vì chút chuyện nhỏ
thù hận họ. Tới phút cuối giết chết bọn họ. Giang Lương ơi Giang Lương,
tên ngươi hoàn toàn ngược với ngươi đó!
Giang Lương thản nhiên nói:
-Ta từ trước tới giờ vốn không hề thích tên này. Ba năm trước khi dọn tới
đây mới sửa, cha ta từ lâu không còn hy vọng nơi ta. Nhưng lại nhất định bắt ta đổi tên này. Nếu ghét ta thì để ta rời khỏi đây đi. Ông ta lại
sợ ta làm bại hoại danh tiếng dòng họ ông ta, nhất định phải giam ta
trong nhà. Ha ha, ông ta tự cho mình thanh cao. Chẳng phải ba năm trước
dùng tiền mua chuộc quan phủ, giấu diếm chuyện lần đầu tiên ta giết
người sao?Dù sao cũng bị ông bắt, không tránh khỏi bị chém đầu. Ta nói
thật cho ông biết, khi ta sáu tuổi đã từng giết một người lớn hơn ta hai tuổi. Nhưng mà lần đó làm rất sạch sẽ, nên không ai nghi ngờ ta cả.
Sau khi nghe lời nó nói, mọi người đều cảm thấy khá sợ hãi. Nhất là những
ngườidân thôn Ngu Sơn đứng bên cạnh nghe. Có người thậm chí quát hỏi:
-Ranh con, nửa năm trước Tiểu Nha Tử của Tô gia bị chết chìm ở dòng sông, có phải mày làm không!