Tuần Thú Đại Minh

Chương 247

Đoàn Phi không can thiệp vào hành động của Bảo Tinh Bằng vì hắn làm rất tốt, theo tư liệu hiện nay có được, tên Bảo Tinh Bằng này thật sự là một vị quan khó tìm, trước đây Quế Ngạc từng nói qua chiến tích của hắn cũng bình thường nhưng hiện nay xem ra chức quan huyện mà Bảo Tinh Bằng đang làm lại có chút giấu tài không để lộ, điều này cũng khó mà trách, Bảo Tinh Bằng là người thông minh, ở tầng lớp thấp khó làm nên chiến tích, làm không tốt sẽ đắc tội thượng quan, Quế Ngạc chính vì làm như thế cho tới khi Ứng Thiên dưỡng lão, sau khi trở thành Nhất phủ Tôn sư, những việc có thể làm nhiều hẳn lên, càng thích hợp để thể hiện rõ năng lực và khát vọng của hắn.

Đoàn Phi có chút hoài nghi Hạ Thịnh có phải đã nhận nhầm người hay không, hoặc là vị cao nhân tà giáo làm cho bọn họ ngây ngô thật sự cao tay, làm giả trí nhớ cho bọn họ ư? Chuyện này cũng không phải là không thể.

Đoàn Phi chẳng những không tìm ra căn nguyên, những việc chính trị của Bảo Tinh Bằng đến Dương Thận và Tạ Chí Quân đều không có gì để nói. Việc điều tra ngầm của Đoàn Phi cũng không có manh mối, hắn muốn dựa vào sức mạnh của Đông xưởng nhưng không ngờ sau khi Quản Tiêu Hàn đến Dương Châu xuất quỷ nhập thần, lúc cần ả thì không thấy bóng dáng ả đâu.

Hôm nay khi Đoàn Phi và Dương Thận đang ở Sơn Thủy Các uống trà ăn bánh bao, Đoàn Phi liền đề nghị:

- Dương đại nhân, Dương Châu dưới sự cai quản của Bảo đại nhân hài hòa yên bình, chính trị rõ ràng, chúng ta thực sự là không cần ở thêm nữa, chi bằng đi đến nơi khác xem.

Dương Thận dường như cũng nghe được điều gì liền cười trêu nói:

- Đoàn đại nhân sao lại vội rời đi thế? Không phải là thu được cái gì tốt hoặc có điều băn khoăn chứ? Dương Châu rất nhiều nơi còn cần đại nhân đến bình định nữa.

Đoàn Phi lắc đầu cười khổ:

- Dương đại nhân đừng đùa ta, cảnh sắc ở Dương Châu không phải ngày một ngày hai mà khởi sắc, ở phạm vi nhỏ còn có thể, nếu như ta thực sự muốn mạnh tay chỉ e đến Dương đại nhân ngươi cũng muốn oán giận ta mất, nghe Bạch Mẫu Đơn của Nguyệt Các tối qua được một vị khách quý đến chơi, thật khiến người khác ghen tị.

Mặt Dương Thận lập tức trướng lên đỏ bừng, mặc dù hắn và thê tử tình cảm phu thê sâu đậm nhưng từ khi Dương Thận vào kinh, hai người hai phương đã lâu, Dương Thận được cái tài tử phong lưu, thỉnh thoảng gặp dịp đi chơi chũng là bình thườngng, chỉ có điều tối qua khi hắn lén lút đi nghe Nguyệt Các cũng đúng lúc gặpbọn Hồng Bang ăn chơi chác tác ở đó, bị Tưởng Tuấn nhìn được, thế là bao thành tựu to lớn của hắn đều bị Đoàn Phi biết được.

Đoàn Phi bật cười ha ha, Dương Thận đáng thương nhìn về phía Đoàn Phi chắp tay, cười đau khổ:

- Lam Bảo ngươi tha cho ta đi, đừng nói lại nữa, người muốn đi lúc nào thì tùy ý, ngươi muốn đi đâu dù sao cũng nên nói với ta một tiếng chứ.

Đoàn Phi không chút do dự nói:

- Hoài An

Dương Thận như thoáng chút suy nghĩ gật đầu nói:

- Hoài An, được, không tồi, Hoài An vào hạ này.

Đột nhiên một tiếng kêu to cắt đứt lời Dương Thận, chỉ nghe thấy trên đường có người gọi lớn:

- Thánh chỉ đến Thánh chỉ đến.

Con ngựa vừa phi đến, những người đi đường lần lượt tránh đi, Đoàn Phi và Dương Thận nghe thấy ba chữ thánh chỉ đến đều kinh ngạc đứng dậy, hướng nhìn xuống phía dưới cửa sổ, chỉ trông thấy một Cẩm Y vệ chạy như bay tới, trong tay lại không cầm Thánh chỉ.

Tên Cẩm Y Vệ phi người từ trên thân ngựa xuống Sơn Thủy các, đạp mạnh đất chạy lên lầu hai, hắn nhìn Đoàn Phi và Dương Thận hành lễ bái nói:

- Thuộc hạ bái kiến hai vị Khâm sai đại nhân, hiện có một vị Công công đến, đang trong nha môn chờ tuyên chỉ.

Đoàn Phi và Dương Thận ngạc nhiên trong lòng, đừng có lại xảy ra chuyện gì nữa chứ? Hai người bọn họ cùng nhìn nhau, Dương Thận nói:

- Chuẩn bị ngựa, chuẩn bị ngựa hồi nha môn tiếp chỉ.

Hai vị Khâm sai đại nhân phi một mạch về phủ Dương Châu, cùng với tiếng cao giọng của nha dịch, một tên thái giám mặt mày bóng nhoáng thân thể béo mập đi từ trong phòng khách ra đón, khi Dương Thận nhìn tên Thái giám này lông mày lơ đễnh nheo lại, nói:

- Hóa ra là Hứa công công, không biết việc ban ra hôm này là chỉ ý gì mà lại khiến Hứa Công công ngài đại giá?

Hứa Hồng chính là Thái giám thượng y giữ ấn của Bắc Kinh, thực quyền mặc dù không bằng Ti Lễ Giám nhưng cũng là cận thần bên cạnh Hoàng Thượng, bình thường sẽ không rời khỏi Kinh thành.

Hứa Hồng hớn hở nói:

- Chúng ta đây đều là hưởng ánh hào quang của hai vị đại nhân, tiện thể đi Tô Châu nhậm chức.

Dương Thận không khỏi giật mình, sau khi Vương Đường chết tự nhiên có người đến thay thế vào chỗ thiếu, đây là một công việc béo bở, tên Hứa Hồng này mặc dù nói mọi phương diện điều kiện đều rất hợp lý nhưng Thái giám thích hợp ở Bắc Kinh ít nhất có mười mấy người, hắn có thể đoạt được chức quan béo bở này quả là tiêu tốn không ít tâm huyết đây.

Điều quan trọng nhất là Hứa Hồng cũng là người của Trương Nhuệ, Dương Thận than thầm một tiếng, không kiểm tra sổ sách của Vương Đường, quả nhiên hậu họa khôn lường, tên Trương Nhuệ này thoát được một kiếp không nói, không ngờ nhanh như vậy lại ngóc đầu trở lại được.

Hứa Hồng vui rạo rực nói:

- Hai vị đại nhân khẩn trương tiếp chỉ đi, chúng ta còn vội đi Tô Châu nhậm chức nữa, việc này không thể chậm trễ được.

Hương án bày lên, Dương Thận và Đoàn Phi thay đổi Đầu Ngưu phục rồi cùng quỳ xuống tiếp chỉ, Hứa Hồng lưng hướng về hương án trước mặt bọn họ, mở thánh chỉ ra đọc:

- Phụng, thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu, viết.

Hứa Hồng đọc xong thánh chỉ, đem thánh chỉ một lần nữa cầm chắc giao cho Dương Thận, cười nói:

- Cung hỷ hai vị đại nhân, chúng tôi phải đi Tô Châu rồi, sau này có duyên sẽ gặp lại.

Dương Thận và Đoàn Phi đứng dậy, Dương Thận khách khí nói với Hứa Hồng, Đoàn Phi có chút mờ mịt. Hơn nửa lời nói trong thánh chỉ đều dànnh cho Dương Thận, chỉ có một câu nói với hắn, khiến hắn bỏ việc trong tay, đêm hôm vội đến Bắc Kinh phục chỉ đợi mệnh.

Dương Thận thấy Đoàn Phi có chút giật mình, âm thầm đá hắn một cước, Đoàn Phi hồi phục tinh thần cùng Dương Thận tiễn Hứa Hồng lên kiệu, sau khi đoàn người ngựa của Hứa Hồng rời đi, Dương Thận cười nói với Đoàn Phi:

- Sao thế? Lo lắng lần này đi lành giữ khó lường sao?

Đoàn Phi gật đầu nói:

- Đúng vậy, ta làm Khâm sai mới được vài ngày, lại muốn ta phục chỉ, lẽ nào ta làm điều gì sai sao?

Dương Thận cười nói:

- Ngươi chớ suy nghĩ lung tung nữa, theo ta thấy có hai nguyên nhân, thứ nhất, Hoàng Thượng nhớ ngươi, thứ hai, trăm quan lo lắng sau khi ngươi tại ngoại ở Tô Châu rồi lại đi đến những vùng khác. Vì vậy tìm cách gọi ngươi về kinh thành. Chiêu cờ phóng nhãn bì để hạ.

Đoàn Phi thở dài:

- Chỉ mong vậy.

Bảo Tinh Bằng và quan viên nghe hỏi mà đến, lại sắp xếp một yến tiệc tiễn biệt Đoàn Phi, hai vị Khâm sai mãi đến tối muộn mới quay về Hoành viên, Đoàn Phi từ nhà vệ sinh đi ra chỉ nhìn thấy Thạch Bân không biết vì sao lại đứng trước cửa, đang định hỏi thì Thạch Bân đột nhiên hướng về phía hắn thủ thế, Đoàn Phi hiểu ý đến nhận từ tay Thạch Bân một viên sáp nhỏ, vội vàng vào phòng.

Mở lọ sáp lấy tờ giấy bên trong ra nhìn mới hiểu, Đoàn Phi cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, Thạch Bân thò cổ vào hỏi:

- Phi ca, là chuyện tốt chứ?

Tờ giấy là do Vương Thủ Nhân phái người ra roi tốc ngựa đưa tới, nhưng vẫn không nhanh bằng thuyền trên biển, vả lại Hứa Hồng vội lo phát tài ngày đêm nên chậm hơn nửa ngày mới đến.

Trên mặt Đoàn Phi mới lộ vẻ vui mừng. Chợt nghe tiếng của Dương Thận từ bên ngoài vọng vào, hắn nhẹ nhõm cười nói:

- Lam Bảo, Lam Bảo ta đoán đêm nay ngươi ngủ không được cho nên đến đây cùng ngươi nói chuyện. Lam Bảo.

Đoàn Phi vội vàng thu dọn đồ đạc, đem tờ giấy vò nát ra đón cười nói:

- Thăng Am huynh đoán sai rồi, không phải ta không ngủ được mà vì không muốn ngủ, lại đang muốn thỉnh giáo Thăng Am huynh, không ngờ Thăng Am huynh lại đích thân đến đây.

Hai người đối diện nhau cười to, dắt tay nhau vào phòng, đèn đỏ rực đốt trong đêm dài, tiếng cười nói của hai người không ngừng.

Sáng sớm hôm sau Dương Thận và quan lại các cấp của phủ Dương Châu tiễn Đoàn Phi mười dặm trường đình, Đoàn Phi dưới sự hộ tống của Hoa Minh và Cẩm Y Vệ, ra roi thúc ngựa hướng về Kinh thành.

Một hàng ngựa dồn roi của Đoàn Phi chạy về phía Kinh thành, lúc này gió Bắc đã bắt đầu thổi, ngồi thuyền đi về phía Bắc tuyệt đối không thể nhanh bằng tuấn mã, Đoàn Phi mặc dù không phải đi suốt ngày suốt đêm nhưng cũng không dám trì hoãn chút nào. Sớm tối đi về hướng Bắc, đùi mài tróc da cũng không quan tâm, lót thêm hai tầng nệm là ổn rồi.

Chạng vạng ba ngày sau, phía tường thành cao cao ở Bắc Kinh đã trong tầm mắt, Đoàn Phi ngắm nhìn thành Bắc Kinh. Trong mắt có chút ướt át, đã vượt qua năm trăm năm, hắn cuối cùng cũng đã quay trở về Bắc Kinh rồi!

Mọi người nhìn Đoàn Phi ghìm ngựa, lần lượt dừng lại, Hoa Minh chạy tới hỏi:

- Đại nhân có muốn nghỉ ở ngoài thành một đêm không ạ?

Rất nhiều quan viên lần đầu đến Bắc Kinh đều chọn nghỉ ngoài thành một đêm, ngày thứ hai lấy hết tinh thần ăn mặc chỉnh tề mới vào thành bắc Kinh, nhưng Đoàn Phi lại không có suy nghĩ phức tạp đó, hắn chỉ vào Bắc Kinh hô lên:

- Tối nay chúng ta ở Tứ Hải lầu mở tiệc lớn! ai đến thành Bắc Kinh trước tiên thì người đó mời khách. Giá.

Đoàn Phi không hề hoài nghi mà tiến thằng vào thành, mặc dù hắn mặc thường phục nhưng phía sau là tinh kỳ phấp phới, Cẩm Y Vệ theo sát, tiểu binh của thủ môn cũng không dám chặn đường, cứ để cho bọn họ gào thét tiến vào thành, sau đó lại bàn sau lưng:

- Đây là ai vậy, trước đây chưa từng gặp qua? Thật đúng là kiêu ngạo.

Đoàn Phi từng nói chuyện sâu sắc với Dương Thận, cũng đã từng được Vương Thủ Nhân chỉ điểm, biết rõ hành động kiểu này bị chê nhưng hắn vẫn muốn kiêu ngạo một chút, khiến cho người thành Bắc Kinh biết Đoàn Phi hắn đến rồi.
Bình Luận (0)
Comment