Tuần Thú Đại Minh

Chương 253

Thời gian trước Hạng Hào thăng nhiệm Cẩm Y Vệ Sứ, hắn gia nhập Cẩm Y Vệ nên nhà cũ của hắn đem bán cho người khác. Mấy ngày trước lại bị người ta đào lên và phát hiện được một thi thể, quần áo trên thi thể đã mục nát không thể nhận ra, nhưng xương đùi của hắn lại có một vết thương mà có thể nhận ra được. Bình Mậu lúc trước đã từng ở Đại Đồng thú biên, trong lúc tiểu Vương Tử xâm lược phía nam đã từng bị một vết thương ở đùi. Vợ của Bình Mậu nghe thấy vậy liền đi kiện Hạng Hào. Sự việc liên quan đến Cẩm Y Vệ Chỉ Huy Sứ, Hình Bộ tiếp nhận vụ án lập tức đem đơn kiện lâm triều, lập tức xảy ra một trận tranh cãi trên triều.

Kì thật người sáng suốt cũng có thể nhận ra được, đây hiển nhiên là do Trương Nhuệ trả thù Hạng Hào không chịu phụ thuộc mà lập ra cái bẫy này, mượn bản án cũ ra để đả kích Hạng Hào. Mối quan hệ giữa Cẩm Y Vệ và Đông Xưởng không phải là dựa vào nhau mà là đối kháng. Hạng Hào hiện giờ không còn chỗ dựa vững chắc nữa, chính là thời cơ tốt để đối phó với hắn.

Trương Nhuệ muốn đem vụ án này giao cho Tam Ti phán xét hoặc giao cho Đông Xưởng xử lý. Hạng Hào đương nhiên không chịu bó tay chịu trói, hắn dâng thư phản biện, muốn tự mình điều tra. Đôi bên tranh luận không ngừng. Ở trên triều còn bớt đi một chút, sau khi bãi triều hai người đều có thể tùy ý ra vào Hoàng cung và Báo Phòng, nên đuổi theo vua Chính Đức để vạch trần nhau, công kích nhau khiến cho vua Chính Đức phiền toái không chịu nổi, vì thế nhất thời động lòng, định đem vụ án này giao cho Đoàn Phi điều tra. Ngài nghĩ ngợi một lát, cuối cùng cũng hạ chỉ cho gọi Đoàn Phi, quan viên trong triều đình ngoại trừ Vương Thủ Nhân ra thì không có một ai có thể nhìn thấu đại cục.

Hiện tại, chân tướng rõ ràng rồi, mọi người nhìn thấy Trương Nhuệ tươi cười mà không khỏi rùng mình một cái. Con người này thật không hề đơn giản a, ngay cả chuyện bịa đặt, mượn đao giết người hắn cũng làm được, mọi người sau này phải cẩn thận rồi.

Trương Nhuệ vừa mới dứt lời, vua Chính Đức liền mừng rỡ nói: "Đúng vậy, đề nghị của ái khanh thật không tồi, Đoàn ái khanh, ngươi có đồng ý tiếp nhận vụ án này không?

Bách quan đều muốn ngăn cản, nhưng lại không tìm được cái cớ nào hợp lý, hơn nữa, cò hạc tranh nhau ngư ông đắc lợi. Cẩm Y Vệ và Đông Xưởng cãi nhau, bọn họ vui mừng không hết. Vụ án này liên quan đến quyền lực của cả hai Bộ, ai cũng không muốn tiếp nhận, làm không tốt có thể sẽ gặp tai họa ngập đầu. Đoàn Phi đến xử lý vụ này thật là tốt, nói không chừng Hạng Hào và Trương Nhuệ có thể một lần đem hắn tiêu diệt, như vậy thì chẳng phải bớt phiền phức cho mọi người hay sao.

Đoàn Phi sớm đã có sự chuẩn bị, không những sớm biết lý do vì sao Hoàng thượng lại vời hắn về kinh, ngay cả lợi và hại trong việc này thì trong thư Vương Thủ Nhân cũng đều đã giải thích cặn kẽ với hắn rồi. Vương Thủ Nhân khuyên hắn thoái thác vụ án này, như vậy có thể một mũi tên trúng ba đích. Thứ nhất, có thể tránh khỏi sự tranh giành, không bị Trương Nhuệ lợi dụng, lại còn có thể lấy được thiện cảm của Hạng Hào. Thứ hai, được Hoàng thượng sủng ái là một việc tốt, nhưng già néo đứt dây (sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hoá theo hướng ngược lại). Tốt hơn hết vẫn tạo mối quan hệ giữa hai người này hòa hợp một chút. Lần này từ chối Hoàng thượng, có thể khiến cho bách quan yên tâm hơn, tránh được sự tranh giành, lại có cơ hội nghỉ ngơi. Thứ ba, vụ án này chính là vụ án cũ cách đây hơn mười năm, ngay cả xương cốt đều chưa hẳn là thật. Phá vụ án này sẽ gặp phải khó khăn rất lớn a.

Vụ án như vậy nếu điều tra rõ thì sẽ đắc tội với một trong hai người Trương Nhuệ hoặc Hạng Hào, điều tra không được thì lại đem đến ấn tượng không tốt với vua Chính Đức, chi bằng từ chối cho xong. Có thể lúc đầu sẽ khiến cho vua Chính Đức cảm thấy hắn không thể đảm nhiệm, nhưng sớm muộn thì hắn cũng hiểu ra, Đoàn Phi chỉ là không muốn thừa nước đục thả câu mà thôi. Căn cứ vào ba điều này, Vương Thủ Nhân đã khuyên Đoàn Phi tìm cớ từ chối cho thỏa đáng thì hơn.

Nhưng Đoàn Phi lại không cho là như vậy, hắn thấy vua Chính Đức hỏi, liền không chút do dự nói:

_ Hoàng thượng, thần nguyện ý thử một lần, nhưng thần có một yêu cầu.

Vua Chính Đức vui vẻ nói:

- Ngươi nói đi, chỉ cần không quá đáng thì Trẫm chuẩn tấu.

Quần thần ở dưới ồn ào một hồi, đều dỏng tai lên chờ đợi Đoàn Phi đề xuất ra yêu cầu gì quá đáng thì sẽ hợp nhau công kích lại.

Chỉ nghe Đoàn Phi nói:

_Thần nếu đã chịu thánh mệnh điều tra vụ án, thì thần sẽ phải toàn quyền phụ trách, thần xin Hoàng thượng hạ chỉ, bất luận xuất hiện bất kì người nào hoặc sự việc nào cản trở thần điều tra vụ án, thần đều có quyền đem bắt tại chỗ truy cứu trách nhiệm. Nếu như Hoàng thượng tán thành yêu cầu này của thần, thì thần mới dám nắm chắc có thể điều tra manh mối vụ án này.

Vua Chính Đức sửng sốt, yêu cầu của Đoàn Phi cũng không phải là quá đáng, nhưng cũng không dễ làm được. Qủa nhiên, Đoàn Phi vừa dứt lời liền có mấy vị đại thận đứng ra phản đối kịch liệt không tán thành, thật giống như trời sắp sụp xuống vậy.

_ Đoàn ái khanh, ngươi cân nhắc thêm một chút, đổi một yêu cầu khác, thế nào?

Chính Đức giọng điệu thương lượng hỏi.

Đoàn Phi kiên quyết nói:

_ Hoàng thượng, vụ án này có liên quan tới các quan lớn Cẩm Y Vệ, nếu như dễ dàng xử lý tốt chẳng phải đã không đến lượt hạ thần sao?

Đoàn Phi chỉ là một vị tiểu quan tứ phẩm đến từ Ứng Thiên, ở kinh thành mọi người có thể tùy tiện bóp chết thần dễ như bóp chết một con kiến. Nếu như không có thánh chỉ của Hoàng thượng trong tay, Đoàn Phi thật sự không dám nhận vụ án này.

Vua Chính Đức nhíu mày, hắn cần phải cân nhắc kĩ một chút lợi và hại trong đó mới có thể đưa ra cái quyết định này. Đoàn Phi lúc này chỉ đứng im lặng, bách quan văn võ đứng ở phía sau thì phản đối kịch liệt, Đoàn Phi chỉ làm thinh như không nghe thấy. Nếu như vua Chính Đức không có quyết tâm này, thì hắn hà tất phải lấy trứng chọi đá chứ?

Sau một hồi suy tư, cuối cùng thì vua Chính Đức cũng mở miệng, ánh mắt của người quét qua một lượt ở phía dưới, nói:

_ Được rồi, đừng cãi nhau nữa, Đoàn ái khanh có điều băn khoăn như vậy Trẫm cũng hiểu rõ rồi. Ai cảm thấy yêu cầu này là quá đáng thì hãy đi xử lý vụ án này cho Trẫm a? Đoàn ái khanh cũng chỉ vì thuận lợi cho việc phá án mới thỉnh cầu Trẫm như vậy, các ngươi vội cái gì? Lẽ nào hung thủ là các ngươi? Hoặc là các ngươi ngay từ đầu đã làm khó Đoàn ái khanh, cản trở việc phá án? Thành Bắc Kinh có rộng là bao đâu, nếu như có tin tức gì thì chỉ cần nửa tuần nhang là có thể truyền khắp kinh thành rồi, các ngươi sợ rơi đầu à? Trẫm cũng đâu có cho Đoàn ái khanh quyền tiền trảm hậu tấu đâu!

Vua Chính Đức hỏi liên tiếp một hồi khiến quần thần đều trấn tĩnh lại, vua Chính Đức nhìn về phía Trương Tử Lân, nói:

_ Trương ái khanh, lời thỉnh cầu này của Đoàn Phi ngươi thấy có thể được không?

Trương Tử Lân biết rõ nếu như mình lắc đầu, chuyện xui xẻo này chỉ e lại rơi xuống đầu mình. Hắn biết rõ tình tiết vụ án này, cho là có khả năng điều tra rõ được vụ án này thì hắn cũng không muốn rước phiền phức này. Huống hồ vụ án này không dễ dàng phá được, hắn đành phải nói:

_ Hoàng thượng anh minh, Đoàn đại nhân quả thật lời nói không sai. Hoàng thượng nếu như muốn phá vụ án này thì nhất thiết chỉ có thể là Đoàn đại nhân mới có thể phá được. Đoàn đại nhân nếu như không có thánh chỉ của Hoàng thượng, chỉ e công dã tràng mà thôi.

Vua Chính Đức ánh mắt quét xuống phía dưới, chỉ thấy mọi người ở dưới không còn ồn ào như lúc nãy mà ngoan ngoãn cúi đấu giống như bọn trẻ vậy, Trong lòng vua Chính Đức thầm cười lạnh, ánh mắt hướng về phía Trương Nhuệ đang đứng hầu bên cạnh, Trương Nhuệ bèn vội vàng nói:

_ Hoàng thượng, lão nô cũng nghĩ rằng yêu cầu của Đoàn đại nhân không phải là quá đáng, trừ phi có tâm địa xấu, bằng không thì hà tất phải cản trở việc Đoàn đại nhân phá án chứ? Chư vị đại nhân là lo lắng Đoàn đại nhân ỷ vào thánh chỉ làm xằng bậy. Đây cũng là cách ngăn chặn mà. Đông xưởng có trách nhiệm giám sát bách quan, khi Đoàn đại nhân phá án thì Đông Xưởng có thể phái người đi cùng là được rồi.

Vua Chính Đức nói:

_ Cứ làm như vậy đi, chư vị ái khanh, có việc gì thì khởi tấu, không có việc gì thì bãi triều đi.

Đợi một lát không thấy có ai bước ra khỏi hàng dâng sớ, vua Chính Đức quát:

_ Dương ái khanh, Đoàn ái khanh, các ngươi đi theo ta.

Hoàng thượng bãi giá hồi cung, Trương Nhuệ theo sát hầu hạ, Dương Nhất Thanh và Đoàn Phi lẽo đẽo theo sau. Đoàn Phi còn chưa kịp du ngoạn xuyên việt Tử Cấm Thành, nơi mà trước đây chưa từng đến, nhưng sớm đã nhớ được tên gọi kiến trúc và địa hình nơi đây, chỉ cảm thấy đã đi đoạn đường khá xa và có lẽ đã vào đến nội cung. Khó khăn lắm mới vào một chỗ có tấm biển trước đại điện. Đoàn Phi ngẩng đầu lên nhìn, ba chữ vàng Cung Càn Thanh đập ngay vào mắt.

Vua Chính Đức dẫn đầu bước vào, Đoàn Phi cùng đi vào vua Chính Đức đã ngồi ngay ngắn ở sau một cái bàn án. Dương Nhất Thanh bắt đầu mô phỏng viết, sau khi đợi vua Chính Đức cho phép thì lại sao chép lên thánh chỉ, sau đó đưa cho vua Chính Đức đóng con dấu, thánh chỉ liền trực tiếp giao cho Đoàn Phi.

- Ái khanh, Trẫm tin ngươi nhất định có thể điều tra ra manh mối vụ án. Bất luận là ai đã giết Bình Mậu, ngươi đều không thể nương tay. Bất luận là Hoàng thân quốc thích hay tướng quân cầm quyền hay trọng thần triều đình, hễ liên quan tới vụ án thì ngươi có thể bắt hết cho ta, quan ngũ phẩm trở xuống tùy ý ngươi xử trí, quan ngũ phẩm trở lên hoặc có thân phận đặc biệt, ngươi bắt đến đây cho Trẫm, Trẫm sẽ thay ngươi xử lý!

Vua Chính Đức càng nói càng đằng đằng sát khí, giống như hung thủ đang đứng trước mặt mình vậy.

Đoàn Phi sau khi ưng thuận, liền hỏi:

_ Hoàng thượng, vụ án này trước đây là do ai phụ trách? Hạ quan muốn lập tức tiếp nhận, lập tức tiến hành điều tra.

Trương Nhuệ kì quái nói:

_ Còn có thể là ai? Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ Hạng Hào a, người hiềm nghi lớn nhất lại muốn đoạt án điều tra, vụ này có thể điều tra rõ mới là lạ.

Vua Chính Đức cười nói:

- Ngươi đừng có nói nhảm, người hiềm nghi lớn nhất chưa chắc đã là hung thủ, Hạng Hào vội vã rửa oan cũng là chuyện hợp tình hợp lý a, A Phi, ừ, hay cứ gọi ngươi là A Phi cho dễ gọi chút. Ngươi hãy đi đi, tuy rằng đã giao thánh chỉ, nhưng bọn người Hoa Minh tạm thời vẫn là đi theo ngươi giúp đỡ đi.
Bình Luận (0)
Comment