Mau mời Chu sư phụ vào.
Đoàn Phi nhấc người dậy tiếp đón. Chu Triết vừa cười ha ha vừa bước vào, nói:
- Đoàn công tử đã lâu không gặp, ngài lại có kỳ vật gì mới muốn ta làm sao?
- Kính hiển vi lần trước còn dùng tốt không?
Đoàn phi cười hỏi Chu Triết.
Lão cười đáp:
- Vô cùng tốt, dạo này nhờ có nó nên làm những thứ nhỏ đỡ mỏi mắt hơn.
Người nào kiếm sống bằng nghề này tới tuổi năm mươi hơn mắt đã phế rồi,
cho dù tay nghề có cao hơn nữa cũng không thể nào vừa sờ vừa điêu khắc
nữa đúng không nào? Món này của Đoàn công tử quả thực là quá tuyệt vời
với chúng tôi.
Đoàn Phi cười đáp:
- Còn có thứ tốt hơn đấy.
Chu Triết hớn hở vội hỏi:
- Mau cầm ra đây cho ta xem.
Đoàn Phi cười mỉm lấy ra bức phác thảo về món đồ mà hắn vẽ tối qua, nói:
- Thứ này tuy lớn mà nhỏ, nhỏ thì dùng dây quấn quanh đầu là có thể
trực tiếp đeo lên mắt. Coi như một cái kính hiển vi tuy nhỏ nhưng đầy
đủ, có thể mang theo người đi bất cứ đâu. Nếu làm to quá, phải dùng đến
hai ba thấu kính. Có thể nhìn thấy cảnh vật ở rất xa nhưng vẫn cực kỳ rõ nét. Đặt tên nó là thiên lý nhãn cũng không quá, nhưng ta chỉ thích gọi nó là kính viễn vọng.
Chu Triết nhìn lướt qua đã vỗ đùi trầm trồ khen ngợi, nói:
- Ta đang buồn vì kính hiển vi to quá, không dễ mang đi chỗ này chỗ nọ. Ta có thói quen là nằm ngửa trên trường kỷ làm việc, mà như vậy thì
không thể dùng tới kính hiển vi nữa. Ta tới giờ vẫn đau đầu suy nghĩ
chưa tìm ra cách giải quyết, không ngờ cái kính này lại đơn giản như
vậy. Chỉ cần một sợi dây nhỏ là đã giải quyết được vấn đề. Tuyệt diệu,
thực vô cùng tuyệt diệu!
- Nếu làm kỹ hơn, có thể trực tiếp kẹp giữ nó trên đôi mắt
Đoàn Phi làm động tác mẫu, nói:
- Cái này vẫn chưa là gì cả, thứ tốt thực sự là cái kính viễn vọng này, nếu có thể dùng nó trên chiến trường, chắc chắn nó sẽ là món bảo vật
nếu có người tiến cử lên vua, lại vừa hay có thể dùng nó thân chinh
chiến trường. Đó là một việc không thường chút nào.
Chu Triết như có thoáng chút suy nghĩ thì hai mắt Trương Chưởng Quỹ đã sáng lên
như ngọn đèn đã cháy trở lại. Y cảm thấy rất thích thú,nói:
- Có thật là tốt như vậy không? Chỉ là có thể nhìn xa hơn một chút mà thôi, Chu sư phụ, ngài thấy sao?
Chu Triết đáp:
- Trên chiến trường nếu có thể nhìn thấy địch trước là coi như ta đã
thắng một phần rồi. Nếu như trong lúc hỗn chiến mà có cái thứ thiên lý
nhãn này thì vô cùng hiệu dụng. Trương Chưởng Quỹ ngươi vốn thích xem
kịch, chắc còn nhớ đoạn Lương Hồng Ngọc đánh nhau với Cổ Trợ Phu chứ?
Nếu Lương Hồng Ngọc có trong tay thứ này, e là Kim Ngột Thuật hết đường
tháo thân khỏi Hoàng Thiên Đãng.
Gợi lại thứ quen thuộc, Trương Chưởng Quỹ gật đầu lia địa, đáp:
- Không sai, không sai, thực sự hữu dụng, vô cùng hữu dụng. Nói như vậy Chu sư phụ ngài nên nhanh chóng chế tạo ra món đồ này đi thôi.
Chu Triết gật đầu, nói với Đoàn Phi:
- Đoàn công tử, món này không cần phải chế ra vội. Lần trước ngài nói
với tôi về những món kính khúc xạ, thấu quang độ. Ta có lúc mắc bệnh
đãng trí, mong công tử giải thích cho ta một lần nữa.
Đoàn Phi cười nói:
- Cái này không gấp, ta còn chưa nói xong về cái kính viễn vọng này
đâu, các ngươi hãy nghĩ đi, nếu các vị tướng quân Đại Minh mỗi người có
một chiếc kính viễn vọng trong tay, lúc chiến đấu lẽ nào không thể chiếm một phần ưu thế. Đây, là một vụ làm ăn lớn đấy.
- Cái này…
Chu Triết trầm ngâm nhìn Trương Chưởng Quỹ. Trương Chưởng Quỹ gật đầu, nói:
- Nếu hoàng thượng thích, lại có người tiến cử lên, thì mới có thể làm
ăn được. Nhưng số lượng làm ra lúc bắt đầu sẽ không lớn, hơn nữa cái này kẻ trong nghề có phải chỉ cần nhìn qua là làm giả được không?
Đoàn Phi cười đáp:
- Làm ít thì bán đắt hơn mà, Bảo Đại Tường không phải trước giờ nhất
quán đường lối chế tạo tinh phẩm thôi sao? Việc giả mạo là khó tránh,
nhưng bọn họ sẽ không hiểu nguyên lý, làm giả sẽ không dễ gì. Đầu tiên
là chất lượng khó đảm bảo, hơn nữa giá thành của bọn họ sẽ cao hơn chúng ta. Chỉ cần tìm một chỗ thích hợp trên món đồ rồi đánh dấu kí hiệu Bảo
Đại Tường, kết hợp với tuyên truyền giới thiệu mạnh mẽ, khiến mọi người
chỉ cần nhìn là biết hàng thật hay giả, ngươi còn sợ bị người ta cạnh
tranh nữa không?
Chu Triết vuốt cằm nói:
- Đoàn công
tử nói không sai, khó tránh được giả mạo, nhưng khó ở chỗ công nghệ và
kỹ thuật chế tạo. Bây giờ chúng ta còn có bảo bối là kính hiển vi, nếu
như mỗi lần chúng ta bán hàng ra, trên mỗi mặt kính đều khắc chữ Bảo Đại Tường cực nhỏ, những kẻ khác muốn giả mạo cũng khó. Trương Chưởng Quỹ
ngươi thấy sao?
Trương Chưởng Quỹ vỗ đùi, nói:
- Các
ngài mau chóng chế tạo ra món đồ này đi. Ta thấy Hoàng Thượng sắp thân
chinh rồi, thời gian không chờ người ta đâu, nếu thực sự tốt như vậy,
thì nó sẽ là bảo bối cứu mạng cho Bảo Đại Tường của chúng ta rồi.
Trương Chưởng Quỹ đột nhiên ngộ ra còn một người ngoài là Đoàn Phi vẫn đang đứng bên, y cười gượng, nói:
- Đoàn công tử, ngài nói muốn làm ăn với chúng tôi, không phải là có lien quan đến kính viễn vọng này chứ?
Đoàn Phi cười nói:
- Không sai, ta yêu cầu thanh toán riêng với cái kính viễn vọng này.
Mỗi chiếc kính bán ra ta lấy năm thành lợi (50% lợi nhuận). Mỗi quý
thanh toán một lần.
- Một thành!
Trương Chưởng Quỹ trả giá không nương tay. Đôi bên cùng đang mặc cả. Cuối cùng Chu Triết thấy không ổn liền làm chủ giữa đôi bên và quyết định để ba thành lợi cho
Đoàn Phi.
Bàn làm ăn xong đôi bên ký một bản cam kết sơ bộ.
Sau đó Đoàn Phi theo chân Chu Triết tới hậu viện ôn tập lại kiến thức cơ bản về vật lý quang học, đồng thời giám sát lão chế tạo ra chiếc kính
viễn vọng tuyệt đẹp.
Trên thân của kính làm bằng đồng đỏ được khắc chim chóc hoa lá. Lỗ khảm lõm xuống hình xoắn ốc giúp ống kính có
thể điểu chỉnh tiêu cự tới vô cực. Ba miếng thấu kính lồi được làm từ
loại thủy tinh thượng hạng có tham số đều cực chuẩn. Chiếc kính viễn
vọng này gần như đã đạt tới cấp độ của thế hệ kính viễn vọng đầu tiên.
Trước khi công nghệ chế tác thủy tinh đạt tới trình độ nhất định chắc là không có loại nào tốt hơn.
Đoàn Phi đem chiếc kính viễn vọng và một rương châu báu to rời khỏi Bảo Đại Tường, vừa mới ra khỏi cửa
thì thấy Hoàng Tố Lương đứng phía đối diện Bảo Đại Tường đang ngửa cổ
lên trời, không biết là đang nghĩ gì.
- Hoàng Mập, có phải ngươi đang chờ ta không?
Đoàn Phi ho một tiếng khiến hồn phách của Hoàng Tố Lương trở về với gã.
- Đoàn công tử, ngài xong việc rồi ư?
Hoàng Tố Lương như muốn hắn hứng hơn, nói:
- Đoàn công tử, ngài mang bên người nhiều châu báu nặng, có cần thêm
người mang vác dùm không? Nếu như trên đường có gặp thổ phỉ tôi còn có
thể đối phó giúp một tay.
Nhìn thân hình nhung nhúc thịt của hắn, Đoàn Phi như muốn khước từ, hắn lạnh nhạt đáp:
- Dựa vào tấm thân của ngươi ư? Ta chỉ cần một tay là hạ gục ngươi, nói mau, nhà ngươi ở đây chờ ta có mưu đồ gì hả?
Hoàng Tố Lương nửa khóc nửa cười rồi chuyển sang bộ mặt mếu máo:
- Đoàn công tử, không giấu gì ngài, đây là lần đầu tiên trong cả đời
trong túi tôi có nhiều tiền như vậy, nó khiến tôi không biết phải xử lí
sao mới được. Khi nãy về nhà gặp mẹ, kể xong chuyện này cho bà nghe liền bị bà mắng cho một trận, nói tôi có mắt như mù, không thấy quý nhân.
Tôi mới đột nhiên ngộ ra lời bà nói quả không sai, công tử chính là quý
nhân của tôi. Nếu công tử không chê, xin cho tôi được phép làm tùy tùng
cho ngài, cả đời này sẽ không rời ngài nửa bước, nếu phạm lời thề này,
tôi xin được mổ bụng chết không tử tế.
Hoàng Tố Lương quỳ xuống trước mặt Đoàn Phi, ôm lấy chân Đoàn Phi, kêu gào:
- Đoàn công tử, Đoàn gia, xin ngài hãy thương tôi. Xin giữ lại đứa cô nhi mệnh khổ này.
- Mau đứng dậy, thật chẳng ra thể thống gì hết!
Đoàn Phi bị cảm thấy ghê tởm, thằng ranh này thật quá đáng, bịa đặt
cũng không có chuẩn bị gì cả, vừa rồi còn nói có bà mẹ già, giờ đột
nhiên lại biến thành cô nhi rồi.
- Công tử không nhận lời tôi sẽ quỳ tới chết không đứng dậy
Hoàng Tố Lương kêu lên.
- Được được được, ta tạm thời đồng ý ngươi. Nhà ngươi mau đứng dậy cho ta.
Đoàn Phi rống lên một tiếng, trên người Hoàng Tố Lương như có đàn hồi
gã lập tức bật dậy, lấy tay phủi phủi quần áo, bản mặt trước Đoàn Phi
vừa nãy đã đổi sang vẻ tươi cười nịnh nọt.
Đoàn Phi thấp giọng nói:
- Ta không phải là công tử cao sang gì, càng không phải đại quan, ta
chỉ là một tiểu bộ khoái chẳng thứ bậc gì. Bây giờ ngươi biết thân phận
thật sự của ta thì có muốn xéo đi cũng chưa muộn đâu.
Hoàng Tố Lương tỉnh táo, cười rạo rực nói:
- Như vậy càng tốt, nếu ngài không phải là công tử quyền cao chức trọng gì, tôi có theo ngài cũng coi như vì muốn kiếm cơm qua ngày, hết việc
giả uy phong tác oai tác quái chơi cho vui. Mà công tử dựa một mình mà
có được thân gia như thế này, từ thân phận thường dân mà có thể khiến
Trương Chưởng Quỹ và Chu Triết của Bảo Đại Tường xem trọng như vậy, đôi
mắt của tôi sẽ không gạt tôi đâu. Coi như ngài là viên ngọc thô bị chôn
trong đất, công tử chỉ là chưa có thành công gì mà thôi. Không thể đoán
trước được tiền đồ ra sao, tôi nguyện theo công tử, bất luận ngày sau
công tử phú quý hay bần hàn, tôi tuyệt đối không phản bội.
Cái thần sắc nghiêm túc xưa nay chưa từng thấy của tên mập, với đôi mắt gã chân thành đang nhìn nhau, Đoàn Phi gật đầu,nói:
- Được, giờ ta giao ngươi một nhiệm vụ, nhiệm vụ này rất khó khăn, đi nào, ta kiếm một nơi yên tĩnh từ từ nói.
Qua một hồi bàn luận, tên mập trong lòng tràn đầy sự kích thích vui
mừng và cảm thấy được tín nhiệm nên đã lên đường, gã cũng đã đem theo
ngân phiếu mười vạn lượng của Đoàn Phi. Đoàn Phi để gã tới Ứng Thiên phủ thu mua bất động sản. Trong lúc Ninh Vương binh lâm nguy cấp, giá đất ở Ứng Thiên Phủ chắc là còn giảm hơn cả giá châu báu mới phải, nếu đúng
như dự liệu, tới tổng bộ Bảo Đại Tường Ứng Thiên mua một đống châu báu
cũng không tệ.
Đoàn Phi cũng không sợ gã này mang theo tiền
lặn mất tăm, vì vốn số tiền này kiếm cũng dễ, Đoàn Phi cũng chẳng để
tâm, hơn nữa mặt khác Đoàn Phi cũng muốn thử gã một lần, nếu Hoàng Tố
Lương lúc này không phản bội hắn, ngày sau gã chắc chắn sẽ được thăng
quan tiến chức. Hoàng Tố Lương sao lại phải bội phản? Gã Hoàng Tố Lương
này cũng có tài cán nhất định, ít nhất cũng là kẻ gian manh trên thương
trường. Nói không chắc ngày sau gã có thể giúp Đoàn Phi kiếm được mười
hay mười mấy vạn lạng, thậm chí là trăm hay nghìn vạn.
Đoàn
Phi quay về Bảo Ứng huyện tiếp tục chổm hổm ngồi chờ, thật sự cũng không phải chờ mấy ngày đã thấy tin tức Ninh Vương bị bắt truyền đến, mà lúc
này đại quân thân chinh của Chính Đức bệ hạ mới ra khỏi kinh thành.
Ngày 25 tháng 4 năm thứ 14 Chính Đức (25/4/1519), Ninh Vương Thần Hào
vây đánh An Khánh không xong, Vương Thủ Nhân bất ngờ tập kích Nam Xương, Thần Hào không nghe lời khuyên của quân sư Lý Sĩ Thực, vứt bỏ An Khánh, điều quân về giải cứu Nam Xương.
Chính Đức ngày 26 tháng 4
năm thứ 14, đại quân Ninh Vương Thần Hào bị trúng kế tại Hoàng Gia Độ,
đã bị Cát An chi phủ Ngũ Văn Định, Lâm Giang chi phủ Đới Đức Nhụ, Viên
Châu chi Phủ Từ Liễn, Cống Châu chi phủ Hình Tuần, Đoan Châu, Thông
Phán, Hồ Nghiêu Nguyên v.v…vây đánh. Sau khi đại bại đã phá vòng vây
phong tỏa tháo tẩu về phía đông, đến đêm dừng lại ở Hoàng Thạch Cơ.
Ngày 27 tháng 4 năm thứ 14 Chính Đức, Ninh Vương Thần Hào trao thưởng
lớn cho thuộc hạ, quyết một trận sinh tử với Ngũ Văn Định. Ngũ Văn Định
đích thân dẫn một đốc quân tử chiến, lại bại quân Ninh Vương. Ninh Vương lùi về dàn trận thuyền vuông, Ngũ Văn Định dùng hỏa công cuối cùng đã
đánh bại trận thủy công của quân Ninh Vương. Cha con Ninh Vương, binh
lính, thần hạ với một loạt tướng quân bị vây bắt sống. Loạn Ninh Vương
nhanh chóng kết thúc ở đây, chưa tới một tháng.
Đoàn Phi vốn
nghĩ Ninh Vương bị bắt sẽ thiên hạ thái bình, nhiệm vụ của hắn đến đây
kết thúc. Ai từng nghĩ Chinh Đức hoàng đế chưa hồi kinh, mà tiếp tục đi
xuống phía nam, là đạo diễn vở kịch bắt thả Ninh Vương. Lấy danh nghĩa
của Uy võ đại tướng quân Chu Thọ để dẹp yên phản nghịch, lập đại công
cho bản thân.
Đại quân Chính Đức hoàng đế trong tư thế khải
hoàn tiến vào Nam Kinh. Ứng Thiên Phủ như gặp phải đại địch chiêu gấp
các quan sai cán bộ cốt cán các nơi, cùng với lực lượng bảo vệ xã hội,
trị an thu xếp ổn định trật tự. Dưới sự tiến cử của Thông Phán Tạ Chí
Quân, Đoàn Phi nhận lệnh tới Nam Kinh.
Quyển 1: Lưu manh thần bộ tới đây kết thúc. Đoàn Phi sau khi tới Nam Kinh sẽ gặp phải điều gì? Có hay không “Vân tòng long, phong tòng hổ” (Mây theo rồng, gió theo
hổ) Kính mời các bạn chờ đợi Tuần Thú Đại Minh quyển 2: “Phong hổ vân
long”