Túc Hạ Đích Luyến Nhân (Dưới Chân Người Yêu)

Chương 4

Mắt Kỳ Đông càng trừng càng lớn, hắn quả thực không thể tin được vào tai mình, "Cậu nói cái gì?"

Lúc này Lăng Đạo Hi không nói gì, trực tiếp dùng hành động trả lời, cậu cúi người, trực tiếp ngậm lấy ngón chân đối phương.

Kỳ Đông hít sâu một hơi, một cỗ điện lưu từ đầu ngón chân tràn lên, qua đan điền, xông thẳng tới não, hắn thiếu chút nữa không nhịn được rên rỉ thành tiếng, cảm giác này thật con mẹ nó thoải mái, dù là năm 15 tuổi ấy khi hắn lần đầu làm tình với con gái lúc tiến vào bất quá cũng chỉ thế này.

Hắn thẳng thắn ngồi xuống, duỗi duỗi chân ra trước.

Động tác ngầm đồng ý này khích lệ Lăng Đạo Hi, cậu mút vào từng ngón từng ngón chân hắn, đầu lưỡi linh hoạt đảo qua những kẽ hở ngón chân, tiếp đó một đường đi xuống liếm láp lòng bàn chân, lần này ngay cả Kỳ Đông cũng nhịn không được nữa, phát ra một tiếng rên thoải mái, bộ phận nào đó trên thân nhanh chóng nổi lên biến hóa.

Kỳ Đông là một tên đàn ông tuyệt đối phục tùng dục vọng nửa mình dưới của mình, chỉ cần hắn cảm thấy thoải mái, liền hoàn toàn không thèm suy xét chuyện rốt cuộc có hợp lý hay không, nên làm hay không nên làm.

Biết rõ hành vi của Lăng Đạo Hi thực biến thái, nhưng hắn vẫn không chút xíu nào muốn ngăn cản cậu, ngược lại dung túng đối phương liếm cắn thỏa thích dưới lòng bàn chân mình, biểu tình đó say mê tựa như đang ân ái cùng người con gái mình yêu mến.

Kỳ Đông lúc ở cùng những nam sinh khác cũng thường treo mấy câu thô tục như “liếm chân cho ông” “Đạp nát dương v*t mày” linh tinh bên miệng, mấy lời đó cũng như chửi “đậu má mày” vậy thôi, ai cũng nói, nhưng chẳng ai lại đi làm.

Nếu không phải hôm nay tự mình thể nghiệm, Kỳ Đông vĩnh viễn sẽ nghĩ rằng đây chỉ là một câu nói suông vô nghĩa.

Giờ này khắc này, Kỳ Đông đã thoát khỏi chấn động ban đầu, theo sau hưởng thụ về mặt sinh lý, khoái cảm tâm lý thật lớn cũng nhanh chóng dâng lên.

Người trước mắt này, chẳng phải ai khác, mà chính là Lăng Đạo Hi, là Lăng Đạo Hi luôn ở trước mặt mình tự cao tự đại, xem thường người khác.

Chính là một Lăng Đạo Hi tâm cao khí ngạo như vậy, giờ đang lấy như thế ti tiện phủ phục dưới chân mình, sau khi có nhận thức đó, cảm giác thỏa mãn trong nội tâm Kỳ Đông nháy mắt tăng mạnh đến đỉnh điểm.

Ngay cả bản thân Kỳ Đông cũng không nhận thấy được, chân hắn đã vô thức dùng sức giẫm lên mặt Lăng Đạo Hi, chỉ thấy thân mình đối phương chợt cứng đờ, dường như hô hấp có một thoáng đình trệ, ngay sau đó cả người trầm tĩnh lại, từng ngụm từng ngụm thở hào hển.

Phản ứng sinh lý này nhìn rất quen mắt, Kỳ Đông cũng là đàn ông không thể nào không hiểu, "Cậu bắn?"

Lăng Đạo Hi cúi đầu, Kỳ Đông hoàn toàn nhìn không thấy được vẻ mặt cậu, chỉ có thể từ ngực và vai cậu đang phập phồng mà phán đoán rằng suy đoán của mình không lầm. Hắn quả thực khó mà tin nổi, “Chỉ như vậy mà cậu bắn được?”

Lăng Đạo Hi không phủ nhận, chỉ cúi thấp đầu thêm vài phần.

Kỳ Đông phì một tiếng bật cười, người này, quả nhiên không chỉ tâm lý có vấn đề, ngay cả sinh lý đều khác hẳn với người thường, chỉ dựa vào liếm chân người khác cũng có thể bắn, Kỳ Đông lập tức có nhận thức  mới đối với thế giới.

Hắn không đếm xỉa Lăng Đạo Hi mang đến kích động sinh lý cho mình, lười biếng tựa vào đầu giường, nhấc chân bắt chéo, "Nói đi, chuyện gì đây?"

Lăng Đạo Hi đã dần bình phục từ dư vị cao trào, đàn ông lúc xúc động thì chuyện khác người gì cũng làm ra được, một khi xuất tinh xong trong khoảng thời gian ngắn lại sẽ trở nên vô cùng lý tính.

Quan niệm đạo đức, ý thức trách nhiệm, cảm giác nhục nhã, ở một khắc này đều cuồn cuộn không dứt tràn về, Kỳ Đông kinh nghiệm phong phú tự nhiên càng hiểu rõ đạo lý này hơn Lăng Đạo Hi.

Vào lúc tinh thần yếu ớt nhất Lăng Đạo Hi vẫn cứ cúi đầu không nói, nội tâm tựa hồ đang thiên nhân giao chiến, quyết tuyệt của lúc vừa rồi khi quỳ xuống lúc này đã không còn tồn tại, dục vọng bản thân kiềm chế lâu ngày, một lần xúc động liền bước lên con đường không thể quay đầu lại.

Kỳ Đông không nói một lời theo dõi cậu, chờ đợi cậu trả lời, loại đả kích vô thanh này đối với Lăng Đạo Hi có lực sát thương hơn bất kỳ ngôn ngữ gì, cậu nắm chặt nắm tay, gian nan mở miệng.

“Lúc học trung học, ngài đạp tôi một cước trong nhà vệ sinh nam, lúc đó tôi nảy sinh phản ứng."

Thấy Kỳ Đông không lên tiếng, cậu cắn chặt răng bổ sung thêm một câu, "Đó là lần đầu tiên tôi có phản ứng."

Kỳ Đông kinh ngạc, đó là chuyện hồi nào chớ, cấp ba? Một thằng đàn ông mãi đến cấp ba mới cương lần đầu tiên?

"Có ý gì? Cậu là đang nói trước đó cậu không cứng nổi?”

Lăng Đạo Hi trầm mặc một lát, gian nan gật đầu.

"Ha ha, ha ha ha ha, ha ha ha ha ha ha ha ha," Kỳ Đông đỡ trán, bả vai co rúm không thể kiềm chế, hắn sống gần hai mươi năm, lần đầu tiên nghe được một chuyện cười hả hê lòng người như vậy.

Bản thân hắn mười ba tuổi xuất tinh, mười lăm tuổi giã từ thân xử nam, toàn bộ tuổi dậy thì, tính dục đều vô cùng sung mãn, hắn không tưởng tượng được một người tới cái tuổi mười bảy mười tám còn không cương được là loại tâm lý nào.

Đó nhất định là tràn ngập cảm giác thất bại và tự ti sâu sắc, cùng với hoảng hốt khó có thể giải bày cùng ai.

Kỳ Đông rốt cục ý thức được, phản cảm của hắn với người học trò giỏi này cho tới nay, kỳ thực là một loại biến tướng của đố kỵ, hắn đố kỵ Lăng Đạo Hi có đầu óc mà mình không có, có thể dễ dàng đạt thành tích tốt, khiến thầy cô đều xoay quanh cậu ta, khiến tất cả mọi người lấy cậu ta làm gương, lải nhải bên tai bảo hắn học hỏi cậu …

Hắn không chịu thừa nhận ganh ghét của mình, loại tâm lý này liền vặn vẹo thành một loại chán ghét, vô luận Lăng Đạo Hi làm chuyện gì, hắn đều nhìn không vừa mắt, mỗi một biểu tình của cậu, hắn đều cảm thấy như cậu ta đang miệt thị mình.

Nhưng vào một khắc Lăng Đạo Hi thẳng thắng thừa nhận với hắn đó, loại đố kỵ méo mó này nháy mắt tan thành mây khói.

Mỗi người đều từng sinh cảm xúc tiêu cực với người khác, loại cảm xúc này không tạo thành tổn thất gì cho người kia, chỉ có thể gây áp lực cho thể xác và tinh thần của chính họ, mà khi cảm xúc tiêu cực này chớp mắt rút đi thì, cảm giác thoải mái đó thật khó nói lên lời.

Hắn từng đố kỵ  Lăng Đạo Hi là một đứa con trai ưu tú hơn mình, nhưng một thằng đàn ông có ưu tú mấy chăng nữa, nếu năng lực cơ bản nhất cũng không có, vậy anh ta còn không được coi là đàn ông nữa kìa.

Kỳ Đông hiện tại cảm thấy thế đó, không trung trở nên sáng ngời, ánh dương trở nên dịu dàng, không khí trở nên ấm áp, ngay cả loại ganh ghét trong tiềm thức đối Lăng Đạo Hi, đều chuyển biến thành một loại cảm thông.

"Nói cách khác, trước lúc cấp ba cậu tình dục nhạt nhẽo, tôi giẫm cậu một đạp, vô tình đạp cậu thức tỉnh luôn có phải không?”

Lăng Đạo Hi lại gian nan gật đầu.

"Sau đó cậu luôn lén nhìn tôi, ý dâm tôi, coi tôi thành đối tượng ảo tưởng của cậu?" Kỳ Đông không chút khách khí liên tục đặt câu hỏi, mắt thấy Lăng Đạo Hi sắc mặt càng ngày càng kém.

Kỳ Đông cảm thấy mình đúng là trì độn, bị người ta ý dâm đã hơn một năm cũng không phát hiện, còn luôn cho rằng cậu ta dòm ngó Trần Tĩnh, bây giờ nghĩ lại, lời Trần Tĩnh nói trong lúc vô ý thế mà là thật.

“Đợi đã,” Kỳ Đông đột nhiên nhớ tới, “Cái vớ tôi từng mất chẳng lẽ cũng là cậu… Chắc không phải cậu cầm chứ…?”

“Tôi không ngờ ngài đột nhiên vòng về, tôi chỉ là chưa kịp để lại.”

Kỳ Đông dùng ngón trỏ cọ cọ môi trên, hắn cũng không biết giờ phút này nên cười hay nên giận. Hắn không phải chưa từng nghe nói có một loại biến thái, đặc biệt thích trộm đồ lót và vớ của nữ, chỉ là không nghĩ tới bản thân mình lại có thể ở cùng một gian phòng ngủ với một biến thái lâu như vậy, càng không nghĩ tới vớ của mình mà cũng có giá trị để trộm.

"Cho nên hồi đầu cậu cự tuyệt tư cách đi học Sâm Lam là bởi vì biết tôi có thể vào Yên Đại?"

“Phải,” Lăng Đạo Hi qua được một cửa nan kham nhất, trái lại khôi phục vẻ lãnh tĩnh quen có.

“Lúc thi đại học là cố ý cho tôi chép bài?”

“Tôi cũng không ngờ trùng hợp vậy, như thể trong tối tăm lại có ý trời.”

“Cậu học cùng hệ với tôi chắc cũng không phải ngẫu nhiên đi?”

“Tôi nhìn thấy bảng điền nguyện vọng của ngài trong văn phòng.”

“Còn chuyện gì tôi không biết không?"

Lăng Đạo Hi nghĩ nghĩ, "Phòng ngủ cũng là tôi nhờ đồng học đổi, tôi bao cậu ta một tháng cơm trưa."

Kỳ Đông không thể tưởng được đối phương lại có thể trăm phương ngàn kế từng bước tiếp cận mình như thế, “Cậu đã làm đến nước này, còn suốt ngày giả bộ thanh cao cho ai coi?”

“Tôi không có, đó là do ngài đối với tôi có thành kiến," trên mặt Lăng Đạo Hi thoáng hiện vẻ không phục, "Lúc trước chuyện mách thầy căn bản không phải tôi làm.”

Lăng Đạo Hi không nhắc tới, Kỳ Đông cũng quên mất vụ đó, “Vậy nếu lúc trước tôi không được Yên Đại chọn thì sao? Chẳng lẽ cậu cũng học trường nghề theo tôi?”

Lăng Đạo Hi chậm rãi lắc đầu, "Không, tôi sẽ buông tha. Ban đầu tôi cho là khi học xong trung học, ngài và tôi sẽ không còn cùng xuất hiện, tôi sẽ dần dần quên đi. Kết quả ngày đó ở văn phòng, tôi nghe được tin tức ngài được Yên Đại tuyển chọn, cảm thấy đây là cơ hội trời ban cho tôi, dù cho sẽ bị ngài ghét bỏ, tôi cũng muốn đánh cuộc một lần.”

Đây là lần đầu tiên Kỳ Đông nghe Lăng Đạo Hi nói nhiều lời như thế, phản ứng đầu tiên của hắn là thật không hổ là sinh viên tài cao, ngay cả nói chuyện cũng có vần điệu như vậy, hắn đối tên này ngày càng có hứng thú rồi.

“Vậy cậu cả ngày ý dâm tôi cái gì a? Muốn liếm chân của tôi?"

“Phải.”

"Muốn bị tôi giẫm dưới lòng bàn chân?"

“Phải.”

“Muốn bị tôi làm nhục?”

“Phải.”

"Muốn quỳ bên chân tôi, làm con chó của tôi?”

Lăng Đạo Hi thống khổ nhắm mắt lại, nuốt nước bọt, rồi vẫn thành thành thật thật trả lời, “Phải.”

Kỳ Đông nở nụ cười, "Thì ra cậu rẻ mạt như vậy a.”

Lăng Đạo Hi cúi đầu thật sâu, Kỳ Đông còn cho là cậu cảm thấy xấu hổ khó nhịn, nhưng tầm mắt đảo qua, lại thấy nắm tay cậu đang nắm chặt run lên nhè nhẹ.

Kỳ Đông xem như đã hiểu, người này không thể dùng tư duy của người bình thường để lý giải, bạn mắng cậu ta rẻ mạt, cậu ta ngược lại sẽ hưng phấn, vũ nhục người khác khó mà chịu nổi, với cậu ta trái lại là một kiểu ban tặng.

Nghĩ thông điểm này, Kỳ Đông liền bình thường trở lại, hắn tâm tình hớn hở đứng lên sửa sang lại giường chuẩn bị ngủ, hoàn toàn coi Lăng Đạo Hi một bên là không khí.

Lăng Đạo Hi biết Kỳ Đông là cố ý, nhưng đối phương không lên tiếng, cậu ở cũng không xong, đi cũng không được, nhất thời xấu hổ tới cực điểm.

Kỳ Đông thấy mình lơ đủ rồi, mới làm bộ như vừa ý thức được đối phương tồn tại, cười lạnh nói, "Cậu còn quỳ đó làm gì, còn không mau cút đi?"

Lăng Đạo Hi nhẹ nhàng thở ra, dập đầu với Kỳ Đông rồi lui về.

Hai ngày sau, Kỳ Đông áp dụng thái độ hoàn toàn xem nhẹ đối với Lăng Đạo Hi, thật giống như trong phòng căn bản không tồn tại một người như vậy.

Lăng Đạo Hi ngày đó quỳ một lần trước mặt hắn, đã tiêu hao hết dũng khí một đời, vô luận Kỳ Đông dứt khoát cự tuyệt, hay là vui vẻ tiếp nhận, với cậu mà nói đều là một loại giải thoát, chỉ riêng loại bạo lực lạnh lùng gì cũng không làm này, không khoan nhượng đóng đinh cậu tại đó, không lên không xuống, như một hồi lăng trì không dừng nghỉ, khiến tâm lý cậu gần như vỡ vụn.

Kỳ Đông hưởng thụ chính là loại quá trình chậm rãi tra tấn con mồi này, kinh nghiệm làm hậu vệ thời gian dài, khiến hắn có thể mẫn tuệ nhìn bao quát toàn cục, nhanh chóng tìm ra nhược điểm phòng tuyến của đối thủ, lập tức tổ chức tấn công.

Đối với con người cũng thế, hắn thường có thể theo bản năm tóm chặt điểm yếu ớt nhất trong tâm lý đối phương, vào thời khắc mấu chốt đánh một đòn tinh chuẩn nhất, hắn muốn cho đối phương biết, quyền chủ động rốt cuộc nằm trong tay ai.

Hắn trời sinh chính là thợ săn ưu tú nhất, kiên nhẫn ẩn nấp, xuất thủ chớp nhoáng, đánh trúng chỗ hiểm, một kích trí mạng. Ánh mắt kiên định khi Lăng Đạo Hi quỳ xuống khí đó còn rõ mồn một trước mắt, cậu ta quỳ xuống, nhưng khí phách vẫn còn tồn tại, lúc này đây, hắn muốn đem nó mài cho kỳ bằng.

Ngày chiến tranh lạnh thứ ba, Kỳ Đông chặn Lăng Đạo Hi ở cửa, cười mỉm nhìn cậu chòng chọc, ngược lại Lăng Đạo Hi trái với vẻ bình đạm ngày xưa, ánh mắt u ám, thủy chung không dám đối diện.

Kỳ Đông chờ đợi chính là một khắc này, lớp vỏ ngoài Lăng Đạo Hi dùng để che giấu chính mình kia đã nứt một khe lớn, chỉ cần khẽ dùng sức một cái là có thể đem chút tự trọng cuối cùng nghiền cho nát vụn.

Hắn đánh mắt xuống, Lăng Đạo Hi theo ám hiệu của hắn cúi đầu nhìn, nhất thời đã hiểu ý tứ Kỳ Đông.

Tuy chuyện vượt quá giới hạn hơn nữa đều đã làm, nhưng con người lúc kích động so với khi thanh tỉnh, điểm mấu chốt phòng ngự nội tâm hoàn toàn bất đồng, Lăng Đạo Hi tựa như đang trong cơn giãy giụa thống khổ nhất trong cuộc đời cậu, cuối cùng vẫn từng chút chậm rãi quỳ xuống, tự tay mang giày cho Kỳ Đông.

Ngay thời khắc tay cậu tiếp xúc đó, Kỳ Đông không hề báo trước lùi ra sau, tay Lăng Đạo Hi dừng ở lưng chừng.

"Ai cho phép cậu chạm vào?” Thanh âm Kỳ Đông từ trên cao truyền đến, Lăng Đạo Hi lúng túng, xấu hổ duy trì tư thế cuối cùng.

"Cúi đầu, " Kỳ Đông lại nói.

Lăng Đạo Hi cứng đơ cúi đầu.

Kỳ Đông một chân giẫm lên sau gáy Lăng Đạo Hi, thong thả ung dung mang giày thắt dây, lại theo cùng một cách thức làm với chân kia, tiếp theo vòng qua đối phương, không quay đầu lại ra khỏi phòng ngủ, hệt như cảnh tượng một năm trước diễn ra trong nhà vệ sinh nam.

Cửa bị rầm một tiếng đóng lại, Kỳ Đông vẻ mặt tươi cười rời khỏi vật sở hữu nằm trong lồng của mình, ngày tháng sau này còn dài, hắn có rất nhiều thời gian từ từ mà đùa giỡn.
Bình Luận (0)
Comment