Tuế Tuế Vô Ưu - Ân Dưỡng

Chương 1

01

“Đến Yến Địa hòa thân, con thật sự suy nghĩ kỹ chưa?”

Tháng chín, mái hiên đầy tuyết. Nhưng bên trong kim điện vẫn ấm áp như mùa xuân.

Ta quỳ rạp xuống đất, cúi người hành lễ: “A Ngu khi còn bé đã không còn người thân, phiêu bạt đến bây giờ, xuất thân là người Yến Châu, thông hồ ngữ, nguyện giải ưu giúp bệ hạ.”

Hai tay Hoàng đế nâng ta dậy: “A Ngu, con là vì chuyện đính hôn gần đây của Thái tử sao?”

Nửa tháng trước, Thái tử điện hạ đính hôn với đích nữ phủ Mạnh Quốc công.

Trước kia người người đều cho rằng Triệu Hi Chân sẽ cưới ta, thế cho nên hôm nay ta trở thành người xấu hổ nhất trong cung.

Ta ngẩng đầu lên: “Bệ hạ, chuyện này không liên quan đến ngài ấy. Thần chỉ muốn làm tròn bổn phận của mình.”

Vua không có con gái, ta được nhận làm nghĩa nữ, nuôi dưỡng trong cung nhiều năm. Dân chúng kính trọng, hoàng ân sâu nặng.

So với những cung nữ trẻ tuổi, vô tội, suốt ngày lao nhọc, ta vốn dĩ là lựa chọn thích hợp nhất cho việc hòa thân.

Hơn nữa, Tây Hạ đã truyền tin, sẵn sàng lấy Yến Châu làm sính lễ, chỉ cầu xin được hòa thân với Thiên triều.

Ta vốn là người Yến Châu.

Hoàng đế trầm ngâm hồi lâu, rồi gật đầu, đồng ý: “Ngày hòa thân, định vào sau đêm giao thừa.”

Giờ đây đã là tháng Chạp, chỉ còn lại một tháng.

Ta nhận lấy thánh chỉ được dát vàng lấp lánh.

“Chỉ có một điều, xin bệ hạ giấu Thái tử giúp thần.”

Hoàng đế thở dài khẽ khàng: “Con mà đi, hắn nhất định sẽ đau lòng. Trẫm tạm thời không nói, nhưng rồi hắn cũng sẽ biết thôi.”

Ta cúi đầu, khóe môi khẽ nở nụ cười cay đắng: “Vậy thì xin hãy để càng muộn càng tốt. Hòa thân là việc lớn, thần chỉ mong giảm thiểu sai sót.”

02

Bên cạnh hồ cá chép trong Ngự Hoa Viên

là một rừng mai nối liền với hành lang dài.

Các tiểu thư quý tộc tụ tập thành nhóm, ba hoặc năm người, vui vẻ chơi ném ống tiêu giữa trời tuyết.

Ta đang bước qua hành lang, phía sau là năm sáu cung nữ tay bưng khay sơn đỏ chứa đầy những đồ vật bằng vàng bạc quý giá.

“Thái tử phi đã được định rồi, nhưng vị Trường Nghi Quận chúa kia vẫn được sủng ái lắm.”

“Không chừng sau này còn được vào Đông Cung làm trắc phi ấy chứ.”

Đúng lúc đó, một mũi tên sượt qua bên tai ta, trúng vào búi tóc của một cung nữ. Khay sơn đỏ tuột tay rơi xuống đất, các món trang sức bằng vàng bạc văng tung tóe, một chiếc vòng ngọc vỡ làm đôi.

Cung nữ nhặt một mũi tên gỗ lên, phần đuôi khắc hình lan hoa và lá, tinh tế mà trang nhã.

Ánh mắt ta dừng lại ở đó một chút. Thị nữ của phủ Mạnh Quốc công bước tới giật lấy.

“Đây là mũi tên Thái tử điện hạ làm riêng cho tiểu thư nhà chúng ta.”

Khắc dấu lên đồ vật của mình là điều ta đã dạy Thái tử trước đây.

Khi ta đưa hắn đi trốn nạn về phía nam, dọc đường hỗn loạn, ta dạy hắn khắc hình con cá thô sơ dưới đáy bát để phân biệt.

Hoàn hồn lại, ta thấy má mình bỏng rát, ta dùng khăn tay chạm nhẹ, phát hiện đã dính chút m//áu.

“Quận chúa, mặt người bị thương rồi…”

Mạnh Lan Từ vội vã chạy tới, tay nâng váy. Nhìn đống hỗn độn dưới đất, nàng lập tức tháo chiếc vòng ngọc trên tay mình ra đưa cho ta.

“A Ngu tỷ, thật xin lỗi. Để muội đền chiếc vòng này cho tỷ nhé.”

Ta từ chối.

Đây là đồ Hoàng thượng ban thưởng cho ta để chuẩn bị cho cuộc hòa thân.

Sau này, khi ta đến Yến Địa, mọi thứ đều đã được liệt kê trong danh sách lễ vật, thiếu một món sẽ khiến mọi chuyện trở nên rắc rối hơn. Nhưng Mạnh Lan Từ không chịu thu tay lại.

Trong lúc đẩy qua đẩy lại, chiếc vòng rơi xuống hồ, phát ra một tiếng vang giòn giã.

“A Ngu tỷ, đây là vòng tay điện hạ tặng cho muội. Muội đã nguyện ý tặng tỷ, dù tỷ không nhận cũng không thể vứt xuống nước chứ!”

Nàng đột nhiên thay đổi sắc mặt, túm lấy tay áo ta không chịu buông. Ta liếc nhìn nàng.

“Chính ngươi tự ném mà.” Ta lạnh lùng đẩy tay nàng ra.

Chưa kịp bước đi, đã liền chạm mặt Thái tử điện hạ. Ta khựng lại một lúc, cúi đầu hành lễ.

Triệu Hi Chân không biết đã đứng đó từ bao giờ.

Hắn ngước mắt nhìn ta, ánh mắt lạnh lẽo, thốt ra rõ ràng từng chữ: “Xuống nhặt lên.”

Nước hồ cá chép không sâu quá đầu người. Nhưng mùa đông trời lạnh, lại đang có tuyết rơi, có thể tưởng tượng được cái lạnh sẽ thấu xương như thế nào.

Các tiểu thư quý tộc đứng chen chúc trong hành lang, tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía này.

Mạnh Lan Từ nhẹ giọng nói: “Hay là thôi đi. Trời lạnh thế này, đừng làm khó Quận chúa.”

Triệu Hi Chân ân cần đặt lò sưởi tay vào tay nàng.

“A Ngu, nàng bơi giỏi lắm. Chuyện này không khó với nàng đâu, đúng không?”

Ta từng nhảy sông cứu người.

Ta nhìn hắn một lúc lâu, đáp: “Được.”

Dù sao cũng sắp rời đi rồi. Ta cuộn váy lên, ôm chặt trong lòng, bước xuống nước.

Nước hồ lạnh thấu xương. Ta cúi người mò mẫm, tay chạm đến chiếc vòng lạnh giá dưới đáy hồ.

Ta chật vật trèo lên bờ, toàn thân run rẩy, kéo tay Mạnh Lan Từ, đeo vòng vào cổ tay nàng.

“Trả lại cho ngươi.”

“Lạnh quá.” Mạnh Lan Từ làm bộ rụt tay lại, nhưng lực không lớn.

Triệu Hi Chân cau mày, kéo nàng vào lòng, còn đẩy ta ra. Ta chưa kịp đứng vững, loạng choạng vài bước rồi ngã ngửa xuống nước.

“Quận chúa!”

Cái lạnh thấm vào tận xương tủy.

Đám cá chép đầy màu sắc như một giấc mộng lung linh, hoảng hốt bơi tản ra.

Qua làn nước nhấp nhô, ta mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt của Triệu Hi Chân.

Giống hệt như lần đầu gặp gỡ năm ấy.

 

Bình Luận (0)
Comment