Dịch: EraleBeta: Cúc Kiên Cường Trương Tiện Ngư không nhìn tiếp nữa, cậu hít sâu một hơi, cẩn thận lùi xa cửa phòng cất bước lên tầng.
Tầng một ầm ĩ hỗn loạn đến tận bây giờ, tầng hai lại im lìm không có động tĩnh gì, Trương Tiện Ngư có một cảm giác bất thường.
Hành lang tối đen như mực, cậu cẩn thận bước từng bậc đi lên, mùi máu tanh thoang thoảng và hơi lạnh giảm dần, đợi đến khi đứng ở tầng hai, nhiệt độ kia so với bình thường không chênh lệch nhiều lắm.
Có hơi lạnh, nhưng lại không phải kiểu lạnh lẽo thấm vào xương tủy kia. Tuyên bố rõ ràng nơi này rất bình thường.
Trương Tiện Ngư tới căn phòng của cặp song sinh, cửa khép hờ, đẩy nhẹ một cái là mở ra. Bên trong không có người. Trần Chiêu Đệ ở dưới tầng, Trần Phán Đệ lại không biết đi đâu.
Cậu lại đi sang phòng ngủ của hai vợ chồng Trần Hỉ Phát.
Cửa phòng đóng chặt, bên trong vô cùng yên tĩnh. Trương Tiện Ngư nghiêng đầu lắng nghe, thính giác của cậu luôn tốt, lúc này lại không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào, ngay cả tiếng hít thở cũng không có.
"Chúng ta vào trong xem."
Trương Tiện Ngư sờ vòng ngọc trên cổ tay nói khẽ với Lận Vô Thủy. Lận Vô Thủy đương nhiên không thể đáp lại, cậu đặt tay lên chốt cửa, nhẹ nhàng vặn mở.
Cửa phòng mở ra kêu "kẽo kẹt", người trong phòng đồng loạt quay đầu nhìn.
Trương Tiện Ngư vẫn duy trì tư thế thò nửa người vào trong thăm dò, đối diện với người bất động ở bên trong.
Hồ Phượng Lan nằm trên giường, Trần Phán Đệ bị trói trên ghế bên cạnh giường, Trần Hỉ phát thì dạng hai chân vẻ mặt âm u đứng trước mặt con gái, trên mặt không còn vẻ chất phác ban ngày.
Sau khi cửa mở ra, ba người đều quỷ dị xoay cổ qua nhìn cậu.
Bình tĩnh nhìn cậu một hồi, Trần Hỉ Phát quay lại tiếp tục trách móc Trần Phán Đệ bị trói trên ghế; Trần Phán Đệ sợ sệt cúi thấp đầu, cố gắng rụt vai hết mức, giống như làm thế có thể tránh được roi vọt và trách mắng của cha; Hồ Phượng Lan trên giường cũng rụt đầu lại, nửa khuôn mặt rúc bên trong chăn, chỉ lộ ra đôi mắt sợ hãi nhìn chằm chằm hai cha con.
Ba người lại chìm vào trong thế giới của chính mình, Trương Tiện Ngư phía ngoài cửa hoàn toàn bị bỏ quên.
Có lẽ là do sở thích di truyền của dòng họ, Trần Hỉ Phát cũng cầm một cành trúc nhỏ, hắn giơ cao nhánh trúc, tàn nhẫn hỏi: "Mày còn chạy nữa không?"
Trần Phán Đệ co rúm lại, khóc nức nở đáp: "Không chạy nữa ạ."
Trần Hỉ Phát vẫn chưa hài lòng, hắn quơ quơ nhánh trúc vụt hai cái lên người cô bé, giận dữ quát: "Nuôi hai đứa tốn cơm tốn gạo lớn như vậy, chúng mày còn muốn chạy! Chạy rồi thì ông lấy gì bán lấy tiền?!"
"Tao cho mày chạy! Cho mày chạy! Hôm nay ông đánh chết mày cái đồ rác rưởi này!
Hắn vừa quát vừa liều mạng quật Trần Phán Đệ, Trần Phán Đệ còn nhỏ không chịu được khóc òa lên, nước mắt màu đỏ chảy ra từ khóe mắt, uốn lượn chảy dọc xuống cổ.
Trần Hỉ Phát giống như nổi cơn điên, hắn điên cuồng vung que trúc trên tay. Làn da mịn màng của Trần Phán Đệ bị vụt tứa máu biến thành vết thương sâu hoắm, máu tươi chảy ra ồ ạt.
"Ngày mai ông sẽ bán chúng mày đi!"
Có lẽ do đánh mệt rồi, Trần Hỉ Phát thở hổn hển dừng lại, hắn vung vẩy cánh tay mỏi nhừ, cành trúc xanh đã bị máu đỏ nhuộm sẫm. Hắn cũng không quan tâm, coi như không có chuyện gì xảy ra đi tới máy lọc nước rót một chén tu ừng ực, sau đó mới đứng trước mặt Trần Phán Đệ, cành trúc nhuốm máu dí vào trán cô bé, "Mày giấu con em đi đâu rồi?"
Cơ thể Trần Phán Đệ hơi co giật, cúi đầu không đáp.
"Không chịu nói phải không?" Tâm tình của Trần Hỉ Phát kích động, hắn như một con chó điên lao vào đánh đập cô con gái bị trói không thương tiếc.
Lúc ban đầu cơ thể Trần Phán Đệ còn co giật mấy lần, sau đó dần bất động, ngoại trừ gương mặt nhỏ trắng bệch ra thì toàn thân từ trên xuống dưới không có chỗ nào lành lặn. Trần Hỉ Phát dường như không nhận ra, hắn liên tục vụt xuống, ngay cả khi máu bắn lên người mình và vợ cũng mặc kệ.
Trương Tiện Ngư nhíu mày, hành vi của gia đình này còn ác độc và mù quáng hơn so với cậu tưởng tượng. Ánh mắt cậu lạnh lùng đảo qua phía giường, Hồ Phượng Lan nằm đó vẫn chưa ngủ, cô ta mở to mắt, gương mặt vàng như nghệ dính đầy máu của con gái, nhưng cô ta nhát gan trốn bên trong chăn, sợ hãi chứng kiến toàn bộ sự việc.
Bé gái trên ghế đã không còn nhìn ra hình người, từ phần đầu trở xuống đều nhuốm máu đỏ gai mắt. Máu tươi dọc theo cơ thể nhỏ tong tong xuống sàn thành một vũng nhỏ.
Trương Tiện Ngư dường như đã có thể chắp vá ra câu chuyện xảy đến với cặp song sinh này.
"Vì sao còn phải đày đọa bản thân mình như thế?" Trương Tiện Ngư đẩy hẳn cánh cửa khép hờ ra, đồng tử nhạt màu nhìn Trần Hỉ Phát thở như trâu.
"Cháu hận! Cháu hận lắm!" Trần Hỉ Phát xoay người, cơ thể cao lớn nhỏ dần, biến thành bộ dáng Trần Phán Đệ. Máu thịt trên người cô bé be bét, thứ duy nhất lành lặn là gương mặt với hai hàng máu mắt, cô bé ôm chặt lấy chân Trương Tiện Ngư, chảy nước mắt nói: "Cháu đau quá, cháu đau quá...."
"Hắn chỉ có thể tổn thương cháu một lần."
Trương Tiện Ngư để cô bé ôm mình, cậu chỉ vào Trần Hỉ Phát dường như biến thành đám thịt vụn trên ghế nói: "Cháu xem, hắn không thể làm hại cháu được nữa."
Trần Phán Đệ quay đầu nhìn "kiệt tác" trên ghế của mình, nó bỗng nhiên cười cười nhanh nhảu nói với Trương Tiện Ngư: "Vâng, ông ta không dám đánh chúng cháu nữa."
"Bé ngoan." Trương Tiện Ngư như thể không nhìn thấy bộ dáng đáng sợ của bé gái, cậu vươn tay xoa xoa đầu sau đó dắt tay cô nhóc dịu dàng nói: "Chú dẫn cháu đi tìm em gái có được không? Em ấy đang chờ cháu."
Trần Phán Đệ chớp chớp mắt, chắc là suy nghĩ xem cậu có lừa gạt mình hay không.
Trương Tiện Ngư lại xoa xoa đầu cô bé, vẻ mặt ôn hòa kiên nhẫn chờ câu trả lời.
"Được ạ." Trần Phán Đệ mở to mắt nắm tay cậu, "Đi tìm em gái."
Trương Tiện Ngư dắt cô nhóc xuống tầng. Vì dắt theo trẻ nhỏ nên đi không được nhanh. Cậu bước chậm rãi, hai người thong thả đi xuống tầng, mùi máu tanh nồng nặc và hơi lạnh lúc trước lại xộc lên.
Trần Phán Đệ lại rất vui vẻ, nhẹ nhàng gọi một tiếng "Em ơi", sau đó chủ động buông tay Trương Tiện Ngư chạy về phía phòng ngủ lớn. Trương Tiện Ngư nhịp bước theo sau.
Trong phòng ngủ hai chị em tay nắm tay, thân thiết vui mừng, Trương Tiện Ngư ngó bà lão nằm trên giường phía sau hai người. Do vết thương trên người quá nhiều, máu tươi đã nhuộm ướt đẫm chăn.
Trương Tiện Ngư ngồi xổm xuống, độ cao có thể vừa vặn đối diện với hai chị em, cậu cân nhắc nói: "Chơi chán chưa? Nếu chơi đủ rồi thì chú đưa các cháu đi đầu thai."
Phán Đệ nhìn cậu không nói gì. Em gái Chiêu Đệ cười hì hì: "Nếu như vẫn chơi chưa chán thì phải làm sao ạ?"
"Chưa chơi chán..." Trương Tiện Ngư giả bộ suy tư một lát, " Chơi chưa chán thì chơi tiếp, chú sẽ coi như không nhìn thấy gì cả."
"Chú thật tốt bụng." Chiêu Đệ không ngờ nhận được câu trả lời như vậy, cô bé mắt tròn xoe, cánh tay khua một vòng lớn, "Tốt hơn cha mẹ, bà nội với chú xấu xa kia nhiều lắm luôn."
"Bởi vì Chiêu Đệ và Phán Đệ đều là bé ngoan." Trương Tiện Ngư cười cười, thương hại xoa đầu hai cô bé, "Người xấu thì phải nhận trừng phạt, hai đứa nán lại quá lâu cũng không tốt."
Hai bé gái liếc mắt nhìn nhau, chắc là âm thầm hạ quyết định, mỗi đứa một bên ôm chầm cánh tay Trương Tiện Ngư lưu luyến cọ cọ, "Vậy chúng cháu đi thôi ạ."
"Đi thôi." Trương Tiện Ngư niệm chú an hồn tiễn hai chị em một đoạn đường cuối cùng.
Hai chị em nắm tay nhau, vẫy tay chào cậu, bóng dáng dần biến mất vào hư vô.
Sương trắng trên mặt đất cùng mùi máu tanh trong không khí nhanh chóng tản đi, tia sáng len lỏi qua khe hở rèm cửa sổ, Trương Tiện Ngư đứng thẳng người đi qua kéo rèm, quay đầu nhìn bà lão nằm ở trên giường.
Trên giường sạch sẽ chẳng có gì cả. Bà lão yên tĩnh nằm trên giường, gương mặt vàng ệch tím tái, có lẽ thời gian còn lại cũng không nhiều.
Trương Tiện Ngư trở lại phòng cho khách, Trần Dương đã tỉnh rồi, hắn ôm đầu gối rúc trong góc phòng, đầu chôn sâu bên trong khuỷu tay, nghe thấy tiếng mở cửa thì sợ hãi kêu to, "Đừng tới đây! Đừng tới đây! Tôi không làm hại mấy người, không phải tôi...."
Hắn thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên liếc nhìn một cái, dưới thân chậm rãi chảy róc rách ra vệt nước màu vàng.
Ánh mắt Trương Tiện Ngư tràn đầy ghét bỏ, cậu để Lận Vô Thủy trở về cơ thể, "Bọn họ đi rồi."
Trần Dương kêu gào lúc này mới bình tĩnh hơn chút, đôi mắt sưng đỏ ngẩng đầu, khi nhìn thấy Trương Tiện Ngư thì nhào tới ôm lấy hai chân cậu cầu xin: "Ở đây có ma, ở đây có ma, mau cứu tôi, mau dẫn tôi đi, tôi cho anh tiền, rất nhiều tiền...."
"Muốn về thì còn phải đợi đã." Trương Tiện Ngư cười khẩy nói, "Đợi cảnh sát đến, tìm hiểu rõ ràng chân tướng rồi về cũng chưa muộn."
Trần Dương ngơ ngác nhìn cậu, hai tay buông thõng, lầm bà lầm bầm: "Các người đều cùng một bọn...một bọn..."
Trương Tiện Ngư không thèm quan tâm, trực tiếp báo cảnh sát. Cậu không nói chi tiết, chỉ báo phát hiện ra thi thể của hai đứa bé.
Sau khi để lại địa chỉ và số điện thoại, Trương Tiện Ngư chắc mẩm cảnh sát chưa tới ngay được liền lên tầng với Lận Vô Thủy.
Hai vợ chồng Trần Hỉ Phát ngồi đờ đẫn bên cạnh giường. Hắn gục đầu, già hơn rất nhiều so với Trương Tiện Ngư nhìn thấy hôm qua, Hồ Phượng Lan thì nhìn chằm chằm cái gương trên tủ đầu giường, cô ta đột nhiên hét ầm lên, bổ nhào lên người Trần Hỉ Phát cắn lỗ tai hắn, cổ họng gầm gừ, "Ma quỷ, cắn chết mày".
Trương Tiện Ngư không can thiệp, cậu chỉ đứng ở cửa lạnh lùng nhìn Hồ Phượng Lan hóa điên cắn mặt cắn tai Trần Hỉ Phát, nửa bên mặt hắn máu me đầm đìa....
Trần Hỉ Phát lại ngồi yên mặc vợ mình cắn xé, một hồi sau mới phản ứng kêu đau vài tiếng, đẩy vợ mình ngã ra đất.
Hồ Phượng Lan điên rồi.
Cô ta như người lên cơn dại, liều mạng nhảy bổ vào người Trần Hỉ Phát, mắt hằn đỏ muốn cắn đứt thịt trên người hắn xuống. Trần Hỉ Phát gắng sức đẩy, nhưng Hồ Phượng Lan cũng là nông dân cho nên hắn chẳng làm gì được, hai vợ chồng cứ thế gào thét đánh nhau.
Trương Tiện Ngư ở một bên xem kịch chán rồi mới tách hai người ra, lạnh lùng hỏi: "Mấy người giấu thi thể Phán Đệ và Chiêu Đệ ở đâu?"
Trần Hỉ Phát và Hồ Phượng Lan đang đánh nhau lập tức dừng lại.
Hồ Phượng Lan đột nhiên giật tóc mình kêu khóc tan nát cõi lòng.
Gương mặt Trần Hỉ Phát không bị khống chế co giật mấy lần, hắn chỉ lên đỉnh đầu, vẻ mặt chết lặng nói: "Bên trong thùng chứa nước."