Thế giới của người có tiền đúng là khiến người ta ngạt thởDịch: EraleBeta: Cúc kiên cường Trong phòng rõ ràng chẳng có gì cả, nhưng Trương Tiện Ngư có thể cảm giác được "hắn" đang tồn tại. Mà đối phương hiển nhiên cũng thấy được sự tồn tại của cậu.
Sự thực thì đây chỉ là một mộng cảnh. "Hắn" của một tháng trước đã từng đến 204, giết hại gia đình sống trong ngôi nhà này. Một tháng sau, Trương Tiện Ngư thông qua mộng cảnh thấy được thảm án đêm hôm đó. Theo lý thuyết thì cậu chỉ là người đứng xem, tất cả những việc diễn ra trong mộng đều là những chuyện đã từng xảy ra, cho dù là hung thủ hay người bị hại thì đều chỉ là hình ảnh được ký ức mô phỏng lại.
Nhưng bản mô phỏng hung thủ này, trong phút chốc dường như sống lại.
Không đúng, nói sống lại thì cũng không phải. Chính xác hơn là, bằng một cách nào đó cậu sinh ra mối liên hệ với hung thủ trong mộng cảnh, khiến đối phương nhận ra được sự tồn tại của cậu, đồng thời cũng bại lộ chính mình.
Khi hai ánh mắt chạm vào nhau, lòng bàn tay Trương Tiện Ngư đã tụ lại sấm sét, không cho đối phương có thời gian phản ứng, bàn tay cậu đẩy về phía trước, sấm sét màu tím lao vụt đi, nổ ầm ầm trong phòng ngủ chính.
Cả căn phòng bị chấn động, ánh mắt trong bóng tối cũng biến mất. Bóng đêm bốn phía giống như được gột rửa, toàn bộ mộng cảnh bắt đầu lung lay sắp đổ vỡ.... Trương Tiện Ngư nhìn quanh một vòng, xoay người bước tới trước cửa phòng ngủ phụ, lần này chỉ đẩy nhẹ cửa phòng đã mở ra.
So với phòng khách và phòng ngủ chính hỗn loạn, phòng ngủ phụ ngăn nắp sạch sẽ hơn rất nhiều. Trương Tiện Ngư nhớ tới chuyện xảy ra với Ngô Thủy trong ngày đầu tiên chuyển đến, cậu đi thẳng tới tủ âm tường.
Tủ âm tường màu trắng che kín vách tường, Trương Tiện Ngư vươn tay đẩy cửa tủ ra, một cái đầu người lăn lông lốc tới bên chân cậu, lưu lại dấu máu đỏ tươi gai mắt trên sàn nhà bằng gỗ.
Trương Tiện Ngư bình tĩnh nhìn đầu người ngay bên chân mình. Đầu người tái mét, ngũ quan non nớt, đôi mắt đen ngòm, cái miệng mở ra chỉ có lợi, không có răng. Chắc là đứa trẻ trong ngôi nhà kia.
"Là em dẫn anh tới đây? Muốn cho anh biết điều gì?" Mộng cảnh sắp đổ nát, Trương Tiện Ngư không kịp nói nhiều, chỉ có thể hỏi vấn đề quan trọng.
Đứa nhỏ không trả lời vấn đề của cậu, đôi môi tím đen khẽ động, ngâm nga câu hát vô cùng quái dị kia.
"Cửa chính cửa sổ, đóng kỹ cài then, trùm chăn qua đầu, không được ngủ gật...."
Đầu người lăn trên đất hai vòng, con mắt không có tròng trắng như hai cái động tối đen nhìn chằm chằm Trương Tiện Ngư, tiếp tục ngâm nga: "Trùm chăn qua đầu, không được ngủ gật...."
Trương Tiện Ngư định hỏi tiếp nhưng mộng cảnh đổ vỡ, nháy mắt tối sầm lại, cậu đột nhiên bật dậy, giật mình tỉnh lại từ trong mộng.
Cậu mò mẫm bật đèn, xoa xoa hai má, nhớ lại câu hát đứa nhỏ kia ngâm nga, suy nghĩ ám chỉ trong đó.
"Trùm chăn qua đầu, không được ngủ gật...." Đứa nhỏ liên tục nhấn mạnh không được ngủ gật. Tại sao không được ngủ? Là hung thủ sẽ xuất hiện khi đang ngủ, hay là...hung thủ ở trong mộng của bọn họ?
Liên tưởng đến dị thường trong mộng cảnh, Trương Tiện Ngư cảm thấy suy đoán phía sau có khả năng gần với chân tướng hơn.
Hung thủ thông qua mộng cảnh giết chết gia đình đó, cho nên đứa trẻ mới liên tục nhấn mạnh không được ngủ gật. Chính là đang nhắc nhở cậu cẩn thận, e rằng hung thủ đã chú ý tới, bất cứ lúc nào cũng có thể thông qua mộng cảnh lấy mạng cậu.
Trương Tiện Ngư thở dài, đây cũng không phải là phạm vi mà người bình thường có thể tiếp xúc. Cậu vốn chỉ muốn tìm chút manh mối về hung thủ kiếm tiền thưởng, hiện tại xem ra chẳng hề đơn giản, cậu đã giao thủ với "hắn" một lần, nếu như không nhanh chóng tìm ra đối phương, "hắn" sẽ như rắn độc núp trong bóng tối, không chừng ngày nào đó nhảy ra cắn cậu một cái.
Trương Tiện Ngư đứng dậy rót một chén nước uống, cửa phòng bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa cốc cốc, Lận Vô Thủy ở ngoài cửa hỏi: "Trương Tiện Ngư, anh không sao chứ?"
Cậu loẹt xoẹt đi dép ra mở cửa, thấy khuôn mặt lo lắng của Lận Vô Thủy bèn nghi ngờ nói: "Sao thế?"
"Tôi thấy anh hét ầm lên." Sau khi thấy cậu không sao hắn mới yên lòng, thuận miệng tìm một lý do qua quít lấp liếm. Thực ra hắn cảm giác được trong phòng Trương Tiện Ngư xảy ra dị biến nên mới qua xem.
Trương Tiện Ngư không biết bản thân đã hét to lúc nào, nhưng mà chuyện trong mộng không nói chính xác được nên cũng không quan tâm nữa, cậu đi sang phòng Lận Vô Thủy hỏi: "Phòng cô gần đây còn tiếng trẻ con khóc nữa không?"
"Không có." Vẻ mặt Lận Vô Thủy thay đổi, ánh mắt nhìn về phía tủ âm tường, chỉ thấy Trương Tiện Ngư vươn tay mở cửa tủ.
Tủ trống không lúc trước đã bị treo đầy quần áo của Lận vô Thủy, Trương Tiện Ngư nghiêm túc kiểm tra một lượt nhưng không tìm được hồn phách của đứa trẻ kia. Lận Vô Thủy ở phía sau cau mày, tiểu quỷ kia mấy ngày trước vẫn luôn trốn trong tủ, hắn thấy nó chẳng có uy hiếp gì mới dứt khoát mặc kệ không quản, sao Trương Tiện Ngư vừa tới đã không thấy tăm hơi nữa rồi?
Đúng như trong dự liệu không tìm được hồn phách, Trương Tiện Ngư đóng cửa tủ cười cười với Lận Vô Thủy, "Vừa nãy tôi gặp ác mộng, không yên lòng qua xem một chút."
Lận Vô Thủy vô cùng hiểu chuyện không dò hỏi, gật đầu nói: "Ừm, cũng đã muộn rồi, anh mau ngủ sớm chút, ngày mai còn phải đi làm."
- ---------
Hôm sau Trương Tiện Ngư làm ca chiều, cậu tranh thủ buổi sáng được nghỉ thì ở nhà nghiêm túc tìm báo cáo về vụ án xem một lần, tìm tòi trên các diễn đàn một hồi, lại bất ngờ tìm được mấy bài viết có liên quan, cậu phát hiện ngoại trừ vụ án gần đây ra thì trong vòng năm năm, Giang Thành cũng xuất hiện bốn vụ án giết người trong phòng kín. Những vụ án này đều đã thuận lợi kết án. Trương Tiện Ngư tra baidu mấy vụ án giết người này, phát hiện vụ án hoặc do người chồng mắc bệnh tâm thần, lúc phát bệnh thì giết chết vợ con, sau khi tỉnh lại thì tự sát; hoặc là mâu thuẫn gia đình dẫn tới thảm kịch.
Bốn gia đình xảy ra chuyện đều là mâu thuẫn nội bộ, không có vụ án nào là do "hắn" làm cả. Việc này khó tránh khỏi có chút quá mức trùng hợp. Hơn nữa bốn vụ án nổi tiếng này có hai điểm giống với thảm án 204, một là ấn tượng của người ngoài với gia đình người bị hại là vô cùng êm ấm hạnh phúc. Cái khác chính là tử trạng người bị hại tương đối thê thảm. Hiện trường thảm án vô cùng đẫm máu.
Trương Tiện Ngư ghi chép lại tất cả manh mối tìm được lên sổ tay, cậu định đợi tới tối thì chiêu gọi mấy con cô hồn dã quỷ tới hỏi thăm. Án mạng xảy ra vào đêm khuya, người bình thường sẽ không chú ý tới động tĩnh, nhưng cô hồn dã quỷ thì lại khác.
"Sao anh bỗng nhiên lại quan tâm tới vụ án này như vậy?" Lận Vô Thủy bưng đĩa táo qua, thuận miệng hỏi một câu.
"Cung cấp manh mối phá án sẽ được nhận tiền thưởng." Trương Tiện Ngư cắn nửa quả táo, không e dè nói.
"Anh thiếu tiền lắm à?" Lận Vô Thủy hỏi.
Trương Tiện Ngư liếc mắt nhìn hắn, cậu ăn hết miếng táo rồi lấy khăn giấy lau tay, "Thiếu chứ." Tôi thiếu tiền lắm, cho nên đại tiểu thư cô có thể chia sẻ tiền ăn với tiền nhà không?
"Anh đợi một chút." Lận Vô Thủy nghe vậy cầm điện thoại lên hí hoáy một hồi, sau đó Trương Tiện Ngư nghe thấy điện thoại kêu "ting ting" thông báo liên tục, hắn cười nói: "Được rồi, anh cầm lấy mà tiêu." Từ khi được trợ lý của mình mách nước, Lận Vô Thủy liền thành thật không còn nhõng nhẽo nữa, hắn quyết chí làm một phú bà vừa xinh đẹp vừa có tiền được người người yêu mến. Như thế thì Trương Tiện Ngư mới không tìm cách đuổi hắn đi nữa.
"???"Trương Tiện Ngư ngu ngơ nhìn điện thoại, chỉ thấy giao diện thông báo wechat đồng loạt hiển thị tin chuyển khoản:
Ngô Thủy: Chuyển khoản cho cậu 5 vạn
Ngô Thủy: Chuyển khoản cho cậu 5 vạn
Ngô Thủy: Chuyển khoản cho cậu 5 vạn
Ngô Thủy: Chuyển khoản cho cậu 5 vạn
Ngô Thủy: (* ̄3 ̄)
Trương Tiện Ngư:!!!!!!
Trương Tiện Ngư nhìn điện thoại di động, rồi lại nhìn Lận Vô Thủy. Nhìn điện thoại di động, lại nhìn Lận Vô Thủy..... Cứ vậy mấy lần, sau đó không nhịn được thốt lên "đm". Cậu hoảng sợ nhìn Lận Vô Thủy vẫn đang bình thản như không có gì, run lập cập hỏi: "Cô chuyển cho tôi nhiều tiền thế để làm gì?"
Lần này Lận Vô Thủy không nghĩ ra được lý do bèn đáp: "Không phải anh bảo thiếu tiền à? Cho anh dùng đó."
Hắn còn không vui nhỏ giọng nói, "Một ngày wechat chỉ có thể chuyển hai mươi vạn tệ, nếu không đủ thì anh đưa thẻ ngân hàng cho tôi, tôi bảo trợ lý chuyển cho anh."
Trương Tiện Ngư thầm chửi tục trong lòng, thế mà còn có cả trợ lý, mình nhặt về chẳng lẽ không phải là đại tiểu thư quần áo là lượt, mà là nữ tổng tài?
"Không, không cần nữa." Trương Tiện Ngư xưa nay chưa từng thấy nhiều tiền như vậy bao giờ, đầu lưỡi cũng xoắn xuýt hết cả lên. Tuy rằng cậu hay mắng thầm Ngô Thủy có tiền không chịu chia tiền nhà tiền ăn, nhưng mà thực sự chưa từng muốn chiếm lợi lộc gì từ cô nàng. Bây giờ tự dưng cầm nhiều tiền của người ta như thế, đừng nói lương tâm cậu không cho phép, nếu để Trương Kiến Quốc ở dưới đất biết được, chắc chắn sẽ bật nắp hũ tro cốt chạy đến đánh cậu.
Trương Tiện Ngư nhận tiền, sau đó chuyển từng cái trở lại, nhìn không thôi cũng thấy nghẹt thở. Tuy rằng không phải tiền của cậu, thế nhưng chuyển đi cũng khá là đau lòng!!!
Sau khi chuyển hết tiền lại, Trương Tiện Ngư mới thở phào nhẹ nhõm, cậu tự nhắc mình sau này sẽ không mắng thầm đại tiểu thư ăn không ở không nữa, nếu không lại giống như lần này chuyển một phát mấy chục vạn, trái tim của cậu thật sự chịu không nổi.
"Sao lại không cần?" Lận Vô Thủy nhíu mày, khó hiểu nhìn cậu. Chuyện này không thể trách hắn không hiểu tư duy của người nghèo, dù sao người ta trước giờ cũng chưa từng nghèo. Lúc còn sống là Lận gia đại thiếu gia, mặc dù đã chết, Lận gia cũng mời cao nhân gia cố linh hồn kéo dài tính mạng cho hắn. Chẳng cần phải làm một cô hồn dã quỷ, vẫn có thể đường đường chính chính sống ở dương gian.
Vẻ mặt Trương Tiện Ngư có chút bất đắc dĩ, nhìn vẻ mặt Lận Vô Thủy giống như con gái gia đình địa chủ, "Chúng ta không quen thân, sao có thể tùy tiện cầm nhiều tiền của cô như vậy."
"Sau này cũng đừng ngốc nghếch chuyển tiền cho người ta, gặp phải người tốt thì không sao, nếu chẳng may gặp người xấu thì sẽ xảy ra chuyện."
Trương Tiện Ngư cũng không quan tâm Lận Vô Thủy có nghe lọt tai hay không, lải nhải xong thì xách túi đi làm, cậu hiện tại rất cần ra ngoài hít thở không khí một chút.
Thế giới của người có tiền đúng là khiến cho người ta ngạt thở.
______________
Cúc: Đúng là tiền không giải quyết được vấn đề nhưng nhiều tiền thì có thể =))))