Nhưng mà cũng không thoải mái.
Không hề!
Lần đầu tiên cùng giường chung gối...
Hẳn là phải vô cùng ngọt ngào!
Kết quả thì sao?
Tôi bị tổn thương sâu sắc!
Ôi chao.
Nghe nói từng có câu, chưa ngủ chung sẽ không bao giờ biết được đối phương là người hay chó.
Tối nay xem như bản chóa đã biết rồi.
Tình Địch không chỉ có tư thế ngủ vô cùng kém, mà còn rất không biết xấu hổ!
Anh chớ có ôm bản chóa ngủ, ôm lâu thì thôi đi, lại còn thừa dịp bản chóa ngủ mơ mơ màng màng sờ tới sờ lui.
Anh thì sờ sướng rồi!
Còn bản chóa trợn mắt nãy giờ đây này!
Vất vả lắm mới ngủ được,
Lại bị Tình Địch kéo vào lòng bắt nạt nửa ngày.
Cả một đêm bị tra tấn không còn ra hình chó.
Dù có là một con chó cũng không thể nào chấp nhận được chuyện này.
Nên là tôi muốn quay về ổ của mình!
Tình Địch, anh có thể buông bản chóa ra không?
Bản chóa bị cánh tay của Tình Địch đè nặng đến nỗi không thể động đậy.
Chỉ có thể nhìn trần nhà màu trắng rồi thở dài.
Nhân đây tôi vô cùng ân hận về thói quen sinh hoạt theo tác phong người lớn tuổi của mình.
Rất xin lỗi nhưng sáng rồi!
Nên là anh có thể giơ cái tay lên chưa?
Cho bản chóa ngủ bù được không?
Hừ, anh ngủ ngon quá nhỉ.
Tôi nhìn mặt Tình Địch.
Đôi mắt của người ấy đang khép lại, lông mi tạo thành một đường vòng cung hoàn hảo, khóe miệng khẽ nhếch như đang mơ thấy gì mà để lộ chút vui sướng.
Vẻ đẹp lúc ngủ như vậy chỉ nhìn một cái đã thần hồn điên đảo.
Khiến người ta không thể nào tức giận được nữa.
...
Thôi được, tôi nể tình khuôn mặt đẹp của Tình Địch nên mới không cắn tỉnh người ấy.
Không thì...!Hừ, hàm răng sắc bén của bản chóa không phải chỉ dùng để trang trí thôi đâu!
Chờ Tình Địch thức dậy...
Tôi cũng thành một con chóa gần như đã hẹo.
Nhân lúc Tình Địch dụi mắt,
Tôi lê lết cái thây bán thân bất toại vội vàng chui ra khỏi chăn.
Trong lòng trống rỗng, Tình Địch khua tay tìm kiếm xung quanh.
Tóc tai người ấy rối bù, mi mắt cũng hơi sưng.
Hừ, ai bảo anh ngủ lâu như vậy!
"Gâu!"
Nhìn người ấy khổ sở tìm kiếm, tôi ngồi dưới chân giường kêu lên một tiếng.
"Tiểu Hạch Đào?"
Ánh mắt mờ mịt của Tình Địch cuối cùng cũng tập trung trên người tôi, thở phào nói:
"Lại đây."
"Gâu!!"
Tôi ra vẻ từ chối với người đang đưa tay tới.
"Sao thế?"
Tôi dùng móng vuốt chỉ về phía cửa phòng ý bảo Tình Địch mở cửa cho mình.
Nếu không phải đêm qua khóa cửa tôi đã sớm bỏ ra ngoài rồi!
Nhưng cũng lạ, trước giờ Tình Địch đâu có khóa cửa phòng lúc đi ngủ.
Nhưng từ sau khi tôi đến cửa luôn được khóa.
Tình Địch cứ đi ngủ là lại khóa cửa.
Hừ, không phải mới chỉ đánh lén một lần thôi à? Đúng là cái đồ nhỏ mọn.
Bản chóa đã vào được trong phòng rồi.
Lúc này còn khóa khoáy cái gì nữa!
"Đói hả?"
Tình Địch xuống giường bước mấy bước tới trước mặt tôi.
Tôi mất hứng đáp lại người ấy.
Lẽ nào bản chóa chỉ biết có ăn thôi à??
Bản chóa muốn đi tè được chưa!
"Gâu...!ẳng?"
Anh anh anh anh...!lại dùng sắc đẹp để mê hoặc bản chóa!
Tình Địch cúi xuống gần bản chóa, góc này siêu cấp đẹp trai! Cứ như muốn nhét luôn bản chóa vào trong mắt!
Tôi vội vàng dời ánh mắt sang chỗ khác.
Trời ạ! Xem tôi phát hiện ra cái gì nè???
Tình Địch, sao anh lại mặc áo ngủ rộng cổ như vậy!
Đây là phạm quy anh có biết không?
Bản chóa cứ như vậy không hề phản kháng bị bắt mất.
Cơn giận tích tụ cả đêm định làm mình làm mẩy với người ấy cũng không luôn.
Chậc, cảm thấy Tình Địch đúng là tâm cơ thâm trầm.
Nói mau!
Đến cùng anh đã tóm được nhược điểm của bản chóa từ bao giờ!
Quá trình rửa mặt.
Ban đầu tôi từ chối vì kỹ thuật lúc trước của Tình Địch quá kém.
Nhưng lần này lại thích vô cùng.
Kem đánh răng cũng có vị ngon nữa ~
Đánh răng xong Tình Địch chưa từ bỏ ý định lại vào bếp.
Người ấy mở ngăn tủ ra.
Kết quả chỉ nhìn thấy một cái chảo rán còn nguyên tem.
"Tiểu Hạch Đào, thật ra tao biết nấu cơm, cũng có thể làm việc nhà."
Tình Địch đóng kín cửa tủ lên tiếng giải thích không hề thuyết phục.
Đuôi của tôi khó khăn vẫy vẫy.
À, đến cái bát bản chóa cũng chưa từng thấy anh rửa.
...
"Vậy mày muốn ăn thức ăn cho chó hay ra ngoài ăn?"
"Gâu!"
Tôi mong đợi nhìn người ấy.
Tình Địch hiểu ngay.
"Ra ngoài đi."
Yeah ~ tiểu long bao, sủi cảo tôm, sườn hấp hạt diêm mạch, xôi gà rút xương bản chóa tới đây!!
Làm chó lâu như vậy tôi cũng rất nhớ bữa sáng đó.
Tôi hưng phấn theo Tình Địch ra cửa.
Kết quả đi mấy con phố cũng không có.
...
Tôi ủ rũ nằm trong lòng Tình Địch.
"Áu..."
Cái khu dân cư rách nát gì thế, ngay cả sạp bán sữa đậu nành cũng không có!
Tình Địch xoa đầu tôi rồi suy nghĩ một lát.
"Tiểu Hạch Đào muốn ăn bữa sáng Chris làm không?"
"Gâu gâu gâu!!!"
Muốn ăn!
Không phải bản chóa khen chứ bữa sáng Chris làm đúng là chính tông đấy!
Tình Địch thoả mãn cười cười.
"Vậy chúng ta đi thôi ~"
Vừa nói xong liền bắt ngay một chiếc taxi đúng lúc đi ngang qua.
Gì???
Anh muốn đưa bản chóa đi Thuỵ Điển à???
Chỉ để ăn sáng thôi hả?!!!
Anh bị hâm đúng không?
Khi xe lái vào con phố tràn đầy hơi thở nghệ thuật....
Tôi rất hối hận vì dọc đường chỉ mải đắm chìm trong tài nấu nướng của Chris.
Nếu tôi nhớ không lầm...
Đây không phải là cái hang ổ quý cmn tộc của Tóc Đuôi Ngựa à? (Ở đây tác giả chơi chữ, gốc là 杀马特 đọc sha ma te giống ta ma de đọc trại đi =)).)
"Tiểu Hạch Đào, lát nữa không được lộ ra vẻ mặt này trước mặt anh Triệu."
Tình Địch nhéo nhéo mặt tôi, như nhìn thấu bản chóa.
"Chris từng rời khỏi Thuỵ Điển một thời gian dài chính là để học hết kỹ năng của anh Triệu, cũng nhờ vậy đàn anh mới không chết đói vì cái thói kén ăn."
"Grừ..."
Khoa trương như vậy à, nhưng lão không đẹp bằng Chris.
Nên nhất định nấu cơm cũng không ngon bằng!
Xuống xe tài xế đạp chân ga nhanh như chớp lao ra khỏi con ngõ nhỏ.
Tôi thu lại ánh mắt đang nhìn theo xe taxi, âm trầm nhìn về phía Tình Địch.
Về sau có thể đừng nói chuyện với bản chóa một cách lộ liễu như vậy nữa được không?
Người khác sắp coi anh thành thằng thần kinh rồi kìa.
Tôi cũng không muốn làm một con chó thần kinh đâu.
Tình Địch không cảm nhận được, đang nhìn điện thoại lẩm bẩm.
"Không biết giờ này anh ấy đã dậy chưa, chúng ta đi đánh thức anh ấy thôi!"
Trees heart đang khóa cửa, Tình Địch mang theo tôi vòng ra cửa sau.
Phía sau ngược lại trông giống như một khu dân cư bình thường.
Một cánh cửa gỗ đơn giản và tường xi măng, trên tường là ngói lưu ly xếp lớp lớp.
Một gốc cây hoa quế vươn cành lá ra từ bên trong.
Xem ra bên trong là một cái sân.
Tuy rằng gộp cả đời người lẫn đời chó tôi chưa từng tới nơi này.
Nhưng vẫn có một cảm giác quen thuộc khó tả.
Trong đầu bỗng lóe lên ký ức lộn xộn.
Đã từng thấy ở đâu sao?
Nơi nào?
Trong lúc tôi suy tính...
Tình Địch không hiểu sao lại vặn khóa, đẩy mở bước vào trong sân.
Vẫn là xi-măng phủ kín mặt đất.
Bốn cánh cửa gỗ lộ thiên khảm kính trong suốt.
Đều mang lại cảm giác cũ kĩ.
"Cốc cốc."
Tình Địch gõ cửa sau đó nghiêm trang nói.
"Nhiệm vụ khẩn cấp."
Tôi mở to hai mắt nhìn người ấy.
Còn có thể chơi như vậy?
Tình Địch nở nụ cười giả dối với tôi.
Bên trong rất nhanh truyền đến tiếng bước chân.
Ặc...!Hình như không phải chỉ một người.
Trong khoảnh khắc tôi bỗng có dự cảm bất thường.
Sẽ không phải là....!Bi3n Thái!!!
"Thiệu Nguyên, cậu chạm nhẹ là cửa mở rồi! Đừng có làm vỡ kính Lâm lại gửi hóa đơn cho tôi."
"Biết rồi ~"
Sau một tiếng trả lời không chút để ý...
Cửa "cạch" mở, đi ra là hai người quần áo xộc xệch.
Ê! Tóc Đuôi Ngựa, anh cũng có tố chất Mary Sue đấy.
Mái tóc bảy màu theo nếp, chỉ còn thiếu hiệu ứng ánh sáng nữa thôi.
Đờ mờ, Bi3n Thái, sao tuổi của anh lại nhỏ như vậy?
Mau chải cái đầu đi được không, bản chóa không quen.
"Văn Khương, có nhiệm vụ khẩn cấp gì?"
Tóc Đuôi Ngựa vẫn là người nhớ kỹ chính sự, không tệ không tệ.
Tình Địch nâng tôi lên, dùng giọng nói trầm ổn nói:
"Chúng tôi muốn ăn sáng trước.".