Tui Giỏi Để Tôi Lên

Chương 15

Mãi đến khi anh Đinh trở lại thì Giản Nhung mới nhận thức được “đang phát triển” chính là cậu.

Nói “đang phát triển”,  thật ra chính là nói cậu còn nhỏ.

Mười bảy tuổi,  nhỏ thế nào mà nhỏ? Mấy tháng nữa là cậu thành niên rồi.

Giản Nhung vừa định giải thích hai câu nhưng sau khi nhìn thấy bóng lưng của Lộ Bá Nguyên thì nuốt lời trở lại vào bụng.

Tuy rằng Lộ Bá Nguyên ăn mặc tùy tiện,  nhưng có thể nhận thấy bờ vai vững chãi,  dáng người cao to. Rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp do ngồi máy tính quá lâu nên sẽ khiến vai tròn lưng gù nhưng toàn bộ những điều này không thấy ở anh.

Từ bóng lưng của anh có thể dễ dàng nhận ra dáng người vô cùng vượt trội giữa đám nam nhân cùng tuổi.

Điều này cũng khiến anh là người nổi bật nhất trong tất cả những tuyển thủ chuyên nghiệp mỗi lần có trận đấu trực tiếp.

“Soft, lại đây.” Anh Đinh lau tay rồi nói: “Ngồi đi, để anh giới thiệu sơ qua một chút.”

Giản Nhung do dự vài giây rồi ngồi xuống chiếc ghế sô pha trống ở ngoài cùng bên phải.

Anh Đinh cảm thấy bầu không khí có chút gượng gạo, chẳng qua chẳng có gì đáng kể, thanh niên trẻ tuổi ấy mà, mới quen biết nhau đều như vậy thôi.

Anh nói: “Đây là Bye support của chiến đội chúng ta …”

“Em biết.” Giản Nhung dừng lại một chút, “Đều biết hết.”

Tiểu Bạch thầm nghĩ, mỗi ngày ở phòng live stream đều chế nhạo chúng tui sao mà không quen biết được chứ?

Cậu muốn mỉa mai mấy câu nhưng vừa đến miệng đã sợ rồi,  đành phải không để tâm mà thay đổi tư thế để bày tỏ sự bất mãn.

Pine ở bên cạnh nhíu mày: “Dưới mông ông có gì hả? Làm gì cứ nhích tới nhích lui vậy.”

Tiểu Bạch: “…Ông quản tui à.”

Anh Đinh nói: “Mấy đứa cũng làm quen chút đi,  Soft, Giản Nhung. Được văn phòng chọn, muốn tới gaming house của chúng ta huấn luyện hai tuần,  ở cùng với mấy đứa.”

Nói xong,  anh Đinh nhìn về phía Giản Nhung,  chờ đợi cậu có thể tự giới thiệu.

Giản Nhung ôm ba lô của mình,  đối diện với nhau hai giây,  sau đó phun ra một chứ: “Ừ.”

Anh Đinh: “…”

“Là chữ Nhung nào?” Viên Khiêm cười hỏi.

Giản Nhung nói: “Nhung là thảo ghép nhĩ. ”

(*) Đây là chữ Nhung 茸 được ghép bởi chữ thảo 草 (cây cỏ) và chữ nhĩ 耳 (tai)

Giản Nhung cũng không tự giới thiệu,  ngay cả khi bắt đầu phát sóng trực tiếp cậu cũng chỉ nói một câu đơn giản “Chơi đường giữa, tên chính là ID phát sóng.”

Cũng may bây giờ cậu chỉ là một tập sự,  không cần nói nhiều.

Anh Đinh đứng dậy nói: “Đi thôi,  phòng của cậu anh đã chuẩn bị tốt rồi,  trước tiên đưa cậu lên lầu cất hành lý.”

Hai người đi rồi,  bầu không khí trong phòng khách mới thoáng trở lại.

“Cỏ với tai gì chứ … nhung trong lông mềm thì có?” Tiểu Bạch nhăn mặt ghét bỏ,  “Loại thánh troll bự chảng này, sao cái tên vừa mềm vừa êm vậy chứ?”

Pine không ngước mắt lên: “Vậy tên của ông chắc đẹp,  trắng trắng mập mập.”

“P cưng,  một ngày ông không ức hiếp SP bé bỏng của ông thì ông chết hả?”

“Không nên tự thêm chữ “bé bỏng” cho chính mình,  cũng đừng gọi tui là P cưng.”

Viên Khiêm cười tủm tỉm nghe hai đứa nói chuyện,  đợi đến khi Lộ Bá Nguyên ngồi xuống thì anh mới nói: “Trước không biết tuổi nên không chú ý,  bây giờ nhìn lại mới thấy Soft quả thật rất nhỏ.”

Thật ra tuổi tác cũng được,  bao gồm cả Pine thì có rất nhiều thực tập sinh mới 15 16 tuổi đã bắt đầu đánh chuyên nghiệp rôi. Nếu như không phải Liên Minh hạn chế tuổi đủ 17 tuổi mới được tham gia trận đấu thì e rằng có rất nhiều người mới được lộ diện rồi.

Lộ Bá Nguyên nói: “Quá gầy.”

Khi bị đụng lần trước thì anh đã cảm thấy rất nhẹ cứ như không có trọng lượng vậy.

Viên Khiêm nói: “Quả thật là vậy. Theo lý mà nói khi làm streamer hẳn là kiếm không ít tiền,  sao lại gầy thế nhỉ?”

Lộ Bá Nguyên cười cười, nói: “Dưỡng là được thôi.”

Biệt thự xa hoa thế này, căn phòng tất nhiên sẽ không tệ.

Riêng cái giường thôi đã lớn hơn chiếc giường ở nhà của Giản Nhung.

“Vốn là sắp xếp cho người thay thế ngủ, nhưng cậu ta bảo quen ngủ ở ký túc xá đội 2 rồi, không chịu chuyển tới. Cho nên căn phòng này vẫn luôn để trống. À, đội 2 ở tòa biệt thự nhỏ ở phía sau chúng ta.” Anh Đinh nói, “Anh bảo thím quét dọn một chút, cậu xem còn thiếu gì không?”

Giản Nhung nói: “Không.”

Anh Đinh gật đầu: “Vậy được, cậu sắp xếp một chút trước đi, sắp xếp xong thì anh dẫn cậu tới phòng huấn luyện…”

Phịch, một tiếng rất khẽ.

Giản Nhung thả ba lô của mình xuống đất, nói: “Xong rồi, đi thôi.”

Anh Đinh: “…”

Cả lầu 2 của TTC được sửa thành phòng huấn luyện, phân thành mấy phòng, công dụng như nhau. Trong đó phòng huấn luyện của đội viên đội 1 rộng nhất, khoảng cách giữa hai máy đều có một khoảng nhất định, chơi game hay live stream đều không ảnh hưởng đến người khác.

Anh Đinh đưa cậu tới một máy tính không có người ngồi: “Máy tính và thiết bị đều là mới,  cậu cứ dùng thoải mái, chuột hay bàn phím nếu dùng không thuận tay có thể đổi. Gần đây đội đang nghỉ, đội 2 đều về nhà rồi, sợ cậu ở một mình bên kia sẽ sợ nên tạm thời ngồi đây trước.”

Giản Nhung ừ một tiếng, cúi đầu nhìn thấy bàn phím của mình rồi ngẩn ra: “Đây là?”

Bàn phím của cậu là kiểu thiết kế riêng của chiến đội TTC, góc trên bên trái phím Esc có một chữ “R”.

Anh Đinh “À” một tiếng: “Bàn phím thiết kế riêng của Road, không có bán đâu đấy. Cậu không phải là Fan của cậu ấy sao? Anh kêu người đổi cho cậu cái này đó.”

Giản Nhung: “…”

Giọng nói anh Đinh bình thường. Dù sao fan của Road cũng rất nhiều, đừng nói đến thực tập sinh, ngay cả trong các chiến đội lớn cũng có không ít tuyển thủ là fan của anh.

Nhìn thấy Giản Nhung cụp mắt, anh Đinh hỏi: “Cậu không thích hả? Cái này đổi bất cứ lúc nào cũng được.”

“Không cần.” Giản Nhung dời mắt khỏi bàn phím, “Đổi cái khác quá phiền phức…Cái này được rồi.”



Huấn luyện thực tập bắt đầu vào buổi chiều.

Ngày đầu tiên là huấn luyện thực tập cá nhân của Giản Nhung.

Thật không dễ dàng sắp xếp trận đấu huấn luyện trong kỳ nghỉ, đội huấn luyện viên sắp xếp cho cậu bốn đồng minh và một đội đối thủ, chín người này đều là thực tập sinh của câu lạc bộ TTC, trong đó còn có hai vị thành viên đội 2 đã trở về nhà rồi.

Để ngừa Giản Nhung bị nhận ra, huấn luyện viên đã cho cậu một tài khoản đã mở toàn bộ tướng.

Anh Đinh và các huấn luyện viên khác tập trung tại phòng quan chiến, trong tay mỗi người đều cầm cuốn sổ, trước mặt còn mở hai cái máy tính mà toàn bộ số liệu trong trò chơi sẽ trực tiếp hiện ở trên đó.

Ngồi phía sau quan sát là những thành viên đội một rảnh rỗi không có việc gì làm.

Nhân viên đến đông đủ, anh Đinh vào vị trí quan chiến, rồi chiếu giao diện lên màn hình lớn.

Giản Nhung một mình ngồi trong phòng huấn luyện, cậu điều chỉnh vị trí phím xong, sau khi bấm nút ‘sẵn sàng’ thì trò chơi lập tức bắt đầu.

Giản Nhung không biết người trong đội của mình là ai, nhưng người trong đội đều quen biết nhau. Giọng nói thảo luận của bọn họ hiện lên trong đội hình, cuối cùng có một người nói: “Chúng ta thiếu một tướng tank để mở giao tranh, Mid chơi Galio được không?”

Giản Nhung không lên tiếng.

“Mid?” Người nọ lại lên tiếng gọi, “Ông chơi Galio nhé, trận này hãy xem tui, chắc chắn sẽ mang thắng lợi cho ông.”

Tuy rằng mấy thực tập sinh không biết trận đấu lần này là gì, nhưng không ai là không muốn thể hiện tốt trước mặt huấn luyện viên, cho nên chọn đều là tướng da mỏng nhưng có thể thể hiện.

Vài giây sau, Giản Nhung lại chọn kẻ lừa đảo LeBlanc.

“Người anh em, ông muốn làm gì đó?” Người nọ bất mãn, “Đều là da mỏng, chúng ta đánh thế nào đây? Ông chọn một tướng tank to bự mở giao tranh nằm qua không được sao?”

“Vậy tui chọn một vú em chuyên đút sữa cho ông nhé?” Giản Nhung hỏi.

Đối phương: “…”

“Hay là Janna theo làn gió đưa ông về với ông bà?”

“…”

Top với trái tim đập loạn xạ, cậu ta vội vã mở Wechat nhóm gửi một câu: ‘Chết tiệt! Sao tao thấy người này quen quen quá vậy?!

Giản Nhung chọn tướng là LeBlanc, nắm giữ khả năng sốc sát thương cực cao và tính nhanh nhẹn. Độ khó thao tác lớn, trình độ yêu cầu người chơi rất cao.

Trò chơi bắt đầu, Giản Nhung vừa đi đến đường giữa thì  Mid – Thần Bài Twisted Fate của đối phương đã khoe một biểu tượng cảm xúc với cậu

Tiểu Bạch nhịn không được “Hít——” một tiếng.

Viên Khiêm nói: “Làm gì vậy?”

“Trước đây em có xem live stream của nó, Mid đã khoe biểu tượng cảm xúc trước mặt nó…” Vẻ mặt Tiểu Bạch phức tạp, “Chưa làm gì đã bay màu.”

Tiểu Bạch một lời như sấm.

Thần Bài Twisted Fate còn chưa lên cấp 6, đã bị LeBlanc solokill hai lần.

Lần thứ hai là Giản Nhung đi vào tầm trụ cưỡng ép giết chết, bởi vì sát thương của tháp phòng ngự quá cao, sau khi Giản Nhung giết chết đối phương thì cũng bị tháp phòng ngự đánh chết.

“Thua.” Viên Khiêm nói, “Trên người cậu ta có tiền thưởng, có cần đổi với người khác như vậy sao?”

Cấp 6, Thần Bài Twisted Fate có chiêu cuối là có thể dịch chuyển toàn bản đồ, bắt đầu chạy lên chạy xuống giúp đỡ đồng mình của mình.

Còn Giản Nhung đã muộn một bước, lúc đồng mình chết mới chạy đến hiện trường, đổi lại chỉ giết chết được SP của đối phương 。

Pine: “Đến chậm quá, giết một người vẫn thua.”

Càng nhìn về sau, đôi mày của Tiểu Bạch càng nhíu chặt: “Sao người này tình nguyện ở rừng bắt người mà không theo đồng minh giao tranh? Tướng này của nó cuối game đã vô dụng rồi.”

Lộ Bá Nguyên im lặng nhìn màn hình, không phát biểu bất cứ ý kiến gì.

Đấu pháp của Giản Nhung rất rõ ràng.

Cậu không quan tâm thua hay không thua, không thèm để ý đồng minh cần giúp đỡ hay không.

Cậu chỉ muốn trang bị và cấp bậc mình càng trở nên mạnh hơn, cậu đã tập thói quen chỉ dựa vào chính mình mà chiến thắng một trận đấu.

Viên Khiêm nhìn thời gian trước mắt: “Đã ba mươi lăm phút rồi.”

Tiểu Bạch tựa vào ghế, giọng nói có phần hả hê: “LeBlanc này của nó phế rồi, giai đoạn cuối trang bị của ai cũng nâng cấp, nó có thể giết ai —— ối chết tiệt??”

Tiểu Bạch còn chưa nói xong, đã thấy Giản Nhung ném một kỹ năng sát thương vào vị trí điểm mù, vừa vặn ADC của đối phương đi ngang qua lập tức giết chết đối phương trong tích tắc.

ADC cho đến lúc chết còn đang chạy trốn về phía trước, rõ ràng không phản ứng kịp.

“Làm sao nó nhìn thấy?” Tiểu Bạch trừng to mắt, “Nó mở tool X-ray hả?”

“Đoán.” Lộ Bá Nguyên cuối cùng cũng lên tiếng giải thích, “Hơn mười giây trước, ADC đi qua con đường mà Soft đã cắm mắt.”

“Mười giây trước…” Đôi mắt của Tiểu Bạch trừng càng to, “Điều này có thể đoán được sao? Nó có phải ——A?”

Trong khoảng thời gian mấy câu đó, Giản Nhung nhảy tới rừng của đối phương, cắm trại ở đó vài giây thành công giết chết Top của đối phương đang đánh quái dã ngoại.

Tiểu Bạch: “Nó có thể giết chết …Top sao?”

“Không phải đánh chết ngay.” Viên Khiêm cười thú vị, “Không phải đánh hai combo sao? Kỹ năng dịch chuyển này sẽ đánh bại đối phương đến chết.”

Hai lần giết chết này dẫn đến cừu hận của đối phương.

Năm phút sau, ba kẻ địch truy đuổi Giản Nhung, Giản Nhung dẫn bọn họ từ trụ hai ở đường dưới chạy đến hang Rồng.

Cậu vừa đi vừa khoe biểu tượng cảm xúc, đối phương có mấy lần muốn từ bỏ nhưng khi thấy biểu tượng của cậu khoe thì tức giận điên cuồng đuổi theo.

Tiểu Bạch: “…”

Lần này ngay cả Pine cứng nhắc nhếch miệng: “Đẹp lắm.”

Trong đợt giao tranh cuối cùng, Giản Nhung thu hút tất cả hỏa lực của đối phương, giết chết hai vị gánh team của đối phương cũng lừa được vô số chiêu cuối, vẻ vang chết ở sân nhà của quân địch.

Đồng minh của cậu thành công phá tan Nexus của quân địch.

Trò chơi kết thúc, Soft nắm thắng lợi trong tay

Thời khắc quay trở lại sảnh đợi, kênh chat lập tức bùng nổ——

【 Ông là Soft hả??】

【 Chết tiệt, ông là Soft đúng không!!! 】

【 LeBlanc này chắc chắn tui đã từng thấy rồi!!】

【 Ông nói lần nữa đi, lần này tui chắc chắn sẽ nhận ra ông!】

Mấy người của đội huấn luyện viên nhịn không được cúi đầu bật cười.

Kiểu tuyển thủ có thể đem phong cách cá nhân phát huy đến mức cực hạn này……LPL thật đúng là không có mấy người.

Sau khi đánh trận xong, Giản Nhung hoạt động ngón tay, thở một hơi thật dài.

Sau đó đánh chữ ——

【asdsdfz: Còn đánh nữa không?】

【Anh Đinh: Tạm thời không cần, cậu rời đội trước đi.】

【Soft cho Wechat đi.】

【Tui thường hay xem live stream của ông lắm!】

Nhìn thấy câu trả lời của anh Đinh, Giản Nhung ngay cả đầu cũng không ngẩng lên lập tức rời đội.

Cậu đứng dậy đi WC. Khi quay lai thì phòng huấn luyện thêm hai người.

Tiểu Bạch ngồi ở vị trí của mình, không kìm lòng mà nhìn bàn máy tính bên cạnh.

Pine hỏi: “Cậu đang nhìn gì?”

“Nhìn xem nó có lén mở Script không.” Vẻ mặt Tiểu Bạch rất nghiêm túc.

Pine từ chối cho ý kiến.

“Chậc. Nó quả thật đã đến chiến đội của chúng ta rồi.” Tiểu Bạch ngã người ra sau bày ra tư thế cá muối hấp hối: “Thật nhìn không ra nó nhỏ như vậy, còn lùn nữa chứ, hoàn toàn là một đứa nhóc thối. Nó đứng bên cạnh anh trai, quả thật như con gà đứng cạnh con diều hâu.”

Nghĩ đến cái gì đó, cậu hừ lạnh một tiếng: “Nếu như nó quả thật qua được đợt huấn luyện này tiến vào đội, tui sẽ cô lập nó —— Trừ khi nó mở miệng gọi anh, xin lỗi tui nữa, nếu không…”

Leng keng.

Nghe thấy động tĩnh, Tiểu Bạch từ từ xoay ghế lại mắt đối mắt với Giản Nhung vừa mới rửa mặt xong.

Tiểu Bạch: “.”

Giản Nhung mặt không biểu cảm nhìn cậu ta hai giây, bỗng nhiên nở nụ cười.

Da đầu của Tiểu Bạch tê rần.

Giản Nhung nói: “Xin lỗi thì có thể.”

Tiểu Bạch: “Không cần không cần đừng khách sáo như thế…”

“Mà xin lỗi lần nào?” Giản Nhung suy nghi một chút, “Là lần ông thường hay ngược chiêu cuối trong trận đấu, tui đã nói ông ngốc?”

Tiểu Bạch: “…”

Giản Nhung: “Hay là trận đấu mùa xuân cả trận đấu ông không móc trúng lấy một lần, tui khen ngợi ông với tinh thần người mù đánh chuyên nghiệp?”

Tiểu Bạch: “…”

Giản Nhung nhíu mày: “Có lẽ là vòng 1/8 ông bị gank ba lần, tui nói Elise của ông đang mộng du ở tiên cảnh?”

Tiểu Bạch: “…”

Giản Nhung: “Còn có ——”

Tiểu Bạch thầm nghĩ ‘Ông chửi tui một câu nữa thì tui liền khóc cho ông xem.’

“Tui còn cao nữa.”

Tiểu Bạch: “?”

Nghĩ tới hình dung vừa rồi của cậu ta, Giản Nhung đen mặt, nói: “Ông mới là gà.”

Tiểu Bạch sửng người với hai câu này, còn chưa kịp nghĩ ra nên phản ứng thế nào thì anh cậu đã tiến vào cửa rồi.

Tiểu Bạch bật người định tố cáo, lướt mắt qua thì thấy trên tay của Lộ Bá Nguyên là một chai sữa bò.

Giản Nhung xoay người muốn ngồi vào vị trị máy của mình, đâm sầm vào Lộ Bá Nguyên đang mặc áo khoác đồng phục của đội.

Lộ Bá Nguyên cụp mặt, nhìn chằm chằm bàn phím có chữ “R”: “Anh Đinh đổi cho cậu hả?”

Giản Nhung giật mình, tức khắc bốc hỏa: “…Ừ.”

“Phía sau có tên của tôi, ” Lộ Bá Nguyên nói, “Không thích thì bảo anh ấy đổi lại.”

Giản Nhung vừa mới rửa mặt, trên cằm còn có giọt nước. Cậu đưa tay lau vài cái, mới nói: “Không sao, tui dùng cái gì cũng được.”

Lộ Bá Nguyên đáp “ừ”, đặt sữa bò lên bàn.

“Trong bếp vẫn còn.” Lộ Bá Nguyên nói, “Uống nhiều cho mau lớn.”

Tiểu Bạch nói thầm xong rồi.

Anh cậu giẫm trúng mìn rồi.

Cậu ta còn đang muốn liều mình cứu người đã thấy hai tai của thằng nhóc vừa mới mắng cậu ta là gà lúc này đang đỏ bừng —— giống hệt như lần ở trận trực tiếp chung kết thế giới.

Tiểu Bạch còn chưa phản ứng chợt nghe Soft kêu “ồ” một tiếng.

Sau đó cứng đơ ngồi xuống, cứng đơ cắm ống hút, cứng đơ bắt đầu uống sữa do đội trưởng đưa tới.

Tiểu Bạch: “…”

Cậu ta ngồi thằng người.

Quyết định lần sau cũng muốn tặng cho Soft.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Bình Luận (0)
Comment