Túi Khóc Nhỏ Cùng Với Quý Ngài Nóng Tính Của Cậu Ấy

Chương 26

Một giấc này Đường Miễu ngủ không ngon, buổi sáng hơn năm giờ liền tỉnh, trong di động chỉ có một tin nhắn ngắn của Kỳ Minh, không có nội dung khác chỉ có hai chữ —— Miễu Miễu.

Đường Miễu gọi lại cho Kỳ Minh, điện thoại vẫn trong trạng thái tắt máy.

Mất hồn mất vía mà giải một bài tập, di động run một chút, Đường Miễu chưa bao giờ dám tin tưởng cậu có một ngày sẽ làm ra loại chuyện vi phạm quy chế thi, không chỉ mang điện thoại vào phòng thi, còn mở âm thanh, thậm chí trong nháy mắt tiếng điện thoại vang lên, Đường Miễu trộm mở ra, chỉ có một tin ngắn —— tin anh.

Kỳ Minh cắn răng bẻ gãy sim, hắn sợ hắn tiếp tuc viết sợ là sẽ không biết nên viết cái gì, hắn vô cùng tiếc nuối rồi lại vô cùng may mắn, lá thư tình kia cũng chưa có viết xong.

Hắn lần đầu tiên hy vọng thần linh linh nghiệm, hắn hy vọng Miễu Miễu của hắn, có thể thuận lợi bình an thi đậu A đại cuộc sống trôi chảy như ý.

Đường Miễu cảm thấy huyệt thái dương nhảy dựng, ngay cả bài thi cũng không kịp nộp, tông cửa xông ra, lão sư gọi cậu ở phía sau, nói còn mười phút nữa mới có thể nộp bài, cậu làm sao có thể quản nhiều như vậy.

Lúc cậu mới vừa lên taxi, liền nhận được tin nhắn của mẹ mình, “Tiểu Miễu? Mẹ có nấu canh cho con, giữa trưa trở về một chút.”

Không đúng, rất không đúng. Giống như mẫu thân Kỳ Minh sẽ không vì cảm mạo thông thường mà gọi hắn về, mẹ của cậu lại không tài nào biết rõ cậu đang thi, buổi chiều còn có một tiết học mà gọi cậu trở về, chỉ vì một chén canh.

“Lái xe, đổi địa chỉ.”

Đường Miễu nhìn hướng về nhà, không ngừng có xe cảnh sát chạy nhanh, cậu đột nhiên nhớ lại khi ở trường từng gặp thoáng qua một cảnh sát, khi đó cậu còn tưởng rằng là vì duy trì trật tự trường thi, nhưng hiện tại ngẫm lại cũng không phải là thi đại học, làm sao có thể?!

Huyệt thái dương Đường Miễu nhảy thình thịch, cắn chặt răng, không để cho mình khóc lên, lúc này khóc có lợi ích gì!

“Mẹ…….”

Mẹ Đường lúc nhìn thấy cậu, hiển nhiên là tinh thần luống cuống, “Con sao lại về nhanh như vậy…….”

Đường Miễu miễn cưỡng cười, “ Con nộp bài thi sớm.” Mẹ Đường đương nhiên thực yên tâm với thành tích của con, ‘Vậy là tốt rồi, ừ…… mẹ đi phòng bếp nhìn chút.” Bà có chút xấu hổ, kỳ thật và căn bản là không biết vì cái gì Đường Chiến muốn con trai lập tức về nhà.

Đường Miễu nhìn thoáng qua bao công văn trên ghế salon, “Ba con ở nhà?”

“Ừm, ông ở lầu hai thay quần áo.”

Điện thoại trong túi công văn vang lên, Đường Miễu gọi một tiếng, “Ba, điện thoại của ba,” muốn lấy điện thoại ra trước, kết quả thấy được tờ giấy trong túi công văn.

Ánh mắt Đường Miễu đều đỏ lên, nắm chặt lấy tờ giấy kia, nhìn một lần rồi một lần.

Kỳ Thiên. Tên thực bình thường, nhưng Đường Miễu biết, thực trùng hợp là tên cha của Kỳ Minh cũng là tên này, cậu vô số lần gọi chú Kỳ. Ảnh chụp cũng giống như lần trước chính mình nói. “Kỳ thật chú thực văn minhh.’ Thật trùng hợp.

Bên phải một con dấu màu đỏ ký tên của cha mình: Đường Chiến.

“Tiểu Miễu.” Lúc Đường Chiến bước nhanh xuống thì biết đã chậm.

“Đây là sự thật?” Đường Miễu cắn răng nói.

“Thật sự, buổi sáng hôm nay mới vừa giao cho ba.”

Đường Miễu biết cha mình luôn luôn nói sự thật, cho nên này nhất định là sự thật.

Tờ giấy đó là, lệnh truy nả.
Bình Luận (0)
Comment