LIỀU THUỐC CỦA BOSS
Buổi thử vai nhanh chóng bắt đầu.
Tô Đoạn không có kinh nghiệm diễn xuất nhưng hiệu quả của lần thử vai này cũng không tệ.
Nguyên thân vốn xuất thân chính quy, thành tích tốt nghiệp cũng rất cao, nền tảng vô cùng vững chắc. Dù rằng sau khi tốt nghiệp mãi vẫn không nhận được một công việc diễn viên nghiêm túc, luôn đóng vai diễn viên quần chúng và đóng thế, nhưng thực tế diễn xuất chẳng kém tiểu thịt tươi* hiện nay.
*Tiểu thịt tươi: sao nam trẻ trung mới nổi.
Tô Đoạn kế thừa thân thể của cậu ta, tất nhiên cũng kế thừa trí nhớ diễn xuất của thân thể này.
Với lại nhân vật cậu sắp thử vai hôm nay thực ra có rất nhiều điểm giống với tính cách của Tô Đoạn ở một mặt nào đó, không khó để hòa vào.
Nhất là hôm nay muốn thử vai này.
Kiếm khách nhập ma bạch y nhuốm máu, rũ mắt lạnh lùng vô cảm nhìn vết máu trên mặt đất, mang theo trường kiếm tuyết trắng vốn dùng để ủng hộ chính nghĩa bước đi, thân kiếm trải vết máu chói lóa, phát ra tiếng rung nhẹ và rên rỉ như đang cố đánh thức chủ nhân của mình.
Nhưng người cầm kiếm sớm đã nhập ma quá sâu, không phải khí thuần khiết thì không thể đánh thức hắn khỏi mộng ma.
Kiếm khách bước đến cánh cửa gỗ màu nâu thẫm, không giơ tay gõ cửa thì cửa gỗ cũng bị sát khí quanh người hắn đẩy ra, cánh cửa gỗ cũ kỹ phát ra tiếng kẽo kẹt bất kham, phảng phất giây tiếp theo sẽ tan tát.
Nhưng sau khi cửa gỗ mở ra, ngoài mặt đất phủ đầy cỏ hoang thì còn có một bóng dáng mảnh khảnh xuất hiện trước mặt kiếm khách.
Thanh niên thoạt nhìn vừa thành niên mặc một bộ quần áo màu xám mộc mạc, thoạt nhìn không có gì đặc biệt, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy biểu cảm trên mặt y dường như quá đỗi hồn nhiên, ánh mắt trong suốt sạch sẽ không hợp lứa tuổi, giống như... Trẻ con vẫn chưa hiểu được thiện ác đúng sai vậy.
Thuần thiện, nhưng cũng là thuần ác.
Người trưởng thành có tâm trí bình thường nhìn thấy có người mang trường kiếm nhiễm máu bước từ trong nhà mình ra chắc chắn sẽ nhận ra chuyện gì đã xảy ra, không gào đánh hô giết với kiếm khách thì cũng sẽ trừng mắt tức giận nhìn đối phương, nhưng ánh mắt thanh niên lướt qua trường kiếm và vết máu dính trên góc áo của kiếm khách như đang nhìn thấy cỏ cây khắp nơi, không hề phản ứng.
Trái lại nghiêng đầu, cầm vật trong tay đi về phía kiếm khách rồi chìa ra, nở nụ cười như gặp được một người bạn mới, nhỏ giọng hỏi: "Ăn hạt sen không?"
Lòng bàn tay y đựng mười mấy hạt sen xanh tươi, từng hạt tròn xoe trong lòng bàn tay thanh niên. Thanh niên đã hái chúng trong hồ sen vừa mới tìm thấy lúc ra ngoài chơi.
Dưới đáy hồ sen nơi những hạt sen này mọc lên có luồng khí tinh khiết bẩm sinh, vì thế những hạt sen kết ra trong hồ cũng bị nhiễm luồng khí này, có thể làm con người trở nên sáng suốt.
Đôi mắt trong trẻo của tên ngốc ngây thơ như hình ảnh trong veo dưới đáy hồ, có thể phản chiếu hết những điều xấu xa sâu thẳm trong lòng con người, lại thêm hạt sen xanh biếc dương khí thuần khiết phụ trợ, kiếm khách bỗng bừng tỉnh khỏi cơn mộng ma.
Nhưng hắn không dám đối mặt với việc mình đã làm trong lúc mất kiểm soát, nhất là với ánh mắt nhìn chăm chú như vậy, càng khiến cho sự xấu xí của hắn lộ rõ.
Vì thế sau một lúc cứng đờ, kiếm khách chọn bỏ chạy.
Không trả lời câu hỏi của thanh niên, kiếm khách hớt hải vòng qua thanh niên đang đưa hạt sen trước mặt, chạy nhanh nhất có thể để rời khỏi cái chốn lạ lẫm này. Kiếm khách rời đi, thanh niên sững sờ, nhưng y không phải người tỉ mỉ, sau khi nhìn về hướng kiếm khách rời đi thì không thèm để ý đến người kỳ lạ này nữa, bước vào cửa viện đang mở rộng, cơ thể mảnh khảnh cố gắng cúi người lấy chút nước trong viện, mặt mày vui vẻ rửa sạch những hạt sen trong tay, định chia cho người nhà ăn.
Nhưng khi y mang hạt sen vào nhà chính thì thấy cả nhà đều nằm trên đất, cảnh tượng vết máu trên mặt đất lan ra trông rất kinh hoàng.
Mặc dù thanh niên vẫn chưa hiểu vết máu có nghĩa gì, nhưng người nhà nằm trên đất không hề cử động khiến y theo bản năng dấy lên kinh hoảng thất thố.
Cứ im lìm nằm trên đất, không cử động... Phải chăng sẽ không bao giờ nói chuyện với y nữa?
Y từng nuôi một chú chim bị thương, nuôi trong trong chiếc tổ rơm do đại ca dệt cho y, y vụng về nhưng cũng cẩn thận chăm sóc nó mười ngày. Nhưng đến ngày thứ mười một, khi thanh niên đút đồ ăn cho nó, chú chim kia vẫn nằm bất động trong tổ, đôi mắt nhắm nghiền, đôi cánh khẽ dang ra, sờ cơ thể lạnh lẽo và cứng đơ.
"Chíp chíp ơi."
Ban đầu y vẫn chưa nhận ra, y cúi người nhỏ giọng gọi cái tên mình đã đặt cho chim giống như mỗi buổi sáng trước đây, nhưng dù có gọi thế nào thì con chim nằm trong tổ không hề kêu "chíp chíp" đáp lại y như thường lệ. Bấy giờ y mới bắt đầu hoảng loạn.
Y hoang mang bối rối nâng chú chim cứng đờ đi tìm đại ca, nhưng đại ca lại xoa đầu y, nói y biết con chim này đã "chết" rồi.
Chết, nghĩa là không cử động nữa, thân thể vừa lạnh vừa cứng, sẽ không bao giờ kêu "chíp chíp" với y nữa.
Đây là lần đầu tiên trong đời thanh niên nhận thức được ly biệt.
Nhìn người nhà nằm trên đất, thanh niên bỗng hoảng hốt, mặc kệ những hạt sen trong tay, mặc chúng nó từ từ trượt xuống đầu ngón tay mảnh khảnh rồi rơi xuống đất, y chỉ vội vàng ngồi xổm xuống chạm vào thi thể của đại ca gần nhất.
Vẫn mềm, nóng, không phải cảm giác cứng ngắc như lúc y chạm chú chim đó.
Không phải "chết".
Thanh niên thoáng thở phào nhẹ nhõm, đẩy nhẹ cánh tay của đại ca nhà mình, muốn gọi hắn dậy.
"Ca ca, đệ mang hạt sen về nè, vẫn chưa ăn, để giành cho nhà mình á."
"Dậy ăn với đệ được không..."
"Dậy nha-"
Đại ca nằm trên đất mãi vẫn không đáp lại y.
Y thoáng băn khoăn không biết có phải đại ca ngủ sâu quá không, vì đại ca luôn thích ngủ nướng, cũng vì chuyện này mà bị tẩu tử bóp eo hầm hừ mắng biết bao nhiêu lần.
Lần này chắc cũng vậy.
"Ca ca, ca thật lười, còn lười hơn đệ nữa."
Nhân lúc đại ca ngủ say không nghe thấy, thanh niên nhỏ giọng lẩm bẩm phàn nàn rồi đứng dậy đổi chỗ, gọi phụ thân đang nằm cạnh ca ca.
Phụ thân cần mẫn nhất, dậy sớm, chắc chắn sẽ không giống ca ca kêu mãi không dậy.
...
Nhưng y chưa kịp đến bên phụ thân, những hạt sen rơi xuống đất lúc nãy đã bị thanh niên dẫm nát thành vụn.
Làn khí trong trẻo chứa trong hạt sen thoát ra ngoài, vì quá thuần khiết nên hình thành một làn sương trắng nhẹ trong không khí, theo nhịp thở của thanh niên bị hít vào miệng mũi, nhẹ nhàng đả thông những nơi luôn bị tắc nghẽn trong tâm trí y.