Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu

Chương 100

LIỀU THUỐC CỦA BOSS

Buổi thử vai nhanh chóng bắt đầu.

Tô Đoạn không có kinh nghiệm diễn xuất nhưng hiệu quả của lần thử vai này cũng không tệ.

Nguyên thân vốn xuất thân chính quy, thành tích tốt nghiệp cũng rất cao, nền tảng vô cùng vững chắc. Dù rằng sau khi tốt nghiệp mãi vẫn không nhận được một công việc diễn viên nghiêm túc, luôn đóng vai diễn viên quần chúng và đóng thế, nhưng thực tế diễn xuất chẳng kém tiểu thịt tươi* hiện nay.

*Tiểu thịt tươi: sao nam trẻ trung mới nổi.

Tô Đoạn kế thừa thân thể của cậu ta, tất nhiên cũng kế thừa trí nhớ diễn xuất của thân thể này.

Với lại nhân vật cậu sắp thử vai hôm nay thực ra có rất nhiều điểm giống với tính cách của Tô Đoạn ở một mặt nào đó, không khó để hòa vào.

Nhất là hôm nay muốn thử vai này.

Kiếm khách nhập ma bạch y nhuốm máu, rũ mắt lạnh lùng vô cảm nhìn vết máu trên mặt đất, mang theo trường kiếm tuyết trắng vốn dùng để ủng hộ chính nghĩa bước đi, thân kiếm trải vết máu chói lóa, phát ra tiếng rung nhẹ và rên rỉ như đang cố đánh thức chủ nhân của mình.

Nhưng người cầm kiếm sớm đã nhập ma quá sâu, không phải khí thuần khiết thì không thể đánh thức hắn khỏi mộng ma.

Kiếm khách bước đến cánh cửa gỗ màu nâu thẫm, không giơ tay gõ cửa thì cửa gỗ cũng bị sát khí quanh người hắn đẩy ra, cánh cửa gỗ cũ kỹ phát ra tiếng kẽo kẹt bất kham, phảng phất giây tiếp theo sẽ tan tát.

Nhưng sau khi cửa gỗ mở ra, ngoài mặt đất phủ đầy cỏ hoang thì còn có một bóng dáng mảnh khảnh xuất hiện trước mặt kiếm khách.

Thanh niên thoạt nhìn vừa thành niên mặc một bộ quần áo màu xám mộc mạc, thoạt nhìn không có gì đặc biệt, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy biểu cảm trên mặt y dường như quá đỗi hồn nhiên, ánh mắt trong suốt sạch sẽ không hợp lứa tuổi, giống như... Trẻ con vẫn chưa hiểu được thiện ác đúng sai vậy.

Thuần thiện, nhưng cũng là thuần ác.

Người trưởng thành có tâm trí bình thường nhìn thấy có người mang trường kiếm nhiễm máu bước từ trong nhà mình ra chắc chắn sẽ nhận ra chuyện gì đã xảy ra, không gào đánh hô giết với kiếm khách thì cũng sẽ trừng mắt tức giận nhìn đối phương, nhưng ánh mắt thanh niên lướt qua trường kiếm và vết máu dính trên góc áo của kiếm khách như đang nhìn thấy cỏ cây khắp nơi, không hề phản ứng.

Trái lại nghiêng đầu, cầm vật trong tay đi về phía kiếm khách rồi chìa ra, nở nụ cười như gặp được một người bạn mới, nhỏ giọng hỏi: "Ăn hạt sen không?"

Lòng bàn tay y đựng mười mấy hạt sen xanh tươi, từng hạt tròn xoe trong lòng bàn tay thanh niên. Thanh niên đã hái chúng trong hồ sen vừa mới tìm thấy lúc ra ngoài chơi.

Dưới đáy hồ sen nơi những hạt sen này mọc lên có luồng khí tinh khiết bẩm sinh, vì thế những hạt sen kết ra trong hồ cũng bị nhiễm luồng khí này, có thể làm con người trở nên sáng suốt.

Đôi mắt trong trẻo của tên ngốc ngây thơ như hình ảnh trong veo dưới đáy hồ, có thể phản chiếu hết những điều xấu xa sâu thẳm trong lòng con người, lại thêm hạt sen xanh biếc dương khí thuần khiết phụ trợ, kiếm khách bỗng bừng tỉnh khỏi cơn mộng ma.

Nhưng hắn không dám đối mặt với việc mình đã làm trong lúc mất kiểm soát, nhất là với ánh mắt nhìn chăm chú như vậy, càng khiến cho sự xấu xí của hắn lộ rõ.

Vì thế sau một lúc cứng đờ, kiếm khách chọn bỏ chạy.

Không trả lời câu hỏi của thanh niên, kiếm khách hớt hải vòng qua thanh niên đang đưa hạt sen trước mặt, chạy nhanh nhất có thể để rời khỏi cái chốn lạ lẫm này. Kiếm khách rời đi, thanh niên sững sờ, nhưng y không phải người tỉ mỉ, sau khi nhìn về hướng kiếm khách rời đi thì không thèm để ý đến người kỳ lạ này nữa, bước vào cửa viện đang mở rộng, cơ thể mảnh khảnh cố gắng cúi người lấy chút nước trong viện, mặt mày vui vẻ rửa sạch những hạt sen trong tay, định chia cho người nhà ăn.

Nhưng khi y mang hạt sen vào nhà chính thì thấy cả nhà đều nằm trên đất, cảnh tượng vết máu trên mặt đất lan ra trông rất kinh hoàng.

Mặc dù thanh niên vẫn chưa hiểu vết máu có nghĩa gì, nhưng người nhà nằm trên đất không hề cử động khiến y theo bản năng dấy lên kinh hoảng thất thố.

Cứ im lìm nằm trên đất, không cử động... Phải chăng sẽ không bao giờ nói chuyện với y nữa?

Y từng nuôi một chú chim bị thương, nuôi trong trong chiếc tổ rơm do đại ca dệt cho y, y vụng về nhưng cũng cẩn thận chăm sóc nó mười ngày. Nhưng đến ngày thứ mười một, khi thanh niên đút đồ ăn cho nó, chú chim kia vẫn nằm bất động trong tổ, đôi mắt nhắm nghiền, đôi cánh khẽ dang ra, sờ cơ thể lạnh lẽo và cứng đơ.

"Chíp chíp ơi."

Ban đầu y vẫn chưa nhận ra, y cúi người nhỏ giọng gọi cái tên mình đã đặt cho chim giống như mỗi buổi sáng trước đây, nhưng dù có gọi thế nào thì con chim nằm trong tổ không hề kêu "chíp chíp" đáp lại y như thường lệ. Bấy giờ y mới bắt đầu hoảng loạn.

Y hoang mang bối rối nâng chú chim cứng đờ đi tìm đại ca, nhưng đại ca lại xoa đầu y, nói y biết con chim này đã "chết" rồi.

Chết, nghĩa là không cử động nữa, thân thể vừa lạnh vừa cứng, sẽ không bao giờ kêu "chíp chíp" với y nữa.

Đây là lần đầu tiên trong đời thanh niên nhận thức được ly biệt.

Nhìn người nhà nằm trên đất, thanh niên bỗng hoảng hốt, mặc kệ những hạt sen trong tay, mặc chúng nó từ từ trượt xuống đầu ngón tay mảnh khảnh rồi rơi xuống đất, y chỉ vội vàng ngồi xổm xuống chạm vào thi thể của đại ca gần nhất.

Vẫn mềm, nóng, không phải cảm giác cứng ngắc như lúc y chạm chú chim đó.

Không phải "chết".

Thanh niên thoáng thở phào nhẹ nhõm, đẩy nhẹ cánh tay của đại ca nhà mình, muốn gọi hắn dậy.

"Ca ca, đệ mang hạt sen về nè, vẫn chưa ăn, để giành cho nhà mình á."

"Dậy ăn với đệ được không..."

"Dậy nha-"

Đại ca nằm trên đất mãi vẫn không đáp lại y.

Y thoáng băn khoăn không biết có phải đại ca ngủ sâu quá không, vì đại ca luôn thích ngủ nướng, cũng vì chuyện này mà bị tẩu tử bóp eo hầm hừ mắng biết bao nhiêu lần.

Lần này chắc cũng vậy.

"Ca ca, ca thật lười, còn lười hơn đệ nữa."

Nhân lúc đại ca ngủ say không nghe thấy, thanh niên nhỏ giọng lẩm bẩm phàn nàn rồi đứng dậy đổi chỗ, gọi phụ thân đang nằm cạnh ca ca.

Phụ thân cần mẫn nhất, dậy sớm, chắc chắn sẽ không giống ca ca kêu mãi không dậy.

...

Nhưng y chưa kịp đến bên phụ thân, những hạt sen rơi xuống đất lúc nãy đã bị thanh niên dẫm nát thành vụn.

Làn khí trong trẻo chứa trong hạt sen thoát ra ngoài, vì quá thuần khiết nên hình thành một làn sương trắng nhẹ trong không khí, theo nhịp thở của thanh niên bị hít vào miệng mũi, nhẹ nhàng đả thông những nơi luôn bị tắc nghẽn trong tâm trí y.

Khoảnh khắc ấy, y đã ngộ ra. Tên ngốc ngây thơ mười mấy năm cuối cùng cũng hiểu ra lý lẽ và vui buồn của nhân gian nhờ dương khí thuần khiết bẩm sinh.

Cũng hiểu ra không phải thân thể cứng ngắc mới gọi là "chết".

❀❀❀

"Ok!"

Giọng nói kìm nén phấn khích của đạo diễn cất lên từ một phía, buổi thử vai đã kết thúc.

Trong suốt lúc xem buổi thử vai, kịch bản ông ta cầm trên tay đã bị nhăn dúm dó do siết quá mạnh, nhưng ông ta lại không nhận ra.

Bởi lẽ diễn xuất của Tô Đoạn vượt xa dự kiến của ông ta.

Thật ra diễn xuất của Tô Đoạn không đến nỗi xuất sắc, khiến người xem sau khi xem cảm thấy hưng phấn, bởi vì nhân vật này lúc ngu ngốc không phải là hình tượng thu hút.

Điều làm đạo diễn mất kiểm soát cảm xúc là Tô Đoạn diễn xuất vô cùng tự nhiên trong lần thử vai vừa rồi, tự nhiên đến nỗi không ai nhận ra đó chỉ là diễn, khiến người ta hốt hoảng ngỡ như cậu chính là người trong đó, tên ngốc ngờ nghệch mười mấy năm trời, chỉ biết dùng ánh mắt ngang bằng nhìn vạn vật trên thế gian.

Dẫu đần độn là thế, nhưng vẫn sạch sẽ nghe lời, dẫu không biết phân biệt đúng sai nhưng vẫn chọn lương thiện giữa hai cực thiện và ác.

Tất nhiên cũng chẳng có gì đáng kinh ngạc vì sao người nhà của y lại thương y như thế, chăm sóc tỉ mỉ tên ngốc không thể lao động đến lớn mà không một lời oán hận.

Dầu gì một tên ngốc khiến người ta cảm thấy thoải mái sạch sẽ từ tận đáy lòng như thế, chẳng biết mạnh mẽ hơn người thường biết bao lần.

Nhất là đôi mắt đó không hề bị nhuốm sắc màu và dục vọng bị thế giới phù du vấy bẩn, hệt như một tờ giấy trắng, sạch sẽ khiến người khác không khỏi tự thấy xấu hổ.

Thoáng nhìn đôi mắt đen láy như lưu li được rửa sạch ấy, đạo diễn có trong giây lát suýt đã suy ngẫm về những khuyết điểm của mình.

Có điều, là một đạo diễn lớn nổi tiếng trong giới, dù sao đạo diễn Tạ đã trông thấy rất nhiều, ảnh đế ảnh hậu có kỹ năng diễn xuất yêu nghiệt nào mà chưa gặp qua, giây tiếp theo ông ta đã thoát khỏi cảm xúc này, trái lại vênh váo sao mình lại có thể thêm vào một hình tượng tuyệt vời đến vậy.

Chỉ cần Tô Đoạn giữ vững diễn tròn vai này, khi "Thành Ma" lên sóng, nhân vật tên ngốc này chắc chắn sẽ dẫn đến rất nhiều thảo luận.

Cốt truyện "Thành Ma" vốn đã đủ đầy, nhưng ưu điểm là không ngại thêm. Là đạo diễn, đạo diễn Tạ hoàn toàn không ngại phim có thêm điểm bùng nổ.

Ông ta cười híp mắt, hớn hở khen ngợi Tô Đoạn chẳng biết sao vẫn đứng trên sân khấu không chịu xuống: "Tiểu Tô, cậu diễn rất tốt, vô cùng tốt, hoàn toàn vượt xa mong đợi của tôi."

"Hôm nay chúng ta quyết định chọn vai diễn này nhé. Diễn xuất của cậu vừa truyền cho tôi một số cảm hứng, tôi sẽ thêm một số thay đổi trong kịch bản của vai diễn này. Sau khi hoàn tất có thể nhập đoàn bắt đầu quay phim luôn."

Nhưng chàng trai đứng trên đó chưa kịp trả lời ông ta, một bóng đen cao lớn đã bước qua ông ta, tiến lên hai bước ôm Tô Đoạn vào lòng.

Hắn đưa tay cẩn thận ôm bờ vai gầy yếu của chàng trai, nhìn đôi mắt hơi ngấn nước của cậu mà lòng Nghiêm Thâm thương cậu lắm, dùng giọng nói nhẹ nhàng nhất đời này của hắn dỗ dành cậu: "Em đừng khó chịu."

Có lẽ không ai nhận ra, nhưng hắn nhạy cảm cảm nhận được lúc thanh niên đang diễn, dường như cậu quá chìm đắm vào vở kịch, vậy nên sau khi thử vai kết thúc hãy còn ngơ ngác, rõ là đắm chìm trong cảm xúc đau lòng không thể thoát ra.

Tô Đoạn chớp mắt, cậu muốn đáp rằng mình không sao cả.

Khác với Nghiêm Thâm lo lắng căng thẳng vì quá quan tâm cậu, thực ra cậu không buồn bã như Nghiêm Thâm tưởng tượng.

Câu chuyện trong vở kịch là của vở kịch. Những chia ly và nuối tiếc đều là hư cầu và được viết ra, cậu có cuộc đời của riêng mình.

Tuy rằng cũng sẽ có chia ly, nhưng điều khác với vở kịch là cậu biết rõ khi nhiệm vụ tiếp theo đến, cậu và người ấy sẽ gặp lại nhau.

Có lúc Tô Đoạn sẽ thầm nghĩ không nói cho hệ thống biết, nếu như cậu làm nhiệm vụ mãi như vậy cũng rất tốt, ít nhất trong quá trình ấy cậu sẽ luôn ở bên cái người mà cậu không biết đến từ đâu kia.

... Dù thế nào đi nữa, bây giờ cậu đã là một củ khoai tây nhỏ thành thục, không yếu ớt đến nỗi sẽ khóc nhè khi đóng một vở kịch buồn.

Nhưng được người ấy lo lắng ôm chầm lấy, cái ôm chứa muôn vàn vỗ về, bỗng dưng vô vàn tủi thân chẳng biết từ đâu ùa đến, vừa rồi Tô Đoạn cảm thấy mình là củ khoai tây thành thục không hề yếu ớt nhưng giờ mũi lại thấy chua xót, nước mắt tích tụ đáy mắt ngang ngược và vô lý lộp bộp tuôn rơi hai giọt.

Dường như tất cả những cảm xúc tinh tế tích lũy vì sự chia ly từ trước đến giờ nhân lúc này tuôn ra toàn bộ.

___21/6/2024.18:10:29.

Bình Luận (0)
Comment