THẾ GIỚI THỨ NĂM
Chương 150: Cho anh sờ đi mà (26)
Bác gái kia suýt xoa xong thì bỏ đi, để lại hai người mắt to trừng mắt nhỏ với nhau.
Tô Đoạn lại hỏi: “Sao lại không chắc? Anh đo nhiệt độ chưa?”
Giang Thầm chần chừ vài giây, rồi lắc đầu.
Thực ra hắn cũng cảm thấy mình có thể đang sốt, nhưng vì sợ ở nhà lâu quá sẽ bị Tô Đoạn phát hiện nên hắn chưa kịp đo. Hắn định đợi đến chỗ bác sĩ mới kiểm tra.
Bệnh của Giang Thầm phải có bác sĩ, nên khi về nước đã tìm một bác sĩ tư nhân.
Giang Thầm bận trăm công nghìn việc, nếu thấy không khỏe, bác sĩ sẽ đến tận nơi khám cho hắn. Nhưng hôm nay hắn không muốn Tô Đoạn biết mình gặp chuyện nên định tự đi đến đó.
Không ngờ vừa ra khỏi cửa, hắn đã gặp Tô Đoạn đang ngồi bên bồn hoa đùa với mèo, rõ là chờ để bắt quả tang hắn.
Thấy Giang Thầm có vẻ lúng túng, còn gì nữa đâu mà Tô Đoạn không hiểu.
Không khỏe mà không nói, đã thế lại còn định lén đi chữa bệnh để trốn mình.
Tô Đoạn tức đến mắt cay xè, đôi mắt ngân ngấn nước: “…” Cậu nắm cổ tay Giang Thầm, dáng vẻ muốn kéo hắn về nhà để hỏi tội.
Giang Thầm bị cậu kéo vào thang máy, rồi lại bị kéo về đến tận nhà.
Em bé sờ khắp người hắn, rồi lại hỏi han vài câu, xong xuôi lại tiếp tục xù lông mèo, giận đùng đùng kéo hắn vào.
Vừa ốm vừa thấy chột dạ nên Giang Thầm không cự cãi gì, cứ thế… Ngoan ngoãn để Tô Đoạn kéo đi.
Mãi đến khi nghe tiếng khóa cửa “cạch” một cái, Giang Thầm mới như sực tỉnh, đứng ở cửa, dè dặt giơ tay chạm vào khóe mắt cậu.
Khóe mắt em bé đỏ hoe, không rõ vì giận hay vì lo lắng, hoặc có lẽ là cả hai.
Giang Thầm nói khẽ: “Xin lỗi em.”
Tô Đoạn chẳng ngó ngàng hắn, ngước lên cắn như thể răng bén ngót lắm vào ngón tay của hắn, rồi đi tìm nhiệt kế trong tủ thuốc, khử trùng xong xuôi lại bảo hắn ngậm vào đo nhiệt độ.
Dù hệ thống đã báo Giang Thầm chỉ bị sốt nhẹ, nhưng cậu vẫn muốn kiểm tra đầy đủ cho chắc chắn.
Giang Thầm ngậm nhiệt kế nên không tiện nói gì, nhìn Tô Đoạn tất bật tìm hết thuốc này đến thuốc kia như bé hamster trong phòng.
Tô Đoạn tìm thấy thuốc hạ sốt, rót một ly nước ấm, đợi đo xong thì kiểm tra nhiệt độ rồi đẩy thuốc và nước đến trước mặt Giang Thầm, giận dữ ra lệnh: “Bị sốt rồi, uống thuốc ngay đi.”
Giang Thầm không dám cãi lời, ngoan ngoãn làm theo, nhu mì uống thuốc.
Nhờ thời gian dài điều trị, cơ thể Giang Thầm không còn nhạy cảm như hồi nhỏ. Kết quả từ hệ thống cho thấy chỉ là hơi khó chịu, nên Tô Đoạn không để Giang Thầm vào viện mà kéo thẳng về nhà chăm sóc.
Lần này Giang Thầm sốt do phản ứng căng thẳng của cơ thể, giống như một người yếu ớt dễ bị sốc, dẫn đến tăng nhiệt độ.
Nghĩ lại thì Giang Thầm chẳng khác gì một viên pha lê, bị sờ một cái đã sốt.
Thực ra theo dự đoán của hệ thống, cơn sốt này có thể tự hạ khi tâm trạng của hắn bình ổn lại, không cần uống thuốc.
“Cả một bên mặt đỏ bừng,” Tô Đoạn đợi hắn uống xong thuốc mới hỏi: “Sao lại ra nông nỗi này?”
Giang Thầm bị bạn nhỏ trong nhà phát hiện ra, lần này không dám che giấu nữa. Cân nhắc đôi giây rồi thấp giọng nói: “Có người chạm vào mặt anh, anh mới lau qua, nhưng lỡ lau hơi mạnh.”
Tô Đoạn đã biết nguyên nhân từ trước, nhưng nghe hắn thừa nhận, cậu vẫn không kiềm được mà than trách: “Thế sao lại lấy tay chà mạnh như vậy? Chỉ cần dùng cồn sát trùng không phải tốt hơn à? Còn đỡ đau.”
Tô Đoạn vẫn còn cọc, lầm bầm mãi, như một củ khoai nhỏ đang càm ràm không ngớt: “Trên tay còn nhiều vi khuẩn hơn trên mặt, dùng tay lau chẳng phải càng lau càng bẩn sao? Mới có một năm mà quên hết kiến thức sinh học cấp ba rồi hả? Hừ, thầy cô mà biết sẽ tức chết cho xem…”
Giang Thầm: “…”
Thật ra nguyên nhân chính là cảm giác khó chịu trong lòng, không liên quan gì đến vi khuẩn. Nhưng nghe Tô Đoạn lẩm bẩm nhỏ nhen bên cạnh, Giang Thầm dần thấy lòng nhẹ nhõm, nét mặt giãn ra, ánh mắt chất chứa ý cười.
Đợi cậu nói xong, hắn nghiêm túc gật đầu, nói: “Được, anh nghe Đoạn Đoạn hết, lần sau sẽ dùng cồn lau, anh nhớ rồi.”
Thấy hắn nhận lỗi chân thành như vậy, Tô Đoạn hơi ngượng, ậm ừ nói: “…Thực ra cũng không phải, tốt nhất là không nên chạm vào luôn.”
Cồn cũng có tính kích thích da, nhưng vẫn tốt hơn chà xát mạnh như vậy.
Giang Thầm khẽ đồng ý.
Tô Đoạn lấy một tuýp thuốc giảm đau tiêu sưng, định thoa chỗ má bị đỏ cho hắn, nó sưng phồng cả rồi, còn có tơ máu mờ mờ.
… Có thể tự làm mình ra nông nỗi này, cậu thực sự nể Giang Thầm luôn.
Giang Thầm bị thương trên mặt, đang ngồi trên sô pha, mà dù Tô Đoạn ngồi cạnh hay đứng lên để thoa thuốc thì tư thế cũng không mấy thoải mái. Giang Thầm không nỡ để cậu vất vả, bèn vòng tay qua eo, bế cậu lên ngồi vào lòng, để cậu dễ dàng thoa thuốc cho mình hơn.
Tô Đoạn bất chợt ngồi hẳn lên người Giang Thầm, cậu ngơ ngác giơ thuốc mỡ.
Giang Thầm chỉnh lại tư thế ngồi của mình, hai chân săn chắc cọ nhẹ lên mông nhỏ Tô Đoạn, dẫu cách lớp phần nhưng vẫn cảm nhận được nơi đó mềm núng nính.
Nếu được nắm bóp trong tay, chắc sẽ cảm nhận rõ ràng hơn.
Giang Thầm nắm vài lần hài lòng nghĩ, nhưng mặt vẫn tỏ ra điềm nhiên, đôi mắt hơi trầm xuống giải thích với Tô Đoạn đang ngơ ngác: “Tư thế này tiện cho em thoa thuốc.”
Tô Đoạn: “Ồ…” Rồi chẳng nghĩ ngợi mở nắp chai thuốc, dùng tăm bông chấm thuốc, bôi lên mặt Giang Thầm.
Tuy tư thế hơi ngượng, nhưng quả thật nó rất tiện để Tô Đoạn bôi thuốc trực diện cho Giang Thầm.
Khuôn mặt Giang Thầm đỏ ửng, nhưng do hắn tự chà ra cả, trông hơi dữ nhưng vẫn chưa rách da. Hôm nay bôi thuốc thì sáng mai chắc vết đỏ sẽ phai nhạt đi đáng kể.
Vì ngồi trên đùi Giang Thầm nên hai người sát nhau, thân trên gần đến mức có thể nghe được hơi thở của nhau. Giang Thầm rũ mắt, thấy rõ từng nhịp run nhẹ của hàng mi Tô Đoạn, ánh mắt trong veo như tấm gương phản chiếu hình ảnh của hắn.
Vẻ mặt em bé nghiêm túc, khóe môi cũng khẽ mím như đang nghiên cứu học thuật chuyên nghiệp gì đó, tay thì bóp thuốc rồi chấm tăm bông, bận chấm thuốc lên mặt hắn.
Cảm giác mát lạnh từ thuốc nhẹ nhàng lan tỏa trên mặt Giang Thầm, cơn đau nhanh chóng được xoa dịu bởi luồng cảm giác dễ chịu ấy.
Ánh mắt Giang Thầm lướt qua gương mặt Tô Đoạn, đến chiếc cổ thanh mảnh và cổ tay thon gầy. Giữa lúc mơ màng, Giang Thầm cảm thấy thuốc mỡ lành lạnh không những vỗ về gương mặt bị thương của hắn mà còn như làn gió mát len lỏi đến trái tim hắn.
Khi Giang Thầm ngắm nhìn Tô Đoạn, cậu cũng đang quan sát lại hắn.
Lúc bôi thuốc là vẻ lo lắng, bôi xong thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu quan sát kỹ từng đường nét gương mặt của Giang Thầm.
Giang Thầm có vẻ đẹp sắc nét của người phương Đông, từng đường nét như được Chúa sáng thế đẽo gọt tỉ mỉ, chẳng tìm ra tỳ vết. Khi nhìn nghiêng, hàng mi cong vút vô cùng rõ ràng.
Dưới hàng mi ấy là đôi mắt đen láy sâu thăm thẳm, tựa như hai hồ nước tĩnh lặng. Khi đôi mắt ấy không động sẽ toát lên vẻ tĩnh mịch lạnh lẽo. Nhưng những lúc dịu dàng thì đôi mắt ấy sẽ đong đầy vô vàn cảm xúc như có thể nhấn chìm người khác.
Do sốt chưa dứt, đôi mắt hắn phủ một lớp sương nhẹ, tạo nên vẻ yếu đuối bịn rịn hiếm thấy.
Dù trên mặt có một mảng đỏ sưng, vừa bôi thuốc xong lẽ ra trông phải xấu xí, nhưng lại khiến hắn có nét gì đó nhếch nhác, yếu đuối, khơi dậy ham muốn… Muốn tiếp tục đắm chìm với hắn.
Những lúc trên giường Tô Đoạn luôn là người nằm dưới, nhưng dục vọng xâm chiếm của giống đực thì ai cũng có. Dáng vẻ này của Giang Thầm dễ khiến bé nấm Phục Linh vốn đã dục cầu bất mãn nảy sinh một số ý nghĩ bậy bạ.
Chẳng biết Tô Đoạn nghĩ gì mà đôi mắt lướt qua khuôn mặt hắn, rồi gò má chợt đỏ ửng lên vì mắc cỡ: “…”
Tăm bông trên mặt dừng một thoáng, em bé cứ ngơ ngác nhìn chăm chăm hắn, nhìn rồi còn đỏ mặt, Giang Thầm: “…”
Tuy dáng vẻ bạn đời bị vẻ ngoài của mình làm cho mê đắm đuối rất thỏa mãn lòng hư vinh của Giang Thầm, nhưng cớ sao hắn chợt thấy hơi lành lạnh?
“Xong chưa em?” Giang Thầm hỏi.
Tô Đoạn giật mình, nhanh chóng gật đầu, cất hộp thuốc, vứt tăm bông vào thùng rác, rồi tiện tay mua một cây “rau chân vịt chứa hàm lượng sắt cao gấp nghìn lần” từ hệ thống.
Công việc xong xuôi, nhưng cậu không vội xuống khỏi đùi Giang Thầm mà giữ tư thế ngồi trên người hắn, nhẹ nhàng vòng tay qua cổ, cúi xuống, chủ động trao nụ hôn cho Giang Thầm.
Giang Thầm không do dự, nhẹ nhàng đáp lại bờ môi mềm mại ấy.
Dù hai người chưa đi đến bước cuối cùng, nhưng hôn là điều họ thường làm. Môi em bé vừa mềm vừa ngọt, đầu lưỡi của Giang Thầm khẽ lướt trên môi cậu, rồi ngậm lấy mút vào, tạo ra những âm thanh ám muội vang vọng trong không gian yên tĩnh.
Mãi đến khi môi dưới cậu bị hắn mút đến sưng đỏ thì mới hơi buông lỏng, để cậu hít thở một lát, rồi nhẹ nhàng đưa lưỡi luồn vào giữa đôi môi hé mở.
Có lẽ vì đang sốt, Giang Thầm thấy thân nhiệt tăng cao nhanh chóng, hơi thở cũng nóng hơn, làm ý thức hắn mơ màng như bị cuốn vào làn sương mông lung mờ ám.
Mà Tô Đoạn cũng hơi kích động, tay ôm chặt cổ Giang Thầm, mông nhỏ không ngừng cọ sát trên người hắn.
Giang Thầm khẽ bật ra một tiếng hít thở trầm khàn từ cổ họng, thô như mài giũa qua giấy ráp.
“Ngoan nào…” Trong cơn sốt, lý trí của hắn dễ dàng lung lay. Khoảnh khắc tỉnh táo hắn đã nhận ra nếu cứ thế này thì sẽ có chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát. Thế nên Giang Thầm dằn lòng dứt môi ra, kéo ra chút khoảng cách.
Thể chất Tô Đoạn mẫn cảm, chỉ hôn một xíu mà đỏ lựng từ gò má đến cổ, như viên kẹo mềm mại thơm ngọt hấp dẫn hắn mau mút liếm.
Ánh mắt ngân ngấn nước như động vật nhỏ vô hại, ngoan ngoãn rửa sạch bản thân đưa đến bên môi kẻ săn mồi. Giang Thầm nhìn cậu, biết bây giờ Tô Đoạn đang mềm nhũn.
Hôm nay sao lại quấn như thế, hắn không nỡ đẩy ra xíu nào.
Dẫu không nỡ là thế, hắn cũng không thể để mọi chuyện đi quá xa. Giang Thầm thở dài trong lòng, xoa vỗ về gáy Tô Đoạn, siết lấy cánh tay mảnh khảnh của cậu, hơi dùng sức muốn kéo cánh tay cậu ra… Nhưng sao kéo… Kéo… Kéo mãi chẳng động đậy nổi?
Giang Thầm: “??”
Tô Đoạn mềm mại vòng tay qua cổ hắn, khẽ gọi “anh ơi,” dùng đôi môi ẩm ướt dụi nhẹ vào môi hắn, ngoan ngoãn nói: “Anh bị bệnh rồi.”
Giang Thầm ngập ngừng đáp lại: “…Ừm.” Trong lòng thì hơi hoang mang, bệnh tình cũng không nặng, chẳng có cảm giác mất sức mà, sao lại không kéo nổi Tô Đoạn nhỉ?
Hắn muốn thử lại, nhưng lo sẽ làm Tô Đoạn đau, nên chần chừ không dám.
Khi hắn còn đang phân vân, Tô Đoạn lại khe khẽ thì thầm: “Vậy phải uống thuốc.”
Giang Thầm ngờ vực: “Chẳng phải đã uống rồi sao?”
Tô Đoạn nghĩ một lát rồi nói: “Vẫn chưa uống hết.”
Sau khi dùng đạo cụ, cơ thể cậu đã có tác dụng tự chữa bệnh, thật ra Giang Thầm không cần uống thuốc hạ sốt, chỉ cần thân mật với cậu, cơn sốt sẽ nhanh chóng hạ xuống.
Lời nói như một làn hơi ấm phả lên má Giang Thầm, thoang thoảng mùi cỏ non thanh mát hòa lẫn vị thuốc đắng dịu. Trong khoảnh khắc, Giang Thầm có cảm giác như mình đang chìm trong thứ hương thơm khó tả nhưng đầy mê hoặc ấy, tựa như một con sâu bé nhỏ rơi vào hũ mật, chỉ biết giãy giụa vô ích, rồi cuối cùng cũng bị nhấn chìm.
Hắn chưa kịp hiểu lời Tô Đoạn có ý gì, Giang Thầm đã cảm nhận một lực không thể cưỡng lại từ phía trước, chỉ trong tích tắc, hắn bị đẩy ngã xuống sô pha.
Sô pha đột ngột lõm xuống một mảng.
Giang Thầm: “………………”
Hai người về nhà khá vội, nên rèm cửa ngoài phòng khách và ban công vẫn chưa kéo kín, nhưng từ bên ngoài không thể nhìn vào bên trong.
Trên lan can ngoài cửa sổ có một chú chim đậu lại nghỉ ngơi. Nó vốn chỉ dựa vào đây ngủ một lát, nhưng chẳng bao lâu sau, bên trong vang lên tiếng chủ nhà cửa mở.
Điều này cũng không có gì lạ.
Chú chim đã sống lâu trong thành phố, cũng quen với những âm thanh này, thấy không ai kéo rèm cửa, nó tiếp tục khép đôi mắt hạt đậu, bình yên rúc mình vào góc nhỏ của mình.
Nhưng rồi không bao lâu sau, những âm thanh kỳ lạ bên trong bắt đầu vang lên.
Ban đầu là giọng đàn ông trưởng thành khàn khàn có chút ngờ vực hỏi, kèm theo là giọng mềm mại loáng thoáng của một chàng trai trẻ. Họ nói gì đó, không nghe rõ. Vài giây sau, có tiếng như cúc áo rơi xuống sàn.
Rồi giọng nói khàn khàn ấy không còn thắc mắc nữa, dần dần thay thế bằng những tiếng thở dốc và tiếng rên rỉ khiến người nghe đỏ mặt.
Chim: “…………”
Tui là chim độc thân đấy, những chuyện này thật sự vượt quá sức chịu đựng của tui.
___