NHÌN EM NGON GHÊ
Thực ra từ lúc cáo trắng nằm xuống bên cạnh, Tô Đoạn không định đưa tay ra sờ.
Dù sao thì cũng từng làm người nhiều lần rồi, Tô Đoạn vẫn biết đuôi động vật là điều cấm kỵ. Hơn nữa hiện tại Lâm Chúc rõ ràng vẫn đang ở giai đoạn chưa thân quen với cậu. Dù nhìn từ mặt nào thì mối quan hệ giữa hai người chưa thân thiết đến nỗi sờ đuôi.
Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy... Khi cái đuôi to xù mềm mượt của con cáo trắng uể oải quét qua quét lại bên chân mình, chút lý trí ít ỏi còn lại trong đầu Tô Đoạn lập tức bỏ nhà ra đi. Cậu rũ mắt trông mong một lát, cuối cùng không nhịn nổi khi chóp đuôi mềm mại trắng muốt lướt qua mắt cá chân mình, Tô Đoạn gan to bằng trời dám đưa tay ra tóm chính xác vào gốc đuôi!
Tuy tim đập loạn xạ căng thẳng vì biết mình vừa làm chuyện xấu, nhưng cảm giác mềm mại mượt mà, lại mang hơi ấm dịu dàng quẹt qua lòng bàn tay khiến Tô Đoạn ngay lập tức cảm thấy như đang ngập tràn trong những bong bóng nhỏ mềm mại, thỏa mãn không thôi.
Đây rõ ràng là một con cáo trưởng thành, bộ xương to khỏe và lớp lông dài, khác hẳn với lông tơ bông xù còn thoảng mùi sữa của những con non, bộ lông của con cáo trắng này có cảm giác mềm mại trơn mượt hơn. Dưới ánh mặt trời, chiếc đuôi nhàn nhã đung đưa, ánh lên sắc bóng như sóng nước, mỗi sợi lông đều rõ ràng, tựa như chỉ cần nhẹ nhàng vuốt một cái là có thể lướt mượt mà từ gốc đuôi đến chóp đuôi.
Như trượt cầu tuột vậy...
Chỉ vừa nghĩ tới cảm giác đó thôi, đầu óc Tô Đoạn đã bị lông xù mềm mại lấp đầy đến mềm nhũn.
Vậy nên tiếng nói lý trí mỏng mảnh nhắc nhở trong lòng "làm vậy chắc chắn sẽ chọc giận người ta" lập tức im bặt. Dù đã cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Lâm Chúc đột nhiên phóng tới, Tô Đoạn vẫn không thể kiểm soát được đôi tay mình. Như bị ma xui quỷ khiến, cậu bắt đầu di chuyển bàn tay, lòng bàn tay lướt mườn mượt lớp lông mềm mại đến gần chóp đuôi.
Lúc lướt đến giữa chừng, suýt chút nữa vì quá nhiều lông mà tuột tay, Tô Đoạn phải nắm chặt lại để giữ ổn định, sau đó lại mơ màng vuốt tiếp.
Vừa vuốt vừa nghĩ, người yêu cậu không hổ là hồ ly lớn sống qua hàng ngàn năm. Xúc cảm này quả thật không động vật nào sánh nổi.
Tô Đoạn: @#¥%&...
Hoàn toàn vuốt từ gốc đến chóp đuôi mềm mượt, khi ngón tay chạm tới đầu chóp và thả ra, cảm giác lâng lâng như bước trên mây khiến Tô Đoạn nheo mắt, cả người tan chảy thành một tô khoai nghiền, gần như không thể nói nên lời.
Có lẽ Lâm Chúc bị dọa choáng. Dù ánh mắt lạnh lẽo vẫn lia tới, nhưng cơ thể lại cứng đờ tại chỗ, ngồi im thật lâu không nhúc nhích, để mặc cho Tô Đoạn vuốt chiếc đuôi của mình từ đầu đến cuối.
Vài giây sau, tiếng "cạch" nhẹ nhàng vang lên mới miễn cưỡng kéo Tô Đoạn tỉnh táo. Cậu ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt sắp không thể che giấu sự kinh ngạc của Lâm Chúc, màu đen thuần trong đôi mắt kia dường như đã dao động. Cuối cùng thì Tô Đoạn mới muộn màng nhận ra mình vừa làm gì, từ khoai nghiền hóa thành một củ khoai vuông vức ngay tắp lự!
.. Làm vậy... Có tính là cậu giở trò lưu manh với người ta không?!
Tách trà trước mặt Lâm Chúc đã bị đổ xuống bàn trà, nước trà loang ra thấm ướt một mảng lớn tài liệu đặt trên bàn, rồi nhỏ giọt tí tách theo mép bàn rơi xuống đất.
Nhưng những giọt nước trà màu nâu nhạt đó chưa kịp chạm tới vạt áo Lâm Chúc đã bị một luồng sức mạnh vô hình âm thầm bốc hơi, hóa thành từng làn hơi nước mỏng manh giữa không trung.
Nếu bị túm đuôi giống với bị sờ mông thì hành động vừa rồi của Tô Đoạn hệt như đang nhào nặn, sờ soạng hết lần này đến lần khác mông hắn...
Lâm Chúc sống lâu đến thế, trải qua biết bao cái ngàn năm, cũng bị thương nặng bao lần, nhưng hắn thừa nhận mình chưa từng chịu nhục nhã đến mức này.
Hóa thân hình người còn miễn cưỡng giữ được bình tĩnh, nhưng bản năng động vật mạnh mẽ của thân cáo đã khiến hắn theo phản xạ quay ngoắt đầu về sau, há miệng để lộ răng nanh sắc bén, toan cắn vào bàn tay đang sờ đuôi mình...
... Nhưng khi chỉ còn vài milimet thì hắn bỗng chững lại. Không hiểu sao toàn bộ sức lực trong cơ thể Lâm Chúc đột ngột biến mất. Hắn chậm rãi khép miệng, thu lại răng nanh, cuối cùng chỉ dùng chiếc mũi ẩm ướt của mình khẽ chạm vào cổ tay mảnh mai dường như chỉ cần bẻ nhẹ là gãy của Tô Đoạn.
Thấy người yêu mình lộ răng nanh, đầu tiên Tô Đoạn hoảng sợ, nhưng rồi cổ tay truyền đến cảm giác ẩm mềm, dịu dàng, vì thế Tô Đoạn chưa bị dọa sợ mất mật, thế mà lại to gan hơn!
... Còn muốn sờ chóp mũi của cáo trắng nữa cơ!
Lâm Chúc thoáng ngơ ngẩn, ánh mắt mơ màng, không biết cớ sao mình lại đột nhiên... Nhân từ đến vậy?
Chóp mũi chỉ chạm vào một xíu như đang đùa giỡn. Người không biết nhìn vào còn tưởng hắn đang tỏ ra thân thiết nữa cơ.
... Thôi vậy, gây án mạng cũng chẳng hay ho gì, không biết không có tội, dẫu sao con người trước mặt không hề biết con cáo trắng kia chính là bản thể của mình. Có lẽ chỉ đơn thuần tò mò nên muốn sờ thử thôi.
Ngày hôm đó, hồ ly tinh Lâm Chúc nhìn con người tóc đen nhỏ bé và vô tội trước mặt, bỗng dưng nhặt lại chút thiện tâm đã vứt bỏ hàng ngàn năm, tự xoa dịu bản thân.
Không nỡ cắn, vài giây sau, con cáo trắng quay đầu đi trong vẻ bực bội, nhanh chóng nhảy xuống, thận trọng kẹp đuôi, chạy vụt ra sau lưng Lâm Chúc, rõ ràng là sợ bị vuốt thêm lần nữa!
Tô Đoạn nhìn bóng trắng xa dần, lòng đầy tiếc nuối. Dù đã sờ được đuôi, nhưng vẫn còn đầu, tai, cái ngực nhỏ mịn mượt, cái bụng mềm ấm... Còn nhiều chỗ muốn sờ lắm mà!
Trong lòng liệt kê từng thứ một, Tô Đoạn hoàn toàn quên mất bài học suýt bị cắn lúc nãy.
Lâm Chúc đặt lại tách trà, nước trà dính trên bàn và giấy tờ không biết từ lúc nào đã khô hoàn toàn. Hắn hơi nhắm mắt, khi mở ra lại, đôi mắt đã trở nên trầm tĩnh, lạnh lẽo như ban đầu, giọng nói khẽ vang lên: "Cáo không thân người, đừng chọc vào nó."
Tô Đoạn rụt tay lại, ngoan ngoãn lí nhí: "Xin lỗi."
Nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: Em có phải người đâu, em là khoai... Không không, là phục linh.
Không thân người cũng không sao, chỉ cần thích ăn khoai là được.
Việc vuốt đuôi tưởng chừng như đã trôi qua nhẹ nhàng, nhưng con cáo trắng từ gần Tô Đoạn nhích sang ngồi cạnh Lâm Chúc, đuôi thì giấu kỹ đến mức không thể thấy được. Tô Đoạn đành ngồi im uống trà.
Lâm Chúc chỉ khẽ "ừ" một tiếng, không nghe ra cảm xúc. Sau đó bắt đầu giải thích sơ qua về Cục Khoa Tuyên, rồi hỏi Tô Đoạn vài câu chuyện xảy ra trong hang động.
Tô Đoạn giấu tác dụng của rau chân vịt, thành thật kể lại mọi chuyện. Khi Lâm Chúc thăm dò cách Tô Đoạn hấp thụ được năng lượng của hạn bạt, cậu bèn mở to đôi mắt đen long lanh, ngơ ngác giả ngốc, khăng khăng bảo mình cũng không rõ.
Những lời giải thích của cậu trùng khớp với thông tin mà Lâm Chúc điều tra được, nhưng dù vậy, chuyện này vẫn là lạ. Hơn nữa hiện giờ chỉ nhìn lượng tử khí dày đặc bao quanh Tô Đoạn cũng đủ để các thiên sư hiểu lầm cậu là một hạn bạt nhỏ. Nếu cứ để cậu tự do rời đi, chắc chắn sẽ gây không ít rắc rối.
Lâm Chúc đang định nói gì đó thì bỗng có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng ba lần có quy luật.
Nhìn sang Tô Đoạn đang ôm tách trà, mắt tò mò sáng long lanh, Lâm Chúc bèn không để người bên ngoài vào, chỉ trầm giọng hỏi: "Có chuyện gì?"
Người bên ngoài cung kính đáp: "Đã đưa hạn bạt về rồi, các phó cục trưởng hỏi cậu muốn xử lý thế nào?"
Lâm Chúc im lặng chốc lát, giọng nói hững hờ: "Bây giờ pháp lực cử hạn bạt chẳng còn bao nhiêu, không làm được gì đâu. Bên phòng nghiên cứu đang có một dự án kết hợp tử khí với công cụ hiện đại, mang nó qua đó đi, chí ít cũng còn giá trị sử dụng."
"Hạn bạt nhỏ" trước mặt hắn thì không thể động đến, chẳng lẽ không thể quậy con lớn à?
Người bên ngoài nghe xong thì sững lại một lúc lâu: "..."
Cái phòng nghiên cứu... Đúng là địa ngục trần gian. Đến chết cũng chẳng được chết một cách nhẹ nhàng. Không lẽ con hạn bạt kia đã phạm phải tội tày trời gì với cục trưởng?
Tất nhiên người ấy không ngờ được rằng đây chỉ là một lần lạm dụng chức quyền để giận chó đánh mèo của cục trưởng thôi.