Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu

Chương 164

NHÌN EM NGON GHÊ

Tuy có linh cảm kỳ lạ, nhưng Lâm Chúc đã quyết định thì hiếm khi thay đổi.

Tô Đoạn ở lại Cục Khoa Tuyên cứ xác định như thế, trở thành trợ lý của cục trưởng.

Cục Khoa Tuyên chuyên xử lý các sự việc kỳ bí. Tô Đoạn bước vào giới giữa chừng, hoàn toàn không có kinh nghiệm, nên cũng chỉ làm một trợ lý đánh bóng mặt tiền.

... Còn về lý do để cậu bên mình ấy à?

Thứ nhất là dễ quan sát. Thứ hai, dù cái tên Cục Khoa Tuyên nghe có vẻ ngây ngô, nhưng thực tế lại không hề yên bình. Nơi đây tụ tập đủ thứ hung tàn. Tô Đoạn đã hấp thu năng lượng của hạn bạt nhưng chưa biết cách sử dụng, nên rất dễ bị bắt nạt.

Cục trưởng Lâm nghĩ vậy, dường như quên mất rằng mình chính là kẻ hung tàn nhất ở Cục Khoa Tuyên.

Sau khi quyết định, Lâm Chúc lập tức dẫn Tô Đoạn đi làm thủ tục nhận việc.

Tô Đoạn vừa tốt nghiệp mùa hè năm nay từ một trường danh tiếng toàn quốc. Chuyên ngành của cậu rất triển vọng, được xem là ngành hot hiện nay. Nếu không có biến cố, con đường sự nghiệp của cậu hẳn sẽ rất sáng lạn.

Ít nhất mức lương cao hơn hiện tại không biết bao nhiêu lần.

Lương cơ bản của Cục Khoa Tuyên vốn không cao. Ngay cả Lâm Chúc làm cục trưởng mà mỗi tháng cũng chỉ vừa vượt qua ngưỡng năm con số. Một trợ lý nhỏ như Tô Đoạn thì lương khởi điểm chỉ hơn ba nghìn một chút, ở thành phố phồn hoa bậc nhất này còn khó mà xoay sở thuê một căn nhà.

Lương cơ bản chỉ mang tính tượng trưng. Những người vào được đây chẳng ai quan tâm mấy đến số tiền lương đó. Thu nhập chính đến từ các khoản thưởng khi giải quyết vụ án.

Song chỉ những thiên sư có năng lực thực thụ mới được giao nhiệm vụ bên ngoài. Còn một kẻ vừa vào nghề, nửa người nửa hạn bạt như Tô Đoạn, thì trong vài năm tới khó có khả năng được cử đi đâu.

Nói cách khác, ở lại Cục Khoa Tuyên đồng nghĩa với việc trong vài năm tới cậu phải cạp đất mà ăn.

Lâm Chúc vốn nghĩ Tô Đoạn sẽ ít nhiều cảm thấy buồn vì điều này. Theo như thông tin Cục Khoa Tuyên điều tra, hoàn cảnh tài chính của Tô Đoạn không mấy dư dả. Người nuôi dưỡng cậu là đạo sĩ già đã qua đời không để lại gì cho cậu. Suốt đại học, cậu phải đi làm thêm liên tục để có thể học xong. Bây giờ tốt nghiệp rồi, cứ ngỡ tìm được một công việc tốt để thoát khỏi khó khăn, vậy mà lại gặp phải chuyện này.

Nhưng không ngờ Tô Đoạn nghe xong bèn gật đầu như gà mổ thóc, miệng cười tươi để lộ hàm răng trắng đều, ánh mắt sáng rực như ngôi sao nhỏ, mềm giọng hỏi: "Bao giờ chúng ta làm thủ tục nhận việc?"

Lương thấp không quan trọng, thoát ế mới là ưu tiên hàng đầu.

Lâu rồi không yêu đương, tự dưng lại sống độc thân khiến cậu cảm thấy trống trải.

Lâm Chúc: "...Bây giờ cũng được."

Việc nhận chức không cần đến Lâm Chúc, trợ lý của hắn sẽ dẫn Tô Đoạn đi làm thủ tục.

Trợ lý tên là Ngô Chiết Câu, người đàn ông mặc đồ đen đã lái xe đưa hai người về trước đó. Trước Tô Đoạn, Ngô Chiết Câu là trợ lý duy nhất của Lâm Chúc.

Là trợ lý duy nhất, Ngô Chiết Câu không phải nhân vật tầm thường. Thực tế, trong Cục Khoa Tuyên chỉ có mình anh ta là hiểu sơ sơ về thân phận thực sự của Lâm Chúc.

Làm thủ tục nhận chức cần chuẩn bị giấy tờ, chứng từ. Ngô Chiết Câu lặng lẽ theo sát Tô Đoạn, giống như một cái cây im lìm, suốt dọc đường trừ khi cần thiết, không thì không nói một câu. Thế mà tính cách này rất giống Lâm Chúc.

Khi đến văn phòng nộp giấy tờ, nhân viên nhận ra Tô Đoạn chính là thanh niên hôm trước được cục trưởng ôm vào lòng, lập tức sáng mắt lên, kéo cậu tám chuyện rất lâu, cố gắng moi ra mối quan hệ bí ẩn giữa cậu và cục trưởng bông hoa cao ngạo.

Tuy Tô Đoạn có ý nhưng vẫn chưa dám hành động, bị hỏi đến đỏ bừng mặt, chỉ biết ậm ừ đáp bừa, mãi mới nộp xong giấy tờ, bèn vội vàng chật vật chuồn đi.

Ra ngoài, cậu còn buồn bã nghĩ chừng nào mới được sống những ngày tháng muốn sờ lông đuôi thì sờ, muốn vuốt lông đuôi nào thì vuốt, còn có thể xoa cả bụng nữa chứ?


Lâm Chúc trông chậm nhiệt lắm, đúng là đáng lo mà...

Hiệu suất của Cục Khoa Tuyên rất cao, có lẽ họ có con đường riêng nào đó, ba ngày sau khi nộp hồ sơ, biên chế của Tô Đoạn đã được phê duyệt. 

Từ đó, cậu cũng chính thức trở thành một trong số vô vàn công chức. 

Mức lương thấp như cậu dự đoán, nhưng xét đến tình cảnh túng thiếu của cậu, Cục Khoa Tuyên còn cấp cho cậu chỗ ở miễn phí, ngay trong một khu chung cư nhỏ gần đơn vị. Đây vốn là khu nhà phúc lợi dành cho nhân viên, nhưng do đa phần nhân viên của cục đều đặc biệt, chẳng ai thèm ngó ngàng đến những căn nhà tồi tàn này. Đa số đã được cho thuê, số còn lại thì bị bỏ không. 

Căn phòng mà Cục cấp cho Tô Đoạn chính là một trong số những căn bị bỏ trống của Lâm Chúc. Nghe nói vì cùng chịu khó khăn với nhân viên nên đích thân cục trưởng đã phê duyệt làm gương. 

Dù căn phòng này Lâm Chúc chưa từng ở qua, nhưng tính rộng ra thì hai người cũng coi như đang sống chung. Tô Đoạn nhanh chóng thu xếp đồ đạc, rời khỏi căn nhà thuê nhỏ của mình, dù có lãng phí nửa tháng tiền thuê cũng không tiếc. 

Sau khi sửa sang phòng ở xong thì cậu chính thức đi làm. Nhưng thực ra chẳng có mấy việc để Tô Đoạn làm. Hàng ngày, cậu chỉ cần ngoan ngoãn ngồi trong viện của Lâm Chúc, học vài pháp thuật cơ bản. Mỗi khi Lâm Chúc muốn sẽ bị gọi đến kiểm tra bài học. Gần như thế là xong một ngày làm việc. 

Chẳng biết đang đi làm hay đi học nữa. 

Lẽ ra cuộc sống như vậy sẽ rất nhàm chán. Nhưng Tô Đoạn không thấy thế. Vì mỗi lần cậu luyện tập, thường sẽ có một bóng trắng từ phòng của Lâm Chúc lười biếng bước ra, giống như đang phơi nắng, nằm dài trên bậc đá xanh ngoài cửa. 

Một đôi mắt thú hai màu một xanh một vàng, dưới ánh sáng híp lại thành hai đường chỉ mảnh. Phần lớn tròng mắt như những viên ngọc quý được mài dũa kỹ lưỡng, trong suốt cuốn hút, phản chiếu ánh sáng lấp lánh dưới nắng. Toàn thân nó trắng muốt, không tìm được dù chỉ một sợi lông màu khác, cái đuôi lớn mềm mại phía sau sáng bóng dưới ánh sáng. 

Lúc đầu Tô Đoạn chỉ dám đứng xa nhìn. Nhưng qua vài lần thì cậu dần mạnh dạn hơn, không thể cưỡng lại sự mê hoặc của bộ lông xù to, từ từ dịch lại gần cửa. Thấy cáo trắng không có ý định bỏ chạy mới ngồi bệt xuống bậc thềm, rụt rè đưa đầu ngón tay ra. 

Nhớ lại bài học lần trước suýt bị cắn vì cố sờ đuôi, lần này Tô Đoạn chỉ dám cẩn thận chạm nhẹ vào móng vuốt của hồ ly trắng. 

Do thân hình của con hồ ly rất lớn, đôi vuốt trước vốn nhỏ nhắn xinh xắn cũng trở nên to lớn, gần bằng cả nắm đấm của Tô Đoạn. Móng vuốt sắc nhọn ẩn dưới lớp lông mềm, nhưng không giống mèo, hồ ly không thể thu móng vào. Quan sát kỹ vẫn có thể thấy đầu móng nhọn hoắt ánh lên lạnh lẽo, chắc chỉ cần cào nhẹ cũng có thể khiến người ta bị xẻ toạc bụng. 


Nhưng Tô Đoạn trông chẳng sợ hãi. Thấy hồ ly trắng chỉ nghiêng đầu nhìn cậu, không tỏ ra khó chịu, cậu bèn đặt ngón tay sát xuống đất, lách qua khe giữa móng vuốt của nó và mặt đất, khéo léo nhét tay mình vào. 

Cáo thuộc họ chó, nhưng ẩn dưới lớp lông trắng mịn là đệm thịt mềm mại, đàn hồi, chạm vào khiến người ta như bị mê hoặc. Nếu được nắm lấy bóp nắn chắc sẽ thích hơn...

"Rắc!" Đôi chân trước vốn đặt hờ hững trên mặt đất lập tức siết chặt, móng vuốt sắc nhọn lộ ra khỏi lớp lông, nhanh như chớp khắc vài vết nứt sâu vào phiến đá xanh cứng rắn.

Ngón tay Tô Đoạn theo phản xạ tê rần, định len lén rút tay lại nhưng bị móng vuốt kẹp chặt, không sao thoát ra. Đành phải chột dạ ngẩng đầu lên, đối diện với đôi ngươi thú co lại thành đường mảnh sắc bén.

Đôi tai trắng dựng đứng cảnh giác, ánh mắt của nó không bộc lộ quá nhiều cảm xúc, nhưng ánh nhìn chăm chăm vào cậu. Dù Tô Đoạn biết nó sẽ không tổn thương mình, nhưng cậu có cảm giác như mình là con mồi nhỏ bé yếu ớt bị theo dõi, sẵn sàng bị vồ lấy bất cứ lúc nào.

... Không đúng, chính xác thì cậu đã bị vồ cho không động đậy được nữa rồi.

Hai bên lặng lẽ nhìn nhau một hồi thì móng vuốt ghim lấy tay Tô Đoạn cũng chịu buông lỏng. Cậu thở phào nhẹ nhõm, vội vàng rút tay lại, nhưng khi rút ra còn tranh thủ dụi dụi cảm nhận thêm một lần cái cảm giác mềm mại từ lớp đệm thịt kia.

Rõ ràng là chẳng rút ra được bài học nào cả!

Trong phòng, bàn tay của Lâm Chúc bỗng ngứa ran, hắn đặt tập hồ sơ xuống, nhẹ nắm tay lại, lông mi cụp xuống, trong mắt chứa thứ cảm xúc khiến người ta chẳng tỏ.



Hiệu quả chữa cho bản thể và phân thân của hắn như nhau. Tô Đoạn kiên trì vuốt lông nửa tháng, điểm chức bệnh của Lâm Chúc cuối cùng cũng tăng chậm rì lên đến 10 điểm. Đồng thời, thỉnh thoảng Tô Đoạn chạm được vào đuôi của hồ ly mà không bị nó vung đuôi bỏ đi ngay lập tức.

Thi thoảng cậu sẽ thử cho hồ ly ăn.

Dù thức ăn của con người không đem lại cảm giác no bụng cho Lâm Chúc, nhưng ăn không phải chỉ để no, mà còn là để thưởng thức hương vị.

Gần trụ sở có một tiệm bánh bao mới mở, Tô Đoạn mua một phần tiểu long bao, cảm thấy ngon nên giữ lại một nửa, mang về cho cáo ăn.

Thân cáo của Lâm Chúc khá nhát. Đừng nghĩ tới cảnh cậu có thể cầm bánh bao đưa đến miệng nó giống như đang cho một chú chó lớn ăn, vì giai đoạn đó còn lâu mới tới. Thay vào đó, Tô Đoạn phải cẩn thận đưa bánh bao đến miệng hồ ly, nó mới lười biếng hé miệng đón lấy.

Đầu lưỡi đỏ thẫm khẽ cuộn, chính xác cuốn lấy chiếc bánh bao nhỏ trong tay Tô Đoạn, đưa vào cái miệng rộng ngoác to hơn cả tiểu long bao. Không cần nhau đã thô bạo nuốt chửng xuống bụng.

Có lẽ chiếc bánh bao nhỏ xíu này chẳng khác nào một con muỗi với nó, hoàn toàn không đáng bận tâm.

Mỗi lần được cho ăn, hồ ly thường ngoan ngoãn hơn. Tựa như lúc này, Tô Đoạn tranh thủ vuốt ve phần cằm phủ lớp lông ngắn của nó. Hồ ly cũng chẳng ý kiến gì.

Đút cáo ăn xong, Tô Đoạn bèn đòi thù lao... Sờ tới sờ lui khắp người hồ ly.

Có lẽ đút ăn đã tăng sự thân thiết hơn, tuy tai, bụng, và đệm thịt vẫn còn là điểm nhạy cảm, sờ một cái là giãy nảy, nhưng những chỗ khác của hồ ly thì cứ sờ.

Đúng lúc cậu định thử úp mặt vào bộ lông mềm mại trên lưng hồ ly, trợ lý còn lại của Lâm Chúc - Ngô Chiết Câu bước vào cửa viện.

Cùng là trợ lý, nhưng phạm vi công việc của Ngô Chiết Câu rộng hơn, cũng bận hơn Tô Đoạn. Thường thì anh ta ít có mặt ở Cục Khoa Tuyên. Nửa tháng nay Tô Đoạn chỉ gặp anh ta hai lần trong viện.

Nhưng đang vuốt lông hồ ly rồi bị bắt gặp thì đây là lần đầu tiên.

"Chào anh Ngô ạ." Tô Đoạn khẽ ngẩng cái đầu hơi cúi của mình, lễ phép chào hỏi Ngô Chiết Câu.

Ngô Chiết Câu không đáp lời cậu ngay.

Vị trợ lý luôn điềm tĩnh nhìn cánh tay đang đặt hờ trên lưng hồ ly của Tô Đoạn mà ngỡ ngàng, không thể nào tin nổi.
Bình Luận (0)
Comment