Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu

Chương 179

NHÌN EM NGON GHÊ

Tô Đoạn và Lâm Trắng Trắng ở cạnh dòng suối suốt năm ngày liền, mỗi ngày ngoài ăn cá, ăn cá, thì chính là ăn cá.

Số cá ít ỏi trong dòng sông sắp bị họ ăn đến sạch rồi.

Khác với đời sau có con người đến cả tỷ người, thời cổ hoang loài người vẫn là một chủng tộc thấp kém, bị các chủng tộc khác xem thường, thần và yêu là hai chủng tộc thống trị, nhưng số lượng của hai chủng tộc này lại cực kỳ ít ỏi.

Ngoài những nơi tập trung đông đúc, hầu như khắp nơi đều trong trạng thái đất rộng mà yêu thì thưa. Nếu chỉ dựa vào tốc độ đi bộ của con người, đi mười ngày nửa tháng chưa chắc đã gặp được một sinh vật khác.

Một người một cáo ăn cá trong suối nhiều đến mức ngay cả những gia vị mà hệ thống cung cấp cũng không cứu nổi khẩu vị của họ nữa, nhưng suốt thời gian đó vẫn không thấy bóng dáng bất kỳ yêu quái nào khác đến gần.

"Hoang vu quá..." Tô Đoạn leo lên một tảng đá lớn bên bờ suối trông về xa xăm. Trong tầm nhìn của cậu, ngoài cây cối ra vẫn chỉ có cây cối, thỉnh thoảng có nghe tiếng gì đó kêu lên nhưng hoàn toàn không tìm được dấu vết của bất kỳ sinh vật nào đi ngang qua.

Hoặc... có lẽ là cậu không nhìn thấy được bằng mắt thường.

Số cá trong suối không còn nhiều, có lẽ cậu sẽ phải dẫn Lâm Trắng Trắng đi nơi khác kiếm ăn sớm thôi. May mà cơ sở dữ liệu của hệ thống khá đầy đủ, có cả bản đồ thời cổ hoang, nhờ vậy cậu và Lâm Trắng Trắng chắc sẽ không bị lạc đường.

Mấy hôm nay cậu cũng tranh thủ luyện lại vài lần pháp thuật thu đất thành thốn* mà trước đây Lâm Trúc từng dạy. Đến lúc đi thì có thể dùng cái này lên đường.

*Nghĩa là thu đất lại, từ vài dặm thành 1 thốn, như vậy mình cất bước đi thì sẽ nhanh hơn rất nhiều, mỗi bước đi vài dặm.

Cuộc sống khó khăn, giờ đây cậu đã trở thành một củ khoai tây gánh vác trọng trách nuôi gia đình, haiz.

Thổn thức trong lòng một thoáng, Tô Đoạn phủi bụi bẩn bám trên tay khi leo tảng đá, sau đó nhảy xuống đất.

Kèm theo một tiếng "xoẹt", Tô Đoạn loạng choạng suýt ngã sấp mặt xuống đất.

Lâm Trắng Trắngvốn đang ôm quả cầu lông nhỏ ngồi nghỉ ngơi, nghe tiếng thì bật dậy ngay tắp lự. Đôi chân ngắn chạy lạch bạch đến bên cạnh Tô Đoạn, kêu "ưng ưng" lo lắng.

"Không sao đâu mà..."

Cậu dịu dàng vỗ về con non đang chạy quanh chân mình. Sau khi đứng vững thì cúi xuống, thấy một bên ống quần của cậu đã bị rách toạc, một mảnh vải nửa treo nửa rớt, để lộ làn da trắng trẻo ở đùi.

Chắc lúc cậu nhảy xuống, chiếc quần mắc vào một góc nhọn trên đá.

May mà không đụng vào người. Nếu xui thêm chút nữa thì e là chuyện sẽ không đơn giản thế này.

Nhưng chiếc quần này cũng không còn mặc được nữa.

May mắn là hệ thống đã được nâng cấp nhiều lần, giờ có thể cung cấp miễn phí các vật dụng cơ bản, trong đó có cả quần áo.

Nhân tiện phải thay đồ, Tô Đoạn quyết định tắm một cái luôn.


Ở đây mấy ngày, vì cảnh giác môi trường lạ lẫm nên cậu vẫn chưa tắm lần nào, chỉ dùng bùa thanh tẩy để giữ cơ thể sạch sẽ.

Dù hiểu rằng dùng bùa là đủ để không có bụi bẩn, nhưng làm người lâu quá khiến cậu vô thức nuôi thói quen của loài người, cứ cảm thấy nếu không được nước rửa sạch từ trong ra ngoài thì cơ thể khó chịu sao sao ấy.

Có sự hiện diện của Lâm Trắng Trắng ở đây, nhưng nó vẫn còn là một đứa trẻ, chẳng biết gì cả, nên cậu nghĩ cũng không cần phải quá để ý...

Quyết định xong, Tô Đoạn bế bé cáo lên, tiện tay nhặt quả cầu lông mà nó vứt sang một bên rồi nhét vào tay nó, sau đó đặt nó xuống sau một tảng đá lớn.

— Rồi cậu cởi áo.

Ngay lập tức, một nửa người trắng ngần hiện ra trước mắt Lâm Trắng Trắng.

Dù Tô Đoạn trông khá gầy nhưng cơ thể cậu không đến mức toàn xương sườn, dáng người vẫn cân đối.

Lâm Trắng Trắng chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt ngắm nghía trên người loài người tóc đen, nghiêng đầu tò mò nhìn, thế rồi ánh mắt dừng lại khá lâu trên hai điểm nhạt màu trước ngực cậu.

Lâm Trắng Trắng còn nhỏ là thế, nhưng khi bị ánh mắt trong sáng nhìn lom lom, Tô Đoạn nhận ra cậu đã đánh giá quá cao độ dày da mặt của mình.

Mặt bé khoai tây đỏ lựng, bước cùng tay cùng chân hai bước, nhấc chiếc áo trên tay trùm thẳng lên đầu cáo con, vội vàng dặn: "Trắng Trắng ngoan, ở đây đừng chạy long nhong. Anh tắm xong sẽ lên ngay."

Nói xong cậu nhanh chóng cởi chiếc quần rách nát còn lại, chỉ mặc một mảnh vải nhỏ rồi nhảy ùm xuống suối, bọt nước bắn tung tóe.


Đến khi Lâm Trắng Trắng ngơ ngẩn ngọ nguậy cái đầu chui ra khỏi áo, rồi leo ra khỏi tảng đá, nó chỉ nhìn thấy tấm lưng trắng nõn của người tóc đen mà thôi.

Phần cơ thể từ eo trở xuống của Tô Đoạn đều chìm trong làn nước, từ góc độ này nó không thấy gì hết.

Thực ra nếu nó bước thêm hai bước về trước thì có thể nhìn rõ, nhưng...

Lâm Trắng Trắng ngập ngừng, bản năng cảm thấy nếu giờ nó bước đến sẽ dọa người tóc đen hoảng hốt. Cuối cùng nó quay đầu ngậm chiếc áo mà Tô Đoạn để lại, kéo về bên cạnh tảng đá rồi cuộn mình lại, nằm chờ người tóc đen tắm xong trở lại.

Trên chiếc áo lưu lại một mùi hương rất đậm thuộc về Tô Đoạn, một mùi cỏ xanh nhè nhẹ, pha lẫn chút vị thuốc đắng. Vốn dĩ đây không phải là mùi mà cáo sẽ thích, nhưng lạ thay lại khiến nó cảm thấy an tâm cực kỳ.

Nếu lúc nào cũng được bao bọc bởi mùi hương này thì tốt biết bao...

Đầu nó dụi nhẹ vào lớp vải mềm, Lâm Trắng Trắng lắc lắc đầu, sau đó dùng móng vuốt kéo quả cầu lông ở bên cạnh về phía mình.

Chất lượng quả cầu lông này rất tốt, đã chơi suốt mấy ngày, cũng được Tô Đoạn giặt vài lần mà lớp lông vẫn không rụng, giữ nguyên sự mềm mại và bông xù.

Móng vuốt Lâm Trắng Trắng nghịch quả cầu lông, chẳng mấy chốc đã nằm nghiêng trên chiếc áo, hai chân sau cũng tham gia vào trò chơi, ôm lấy quả cầu màu trắng giống y như màu lông của nó, lăn lộn vui vẻ trên lớp vải.

❀❀❀

Lúc Tô Đoạn tắm xong, thay đồ mới và quay lại, thứ đập vào mắt cậu chính là cảnh một chú cáo nhỏ đang nghịch điên cuồng.

Nghe thấy cậu về, Lâm Trắng Trắng đang dùng nửa người đè lên quả cầu lông lập tức nhún chân, bật dậy, vẫy nhẹ lớp lông tơ mềm mại rồi bỏ quả cầu của mình không chút do dự, đôi chân ngắn lon ton chạy về phía Tô Đoạn.

Tô Đoạn thành thạo bế nó lên, đỡ lấy cái mông lông xù nhỏ, để nó tựa vào ngực mình.

Vừa tắm xong lại thay một bộ đồ mới, mùi hương trên người Tô Đoạn giờ đã thay đổi.

Chính Tô Đoạn không nhận ra nhưng Lâm con non hết sức nhạy cảm với mùi hương không thể bỏ qua điều này.

Nó ngẩng đầu hít hít trong ngực Tô Đoạn, dừng lại một lát rồi nghiêng đầu, bứt rứt dùng cái mõm nhọn nhỏ xíu cọ vào quần áo cậu hòng để lại mùi của mình trên người loài người tóc đen.

Cái mõm nhỏ nhòn nhọn cứ dụi hoài dụi mãi trên ngực mình thật sự rất nhột và lạ... Nhưng nhìn mặt cáo lông xù nghiêm túc, Tô Đoạn không nỡ ngăn cản, đành dời sự chú ý bằng cách đưa tay sờ Lâm Trắng Trắng đang tích cực để lại mùi hương trên người mình.

Bộ lông của cáo nhỏ mềm mại và mịn đến kinh ngạc, chạm vào giống như một chiếc lò sưởi nhỏ phát ra hơi ấm, vừa bông vừa êm.

Nhóc con xoay người, cái đuôi lướt qua kẽ tay Tô Đoạn, bị cậu tình cờ giữ lại.

Tuy đuôi của cáo trưởng thành vừa dài vừa dày, bóng mượt như một chiếc khăn choàng xinh đẹp, nhưng khi còn nhỏ, đuôi của cáo lại rất bình thường, trông hơi xấu nữa cơ.

Do vẫn còn lông tơ, đuôi của Lâm Trắng Trắng chưa mọc được lớp lông dài bóng bẩy như cáo trưởng thành. Nó chỉ được bao phủ bởi một lớp lông tơ trắng mịn ngắn cũn, trông vừa dài vừa mảnh, đuôi cụt lủn, tròn trịa như đuôi một bé cún con hơi ú.

___
Bình Luận (0)
Comment