Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu

Chương 65

NGÀY THỨ HAI NUÔI BÉ THÚ Ở TINH TẾ

Tô Đoạn im lặng hai giây nữa, hỏi: "Hệ thống à, chương trình bảo vệ quyền riêng tư của cậu đâu rồi?"

Hệ thống: "... Mặc dù hệ thống chỉ thấy mosaic, nhưng vẫn có thể rà quét số liệu cơ thể của mục tiêu chữa bệnh."

Nhất thời Tô Đoạn không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay cảm thấy phức tạp.

Nói vậy, phải chăng kích cỡ của người thương trước đều...

Tiếng kêu yếu ớt của con non trong tay kịp thời ngắt ngang dòng suy nghĩ sâu xa của cậu, con non duỗi chân, dường như bất mãn vì cậu nhìn lén chỗ riêng tư của nó.

Tô Đoạn vội đặt nó lại trên chăn lông, bắt đầu suy nghĩ về việc cho con non ăn.

Con non mới sinh phải uống sữa, có sữa bột đa năng khẩn cấp dành cho người thú sơ sinh cất trong phòng ấp, Tô Đoạn tìm trong tủ đầy bụi hồi lâu, bụi dính đầy mũi xám xịt mới tìm ra túi sữa bột cất trong góc.

Ai ngờ nhìn vào ngày thì nó đã hết hạn mất rồi.

Hết cách, đành phải hỏi viện trưởng thôi.

Viện trưởng của cô nhi viện này là một lão người thú rất lương thiện, nhưng ông ta quá lương thiện nên quản lý nhân viên trong cô nhi viện không kỹ, cái tên Từ Vĩ vừa ném trứng đen lên xuống kia, tuy chỉ là một sếp nhỏ của cô nhi viện nhưng có đôi khi có quyền lợi ở cô nhi viện còn lớn hơn cả lão viện trưởng.

Đây cũng là một trong những lí do khiến Từ Vĩ làm một việc kiêu ngạo như mưu sát con non.

Bởi vậy Tô Đoạn không định tố cáo với viện trưởng về hành vi của hai kẻ đó, thứ nhất là vì khó lấy ra bằng chứng thuyết phục, thứ hai là vì dù lão viện trưởng tin cậu thì cũng không có tác dụng gì mấy.

Nhưng xin một túi sữa bột thì vẫn làm được.

Thế là Tô Đoạn định bọc con non trong chăn lông rồi ôm đi tìm lão viện trưởng.

- Tuy trong phòng ấp này có camera, chắc hai người kia không dám làm gì con non ngay dưới theo dõi, nhưng Tô Đoạn vẫn không yên tâm để nó ở đây một mình.

Song, ngay lúc Tô Đoạn định bế nó lên thì con non bỗng dưng quay đầu lại, dù không mở mắt nhưng hai chân trước vẫn chính xác bíu chặt lấy vỏ trứng bên cạnh, quay đầu "chíp" với Tô Đoạn, rồi mở cái miệng bé bé cắn một miếng nhỏ ở mép kêu "rộp rộp".


Rồi bắt đầu nhai.

Tô Đoạn: "..." Hồi nãy cậu kiểm tra nhớ là trong miệng thú non vẫn chưa mọc răng mà, sao lại cắn vỏ trứng rôm rốp được thế kia?

Hệ thống vô cùng tâm lí giải thích: "Nước bọt của con non Lotta có thể hòa tan vỏ trứng của mình. Vỏ trứng của tộc này rất giàu chất dinh dưỡng, giúp xương của con non phát triển tốt hơn trong giai đoạn đầu mới phá vỏ, nhưng vẫn không thể dùng làm món chính."

Vậy là vẫn phải lấy sữa bột.

Tô Đoạn gật đầu, kiên nhẫn nhìn con non cực kỳ chậm chạp ăn hết một miếng vỏ trứng nhỏ.

Ăn xong một miếng, con non không vội rời khỏi vỏ trứng mà dùng đôi chân ngắn ngủn bò sang phía sau vỏ trứng, đầu và móng vuốt ủi vỏ trứng về một hướng.

- Ấy rồi ủi đến trước Tô Đoạn, sau đó ngẩng đầu đen thui lên nhìn cậu.

"Em muốn mời anh ăn vỏ trứng à?" Tô Đoạn nhanh chóng đoán ra ý của nó.

"Chíp." Con non kêu lên, thân thể hơi nhảy dựng lên, như đang ưỡn ngực nhỏ tự hào.

Tô Đoạn cong khóe mắt, đầu ngón tay xoa xoa cái đầu bông xù của nó: "Không cần đâu nè, anh không cần cái này, em giữ lại đi."

"Chíp..." Con non đen thui được đầu ngón tay xoa nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nghi ngờ kêu một tiếng.

Tô Đoạn cẩn thận gom vỏ trứng mà con non chỉ ăn một miếng nhỏ vào một chiếc khăn, vì không tìm được nơi an toàn để cất giữ, nên để tránh bị mất cậu bèn cất vào túi của mình.

May mà quả trứng không lớn lắm nên cậu có thể mang theo bên mình.

Con non nằm đó nhìn cậu giấu vỏ trứng, không hề tỏ ra lo lắng khi bị cướp mất thức ăn đầu tiên của mình từ khi chào đời, ngược lại khi Tô Đoạn giơ tay sờ nó, đầu nhỏ của nó cố gắng dụi dụi vào lòng bàn tay Tô Đoạn.

"Chắc em tên là Vigrit nhỉ... Nhưng bây giờ em còn nhỏ nên gọi em là Vig Chít nhé." Tô Đoạn sờ đầu nhỏ của nó, suy nghĩ một hồi bèn đặt tên mụ cho nó.

Cậu thử gọi: "Vig Chít ơi."


Con non nghiêng đầu, trả lời: "... Chít chíp?"

Thế mà còn học theo cậu kêu chít chít à? Năng lực bắt chước mạnh thế ư?

Tô Đoạn xem như nó đồng ý, bèn bọc nó vào một chăn lông sạch sẽ rồi ôm vào lòng, đến phòng của viện trưởng theo bản đồ cô nhi viện trong trí nhớ của cơ thể này.

"Cốc cốc cốc."

Sau khi cậu gõ cửa, phải một lúc sau mới có tiếng "mời vào" già nua truyền ra từ bên trong.

Tô Đoạn mở cửa bước vào, nhìn thấy lão viện trưởng đang buồn ngủ ngồi trên sô pha.

Bây giờ là một giờ chiều hơn, chắc lão viện trưởng vẫn đang ngủ trưa.

Dù thấy có lỗi vì đã quấy rầy lão viện trưởng ngủ trưa, nhưng đồ ăn của con non mới sinh ra đúng là một chuyện khá cấp bách, nên Tô Đoạn bèn nhỏ giọng nói xin lỗi đã làm phiền ông.

"Không sao, con có chuyện gì thế..." Lão viện trưởng vừa chậm rãi nói vừa chậm chạp lấy cặp kính trên sô pha đeo vào, sau khi nhìn rõ ràng Tô Đoạn đang cẩn thận ôm một thứ bé xíu, đôi mắt vẩn đục của ông ta lập tức sáng lên, ngồi dậy khỏi sô pha, "Tô Đoạn, thứ con đang ôm trong lòng... Là, là con non sao?"

Dù trí nhớ của ông đã suy giảm vì tuổi già, nhưng ông ta vẫn nhớ rất rõ việc phân công nhân sự trong cô nhi viện, ông nhớ loài người này làm việc trong phòng chăm sóc.

Tô Đoạn bước về trước hai bước, xốc con non bọc trong chăn lông trong lòng lên: "Vâng... Viện trưởng, đây là con non vừa nở, chính là quả trứng đen mười năm chưa nở trong phòng ấp thứ hai."

Lão viện trưởng nhận ra ngay, kinh ngạc nói: "Không phải quả trứng kia đã không còn đặc tính sinh tồn nữa ư?"

Thật ra ông ta cũng không còn hy vọng quả trứng đó nở nữa, ông chỉ chờ đợi đến bây giờ với tâm lí chịu trách nhiệm với từng con non.

Ông giơ tay cẩn thận chạm vào lớp lông tơ đen lộ ra trong chăn.

Cảm giác mềm mại như nhung dưới đầu ngón tay khiến ông ta rùng mình, thế mà nở ra rồi-


Có lẽ vì quá phấn khích nên trên đầu viện trưởng bỗng mọc ra hai chiếc sừng khổng lồ, có hơi cong cong, mang những hoa văn già nua giống ông ta, nhưng trên đỉnh vẫn tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo sắc bén, trông như có thể dễ dàng đâm thủng da người.

Bỗng thấy một đôi sát khí như vậy, Tô Đoạn bị dọa đến nỗi theo phản xạ muốn lùi lại, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.

- Hình dạng thú của lão viện trưởng là linh dương, loài ăn tạp.

Vì khả năng điều khiển mọi mặt sẽ giảm xuống sau khi cơ thể bước vào tuổi già, nên khi về già, người thú thường bộc lộ đặc điểm của hình dạng thú khi họ kích động.

"Xin lỗi, con à, ông dọa con sợ rồi sao?" Lão viện trưởng nhận ra bèn nhanh chóng thu sừng về, trước mặt ông ta là loài người thuần khiết, loài người thuần khiết đều rất yếu ớt.

Tô Đoạn đáp: "Không sao ạ."

Lão viện trưởng lại đưa tay sờ con non, lần này khuôn mặt không lộ ra hết của con non đen thui bỗng nhạy bén vùi vào chăn, như muốn tránh né cái chạm của ông ta.

"Xem ra cậu ấy rất thích con." Lão viện trưởng không hề bực khi bị con non ghét bỏ. Ông ta chậm rãi rút tay về, nhìn Tô Đoạn rồi cười ha ha cảm thán nói.

Tô Đoạn được đà nói: "Viện trưởng, con muốn chăm sóc nó."

Lão viện trưởng có vẻ do dự: "Con có bận không? Hơn nữa công việc của con không phải chăm sóc con non, có thể sẽ hơi khó."

Tô Đoạn nói: "Con sẽ học, nó ngoan lắm ạ."

Lão viện trưởng ngẫm nghĩ rồi nói: "Vầy đi, ông sẽ điều một người cùng con chăm sóc nó."

Trong lòng Tô Đoạn lập tức xao vang tiếng chuông cảnh báo, kiên định từ chối: "Không cần đâu ạ, nó rất sợ người lạ." Cậu nhớ hai người muốn vứt Vig Chít đi đều chuyên chăm sóc con non, nếu trùng hợp một trong số họ bị điều đến, Tô Đoạn muốn khóc cũng chẳng có chỗ để khóc.

"Cũng đúng..." Thấy Tô Đoạn căng thẳng, lão viện trưởng cười nói: "Đừng căng thẳng, chúng ta nhìn sơ qua chủng tộc của cậu bạn nhỏ này đã, cởi chăn ra trước con nhé?"

Tô Đoạn thoáng do dự rồi mới mở chăn ra, bồng cục đen đen bên trong ra, tứ chi hướng về phía viện trưởng.

Cục đen rất dịu ngoan khi được cậu ôm, chỉ nhẹ nhàng "chíp" một tiếng.

Lão viện trưởng nâng kính lên, nhìn từ trên xuống dưới hồi lâu rồi nói: "Thì ra là thú Kaka, nhưng cái đuôi hình như dài hơn thú Kaka bình thường... Đây chắc là thiếu hụt bẩm sinh, đúng lý ra vừa nở đã mở mắt rồi, nhưng sức sống của con non loài này rất ngoan cường, dù thân thể hơi yếu nhưng không phải là vấn đề lớn, tiếng kêu của nó rất hay, không khó chăm, một mình con nuôi thử cũng được."

Tô Đoạn ngoan ngoãn dạ một tiếng.


Thú Kaka là một chủng tộc vô cùng phổ biến, con non của chúng trông giống giống cục bông tròn vo, ngoại trừ thời gian mở mắt và chiều dài cái đuôi ra thì chúng không khác là bao so với chủng tộc Lotta còn sót lại.

Dù có khác biệt thì khi còn nhỏ ai cũng giống cục bông, rất khó nhận biết, chỉ khi lớn lên mất đi lớp lông tơ mới dần dần nhìn ra sự khác biệt.

Nhưng bây giờ tộc Lotta hầu như không còn con non nữa, chỉ có một số con đang được chăm sóc tỉ mỉ trong hoàng thất ở Thủ Đô Tinh, nên không thể nào nhận nhầm được.

Tô Đoạn lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Dù lúc nãy hệ thống đã bảo đảm với cậu là lão viện trưởng sẽ không nhận ra chủng tộc thực sự của Vig Chít, nhưng cậu vẫn cảm thấy nhẹ nhõm.

Cuối cùng, Tô Đoạn mang theo một túi sữa bột lớn và một quyển "Tóm tắt cách chăm sóc con non KaKa."

Bây giờ Vig Chít đã nở nên không thể ở lại khu ấp trứng nữa, Tô Đoạn đưa nó đến khu chăm sóc con non, tìm mãi mới thấy hộp nuôi dưỡng miễn cưỡng dùng được, quyết định xem như ổ của thú non sau này.

Tô Đoạn tạm thời đặt Vig Chít vào hộp nuôi dưỡng, rồi nhanh chóng mở túi sữa bột lớn mà lão viện trưởng đưa, lấy một bình sữa nhỏ theo sức ăn bình thường của con non ra.

Suốt lúc cậu làm, con non đen tròn tròn luôn ở ngồi ở mép hộp nuôi dưỡng, đầu tựa vào thành hộp trong suốt, tuy không mở mắt nhưng vẫn hướng đầu về phía Tô Đoạn.

Sau khi pha xong sữa bột, Tô Đoạn bế con non ra khỏi hộp nuôi, đặt nó lên chăn nhỏ trước mặt, một tay cầm bình sữa, một tay khẽ giữ đầu con non, cẩn thận đưa núm v ú cao su vào miệng nó rồi nhẹ nhàng gọi: "Vig Chít ơi."

Nhưng con non lúc nãy vô cùng nghe lời lại có vẻ thờ ơ trước món chính của mình, nó hếch mũi lên ngừi núm v ú cao su rồi chẳng chút do dự quay đầu đi.

Tô Đoạn ngạc nhiên, "Vig Chít ơi?"

Cậu nhíu mày, thử đưa vào miệng nó, lần này con non không quay đầu đi nữa nhưng lại do dự hồi lâu thì cái miệng nhỏ hồng hào mới chậm rãi ngậm lấy núm v ú cao su.

Tô Đoạn chậm rãi đút nó uống sữa, tuy trước khi uống con có vẻ rất kháng cự, nhưng khi uống thật thì lại uống không chậm, bình sữa nhỏ nhanh chóng chạm tới đáy.

Nhưng chẳng mấy chốc đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Khi Tô Đoạn vừa rút núm v ú cao su ra khỏi miệng nó, con non bỗng dưng kêu chíp chói tai, sau đó cả người vặn vẹo, mở miệng bất ngờ ọc sữa vừa uống vào tay cậu.

___

17/1/2023.

10:33:45.

Bình Luận (0)
Comment