Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu

Chương 89.9

89: Thế giới thứ tư (4)


LIỀU THUỐC CỦA BOSS.

Vì bước đệm này mà mọi người trong phòng im ắng hồi lâu không kịp rời đi. Một số nhà đầu tư và minh tinh nổi tiếng cảm thấy chiều hướng không đúng, không muốn gây rắc rối bèn vội rời đi. Chỉ có một số nhân viên hậu trường giữ im lặng hóng hớt, ở lại đây chờ xem còn gì nữa không.

Vị kim chủ ban đầu định đưa Tô Đoạn được mang đến để lấy lòng đi cũng là một trong những người rời đi. Lúc đi ngang qua người quản lý, không mấy thiện cảm trừng mắt nhìn gã, trừng đến nỗi quản lý thầm rầu rĩ trong lòng.

Nhưng thủ đoạn của họ đúng là không quang minh lỗi lạc, quy tắc của giới giải trí từ xưa đến nay là dù có nham hiểm đến đâu thì bề ngoài cũng phải giả vờ trong sạch, vì vậy gã không thể giải thích với kim chủ ở nơi công cộng, chỉ đành mặt ủ mày ê nhìn vị kim chủ lạnh mặt có vẻ đã ghi thù bọn họ rời đi.

Tặng một món quà nhỏ sau khi từ chối thì nói là thức thời, nhưng khi món quà nhỏ đó bị người khác nhẹ nhàng nẫng tay trên, nhất là người đó còn là người mà mình không thể trêu vào, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy tôn nghiêm bị giẫm đạp.

Tất nhiên gã ta không dám trêu chọc nhân vật không thể đụng vào đó, trước khi đối phương chơi chán thì không thể chạm vào món quà nhỏ bị hắn xách về, vì thế cũng đành tức nghẹn ứ trong lòng rồi giận chó đánh mèo lên người không xử lý tốt sự việc.

★★★

Sau khi hai người đi xa, đạo diễn chau mày bước lại gần: "Rốt cuộc có chuyện gì vậy?"

Vốn dĩ việc Tạ Trúc tìm người đến thay đã kỳ lạ rồi, phản ứng quản lý đen mặt vội vã giữ chặt Tô Đoạn vừa rồi trông gấp đến lạ.

Tuy rằng ông ta cũng có cảm xúc phức tạp về "quy tắc ngầm" trắng trợn táo bạo vừa xảy ra trên bàn ăn, rõ ràng mới nãy vẫn còn là một người đóng thế nhỏ bé ngoan ngoãn và một nhà đầu tư đứng đắn chỉ đầu tư chứ không chơi minh tinh nhỏ kia mà, sao tự dưng trở nên không rõ ràng mờ ám ngay trước mặt ông ta vậy chứ?

Nhưng hai đương sự rõ là em tình anh nguyện, mọi người đều là người trưởng thành, ông ta chẳng có lập trường gì để xen vào cả.

Trong lòng biết mình và Tạ Trúc vốn có ý định không tốt muốn tặng Tô Đoạn cho người ta, dẫu quản lý hoảng hốt nhưng chẳng dám nói ra sự thật, chỉ chịu đựng cơn đau nhức ở cánh tay, đăm chiêu ủ dột kể khổ: "Thì, thì chẳng phải anh Tạ bảo tôi dẫn cậu ấy đến mở mang ư, giờ người đi mất rồi, về khó mà ăn nói lắm."

Đạo diễn ngờ vực liếc gã một cái, xua tay nói: "Được rồi, mỗi người mỗi số, quản lắm thế làm gì."

Suy cho cùng thì ông ta vẫn không tin Tạ Trúc tốt bụng như vậy-

Tuy ông ta không mấy ủng hộ một số quy tắc ngầm của giới này, nhưng cho dù có trao đổi lấy thứ gì, suy cho cùng cũng là mình tự kiếm được, hiện thực chính là như thế.

Mà vừa rồi quản lý của Tạ Trúc rõ là vừa kinh ngạc vừa giận, loáng thoáng cho ông ta cảm giác sợ Tô Đoạn thật sự ôm được đùi*.

*Ôm đùi: dựa vào người có ưu thế (có tiền, có quyền chẳng hạn) để hưởng lợi.

Chẳng phải bảo muốn dìu dắt người mới à? Sao chẳng khớp với câu trước thế.

Hơn nữa vừa rồi, ngay trước mặt ông, kéo tới kéo lui Tô Đoạn một cách thô lỗ và tùy tiện như thế, dìu dắt người mới là 'dìu dắt' như vậy à?

Càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó sơ hở, đạo diễn cũng cảm thấy hơi phiền, thuận miệng nói hai câu: "Lần sau trước khi làm gì hãy ngẫm lại hậu quả. Nếu ngài Nghiêm so đo, muốn dạy dỗ cậu thì cũng chỉ cần một câu nói thôi."

Bộ phim của ông ta vẫn chưa kết thúc, Tạ Trúc là nam chính, nếu giữa chừng xảy ra chuyện gì không hay thì ông ta sẽ bị tổn thất rất lớn.

Cánh tay bị siết chẳng chút nương tay lúc nãy càng lúc càng đau, vầng trán toát ra mồ hôi lạnh, thầm nghĩ phải chăng đã tổn thương đến xương, quản lý cười khổ nói: "Haiz, đúng là vậy..."

Thấy gã cứ che cánh tay lại, nom trọng thương sắp tàn phế, đạo diễn không nhịn được hỏi câu cuối: "Cánh tay không sao chứ?"

Quản lý đâu dám nói có sao, bây giờ gã chỉ mong sao tránh xa ngài Nghiêm càng xa càng tốt thôi.

Vừa rồi gã thật sự bị ánh mắt nham hiểm và tàn bạo đó dọa chết khiếp, chất chứa sự cực đoan lạnh lẽo, rõ là đôi mắt của con người, nhưng lại khiến gã dựng tóc gáy như đang bị một loài dã thú cực kỳ nguy hiểm nhắm tới.

♡♡♡

Duỗi tay nắm chặt cổ tay của bé hamster, Nghiêm Thâm dẫn cậu bước nhanh ra khỏi khách sạn.

Những người đi ngang qua đều cảm nhận được sự thịnh nộ rõ ràng toát ra từ hắn, họ kinh ngạc pha lẫn chút sợ hãi nhìn hắn.

Giám đốc Nghiêm mọi ngày cực kỳ bình tĩnh, nhưng mỗi khi phát bệnh chính là một quả pháo có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, mọi cảm xúc và dục vọng trong lòng đều bị khuếch đại, những điều bình thường không khiến cảm xúc hắn dao động không hiểu sao lại khiến hắn hưng phấn hoặc tức giận.

... Chứ nói chi bây giờ người của mình bị người khác chạm vào.

Tuy rằng theo nghĩa thực tế, giữa hắn và thanh niên tóc đen này vẫn chưa hề tiếp xúc để có một mối quan hệ nào cả, nhưng dựa vào trực giác tự nhiên nào đó mà hắn không biết đến từ đâu, khoảnh khắc khuôn mặt thanh tú ấy phản chiếu vào tầm mắt hắn, trong tiềm thức của hắn cảm thấy thả lỏng và quen thuộc.

Là của hắn.

Dường như có một giọng nói khe khẽ nhưng rõ ràng vang vọng sâu trong linh hồn hắn lặp đi lặp lại câu này trong lòng.

Vì thế, sự chiếm hữu đã trở thành điểm mấu chốt.

Khi nhìn thấy thanh niên tóc đen bị một thằng khác vụt ra từ đâu tóm lấy, điểm mấu chốt này đã bị chạm đến, vì thế hắn ngay lập tức không kiềm được sự gắt gỏng trong lòng, như cáu kỉnh thô bạo kéo cánh tay người đó ra.

Nếu là bình thường hắn vẫn có thể kiềm chế, xong việc thì xử lý người kia, nhưng bây giờ tự chủ của hắn không đáng kể, nên muốn làm gì thì làm.

Mặc dù hắn không sử dụng hết sức để kéo cánh tay của người đó ra, nhưng cũng trong phạm vi hắn mất kiểm soát. Hắn đã từng được huấn luyện chuyên nghiệp liên quan về sức mạnh và kỹ năng chiến đấu, có khả năng cao sẽ gây ra thương tích và cần chữa trị cho người đó.

Thật ra nặng tay như vậy ở nơi công cộng là điều không phù hợp, nếu bị lan truyền sẽ ảnh hưởng tiêu cực đến thanh danh của hắn, không phù hợp với hình ảnh thường ngày của hắn, khiến mọi người lầm tưởng hắn là một chủ tịch* cậy thế nạt người.

(Tổng tài ý:)))

Nhưng người ta nghĩ thế cũng không sai... Vì bình thường là công dân ba tốt, giám đốc Nghiêm hiếm khi lấn át người khác, lần này hiếm lắm mới quyết định vô lý một lần.

Dám chạm vào người của hắn... Mường tượng đến cái tay đó thô bạo túm lấy cánh tay của chàng trai, Nghiêm Thâm bỗng hấp tấp bộp chộp muốn bóp gãy từng khớp tay của đối phương.

Đi thang máy xuống bãi đỗ xe ngầm đến chỗ đỗ xe của hắn, tài xế bước tới mở cửa sau chiếc Maybach màu đen, giám đốc Nghiêm quyết đoán đỡ lưng thanh niên đẩy cậu vào trong xe.

Thanh niên ngồi phía sau với hắn luôn im lìm, suốt đường đi im lìm bị hắn kéo đi, mãi đến tận khi bị nhét vào thùng xe sau cũng không hề phản kháng.

Biểu hiện thuận theo của chàng trai tóc đen đã làm dịu đi sự cáu kỉnh của hắn rất nhiều. Cuối cùng cũng đưa được chàng trai tóc đen vào lãnh thổ của mình cũng mang lại cho hắn cảm giác an toàn, vì thế cơn giận đột ngột đến của giám đốc Nghiêm chẳng mấy chốc đã được niềm vui tràn ngập trong lòng thay thế.

Đến khi người ngồi vào xe, hắn mới buông cổ tay đã bị mình nắm chặt suốt chặng đường.

Thanh niên tóc đen ngoan ngoãn ngồi bên cạnh hắn, nề nếp đặt hai tay lên đầu gối, đầu hơi nghiêng, đôi mắt đen trong veo nhìn đăm đăm hắn.

Dù không có gương, nhưng dựa theo phản ứng của người khác, Nghiêm Thâm cũng biết dáng vẻ phát hỏa vừa rồi chắc chắn rất đáng sợ, nhưng trong mắt thanh niên tóc đen luôn ở bên cạnh hắn không hề có sự sợ hãi, còn tự nhiên nhìn hắn.

Đối diện mấy giây với bé hamster to gan về một mặt nào đó đến lạ lùng, Nghiêm Thâm mím môi, vươn tay, gập đốt ngón tay nhẹ nhàng chạm vào gò má thanh niên.

Nơi đốt ngón tay chạm vào thật ấm áp và mềm mại, có một sức hấp dẫn mềm mại khó tả, quấn lấy ngón tay hắn như đang dụ dỗ hắn tiến thêm một bước cúi xuống cắn gò má cậu.

Yết hầu không thể kiềm soát lăn lên xuống, trong mắt Nghiêm Thâm hiện lên một tia đen tối. Hắn tạm thời bỏ tay ra, rũ mắt nhìn thẳng vào đôi mắt đen tuyền của thanh niên, thấp giọng hỏi: "Người lúc nãy..." Có quan hệ gì với em?

Mặc dù những vấn đề này bảo người của hắn điều tra cũng có thể nhanh chóng tra ra, nhưng hắn muốn nghe chính thanh niên chủ động giải thích điều ấy.

Nhưng trước khi hỏi, hắn đã có phỏng đoán của riêng mình.

Người đó rõ ràng quen biết Tô Đoạn, nếu không sẽ không giữ chặt thanh niên tóc đen phía sau hắn chính xác như vậy.

Nếu chàng trai làm trong giới giải trí, vậy người đó chắc là quản lý hoặc trợ lý.

Nghe đạo diễn giới thiệu cậu là người mới, tuy hắn không hiểu biết nhiều về giới giải trí, nhưng cũng biết trợ lý sẽ không có thái độ ngạo mạn như thế với chủ của mình, có lẽ người đó là quản lý.

Nhưng thái độ đó của quản lý không đúng lắm, vừa nhìn đã thấy không chuyên nghiệp, đối xử kiêu ngạo với người mới, có thể thấy tính cách thường ngày của gã đáng đặt dấu chấm hỏi.

Biết đâu Tô Đoạn bị công ty giải trí dụ dỗ ký hợp đồng, sau đó không được coi trọng nên phân bừa một quản lý, nhưng thái độ của quản lý cũng có lệ, ngoài mặt đã không tôn trọng Tô Đoạn, vậy lúc riêng tư đối xử với cậu ra sao cũng khó mà nói.

Ngay cả cơ hội mở mang này cũng là bởi người khác không muốn nên mới cho cậu.

Thật là một bé đáng thương.

May mà hắn đã xuất hiện, hắn sẽ đưa bé đáng thương này về, không để cậu bị người ta bắt nạt nữa.

Cứ thế, trước khi đặt câu hỏi thì tư duy của giám đốc Nghiêm đã cực kỳ sinh động, đã não bổ ra hoàn cảnh vừa thê thảm vừa đáng thương cho thanh niên tóc đen trước mắt, hết sức cần được hắn bảo vệ một cách logic chặt chẽ, thậm chí hắn đã bắt đầu suy tư sau khi đá quản lý và công ty giải trí thì nên đổi công ty nào cho cậu đây.

Là một kế hoạch hết sức dài lâu.

Nhưng hắn chưa kịp hỏi hết, khóe mắt bỗng thấy một vết đỏ chói mắt trên cổ tay thanh niên, lời hỏi giữa chừng bỗng im bặt.

Tô Đoạn ngoan ngoãn đặt cổ tay trái lên đùi, có một vòng dấu vết rõ ràng do bị nắm chặt.

- Chắc là do vừa rồi bị hắn kéo đi nên đã siết đỏ.

Thật ra cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là nước da của Tô Đoạn trắng ngần, cổ tay mảnh khảnh đến nỗi một vết đỏ nhẹ cũng trông rất nặng.


Đồng tử hơi co lại, Nghiêm Thâm cố gắng nâng cánh tay cậu lên nhẹ nhàng nhất có thể, đầu ngón tay khẽ vuốt ve làn da cánh tay mỏng manh phía trên cổ tay có vết đỏ, không dám chạm vào vùng đỏ.

"Đau không em?" Giọng nói vững vàng hỏi.

"Không..." Tô Đoạn theo thói quen định phủ nhận, nhưng vừa nói được chữ đầu, cậu bỗng nghĩ đến gì đó mà dừng một chốc, sửa lời: "Hơi, hơi đau tí xíu..."

Thế mà đã làm đau em ấy rồi.

Rõ là muốn đưa về bảo vệ mà lại-

Nhận ra mình đã làm tổn thương đến cậu, tâm trạng của giám đốc Nghiêm đang bị bệnh lại nhanh chóng thay đổi, cảm giác tội lỗi dâng trào trong lòng hắn và nhanh chóng lớn mạnh, trong một khoảnh khắc dường như sắp nhấn chìm hắn trong cảm giác tội lỗi ấy-

Thấy vẻ mặt người đàn ông dần không ổn, Tô Đoạn vội nói tiếp: "Anh, anh liếm cho em đi, liếm rồi... Sẽ không đau nữa..."

Liếm là sự tiếp xúc thân mật hơn cả sờ, biết đâu hiệu quả chữa bệnh sẽ tốt hơn.

Theo mô tả về tác dụng của đạo cụ, giờ đây cậu là một viên thuốc biết đi, nên người bệnh đưa tay chạm vào da thuốc hay liếm để nếm hương vị là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Ban nãy Tô Đoạn đã nghĩ đến chuyện này trong bữa tiệc, bây giờ đúng là một thời cơ tốt để nghiệm chứng suy đoán của mình, bé nấm Phục Linh đã vô cùng cố gắng để nắm bắt cơ hội này!

Nghe thanh niên tóc đen đòi liếm, Nghiêm Thâm chợt ngẩng đầu, những cảm xúc tiêu cực tích tụ trong mắt đều bị tiêu tan, thay vào đó là sự nguy hiểm đen tối không nói rõ được.

Nhìn thật kỹ càng thanh niên tóc đen, giám đốc Nghiêm cảm thấy hưng phấn khàn giọng nói: "... Được, tôi liếm."

Nói xong bèn nâng cánh tay Tô Đoạn lên, đồng thời cúi đầu xuống.

Cảm giác ướt át và trơn trượt rơi xuống cổ tay đang hơi khó chịu, dừng một chốc rồi bắt đầu thăm dò chậm rãi lướt đi, cảm giác đau đớn vốn không rõ ràng bị nước bọt kích thích trở nên rõ ràng hơn đôi chút, đồng thời, dây thần kinh mẫn cảm trên cổ tay cũng bị kích thích gây ra cảm giác ngưa ngứa nhẹ.

Đủ loại cảm giác khó mà diễn tả hòa vào nhau, vì sự tập trung tăng lên theo cấp số nhân khiến Tô Đoạn bỗng chốc muốn rút tay về, gò má không khỏi hây hây đỏ.

Vì ông chủ chưa dặn dò nên tài xế không khởi động xe.

Trong xe rất im ắng, chỉ có tiếng lép nhép khe khẽ của đầu lưỡi lướt qua cổ tay, mang theo chút ái muội kéo dài.

Mặt Tô Đoạn đỏ rần chịu đựng một lúc, rất nhanh nghe thấy âm thanh mà cậu đã chờ đợi bấy lâu.

"Ting, điểm chữa bệnh củamục tiêu Nghiêm Thâm tăng 1. Tổng điểm chữa khỏi của mục tiêu là 1. Xin ký chủ hãy tiếp tục cố gắng!"

Nghe tiếng nhắc nhở quen thuộc, ánh mắt Tô Đoạn khẽ sáng.

Quả nhiên, liếm hiệu quả hơn sờ cách lớp quần áo.

Mới nãy Nghiêm Thâm nắm cổ tay cậu lâu như thế mà điểm chữa bệnh vẫn chẳng xi nhê, chỉ bị liếm một chốc đã lập tức tăng lên, suy đoán của cậu quả là đúng rồi.

Dẫu chỉ nhích một chút, nhưng Tô Đoạn vẫn biết đạo lý tích tiểu thành đại, liếm một tí đã tăng, chữa khỏi hẳn cho Nghiêm Thâm dường như chẳng còn là mục tiêu quá xa vời nữa.

Ôm hy vọng liếm tí nữa biết đâu điểm chữa bệnh sẽ lại tăng, Tô Đoạn rũ mắt im lặng, mặc người đàn ông liếm cổ tay cậu nhưng phát triển theo hướng càng lúc càng liếm bừa bãi, chỉ là chẳng mấy chốc cần cổ cũng lặng lẽ đỏ ửng.

"Cốc cốc-"

Ngay khi bầu không khí trong xe im lìm và ái muội, kính cửa sổ đột nhiên bị người bên ngoài gõ cốc cốc.

Người đàn ông đang liếm hăng say dừng lại, buông cổ tay đã bị mình liếm ướt nhẹp, giơ tay ấn nút cửa sổ xuống.

Khi cửa sổ xe hạ xuống, một khuôn mặt tuấn tú đầy oán giận lộ ra.

"Sao cậu lại-"

Người bạn rất sốt ruột.

Anh đã ở trong phòng riêng nửa phút, lúc ra ngoài thì không tìm thấy bạn mình đâu, hỏi mới biết đối phương đã dẫn bé người mới rời đi rồi.

Sợ đối phương ở đây gây tin đồn nên anh vội vã đi tìm người, kết quả thang máy sau khi Nghiêm Thâm đi xuống không hiểu sao lại dừng ở tầng một một lúc lâu, anh phải mất năm sáu phút mới xuống được bãi đỗ xe ngầm.

Nhìn thấy xe của bạn mình vẫn đỗ ở đó thì mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó cơn giận dâng lên vì bị bỏ lại, thế là giận dỗi gõ cửa kính xe.

Nhưng nhìn khóe miệng Nghiêm Thâm vẫn còn lại vết nước ái muội, trong mắt còn sót lại dục vọng, rồi trông thấy khuôn mặt với cần cổ đỏ bừng của bé người mới đang ngồi bên trong, nửa câu sau bỗng bị nghẹn trong cổ họng, suýt thì khiến anh sặc chết mất.

Bạn: "..."

Hay lắm, quấy rầy rồi.

90

Nguồn khóa pass, cập nhật sau!

Bình Luận (0)
Comment