Tui Không Có Bị Điên - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 45

Tuy nhiên, sau khi nghe Kiều Thời giải thích, cả hai người đều đồng loạt lùi về sau một bước, người bình thường mà lại “có thù” với giới vực sao?

Sống sót được đến giờ nên cả hai đều có đủ sự cảnh giác để nhận ra một điều: Kiều Thời có quá nhiều điểm đáng ngờ.

Đừng nói là Kiều Thời, cứ thế này thì ngay cả người đã giành được một chút lòng tin của họ như Mắt Kính cũng sẽ bị nghi ngờ theo.

Kiều Thời hơi nhức đầu. Cô cũng không ngờ giới vực này lại chơi không đẹp đến mức chọn giả chết.

Giờ cô phải làm sao? Gọi chủ nhân giới vực ra giải thích hộ cô à?

Thôi bỏ đi, bị hiểu lầm hay không không quan trọng, đưa được họ ra ngoài mới là chính. Có những thông tin mà họ nắm giữ, quá trình dọn dẹp tiếp theo cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Thế nhưng ngay giây tiếp theo, tâm trạng của Kiều Thời bỗng sụp đổ-

“Hệ thống?”

“Hệ thống!”

Hệ thống đã phản hồi. Nhưng… không phải kiểu phản hồi mà Kiều Thời muốn!

Cô mong rằng hệ thống có thể kéo họ ra ngoài một cách dứt khoát, giống như lúc chủ nhân giới vực cực lực phản kháng, hệ thống làm lơ vẫn kéo cô vào đây.

Nhưng tình hình đã thay đổi.

Nhiệm vụ "Giúp đồng nghiệp của Kiều Thời cai nghiện game" là do chính cô muốn làm, chứ không phải nhiệm vụ mà hệ thống giao. Cớ gì hệ thống phải giúp cô hoàn thành chứ?

Nó chỉ có thể cổ vũ Kiều Thời, tăng giá trị cảm xúc cho cô, tiện thể tăng huyết áp cô lên mức tối đa.

Tất nhiên, việc Kiều Thời có thể bước chân vào trò chơi này là do cô tận dụng kẽ hở trong logic và phần thưởng của hệ thống.

“Hỗ trợ giao tiếp xã hội sau tăng ca” là một phần trong gói phần thưởng mà hệ thống trao. Khi Kiều Thời bày tỏ mong muốn tìm đồng nghiệp đang chơi game, gói quà tăng ca an toàn đã giúp cô đạt được điều đó.

Nhưng sau đó cô có thể khuyên nhủ đồng nghiệp thành công hay không… hệ thống không chịu trách nhiệm.

Nói cách khác, có vẻ cô không thể tiếp tục lợi dụng kẽ hở để kéo mọi người ra ngoài!

Trán Kiều Thời lấm tấm mồ hôi.

Chủ quan rồi!

Bắt bài hệ thống quá suôn sẻ khiến cô suýt quên mất bản chất của nó, một thứ không hề đứng đắn gì cho cam. Nó có thể đâm ký chủ bất cứ lúc nào!

Kiều Thời cố gắng giữ bình tĩnh.

Trong lúc hệ thống đang tạm thời vô dụng, cô phải tự đối mặt với giới vực này.

Nhưng trùng hợp làm sao, giới vực lại đang giả chết.

Sự giằng co này có thể giúp Trần Linh và người của bộ phận kế hoạch đang bị thương có cơ hội nghỉ ngơi. Nhưng đối với Kiều Thời thì đó lại là bất lợi.

Nó không chịu khởi động vòng chơi tiếp theo, rõ là vì kiêng kỵ Kiều Thời và sợ cô lại gây rối trong trò chơi.

Không trực tiếp đuổi họ ra ngoài, rất có thể vì nó không thể làm vậy.

Chủ nhân giới vực bị ràng buộc bởi quy tắc của giới vực, Kiều Thời đã hiểu được điều này khi ở trong hành lang vô tận.

[Cô lợi hại lắm, cút mau!]

Đây chắc hẳn chính là lời nhắn ngầm của giới vực này. Nó không ngăn cản Kiều Thời để tránh bị thương thêm lần nữa.

Nhưng vấn đề là… Kiều Thời không cút được!

Cô dám chắc rằng, tai mắt của giới vực vẫn đang lăm le quan sát chặt chẽ từng ngóc ngách của sảnh game. Nếu cứ kéo dài thế này, sớm muộn gì thân phận "hổ giấy" của cô cũng sẽ bại lộ.

Thử nghĩ xem, cô nhỡ chọc điên một chủ nhân giới vực thì nó sẽ làm gì…

Vừa suy tính, Kiều Thời vừa nở nụ cười nhẹ nhõm.

Cô khẽ ngân nga một giai điệu, thong dong dạo bước quanh sảnh game, hoàn toàn không giống một người đang bị mắc kẹt giữa giới vực đầy rẫy nguy hiểm.

“Sao thế? Không phải chính đằng ấy "nhiệt tình mời" tôi vào đây sao? Tôi đã đến theo ý đằng ấy rồi, vậy mà giờ lại bỏ mặc tôi thế này là không đúng đạo đãi khách đâu nhé."

Kiều Thời nói với giọng đầy lý lẽ.

Đúng vậy, cách đối phó của cô chính là: Tiếp tục giả vờ làm cao thủ.

Không phải cô không đi được, mà là… cô không muốn đi!

Giới vực này đã chứng kiến năng lực của cô (thực ra là của hệ thống) nên nảy sinh sự kiêng dè với cô. Chỉ cần Kiều Thời tiếp tục khoác lên lớp da hổ này, tạm thời sẽ không sao cả!

Giả làm cao thủ không khó, trước lạ sau quen ấy mà.

Hồi ở vương quốc mục nát, giữa một đám dị thường có cấp bậc khác nhau, Kiều Thời vẫn có thể bình tĩnh ứng phó. Áp lực mà giới vực này mang đến cho cô còn kém xa khi đó.

Vậy nên, cô thể hiện phong thái điềm nhiên tự tại ấy dễ như ăn cháo.

Trần Linh và người của bộ phận kế hoạch lén lút liếc nhìn Mắt Kính, ánh mắt như muốn nói: Như này rồi mà anh vẫn bảo cô này là "người cùng phe" à?

Còn với Mắt Kính, đây mới đúng là phong cách của Kiều Thời.

Có điều anh ấy chẳng rảnh mà giải thích.

Hợp tác với Kiều Thời đã lâu nên Mắt Kính quá quen thuộc với ánh mắt mà cô truyền tới: Đến lúc diễn kịch, phối hợp tác chiến rồi!

“Kiều Thời, bây giờ không phải lúc tranh chấp với nó, hay là chúng ta tìm cách ra ngoài trước đi?”

Kiều Thời tỏ vẻ ung dung: “Muốn ra ngoài cũng đơn giản thôi. Nhưng nó lại tỏ thái độ như vậy, bây giờ mà tôi đi thì khác nào chịu thiệt đâu?”

“Vậy cô định làm gì?”

“Hừm… có từng nghe đến việc kế thừa quyền hạn của một giới vực chưa?”

Mắt Kính “ngạc nhiên tột độ” nói: “Ý cô là… chuyện cô từng làm trong hành lang vô tận và vương quốc mục nát á?”

Kiều Thời búng tay một cái:“Chính xác! Khi một chủ nhân giới vực không thể duy trì quy tắc của nó, vậy nghĩa là đã đến lúc đổi chủ, kẻ mạnh sẽ ngồi lên ngai vàng.”

“Cô nói bậy!” Lốc xoáy không thể giả chết thêm nữa nên đã hiện thân từ hư không.

Lốc xoáy nói đúng, thay đổi chủ nhân giới vực nào phải chuyện cỏn con như vậy?

Dù chủ nhân giới vực cũng bị ràng buộc bởi một số quy tắc nhưng ở địa bàn của mình, nó vẫn là một thực thể tương đối tự do, thậm chí một số quy tắc là do chính nó đặt ra. Sao có thể mất đi ngôi vị chỉ vì không tuân thủ một chút quy tắc được?

Hành lang vô tận và vương quốc mục nát bị cướp quyền hạn không liên quan gì đến điều này, hơn nữa trong đó còn có sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Nhưng Kiều Thời có thể nói ra sự thật sao?

Dĩ nhiên là không rồi.

Giờ đến cô phớt lờ Lốc xoáy. Cô kéo dài giọng, nói: “Tôi thấy quy tắc ở đây sắp không trụ được nữa rồi, đầy rẫy sơ hở, rất thích hợp để tôi phát huy sở trường đặc biệt.”

Vừa nói, Kiều Thời vừa lén ra hiệu cho Mắt Kính: Lốc xoáy đã lộ diện, có cách nào để đối phó với nó không?

Nếu có thể trực tiếp tiễn nó đi đời, hoặc mở ra lối thoát thì là phương án tốt nhất!

Mặc dù Trương Vi từng nói “thứ mà Mắt Kính thích nhất là [2D]” có hơi kỳ, nhưng đúng là thế giới được cấu thành từ mã lệnh như thế này sẽ có lợi cho anh ấy hơn.

Lốc xoáy bô bô cãi lại: “Không thể nào! Cô không làm được! Trên người cô không có bất kỳ năng lực quy tắc nào!”

Nó mà không phân biệt được cô là nhân loại hay "đồng loại" à?

Kiều Thời xấu hổ im lặng trong giây lát.

Khụ, xét theo một góc độ nào đó, không hẳn là cô đang lừa Lốc xoáy. Cô thực sự đã nắm giữ một phần quyền hạn của các giới vực kia, thậm chí từng có cơ hội trở thành Tử Thần. Nhưng trớ trêu thay, có hệ thống ở đây, cô chẳng thể trực tiếp sử dụng quyền hạn nào cả.

Thực ra, Kiều Thời chỉ là một người bình thường.

Nhưng cô không hề tỏ ra sợ hãi mà còn hứng thú hỏi lại: “Đằng ấy nghĩ tôi là một kẻ bình thường thì cớ sao phải căng thẳng làm gì?”

Lốc xoáy bảo không tin nhưng việc nó chịu bắt chuyện với Kiều Thời đã nói lên tất cả, nó hoảng rồi.

Bởi vì trong cảm nhận của nó, Kiều Thời đúng thật là một người bình thường. Nhưng vấn đề là nó đã tận mắt chứng kiến cảnh cô chống lại quy tắc của nó! Điều này vốn dĩ rất mâu thuẫn!

“Tôi cóc căng thẳng đấy!” Lốc xoáy lập tức phản bác.

“Vậy thì tùy đằng ấy nha.”

Kiều Thời vẫn rất thảnh thơi.

Cô lắc đầu thở dài: “Mấy người sinh ra từ mạng lưới thông tin, thế mà khả năng cập nhật tin tức chậm đến không ngờ. Nếu chịu khó đi tìm hiểu một chút là biết đến sự tồn tại của tôi rồi…”

Không biết là do Lốc xoáy đã tra được gì đó hay bị đè ép bởi khí thế của Kiều Thời mà sau một hồi im lặng, pháo hoa lộng lẫy đã bùng nổ trên sảnh game!

Đây chính là nghi thức chào mừng người chơi của [Game] này. Kiều Thời không được hoan nghênh nên trước đó bị bỏ qua.

Trần Linh và những người khác há hốc mồm kinh ngạc, vì số lượng pháo hoa của ba người cộng lại cũng không thể rực rỡ bằng của một mình Kiều Thời.

“Đây là thế giới của tôi! Cô đừng mong cướp quyền hạn của tôi! Tôi sẽ không cho cô cơ hội đâu!” Lốc xoáy gào lên nhưng giọng nói hơi run run.

Cứng miệng lắm, không chịu thua luôn á hả.

Thực tế lại là: Chị đại ơi, nghi thức chào mừng này có đủ làm chị hài lòng không? Hài lòng thì mau đi đi!

Nhưng Kiều Thời không đi được. Cô chỉ có thể ở lại, tiếp tục “yêu nhau lắm cắn nhau đau” với Lốc xoáy kia.

Trong lúc Kiều Thời đối đầu với Lốc xoáy, Mắt Kính vẫn âm thầm gõ bàn phím. Nhưng rất nhanh sau đó, anh ấy đã lén lắc đầu với cô.

Không được.

Lốc xoáy chỉ là một hư ảnh chứ không phải thực thể, không thể g**t ch*t nó.

Anh ấy cũng thử dựng lên một kênh thoát ra nhưng lại chạm phải ranh giới quy tắc: Chỉ có người chiến thắng trong trò chơi mới có thể rời khỏi giới vực.

Đây là logic cốt lõi của giới vực này nên anh ấy không thể thay đổi được. Mắt Kính không lên tiếng nhưng dùng khẩu hình để nhắc nhở Kiều Thời: Vào game!

Ngay từ lúc bước vào giới vực, có thể thấy [Game] mới là phần quan trọng nhất của nó.

Ở lại sảnh game này có vẻ an toàn nhưng thực chất chỉ đang cầm cự mà thôi. Nếu bọn họ không thể tìm được cách rời khỏi hoặc dọn dẹp giới vực này, vậy thì chẳng có ý nghĩa gì.

Chi bằng họ đi vào phần cốt lõi của giới vực, biết đâu có thể tìm ra sơ hở hoặc điều gì có thể lợi dụng…

Kiều Thời cũng nghĩ vậy.

Dĩ nhiên, cái gọi là sơ hở mà bọn họ sắp tìm kiếm và “lỗ hổng” mà Kiều Thời vừa mới mạnh miệng dọa Lốc xoáy không phải cùng một thứ.

Cô vừa suy tính vừa tiếp tục diễn.

Kiều Thời hơi nhíu mày, vẻ mặt đầy phiền muộn: “Hình như lúc nãy tôi đã tiết lộ quá nhiều thông tin rồi…”

Dù thực tế cô chẳng làm gì cả, chỉ nổ mấy câu mà thôi.

Nhìn vẻ mặt của Kiều Thời cứ như cô suýt tiếp quản quyền hạn của giới vực này, nhưng vì Lốc xoáy nhanh chóng hành động để vá lại lỗ hổng nên mới kịp ngăn cản được cô.

Lốc xoáy vốn đang uể oải, vừa nghe vậy lập tức phấn chấn hẳn lên, nó đã giữ vững quyền hạn của mình, đánh bại được âm mưu của Kiều Thời!

Giữa hai lựa chọn "do đối thủ kém" và "do mình mạnh", phần lớn mọi người đều có xu hướng chọn vế sau. Lốc xoáy cũng không ngoại lệ.

Ngon lành, chỉ cần tiếp tục duy trì thế này, con người chết tiệt kia sẽ không thể đắc chí được!

Mắt Kính nhỏ giọng nói: “Nhân lúc nó chưa mở game, cô mau giành lấy vị trí của nó đi!”

Nhưng dù âm thanh có nhỏ đến đâu, cũng không thể thoát khỏi tai của chủ nhân giới vực. Sao nó có thể để Kiều Thời lợi dụng kẽ hở mà “lên ngôi” được?

Gần như ngay lập tức, trong hư không xuất hiện nút [Bắt đầu trò chơi].

Giới vực lại tiến vào trạng thái vận hành như bình thường.

Kiều Thời và Mắt Kính đồng thời ấn nút, hệ thống tự động mặc định chế độ tổ đội.

“Khoan đã…” Trần Linh và người của bộ phận kế hoạch muốn ngăn cản nhưng chậm mất nửa nhịp, trong nháy mắt hai người kia đã vụt biến khỏi sảnh.

Người của bộ phận kế hoạch do dự nhìn Trần Linh: "Như vậy, sẽ không sao chứ? Họ có phát hiện ra-”

“Câm! Chúng ta cũng là nạn nhân! Chỉ cần vin chặt vào thân phận này thì sẽ không có vấn đề gì!”

Lúc này, Kiều Thời và Mắt Kính đã xuất hiện trước một nông trại vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Xa lạ vì đây là nơi họ chưa từng đến bao giờ.

Quen vì game mô phỏng nông trại nào cũng na ná nhau, ngay cả [Thùng dụng cụ] cũng giống hệt: Họ có thể chọn công năng [Gieo hạt], [Bón phân], [Thu hoạch] hoặc [Bán hàng].

Nói thật, nếu chỉ đơn thuần là một game mô phỏng kinh doanh bán hàng, chắc chắn nó sẽ nhận được nhiều đánh giá tích cực. Chỉ riêng yếu tố 3D đã đủ để đánh bại các game cùng loại khác trên thị trường rồi.

Nhưng rất tiếc, đây không phải một trò chơi nghiêm túc....

Trên mảnh đất chưa được canh tác, lớp đất đen sắp xếp thành một hàng chữ: “Không muốn bị nhốt đến chết ở đây thì mau chạy đi!”

Một game nông trại yên bình, bỗng chốc mang đầy sắc thái u ám.

Chỉ trông thoáng chốc họ nhận ra thùng dụng cụ của mình có vẻ khác biệt.

Sự khác biệt này đến từ thẻ thân phận của họ.

Kiều Thời là [Bán hàng].

Trong tình huống hiện tại, công cụ đặc biệt mà cô có thể sử dụng là biến sắt vụn thành vàng: bán nông sản không có giá trị với giá cao.

Mắt Kính là [Lập trình viên].

Trong tình huống hiện tại, anh ấy có thể biến Kiều Thời thành phân bón để nhận buff thu hoạch nông sản tăng 500%. Sau khi có phân bón, Mắt Kính sẽ nhận được kỹ năng [Bán hàng].

Hơn nữa, chỉ cần người thử nghiệm sống sót đến khi trò chơi ra mắt chính thức, anh ấy có thể nhận phần thưởng và rời khỏi. Phần thưởng chính là những kỹ năng mà họ sở hữu trong game.

Đây chẳng phải tổ đội gì cả! Mà là cơ chế khuyến khích giết hại lẫn nhau! Bảo sao không hề có nút “tổ đội”.

Trong bối cảnh này, lập trình viên khắc chế bán hàng. Nhưng Trần Linh từng nói cảnh game sẽ thay đổi, vậy khả năng cao ở cảnh tiếp theo bán hàng sẽ có lợi thế hơn lập trình viên.

Nếu Mắt Kính chọn nhân từ trong cảnh này, tức là anh ấy đang cược mạng sống của mình vào tay Kiều Thời ở cảnh tiếp theo.

Chưa kể còn có lợi ích cực lớn làm động lực, ai lại chê năng lực siêu nhiên cơ chứ?

Dù là Mắt Kính cũng phải rung động đôi chút.

Chỉ có Kiều Thời là thờ ơ, vì cô không thể sở hữu những năng lực này.

Đây chính là tình thế tiến thoái lưỡng nan: Không muốn chết, muốn giành được nhiều nhất thì phải ra tay trước.

Mắt Kính tặc lưỡi: “Tôi đoán ra thứ mà bọn họ đang giấu rồi.”

Anh ấy nói “bọn họ”, là ám chỉ Trần Linh và người của bộ phận kế hoạch.

Những lời này không tiện nói ở sảnh game.

Lúc mới vào giới vực, Mắt Kính đã chủ động bộc lộ thân phận, nói rằng mình là người của phía chính phủ đến để cứu họ.

Trần Linh và người của bộ phận kế hoạch đều tỏ ra bất ngờ, cũng rất phối hợp tiết lộ khá nhiều thông tin cho anh ấy.

Nhưng Mắt Kính không phải dạng nghe gì tin nấy. Đây là giới vực!

Càng thu thập nhiều thông tin, anh ấy càng cảm thấy bọn họ đang giấu giếm gì đó.

Tình cờ là lúc đó Kiều Thời cũng tiến vào, hai người kia nhân cơ hội chuyển sự chú ý sang Kiều Thời, che giấu đi sự khác thường của mình.

“Bọn họ cứ cố gắng vẽ ra sự đáng sợ của trò chơi, nhưng lại lờ đi nguy hiểm lớn nhất có thể đến từ người bên cạnh.”

Kiều Thời trầm ngâm.

Cô hiểu ý của Mắt Kính.

Các kiểu cố gắng để bản thân trong sạch như thế khá giống giấu đầu hở đuôi. Điều đó có nghĩa là, bọn họ có thể sống sót rất có khả năng là vì tay đã nhuốm máu.

Có thể là cố ý, có thể là bất đắc dĩ, cũng có thể chỉ thờ ơ đứng nhìn… ai mà biết được?

Bởi vì giới vực sẽ che giấu rất nhiều thứ. Chỉ cần không có bằng chứng, chỉ cần sau khi rời đi vẫn là công dân hợp pháp thì dù là bộ phận dọn dẹp hay luật pháp hiện thực cũng không thể truy cứu. Trong giới vực này, người tốt thuần túy vốn là sinh vật hiếm thấy.

Mắt Kính vỗ vai Kiều Thời: “Đừng nghĩ nhiều, chúng ta làm tốt việc của mình là được.”

Anh ấy lo chuyện này sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của Kiều Thời.

“Tôi đâu có ngốc. Tôi nghe giảng hơi bị nghiêm túc ở lớp học kiến thức cơ bản của bộ phận đấy nhé!"

Những khóa học kiến thức cơ bản này bao gồm cả cách đối xử với những người khác trong giới vực.

Kiều Thời hơi thổn thức, song cô cũng không phải dạng yếu đuối dễ xúc động.

“Tôi chỉ đang nghĩ đến những tin nhắn mà họ đã gửi cho Tiểu Uông và tôi.”

Nói rồi, cô chỉ xuống dòng chữ “Mau chạy đi!” trên mặt đất. Dòng chữ này rất giống với những tin nhắn mà cô và Tiểu Uông đã nhận được.

Ban đầu, Kiều Thời cho rằng những tin nhắn đó là lời cảnh báo từ những người từng bị cuốn vào giới vực. Nhưng bây giờ nhìn lại, rõ ràng đó chính là tín hiệu [Bắt đầu trò chơi], một phần trong quy tắc của trò chơi.

Trò chơi này được gọi là cuộc chiến sinh tồn.

Nhắc nhở người ta chạy trốn nhưng dù chạy thế nào cũng không thoát được, mới là bản chất thực sự của trò chơi.

Ngay từ đầu, những người đó đã không đơn thuần như cô nghĩ.

Chẳng qua Kiều Thời lại không quá quan tâm đến điều này.

Cô xoa cằm, suy tư: “Tôi có cảm giác… trò chơi này có thể chơi theo cách ngược lại.”

Từ khi cô bước vào trò chơi, bản chất của trò chơi đã đảo ngược: Người không thể trốn thoát không phải cô, mà là giới vực này.

Vậy thì, tại sao cô phải chạy?

Bình Luận (0)
Comment