Chuông cửa vừa mới vang lên hai tiếng cửa phòng đã được mở ra. Gương mặt tuấn tú của đại mỹ nhân xuất hiện, một đôi mắt phượng nhìn thẳng về phía Thư Thời, lòng can đảm mà cậu tích góp trước đó phút chốc bay hơi sạch sành sanh.
"Có việc?" Hồ ly ngốc này trước giờ chưa từng chủ động gõ cửa phòng hắn.
Thư Thời cúi đầu nhìn mũi chân của mình, cảm thấy bản thân tự đào hố chôn mình rồi.
Lỡ như lát nữa đại mỹ nhân không đồng ý thì mất mặt lắm, hắn là một người xét nét như vậy, làm sao chịu đến chỗ vừa ồn ào vừa chen chúc như rạp phim.
"Cũng... cũng không hẳn là có việc..."
Diệp Vọng nhìn đỉnh đầu hồ ly ngốc, nghe giọng điệu ấp a ấp úng của cậu, mày khẽ cau lại.
"Có việc thì nói."
Thư Thời nghe thấy câu này, hai bàn tay xoắn xuýt vào nhau, thầm nghĩ mặc kệ không thèm quan tâm nữa, cùng lắm có mất mặt thì cũng chỉ có hai người họ biết.
"Chuyện là... tối thứ bảy này anh có rảnh không? Em, em muốn——"
"Anh Tiểu Thời, sữa chua hồi nãy anh muốn ăn em mua rồi này!" Đầu kia của hành lang khách sạn đột nhiên vang lên giọng nói của Tiểu Hiên. Âm thanh hãy còn vang vọng đã thấy người đang chạy thẳng tới chỗ Thư Thời.
Diệp Vọng dường như không thèm quan tâm tới người này, chỉ nhìn hồ ly ngốc vừa rồi đang nói đột nhiên dừng lại: "Em muốn cái gì?"
Thư Thời trưng ra gương mặt như muốn khóc tới nơi: "Em, em không muốn nữa." Không dám muốn nữa huhu.
Tiểu Hiên lúc này đã chạy gần đến, đột nhiên trông thấy Diệp Vọng đang đứng trước mặt Thư Thời thì bị dọa đến nấc một cái.
Đều do cái khung cửa đáng chết này hại hắn vừa rồi không thấy được có người đứng đấy!
Nếu sớm thấy được hắn đã hạn chế lại lời nói và hành động của mình rồi.
Đúng lúc này, Diệp Tứ từ trong phòng đi ra, gật đầu với Diệp Vọng và Thư Thời xong liền đưa tay cầm lấy túi sữa chua trên tay của Tiểu Hiên đưa cho Thư Thời: "Đây là của ngài, xin cầm cẩn thận."
Nói xong liền xoay lưng Tiểu Hiên lại, đẩy người đi: "Trợ lý Lộ, tôi nghe nói ở dưới lầu có một tiệm cà phê mùi vị ngon lắm, không biết cậu uống thử chưa?"
Tiểu Hiên cuống quýt thuận theo lực đẩy mà cách xa Diệp Vọng: "Vẫn... vẫn chưa uống thử..."
Để lại mỗi Diệp Vọng cùng Thư Thời trên hành lang vắng vẻ.
Thư Thời cầm túi sữa chua trên tay, đang suy nghĩ xem có nên đi xem một mình hay không, nhưng nếu vậy sẽ lãng phí một vé xem phim.
Nhưng lỡ như lát nữa đại mỹ nhân không đồng ý, mình bị mất mặt, vậy không phải là càng thiệt hơn sao?
Diệp Vọng nhìn con hồ ly ngốc đang xoắn xuýt trước mặt mình, vốn dĩ kiên nhẫn không có bao nhiêu giờ đã sắp hao hết.
Hắn dằn lòng lặp lại lần nữa: "Tối thứ bảy ta rảnh, em có một phút để trình bày."
Thư Thời siết chặt túi nhựa đựng sữa chua trong tay, suy nghĩ dao động giữa việc bỏ đi với liều thôi.
Cuối cùng quyết tâm, liều!
Cậu dúi túi sữa chua trong tay vào ngực Diệp Vọng, vẻ mặt bi tráng như chiến sĩ sắp ra chiến trường: "Em muốn mời anh đi xem phim! Có được không?!"
... Nhận sữa chua của cậu rồi chắc sẽ không tiện từ chối đâu ha?
"Được." Giọng nói Diệp Vọng không hề có chút gợn sóng nào của Diệp cất lên.
Ơ?
Thư Thời tròn mắt, còn chưa kịp nói thêm gì đã thấy cánh cửa trước mặt lạch cạch một tiếng đóng lại...
Ơ này...
Cậu còn chưa kịp nói với đại mỹ nhân là sẽ phải ngồi kế bên người khác, còn có khả năng sẽ hơi ồn ào nữa mà.
Thư Thời đưa tay muốn ấn chuông cửa, nhưng nghĩ lại một chút lại thu tay về.
Mặc kệ, hắn đã đồng ý rồi, tới lúc đó mà đổi ý thì người mất mặt chính là hắn.
Tui thông minh quá đi*!
(*) nguyên văn: 真是个小机灵鬼: chân thị cá tiểu ky linh quỷ: Bắt nguồn từ phụ đề video của Streammer Bối Lạc Lạc, hiện được dùng chỉ người lém lỉnh, nghịch ngợm, thông minh lanh lợi.
Chạng vạng tối thứ bảy, Diệp Vọng vừa ra khỏi phòng thì nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của hồ ly ngốc, hỏi một sao: "Sao đấy?"
Thư Thời không trả lời hắn mà lắc lắc điện thoại trên tay, trên màn hình đang hiện mã QR của vé xem phim, nói với Diệp Tứ đang đứng phía sau Diệp Vọng: "Ngại quá, tôi chỉ có 2 vé thôi."
Diệp Tứ hơi ngẩn ra, sau đó rất biết điều mà lui lại một bước: "Vậy đành làm phiền Thư tiên sinh chiếu cố tiên sinh nhà tôi."
Lúc nghe thấy chỉ có hai tấm vé Diệp Vọng liền có phản ứng, mày vô thức nhíu lại, há miệng định nói gì đó.
Nhưng sau khi Thư Thời nói chuyện với Diệp Tứ xong liền nhìn thẳng vào hắn: "Lần trước anh đã đồng ý, sẽ không đổi ý phải không."
Diệp Vọng nhìn hai mắt sáng quắc của hồ ly ngốc, cứng đờ mặt nhìn ra chỗ khác, cất giọng lạnh lùng: "Sẽ không."
Thư Thời nghe xong nheo mắt lại: "Vậy tốt quá rồi, mình đi thôi!"
Xe dừng lại dưới hầm đậu xe của rạp chiếu phim, Thư Thời ngồi ở ghế sau lập tức mở cửa xuống xe.
Vòng qua cửa xe bên kia mở cửa ra, còn học theo bộ dáng Diệp Tứ hơi cúi người: "Mời tiên sinh xuống xe~"
Diệp Tứ không có ở đây thì để cậu thay hắn hầu hạ đại mỹ nhân vậy!
Dù sao khó được một lần đại mỹ nhân phải ngậm bồ hòn há há há!
Diệp Vọng xuống xe, quét mắt nhìn từ đầu đến chân con hồ ly ngốc đang hưng phấn giữ cửa xe cho hắn, môi mỏng khẽ mở: "Tư thế đứng thẳng không đúng, góc độ cúi người không đúng, độ cong khi xoay người không đủ, cửa xe mở ra quá rộng, cần luyện tập nhiều hơn."
Thư Thời đứng sau lưng hắn bực bội đóng cửa xe lại, quên đi, cái nết xét nét này của đại mỹ nhân, ai thích thì đến mà hầu hạ.
Hai người đi thẳng một mạch từ tầng hầm lên tầng bảy, cửa thang máy vừa mở ra, âm thanh ồn ào huyên náo lập tức tràn tới, trước mắt là bóng người qua lại đông như mắc cửi.
Nhìn gương mặt đại mỹ nhân trong nháy mắt cứng đơ lại, Thư Thời đã không còn vui vẻ như vừa rồi nữa.
Cậu ra hiệu cho đại mỹ nhân chỉnh lại khẩu trang trên mặt, cậu cũng tiện thể chỉnh lại khẩu trang của mình.
Sau đó kéo người nọ đi theo xếp hàng lấy vé.
Thư Thời sợ để hắn lại một mình sẽ xảy ra chuyện, dứt khoát đẩy hắn vào đứng xếp hàng ở đằng trước còn mình đứng phía sau, sợ có ai đó ở đằng sau không cẩn thận đụng vào đại mỹ nhân.
Sau khi lấy vé xong lại học theo người khác đi mua bắp rang với Coca, còn mua thêm soda nữa.
Mua đồ xong, hai tay Thư Thời cầm không hết, mỗi tay cầm một ly nước ngọt, trong ngực còn gian nan ôm một hộp bắp rang lớn.
Thấy vậy, Diệp Vọng trưng ra khuôn mặt lạnh lùng cầm lấy ly nước và hộp bắp rang trong ngực cậu: "Đừng quá bận tâm đến tôi."
Hắn đã nói đi thì sẽ không bỏ về nửa chừng, hồ ly ngốc này không cần cái gì cũng ôm vào người.
Mặc dù hắn không thích mấy nơi ồn ào náo nhiệt như vầy, nhưng miễn cưỡng cũng có thể chịu đựng được.
Đồ trên tay được cầm đi còn nghe thấy hắn nói như vậy làm Thư Thời hơi sửng sốt.
Theo lý mà nói thì cậu nào dám để đại mỹ nhân hạ tấm thân cao quý đi làm mấy việc thế này, nhưng nếu hắn đã chủ động làm, cậu tất nhiên sẽ không khách khí!
Từ đó đến lúc ngồi vào rạp chiếu phim, sắc mặt Diệp Vọng cũng xem như là bình tĩnh, nhưng tới khi ghế bên trái hắn có một người đàn ông xa lạ ngồi xuống, Thư Thời lập tức cảm thấy được không khí quanh người biến hoá.
Thư Thời thở dài trong lòng, đem hộp bắp rang để vào giữa, giật giật tay áo Diệp Vọng: "Ăn một miếng nha?"
Nhân lúc Diệp Vọng nhìn qua liền cúi đầu nhỏ giọng nói với hắn: "Bình tĩnh một chút, coi như họ không tồn tại là được rồi."
Diệp Vọng không đáp lại, nhưng sau khi ngồi thẳng lại thì không khí quanh người đã không còn căng thẳng như trước nữa.
Qua giai đoạn ầm ĩ lúc ổn định chỗ ngồi, phim mở màn.
Thư Thời là fan cứng của Triệu Tùng, lúc còn chưa có hứng thú với diễn xuất đã rất thích xem phim do Triệu Tùng đóng, cảm thấy người này diễn cái gì là ra cái đó, mặc kệ là phim thương nghiệp, phim nghệ thuật hay là phim chiến tranh, chỉ cần là phim hắn diễn, Thư Thời chưa bao giờ dẫm phải lôi*.
*Gặp phải tình tiết làm bản thân khó chịu.
Thế nên cậu càng thích hắn hơn nữa.
Ở nơi như thế này Diệp Vọng thật sự không có cách nào chú tâm xem nội dung phim đang chiếu cái gì, mùi khói thuốc lá của người đàn ông ngồi bên cạnh, mùi nước hoa của quý bà ngồi đằng sau, tiếng đứa trẻ ngồi đằng trước lâu lâu lại khóc nháo, tiếng líu ríu nói chuyện của đôi tình nhân ngồi cách hai hàng ghế... nhồi đầy mũi và tai hắn.
Hắn nhìn thoáng qua hồ ly ngốc ngồi bên cạnh đang chú tâm xem phim không mảy may bị ảnh hưởng, chỉ cảm thấy mười phần mới lạ.
Nhìn thấy bộ dạng này của cậu, không hiểu sao cảm xúc bực bội trong lòng Diệp Vọng đột nhiên giảm xuống, hắn một lần nữa dời mắt về phía màn hình lớn trước mặt.
《 Cố nhân của Himalaya 》là một bộ phim nghệ thuật, chuyện kể về hành trình nhân vật chính đi tìm lại người bạn đã mất tích hơn hai mươi năm.
Thủ pháp quay phim rất tinh tế, những cảnh quay xa cũng rất tuyệt diệu, sau khi Thư Thời xem phim xong, cảm thấy bộ phim này có thể đạt được giải Kim Hùng quả đúng là danh xứng với thực.
Kỹ năng diễn xuất của Triệu Tùng thì không có gì bàn cãi, cách xử lý hình ảnh của đạo diễn quả thật đã đem hai chữ "Mỹ" và "Tình" phát huy đến cực hạn.
Khung cảnh xa xa của núi tuyết lúc kết phim khiến trong lòng người xem sinh ra cảm giác trống trải.
Khi tiếng nhạc kết phim vang lên Thư Thời vẫn còn chưa lấy lại bình tĩnh, đến khi đại mỹ nhân ngồi kế bên lên tiếng "Phải đi rồi." cậu mới tỉnh lại từ trong cảm xúc vừa rồi.
Sau đó hai người cầm theo đồ đạc đứng dậy, theo dòng người bước từng bước ra ngoài.
Nhưng thời điểm hết phim đoàn người đi ra chen chúc hơn lúc vào, ngay khi Thư Thời đi tới dãy ghế cuối sắp quẹo ra cửa, mấy người đằng sau bất thình lình chen lên trước va vào cậu khiến chân cậu mất thăng bằng ngã ra sau.
Sau đó ngã vào một lòng ngực rắn chắc, chóp mũi phút chốc tràn ngập mùi đàn hương đã lâu chưa được ngửi.
Diệp Vọng ở đằng sau nhìn thấy hồ ly ngốc bị ngã theo bản năng liền đưa tay ra đỡ. Thời điểm cánh tay đỡ được hồ ly ngốc thì trong ngực cũng nhiều thêm một cái đầu đầy tóc xù xù.
Hôm nay Diệp Vọng vẫn mặc áo sơ mi bên trong như mọi ngày, khi mái tóc mềm mại của hồ ly ngốc xuyên qua lớp vải áo tiếp xúc với da thịt, hắn lại lần nữa cảm nhận được xúc cảm xù xù của lông hồ ly.
Cũng vào lúc này, mùi sữa tắm thoang thoảng trên cơ thể của người trong lòng cũng lan tới khoang mũi, rất nhạt.
Diệp Vọng đột nhiên cứng người trong giây lát.
Diệp Vọng, người vốn dĩ không thích bất kỳ mùi hương nào, giờ phút này bỗng dưng cảm thấy mùi sữa này cũng không quá đáng ghét.
Thậm chí còn có chút... dễ ngửi.
Thư Thời không phát hiện đại mỹ nhân có gì khác lạ, chỉ cảm thấy mình thất lễ, thế là vội vàng đứng dậy: "Xin lỗi xin lỗi, em vừa nãy không chú ý bên cạnh, không có dẫm phải anh chứ?"
Diệp Vọng thu lại thần sắc trong mắt: "Không có việc gì."
Sau đó thu lại bàn tay đang đặt trên cánh tay Thư Thời lại thả xuống bên hông.
Dù cho hồ ly ngốc đang mặc một cái áo len mỏng, nhưng cách lớp áo cũng vẫn có thể cảm nhận được sự mềm mại của làm da.
Nó khác hoàn toàn với da hồ ly có lớp mỡ dày ẩn dưới lớp lông xù.
Đêm, trong phòng khách sạn số 614, Diệp Tứ sau khi dâng lên một ly trà thì nghiêng người đứng ở một bên bảo trì trầm mặc.
Sau khi tiên sinh từ rạp phim trở về vẫn luôn giữ nguyên bộ dạng đăm chiêu như vậy, thật ra hắn cũng hơi tò mò, nhưng lại không dám hỏi nhiều.
Diệp Vọng lấy lại tinh thần, nhìn thoáng qua ly trà trên bàn: "Đổi thành nước soda đi."