Tui Tưởng Tui Là Lương Thực Dự Trữ

Chương 62

Diệp Vọng cầm bảng điểm đi đến thư phòng, nhìn "Hướng dẫn yêu đương" đặt trên bàn học thì hiểu ra.

Vị trí sách đã thay đổi.

Hắn đặt sách ở đây là ngẫu nhiên, có điều không ngờ lúc này lại có công dụng khác.

Cũng chỉ vì thói quen đọc sách của hồ ly ngốc không được tốt lắm, trước hết nên xem chương đầu nhỉ.

Sáng hôm sau, Thư Thời tỉnh giấc từ trong ổ chăn, thấy đại mỹ nhân vừa từ phòng thay đồ đi ra thì đột nhiên thông suốt, thoắt cái từ giường nhảy vọt ra phóng lên người đại mỹ nhân, sau đó cọ tới cọ lui lên quần áo hắn.

(*) gốc là 福至心灵 – phúc chí tâm linh: phúc đến thì lòng cũng sáng ra (khi vận may đến, thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn)

Không phải chỉ là mùi thôi sao!

Làm như không ai có ấy!

Diệp Vọng còn tưởng hồ ly ngốc này hết giận. Kết quả vừa cúi đầu đã thấy trên bộ âu phục đen là một nhúm lông hồ ly trắng, hơn nữa còn trải hơi bị đều, chỗ nào cũng dính.

Vậy nên hắn cũng nhận ra hồ ly ngốc đang muốn làm gì.

Diệp Vọng bế hồ ly ngốc xuống, xách tới đặt lên giường, ngồi xổm đối mặt, giải thích: "Tiệm nước hoa ngay cạnh cửa hàng ăn vặt, mua đồ xong đi ngang vô tính bị ám mùi."

Nói đến đây, Diệp Vọng đưa tay nhéo nhéo tai Thư Thời: "Mọi hôm thì vô lo vô nghĩ, giờ lại học được thói hẹp hòi cơ."

Thư Thời sượng quay mặt đi, nhưng đầu lại bị đại mỹ nhân giữ lấy. Quay không được, cậu vẫn tỏ vẻ như có để ý.

Giờ đây nghe lời giải thích như vậy, toàn thân khựng lại.

Máu cả người dường như đều dồn cả lên mặt.

Xấu hổ cực kì.

Diệp Vọng nói xong, dùng thuật thanh tẩy phủi hết lông hồ ly trên người đi.

Thư Thời thừa dịp chui vào chăn, vùi mặt.

Ngại quá ngại quá, lần sau phải hỏi rõ trước mới được.

Bây giờ nghĩ lại, dựa vào trình độ soi mói của đại mỹ nhân thì ngoại trừ cậu ra, chắc chắn không thể tiếp xúc thân mật với kẻ khác.

Cần phải tin đại mỹ nhân hơn.

Chờ cậu suy nghĩ xong ló khỏi chăn, Diệp Vọng cũng vừa ra khỏi phòng thay đồ.

Thư Thời lấy lòng kêu "Chi chi" hai tiếng với hắn, Diệp Vọng nhíu mày, chọc: "Không giận nữa à?"

Thư Thời đuối lý, nhưng không định gật đầu nhận mình dỗi. Vì thế, cậu vươn hai chân trước lên.

Diệp Vọng không trêu cậu nữa, đến bế lên ra ngoài ăn sáng.

Trước khi đi, Diệp Vọng dặn Thư Thời: "Đồ ăn vặt để trong tủ thư phòng, không được ăn nhiều."

Thư Thời tự động bỏ qua nửa câu sau, chờ đại mỹ nhân đi rồi thì đến thư phòng, lôi một đống đồ ăn vặt từ trong tủ ra và trông thấy quyển "Hướng dẫn yêu đương" đặt trên bàn học.

Nói đến bảng cho điểm lần trước, cậu cảm thấy khá hữu dụng, không biết còn cách nào khác tốt hơn không.

Vì vậy, cậu nhảy lên bàn, mở sách ra. Tuy nhiên, không ngờ tới là cái quyển sách này lại có một tờ bị gấp!

Đại mỹ nhân đúng là chịu khó, thế mà còn đánh dấu mấy chỗ quan trọng.

Vậy để cậu xem thử, đến tột cùng là đại mỹ nhân đánh dấu cái gì!

Sau đó cậu lật đến trang gấp kia, thấy đánh giá độ ưa thích của chương đầu tiên.

Tít-

So với đánh giá đại mỹ nhân có xứng để cậu thích không thì – thử thích – xác định tâm ý xem.

Rõ ràng kiểu dễ dàng kiểm tra được độ ưa thích này rất hợp với cậu, cậu thích!

Thế nên, Thư Thời biến chân trước thành tay người, thừa dịp Cô Hoạch Điểu còn đang quét dọn bên ngoài mà lấy một cây bút máy từ ống đựng, bắt đầu làm kiểm tra.

Câu thứ nhất: Bắt đầu từ lúc đối phương xuất hiện, vẫn luôn chú ý người đó.

Vẻ ngoài của đại mỹ nhân đẹp như thế, đương nhiên phải ngắm nhiều rồi!

Đang lúc cậu muốn tích vào ô [Đúng] kia thì ngòi bút khựng lại, sau đó lấy một tờ A4 từ máy in ra, chấm điểm.

Cậu sợ bị phát hiện vết hằn của bút máy, làm vậy cho chắc.

Xong câu đầu, được 2 điểm.

Câu thứ hai: Nếu đối phương có yêu cầu, dễ dàng làm theo.

Đó là đương nhiên rồi, đại mỹ nhân quản lý cơm và đồ ăn vặt, lỡ mà không làm bị đại mỹ nhân cắt bớt phần ăn phải làm sao bây giờ.

Được 4 điểm.

Câu thứ ba: Trong mắt ngoại trừ người đó, rất khó có hình bóng của kẻ khác.

Này thì không đúng, phạm vi tầm mắt cậu rất lớn, có thể thấy rất nhiều người.

Không thêm không bớt, vẫn 4 điểm.

Câu thứ tư: Biết hết tất cả sở thích của đối phương, ngoài ra còn muốn chiều lòng người đó.

Đại mỹ nhân thích vuốt lông, lần nào cậu cũng sợ bị vuốt trọc, nhưng lần nào cũng không từ chối!

Được 6 điểm.

Câu thứ năm: Biết tất cả khuyết điểm của đối phương, nhưng vẫn cảm thấy người đó là tuyệt nhất.

Đại mỹ nhân lạnh lùng, độc miệng, hay bắt bẻ, soi mói... Tóm lại là khuyết điểm rất nhiều, nhưng cậu vẫn thấy đại mỹ nhân cực kỳ tốt.

Được 8 điểm.

Câu thứ sáu: Khó chấp nhận người đó gần gũi với người khác giới (hoặc đồng giới).

Tuyệt đối không được, trên người đại mỹ nhân không thể có mùi nước hoa của người khác!

Được 10 điểm.

...

Câu năm mươi: Chắc chắn đời này không ai có thể thay thế người đó.

Ngoại trừ đại mỹ nhân, cậu chắc chắn sẽ không cho người nào vuốt lông, cũng sẽ không ở nhà ai khác.

Được 94 điểm.

Thư Thời viết xong, đối chiếu đáp án và hết hồn.

80-100 điểm: Chúc mừng bạn, bạn đã rơi vào bể tình...

Thấy dòng này, đồng tử Thư Thời co lại, bút trên tay rơi bộp một tiếng, hai tay biến lại thành chân.

Rồi sau đó cùng với những cảm xúc không thể giải thích được, tốc độ đập của tim cậu cũng tăng tốc, ngực cũng dường như nóng lên.

Vấn đề nan giải trước giờ bỗng có đáp án.

Thư Thời vươn chân sờ sờ ngực, hơn nữa cậu cũng không ghét đáp án này.

Ngạc nhiên qua đi, chỉ còn lại diệu kỳ.

Cậu thật sự... thích đại mỹ nhân.

Thư Thời vươn hai chân ôm đầu, cảm thấy hai má đã nóng lên.

Cậu chưa từng thích ai, tự nhiên lại...

Nhưng dù cảm thấy ngượng ngùng, chóp đuôi dọc cạnh bàn của Thư Thời vẫn nhẹ đung đưa.

Đại mỹ nhân thích mình, mình cũng thích đại mỹ nhân.

Sau đó, có phải họ sẽ tiến từng bước?

Ví dụ như thổ lộ, nắm tay, ôm, rồi hôn...

Thư Thời tưởng tượng một hồi, không biết nghĩ tới cái gì, hai chân vừa buông xuống lại ôm lấy hai má.

Cái việc này, hình như có hơi sớm...

Đột nhiên có tiếng lạch cạch vang lên, Thư Thời không biết đang đắm chìm trong cảnh tượng nào bừng tỉnh.

Sau khi phản ứng, cậu nhanh chóng vo tờ A4 dưới chân thành một cục rồi ngậm trong miệng.

Cửa thư phòng mở ra, Cô Hoạch Điểu cầm cây lau đứng ngoài cửa, trông thấy Thư Thời đứng trên bàn, trong miệng ngậm một cục giấy thì hết sức kinh ngạc.

Bà bỏ cây lau nhà xuống đi qua: "Ôi ông nội nhỏ của tôi ơi, cái này không phải để ngậm đâu, lỡ là tài liệu quan trọng gì thì sao!"

Thư Thời đã khép sách lại, không đợi Cô Hoạch Điểu tới gần đã nhảy khỏi bàn học, nhanh chóng chuồn khỏi thư phòng.

Hiện tại cậu còn là con hồ ly bình thường "hơi có linh trí", không thể phá vỡ thiết lập trong lòng người, càng không thể để Cô Hoạch Điểu phát hiện cậu làm bài được!

Phải đem chứng cứ đi tiêu hủy.

Cô Hoạch Điểu tiến đến, lông hồ ly còn chưa đụng, chỉ có thể trông theo bóng dáng Thư Thời thoát ra.

Bà sợ đó là thứ quan trọng, sốt ruột muốn đuổi theo, nhưng thoáng thấy cuốn sách trên bàn với bốn chữ to "Luyến ái chỉ nam" trên bìa sách, bước chân lập tức dừng lại, mặt mày bỗng trở nên cực kì vui vẻ.

Tiên sinh thật đúng là... Xem sách gì thế chứ.

Thư Thời xé giấy thành vụn rồi ném vào thùng rác, tiếp đó trở về ổ nhìn chằm chằm miếng lót trắng mềm mại dưới thân ngẩn người, chân vô thức gãi chíp bông trắng trên đệm mềm.

Cậu giờ đây, trong mắt đại mỹ nhân chỉ là hồ ly vừa có linh trí, muốn nói rằng, thực ra cậu đã lừa đại mỹ nhân.

Nếu tất cả đều còn như trước, cứ tiếp tục như vậy cũng không có gì là không tốt.

Nhưng giờ cậu biết mình thích đại mỹ nhân rồi, không giống với trước nữa, cậu phải giải quyết chuyện này.

Bằng không thì sau này việc bị lộ, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Nhưng mà phải giải quyết như nào đây...

Thư Thời gục đầu, gác lên hai chân bắt chéo nhau, thở dài.

Đang lúc muộn phiền thì điện thoại giấu dưới đệm bật sáng.

Là đạo diễn Chung gọi điện.

Thư Thời xốc lại tinh thần, ra ngoài trở lại nguyên hình, sau đó cầm di động đến bên giường, bọc chăn và kết nối điện thoại.

"Alo, đạo diễn Chung ạ?"

Chung Vệ nhìn kịch bản trên bàn, trên tay kẹp một điếu thuốc chưa đốt, vào thẳng vấn đề: "Từ tháng bảy đến tháng chín cậu không có lịch gì chứ?"

Nghe vậy, lòng Thư Thời giật nảy, bàn tay cầm điện thoại bắt đầu đổ mồ hôi, "Không, không có ạ."

Đạo diễn Chung hỏi như vậy, có phải có nghĩa là...

"Như vậy, tháng bảy tôi sẽ báo lại cậu thời gian vào đoàn."

!!!

Dự đoán thành sự thật, Thư Thời như bị một cái bánh rơi trúng đầu, tâm tình vui sướng như có thể vỗ cánh bay tại chỗ.

Cậu bọc chăn lăn lộn ở trên giường vài vòng mới ngưng, sau đó nhớ ra còn chưa trả lời đạo diễn Chung, nhào tới điện thoại bên cạnh, giọng điệu hào hứng: "Vâng, đạo diễn Chung, cháu hiểu rồi, cảm ơn đạo diễn Chung ạ!"

Đạo diễn Chung bị ngữ khí vui sướng của cậu lây theo, bất giác cũng cười: "Được rồi, không cần vui thế, mau sắp xếp thời gian lại đây ký hợp đồng."

"Dạ! Đã rõ!"

Cúp điện thoại xong, Thư Thời tức khắc gọi điện cho Trương Kỳ báo lại.

Trương Kỳ nghe xong, vừa ngỡ ngàng vừa vui vẻ.

Lần trước còn tưởng diễn không đạt, kết quả lại được chọn, thật đúng là nở mặt nở mày!

Nghe Thư Thời nhắc đến hợp đồng, Trương Kỳ dường như đáp ngay tắp lự: "Ký! Ký liền đi! Ký gấp! Làm hợp đồng giấy trắng mực đen mới có thể yên tâm."

Vì thế ngay trong chiều hôm ấy, Trương Kỳ đã liên hệ nhà sản xuất và Chung Vệ, hẹn thời gian ký hợp đồng.

Ký tên của mình, khoảnh khắc đóng bút, Thư Thời mới cảm thấy lòng mình ổn định lại.

Từ lúc nhận cuộc gọi ban sáng đến tận giờ, cậu vẫn luôn cảm thấy lâng lâng, không chân thật.

Giờ thì tốt rồi, hợp đồng đã ký, bụi mù đã lắng!

Sau khi ký xong, Thư Thời nhìn Chung Vệ ngồi cạnh, thắc mắc trong lòng lại dâng lên.

Cậu nhích lại gần Chung Vệ, giọng điệu hơi thấp thỏm: "Đạo diễn Chung, ngài chọn cháu, ngoài kỹ năng diễn xuất thì còn gì không ạ?"

Cậu vẫn sợ, sợ đạo diễn Chung nể mặt đại mỹ nhân mới cho cậu vai này.

Chung Vệ vuốt cằm: "Để mà nói thì cũng coi như là có."

Tim Thư Thời căng lên, "Cái đó, ngài không ngại nói cho cháu biết chứ?"

Bình Luận (0)
Comment