Đến giờ cơm trưa, Thư Thời chọc chọc đũa vào thức ăn trong hộp cơm của mình, không khỏi có hơi ủ rũ. Ban nãy cậu vừa bảo Tiểu Hiên lấy điện thoại qua cho mình, phát hiện suốt buổi sáng đại mỹ nhân không hề nhắn tin cho cậu.
Một tin cũng chẳng có.
Chắc chắn hắn vẫn chưa bớt giận.
Nghĩ đến đây, Thư Thời lại ấn vào WeChat, số lượng tin nhắn chưa đọc vẫn là con số 0 như cũ.
... Càng sầu hơn nữa rồi.
Bỗng dưng Ngô Thanh mò qua bên này, cậu ta vừa nhìn thấy cậu thì hơi ngạc nhiên: "Anh sao thế? Hình như tâm trạng anh không được tốt lắm ạ?"
Thư Thời lắc đầu, phủ nhận cái đoán mò của cậu ta: "Đêm qua anh ngủ không ngon nên mới không có tinh thần chút thôi."
Ngô Thanh lấy cho cậu ly nước ép táo, sau khi đặt ly xuống cũng tiện ngồi ở cạnh Thư Thời, nổi hứng bông đùa mà lên tiếng trêu ghẹo: "Sao thế được, khả năng nhìn người của em hơi bị chuẩn luôn đấy, có phải anh đang có mâu thuẫn với bạn bè không?"
Bị người khác dễ dàng đoán trúng tâm tư như thế khiến Thư Thời lúng túng một chút, dù sao quan hệ giữa cậu và Ngô Thanh hình như chưa đủ thân đến mức có thể tán gẫu những việc riêng tư thế này. Nhưng giờ bị người ta nói trúng phóc rồi, cậu cũng không cần lo lắng chi nữa, có lẽ do bản thân đã biểu hiện quá mức rõ ràng.
Đã bị đoán đúng mà còn giấu diếm thì sẽ trông như mình đang giấu đầu hở đuôi, Thư Thời chỉ đành cúi đầu, giọng điệu có chút chán nản: "Bạn của anh giận anh rồi."
Nghe thế, Ngô Thanh vỗ vỗ vai cậu, an ủi đáp: "Đây đâu phải chuyện lớn gì, bình thường thôi. Bạn bè ấy mà, sao có thể mãi không xích mích gì với nhau cho được, dăm ba bữa nữa sẽ ổn lại thôi. Xốc lại tinh thần nào."
Nếu đặt ở tình huống bình thường thì những lời này không sai chút nào. Nhưng Thư Thời biết rằng đây không phải tình huống bình thường, huống hồ cậu cũng không muốn chỉ làm "bạn" với đại mỹ nhân. Tuy nhiên, cậu vừa không biết làm gì, vừa không muốn kể rõ mọi việc cho Ngô Thanh nghe, chỉ có thể gật đầu phụ họa.
May mà đối phương dường như không mấy hứng thú với chuyện này nên chỉ nói qua loa vài câu rồi rời đi.
*
Suốt cả một ngày, Thư Thời kiểm tra số tin nhắn chưa đọc trên điện thoại vô số lần, nhưng lần nào cũng chỉ có nỗi thất vọng. Vốn tưởng quan hệ cả hai vì như thế mà rơi vào tình trạng đóng băng, nhưng điều mà Thư Thời không ngờ tới là sáng sớm hôm sau, sau khi cậu vừa rửa mặt sạch sẽ xong thì lại nhìn thấy đại mỹ nhân ở trong phòng khách.
Chuyện lần này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán.
Sự xuất hiện của Diệp Vọng bấy giờ cũng giúp tâm trạng chán chường của Thư Thời giảm bớt phần nào, đồng thời cũng khiến trong lòng cậu không khỏi có chút hi vọng: Chắc là đại mỹ nhân không giận đến mức như mình tưởng tượng.
Có lẽ vẫn còn cứu vãn được.
Một khi suy nghĩ này xuất hiện, sẽ không có cách nào kìm nén nó được nữa.
Vì vậy, mặc dù hai người ăn sáng trong im lặng nhưng sau khi ăn xong, Thư Thời vẫn hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm lên tiếng hỏi đại mỹ nhân: "Hôm nay anh có việc gì gấp không không? Có muốn đi thăm phim trường một lát không?"
Nghe vậy, Diệp Vọng ngừng việc thu dọn một chốc, hai mắt nhìn thẳng về phía con hồ ly ngốc nghếch. Hắn còn tưởng sẽ phải đợi rất lâu hồ ly ngốc nghếch mới chịu chủ động, không ngờ ngay ngày hôm sau đã nhận được bất ngờ lớn nhường này.
Thư Thời bị người kia nhìn chằm chằm như vậy không tránh được hơi đỏ mặt, lúng túng giải thích: "Dù sao anh cũng là nhà đầu tư mà, ít nhất cũng nên đến xem đoàn làm phim làm việc thế nào... Anh đến giám sát, à đâu, đến tham quan cũng là chuyện bình thường nhỉ..."
Diệp Vọng nhìn con hồ ly ngốc nói năng lộn xộn, không hiểu sao có một nơi nào đó trong tim như bị thứ gì chạm nhẹ một cái, mềm một cách lạ lùng.
"Có thể."
"Lần trước đạo diễn có nhắc tới anh... Ơ?" Thư Thời nghe được lời này liền ngẩn cả người, trừng lớn hai mắt nhìn đại mỹ nhân. Phải mất hai giây cậu mới kịp phản ứng lại, cậu không kiềm được ý cười trên mặt, khóe môi cong cong như muốn lên tới trời.
"Thật hả? Ban nãy anh vừa đồng ý với em đúng không?"
Thư Thời hưng phấn, dáng ngồi ngay ngắn lúc đầu giờ đây đã bắt đầu biến mất, một chân co lại gác trên sô pha nom cực kỳ tùy tiện. Sợi tóc ngố trên đỉnh đầu được cậu vất vả dùng nước ép xuống trong nhà vệ sinh, lúc này lại dựng thẳng đứng lên, lắc lư qua lại. Trên mặt Thư Thời không còn chút u ám nào, chỉ vì một chút xíu hồi đáp này mà cậu phấn chấn hơn hẳn.
Mà nơi đáy mắt của Diệp Vọng giờ phút này đang dần trở nên sâu xa hơn.
Hắn cảm nhận được dao động từ trong lòng mình.
Lúc Thư Thời đang vui vẻ nhất, Diệp Vọng đột nhiên kêu: "Thư Thời."
Nụ cười trên mặt Thư Thời cứng lại, đây là lần đầu tiên đại mỹ nhân nghiêm túc gọi đầy đủ họ tên của cậu như thế đó.
"... Dạ?"
Diệp Vọng nhìn thẳng vào hai mắt Thư Thời, ánh mắt thâm thúy, giống như chỉ cần liếc thoáng qua đã có thể thấu tỏ đáy lòng của cậu.
"Em biết rằng tôi thích em."
Thư Thời đỏ mặt gật đầu: "Biết."
Diệp Vọng từng bước tiến đến gần, mãi đến khi đầu gối hắn chạm vào đầu gối đang cong cong của Thư Thời mới chịu dừng lại. Sau đó, hắn chậm rãi cúi người xuống, hai tay hạ xuống lưng ghế sô pha ở hai bên người Thư Thời, bọc cả người cậu lại, "Cho nên, có lẽ em cũng nên biết lý do tôi tức giận là vì để bụng chuyện em không thành thật."
Cả người Thư Thời cứng đờ, cúi thấp đầu xuống.
Cái câu "Tính trước làm sau." mà Diệp Vọng từ nói với Bạch Trạch trước đây không đơn thuần chỉ là thuận miệng nói ra. Hắn để bụng chuyện người khác không thành thật, nhất là sự không thẳng thắn của người hắn thích.
Hắn đã nhiều lần cố gắng cho hồ ly nhà mình cơ hội để tự bản thân nói ra sự thật, cố tình đến thăm vào những thời điểm nhất định, cố tình giả vờ chú ý đến thứ gọi là sơ hở và hướng dẫn của công viên giải trí,...
Thế nhưng tất cả những điều này đều không thể khiến con hồ ly ngốc nghếch, chậm tiêu là cậu đây chủ động nói thật.
Chuyện hôm qua chỉ là ngoài ý muốn, hắn không ngờ mình sẽ vô tình bắt gặp dáng vẻ nửa người nửa cáo của đối phương. Thậm chí, hắn còn ngạc nhiên vì bản thân có thể đợi đến lúc hồ ly bất cẩn "ngã ngựa" hôm đó, thay vì đợi được đến ngày cậu chủ động thẳng thắn.
Vậy nên hắn mới muốn dạy cho hồ ly nhà hắn một bài học.
Tuy nhiên, khi trông thấy hồ ly ngốc kia vui mừng, hoan hô nhảy nhót chỉ vì một chút thả lỏng của mình, hắn phát hiện chính mình không thể tiếp tục thờ ơ thêm được nữa.
Hắn mềm lòng rồi.
"Có điều, phải thừa nhận rằng ngay cả tôi cũng không thành thật với em. Thật ra tôi đã biết thân phận của em từ trước rồi."
Hắn không muốn gây thêm bất cứ ngoại lực nào vào đoạn tình cảm này.
Nghe thế, Thư Thời đột ngột ngẩng phắt lên, vẻ mặt khiếp sợ.
Đại mỹ nhân nói vậy là có ý gì?
Giọng điệu của Diệp Vọng vẫn bình thản như trước, thế nhưng độ cung lúc lồng ngực phập phồng lại lớn hơn bình thường rất nhiều.
"Tôi đang giải thích cho sự đê hèn của mình."
Đầu óc choáng váng của Thư Thời vất vả lắm mới tiêu hóa được tin tức vừa rồi đã lập tức nghe thấy câu này. Cậu vô thức lắc đầu, đại mỹ nhân không phải người đê hèn.
Diệp Vọng cụp mắt.
Từ vạn năm trước, vào thời điểm hắn chưa thoát khỏi cơn thèm ăn, trong lúc bị nó hành hạ vô số lần, cũng bị những yêu quái khác phỉ nhổ, bài xích, hắn chỉ biết được rằng đem quyền chủ động vận mệnh đặt vào tay người khác là chuyện không thể làm.
Kể cả khi kẻ nắm giữ vận mệnh của hắn lúc đấy trong tay, thiên đạo.
Sau khi bị thiên hỏa hàng phạt, hắn đã tự mình giành lại được vận mệnh về tay bản thân mình.
Kể từ đó, hắn chưa bao giờ làm bất cứ điều gì mà hắn không chắc chắn.
Hắn cụp mắt, nhìn xuống đôi mắt hồ ly trong veo dưới thân mình, môi mỏng khẽ nhếch lên: "Cho nên hiện tại, em vẫn còn muốn dẫn tôi đi giám sát chứ?"
Hắn hoàn toàn có thể làm theo kế hoạch ban đầu, từng bước kéo đối phương về bên người mình. Chẳng qua hắn bỗng dưng không muốn nhìn con hồ ly ngốc này tạm nhân nhượng cho lợi ích toàn cục chỉ vì một chút hy vọng nhỏ nhoi này.
Cho dù đối tượng được gửi gắm hy vọng lại chính là hắn.
Cho dù đáp án nhận được có là lời từ chối đi chăng nữa, cũng chẳng sao cả.
Hồ ly nhà hắn, chung quy không nên là bên phải tủi thân thỏa hiệp.
Lúc Thư Thời vừa nghe vụ này, trong lòng đúng thật có chút tức giận và xấu hổ bị đùa bỡn. Thế nhưng vào giờ phút này, khi cậu nhìn vào đôi mắt chuyên chú của đại mỹ nhận, đầu óc cậu không tài nào chấp nhận được cái phỏng đoán về mặt tính tình tồi tệ của đại mỹ nhân.
Huống chi ban nãy, cái lắc đầu trong vô thức của cậu đã chứng thực suy nghĩ chân thật nhất dưới đáy lòng mình. Nếu đã là lừa gạt, vậy cậu và đại mỹ nhân được tính là huề nhau cả, vì hai bên đều nói dối nhau.
Mặc dù cách lừa của đại mỹ nhân điêu luyện hơn rất nhiều, nhưng mục đích ban đầu chẳng phải muốn thấy cậu bối rối, mà chỉ muốn đợi cậu thẳng thắn với mình. Nghĩ theo hướng này, Thư Thời không còn tâm trạng đi so đo xem hai người họ ai thua thiệt, ai được mất làm chi nữa.
Mà sự yên lặng của Thư Thời lúc này đã cho Diệp Vọng biết được đáp án. Hắn cụp mắt xuống, hai tay chống xuống lưng ghế sô pha, đứng thẳng người dậy.
"Tôi hiểu rồi."
Dựa theo tính cách của hồ ly ngốc này, cậu không thể thốt lên được những lời làm tổn thương người, hắn chỉ đành tự mình chủ động một chút vậy.
Vừa nói, hắn vừa từ từ xoay người lại, cầm hộp thức ăn trên bàn lên. Bỗng dưng, bàn tay còn lại của hắn bị ai đó túm lấy, à không, chính xác hơn là hai ngón cuối của hắn bị người ta kéo lại.
Trái tim Diệp Vọng run rẩy.
Giọng nói của Thư Thời vang lên từ phía sau hắn, tuy vẫn mềm mại như trước nhưng lúc này cậu giả vờ nghiêm giọng như đang ra vẻ tức giận: "Nếu đúng như lời anh nói thì anh nên cùng em đi giám sát mới phải. Suy cho cùng cũng là anh lừa em, hôm qua anh còn bỏ rơi em cả một ngày nữa kìa. Chẳng phải anh càng nên bù đắp cho em hết ngày hôm nay sao?"
Diệp Vọng quay lại, chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt lảng tránh cùng vành tai đỏ bừng của Thư Thời.
Thư Thời không mấy tự tin hỏi: "Vậy... Rốt cuộc anh phát hiện thân phận thật của em từ bao giờ thế?"
Diệp Vọng cảm nhận được bàn tay đang kéo lấy hai ngón tay mình có chiều hướng muốn rút về, hắn ngay lập tức chụm tay mình lại, lật ngược thế cờ mà giữ chặt tay của Thư Thời trong lòng bàn tay.
Lông mi Thư Thời khẽ run lên, nhưng cậu vẫn không giật tay về được.
"Vào lần đầu tiên em trốn khỏi nhà."
Gần như cùng lúc lời này vừa dứt, Diệp Vọng cảm nhận được tay người kia dùng lực giãy ra.
Thư Thời sốc cực kỳ.
Không ngờ sớm đến như vậy! Vậy thì chẳng phải từ đầu đến giờ, bản thân đều bị đại mỹ nhân nhìn thấu cả rồi sao?
Từng việc trong quá khứ lần lượt lướt qua trước mắt cậu, Thư Thời lập tức im bặt.
"Thôi quên đi, anh về đi, em tự tới phim trường."
Thật ra Thư Thời không quá tức giận mà chỉ nửa giận dỗi nửa khó chịu, tuy nhiên bị người ta nhìn thấu sớm như thế khiến cậu cảm thấy khó chịu. Nếu đã sớm biết rõ mọi chuyện, vậy những gì xảy ra sau đó...
Nhớ tới hồi trước bản thân bước đi hình chữ T trước mặt mọi người trong phòng họp trông quê cực kỳ, cộng thêm những việc ngu ngốc khác để giấu thân phận của mình, Thư Thời rất muốn đập đầu vào miếng đậu hủ để chết quách đi cho rồi.
Nếu không phải vì hồ ly chín đuôi không bay được, cậu chắc chắn sẽ xách đồ phóng lên trời suốt đêm, rời xa cái nơi làm cậu nhục mặt này.
Thôi thì quê cũng đã quê rồi, Thư Thời giờ đây chuyện thì cũng đã rồi. Cậu tức thẳng ra mặt, ra lệnh đuổi người: "Anh mau về đi. Khoảng thời gian này em sẽ rất cáu đấy, anh đừng có qua đây nữa."
Diệp Vọng vẫn không buông tay cậu, nhưng bấy giờ trong mắt đong đầy ý cười, cũng không hề giấu đi trước mặt Thư Thời. Những tưởng bản thân sẽ bị xa lánh và chán ghét, nhưng phản ứng của hồ ly ngốc tốt hơn rất nhiều so với hắn mong đợi.
Vào thời khắc này mà thật sự bỏ đi mới là bị hỏng đầu đấy.
Hắn chẳng hề buông tay cậu, nửa quỳ xuống dưới. Từ góc độ này, Thư Thời có thể cúi xuống nhìn rõ mặt của đại mỹ nhân.
"Không được, em giận rồi, tất nhiên tôi phải ở lại để bù đắp cho em."
Thư Thời phồng má, cảm thấy đại mỹ nhân không hiểu cậu tẹo nào.
Lúc cậu không muốn hắn rời đi, hắn lại đòi đi. Bây giờ cậu chịu thả hắn đi rồi, hắn lại chẳng thèm đi.
Chơi xấu quá đi!