"Vạn năm trước, có một hung thú ra đời, mang tên Nhai Xế."
Ủa?
Thư Thời hơi ngờ vực, sao tự nhiên nói đến Nhai Xế?
Có điều cậu cũng nhớ rõ, đây cũng là một hung thú nổi danh trên sách Khải Huyền.
"Sức chiến đấu của nó rất mạnh, nhưng theo đó tốc độ tiêu hao linh lực trong cơ thể cũng rất nhanh. Bởi lẽ đó, nó không thể không duy trì cảm giác thèm ăn, không ngừng cướp đoạt, chiến đấu, ăn uống để có thể duy trì vận hành linh lực một cách bình thường. Mà việc đó lại tăng nhanh tốc độ tiêu hao linh lực. Hiển nhiên, đó là một vòng tuần hoàn ác tính."
Giọng điệu của Diệp Vọng vẫn bình tĩnh như thường, dường như nhân vật trong chuyện xưa đó không có quan hệ gì với hắn. Nhưng trong phút giây Thư Thời nghe hắn kể những điều này, cậu đã hiểu, đại mỹ nhân nói vốn không phải về Nhai Xế.
Nghe vậy, lòng cậu bất giác nhói lên.Đại mỹ nhân trước đây, rốt cuộc đã phải trải qua những gì...
Cậu cố gắng muốn nói gì đó, nhưng khi bắt gặp ánh mắt ngầm ám chỉ của đại mỹ nhân lại ngừng. Kết hợp với lần nhắc nhở chớ có lên tiếng trước đó, có điều gì đó chợt lướt qua trong đầu Thư Thời nhưng cậu chưa kịp nắm lấy.
có nói, Thao Thiết tính tình tàn bạo, trời sinh phàm ăn, Thư Thời tới giờ cũng không ngờ rằng sẽ còn có một tầng nguyên nhân sâu xa như vậy, chỉ cho rằng bản tính như thế, dù cậu cũng từng thắc mắc vì sao tính phàm ăn của đại mỹ nhân nhìn qua chẳng hề tăng lên.
Giọng bình tĩnh của Diệp Vọng hãy còn tiếp tục: "Sau mấy nghìn năm, nó nghe nói núi Thanh Khâu của hệ thống núi Thước Sơn gần đây có thiên hỏa hàng phạt, mà đi cùng với thiên hỏa hàng phạt còn có thiên hỏa tinh phách. Nó động tâm, đứng dậy đi tới Thước Sơn."
Tay cầm đũa của Thư Thời nắm chặt, hóa ra trước đây lúc thiên hỏa thiêu đốt núi Thanh Khâu, đại mỹ nhân cũng ở đó sao...
Sự việc đã qua, Diệp Vọng mượn danh Nhai Xế từ từ kể lại.
Bởi thiên hỏa tinh phách tự thân ẩn chứa nguồn linh lực cực lớn, hơn nữa sẽ tự động hấp thụ linh lực bên ngoài để bổ sung nên mới khiến Diệp Vọng động tâm, muốn bắt lấy tinh phách để luyện hóa, bổ sung linh lực tiêu hao không ngừng của bản thân, kế đó thoát khỏi cảm giác thèm ăn.
Hắn bóp méo thời gian đi tới núi Thanh Khâu, đến thời điểm thế hỏa bắt đầu lan rộng. Nếu tự tiện xông vào một ngọn núi có tên đã thuộc sở hữu sẽ bị coi là mạo phạm nên hắn bèn chờ đến khi ngọn lửa đã hoàn toàn nuốt trọn dòng tên "Núi Thanh Khâu" được khắc mới bước vào. Lúc này, chỉ còn vài động tĩnh nho nhỏ bên trong.
Khi Diệp Vọng đi vào, giữa biển lửa mênh mông không ngừng lan rộng, có một thiếu niên vẻ mặt ngơ ngác đứng sững tại chỗ. Trên người đối phương dường như có biện pháp bảo vệ nào đó không rõ nên không phải chật vật chạy trốn như những người khác.
"Ngươi là người phương nào? Vì sao lúc này lại tới Thanh Khâu ta?"
– Đó là câu đầu tiên thiếu niên nói với hắn.
Đã quá lâu rồi, Diệp Vọng cũng đã quên rốt cuộc mình đã đáp lại như thế nào, hắn chỉ nhớ sau khi mình đáp lại, ánh mắt thiếu niên ánh rõ sự ngạc nhiên.
Hắn và thiếu niên đạt thành giao dịch, đối phương dẫn hắn tìm được thiên hỏa tinh phách, hắn đưa đối phương ra khỏi lồng giam nơi đã bị thiêu đốt gần như không còn lại gì này. Sau khi bàn điều kiện xong, thiếu niên biến về nguyên hình, ý bảo Diệp Vọng tiếp tục đi tới, sau đó hấp tấp bất ngờ nhảy lên đầu vai hắn.
"Ta đã chịu đựng trong biển lửa này lâu lắm rồi, nếu không ngại, hãy cho ta nhờ một đoạn đường nhé." Lúc nói điều này, thiếu niên nằm xuống thuận theo đầu vai hắn, khuôn mặt không có nửa phần sợ hãi.
Ánh mặt Diệp Vọng liếc qua chút lông hồ ly bị lửa đốt cháy của cậu, cuối cùng chỉ mấp máy môi, cất bước đi, không nhiều lời thêm nữa.
Núi Thanh Khâu rất lớn, nơi của thiên hỏa tinh phách, nói thẳng ra chính là nơi nó ập xuống ban đầu, cũng có thể hiểu là nơi bị đốt đầu tiên.
Những chi tiết đó chỉ có người có mặt lúc ấy mới biết, đợi khi biển lửa đã tắt thì chẳng thể tìm được tinh phách nữa, vậy thì hồn nó sẽ về với đất, không ngừng xuất ra linh lực để tẩm bổ đất đai, thẳng đến khi biến mất không còn lại gì.
Một người một hồ ly đi lại như thường trong biển lửa. Trong tiếng lách tách của tia lửa b*n r*, phía sau Diệp Vọng có giọng nói thanh thúy, hỏi: "Ngươi không sợ ta lừa ngươi ư?"
Diệp Vọng mặt không đổi sắc: "Ngươi không đánh lại ta, dù là hợp tác hòa thuận hay ép buộc thì ngươi cũng chỉ có một con đường để đi."
Lời vừa dứt, một người một hồ ly lại giữ im lặng.
...
Hai người tìm được chỗ tinh phách như ý muốn, Diệp Vọng xách hồ ly trắng trên vai xuống, để qua một bên.
"Tránh xa chút." Ba chữ nhắc nhở kia đã là toàn bộ thiện ý mà Diệp Vọng có thể sẻ chia.
Quá trình lấy được tinh phách cũng không thuận lợi, bản thân tinh phách nhất định sẽ có linh thức, có thể động, thậm chí là chạy trốn khỏi công kích.
Khi Diệp Vọng một mình bước vào núi Thanh Khâu, hắn chưa từng nghĩ sẽ có thể trở ra vẹn toàn, nếu như không lấy được tinh phách này, có thể hắn sẽ phải đợi thêm 6000 năm, thậm chí là hai, ba cái 6000 năm nữa.
Hắn không biết rốt cuộc lúc đó thiếu niên nọ đã nghĩ gì, vì sao phải nhảy lên giúp hắn ngăn lại lần tấn công cuối cùng.
Chờ đến khi mọi thứ quay về sự yên tĩnh ban đầu lần hai, trong tay Diệp Vọng chỉ còn lại tinh phách đã ngừng công kích, không còn bóng hình trắng muốt trong tầm mắt kia nữa.
Thức ăn trên bàn dần lạnh, chuyện xưa của Diệp Vọng cũng chậm rãi kể xong.
Thư Thời ngối đối diện, con ngươi nhìn xuống, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Với những gì cậu biết về đại mỹ nhân từ đầu đến giờ, Thư Thời đã nghĩ tới vô số khả năng, lại chưa từng nghĩ 'ân nhân cứu mạng' trước giờ đại mỹ nhân tìm sẽ là chính mình. Cho tới khi biết mọi chuyện, cậu vẫn thấy không thật.
Dường như quá khứ cách cậu một tầng sương mù dày đặc, mờ mịt hư ảo. Diệp Vọng cũng không vội ép cậu tiếp thu chuyện này trong một lần, chỉ dùng linh lực hâm lại bát canh cho cậu lần nữa.
"Tôi nợ em một ân tình, em có thể từ từ nghĩ xem mình muốn gì."
Thư Thời nhìn bát canh trước mặt, vô thức nhấp một hụm trên tay đại mỹ nhân.
"Gì cũng được ạ?"
Câu hỏi ngược lại này nằm ngoài dự đoán của Diệp Vọng, động tác của hắn ngừng lại, "Chỉ cần em muốn, chỉ cần tôi có thể."
Thư Thời ngẩng đầu, miệng cười lộ ra lúm đồng tiền: "Vậy một lời đã định, không được nuốt lời đâu đó!"
Cảm nhận canh ấm trong miệng, ngửi thấy mùi thức ăn đã được linh lực hâm nóng thêm một lần trước mặt, Thư Thời quyết định cứ ăn no trước đã, chuyện kia sau rồi tính.
Dù sao thì thời gian của cậu với đại mỹ nhân vẫn còn rất dài.
Sau khi ăn trưa xong, Thư Thời tiếp tục quay, Diệp Vọng thì về lại thành phố A bắt đầu xử lý việc buổi chiều.
Trong lúc quay phim, Thư Thời vẫn không quên cầm điện thoại nhắn tin cho ông nội Thư, cố gắng khai thông ông về việc có cháu dâu. Nhưng có thể do càng già lại càng cứng đầu.
Ông Thư đến cuối cũng không nhượng bộ, lời nói đanh thép:
— Cháu còn bé, mới gặp được mấy người, sao biết nhất định là người tốt nhất chứ! Trong vườn đầy hoa, càng vào sâu lại càng đẹp, rõ nhiều lựa chọn!"
Thư Thời đùng đùng đánh chữ trả lời, giọng thề thốt:
— Ông à, ông phải tin cháu, nếu như ông gặp anh ấy, chắc chắn cũng sẽ thấy hoa cỏ khác xấu hơn hẳn luôn!"
Nhưng sau khi gửi câu này, Thư Thời chỉ nhận lại được một chữ với dấu chấm câu: Hừ!
Thư Thời thầm than một tiếng, đồng thời lùi ý định để đại mỹ nhân với ông nội gặp mặt lại. Cậu vốn chỉ mong có thể để đại mỹ nhân gặp ông nội sớm chút, vừa lúc công khai quan hệ của hai người với ông. Nhưng giờ có vẻ kế hoạch này chỉ có thể đẩy ra sau.
Buổi tối khi xong việc, Thư Thời nằm lì trên giường, cầm điện thoại tám nhảm với đại mỹ nhân, hỏi mấy thứ mà mấy đôi yêu nhau đều sẽ hỏi không biết mệt:
-- Anh đang làm gì thế?
'Ting' âm báo tin nhắn vang lên phía sau, đồng thời giọng nói lạnh nhạt quen thuộc cũng truyền đến: "Tới thăm em chút."
Niềm vui đánh úp khiến Thư Thời bật người dậy từ trên giường, "Sao anh lại tới?"
Diệp Vọng mặc áo ngủ lụa, rõ ràng vừa tắm xong, "Sợ em ngủ không ngon nên muốn qua xem sao."
Thư Thời rõ niềm nở vỗ vỗ chỗ bên cạnh trên giường, ý mời đại mỹ nhân ngồi xuống. Có điều nghe xong thấy hơi lạ: "Trước giờ em ngủ rất ngon mà." sao đại mỹ nhân lại cảm thấy mình ngủ không ngon chứ?
Diệp Vọng nhìn cậu một cái: "Lần trước em nhắn tôi sau nửa đêm."
Thư Thời: "..." Đó là việc ngoài ý muốn. Chẳng qua cậu cũng không biết biện giải thế nào, dù sao hôm đó mình ngủ không ngon thật, lại còn mơ thấy ác mộng.
Diệp Vọng từ từ đi tới bên giường.
Theo khoảng cách dần thu hẹp lại, Thư Thời nhạy bén sớm ngửi được mùi đàn hương quen thuộc trên người đại mỹ nhân, còn cả mùi sữa tắm nhàn nhạt kèm theo.
Thư Thời nhìn áo ngủ tơ lụa của đại mỹ nhân cùng với chút da thịt bị lộ ra ngoài, chẳng hiểu sao lại có chút miệng đắng lưỡi khô.
Chắc do nhiệt độ điều hòa chỉnh hơi cao.
Lúc Thư Thời phân tâm nhìn lên điều hòa, Diệp Vọng đã tới bên cạnh cậu, cúi người ngồi xuống. Mang theo hơi nước khi vừa tắm xong phả lên mặt Thư Thời.
Đại mỹ nhân thật... quá phạm quy.
Nhưng 40 phút ở cạnh nhau sau đó, tiếp xúc giữa hai người vẫn chỉ giới hạn như vậy, đã thế Thư Thời còn tự động kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Cậu sợ mình không kiềm chế nổi.
Đợi đến giờ bình thường đi ngủ, Thư Thời còn chủ động nhắc đại mỹ nhân sớm về ngủ kẻo trễ giờ đi làm sáng mai. Nghe vậy, Diệp Vọng đóng sách trong tay lại, ý vị liếc nhìn Thư Thời một cái, sau đó mới đứng dậy rời đi.
Thư Thời hồn nhiên không cảm được ẩn ý của ánh mắt kia, chỉ cảm thấy đại mỹ nhân hôm nay cứ là lạ, lại chẳng biết lạ chỗ nào mà khiến cho cậu rung động lạ kỳ.
Nhưng khi màn đêm buông xuống, sau một hồi bối rối, Thư Thời vẫn không có suy nghĩ gì khác, cứ thế đi ngủ.
Lần thứ hai mở mắt ra, nhìn thấy ngọn lửa đỏ rực trước mắt, cảm nhân được nhiệt độ nóng cháy hừng hực, Thư Thời biết, mình lại nằm mơ.
Các tộc nhân chạy trốn khắp nơi trong biển lửa, lại không thể thoát ra khỏi phạm vi núi Thanh Khâu, chỉ có thể bỏ mạng trong lửa đốt ngập trời.
Thư Thời đứng tại chỗ, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh cuối cùng khi phụ thân nhét cho mình pháp bảo hộ thân.
Cậu nhìn chính mình trong mơ đứng sững, rõ ràng không lộ vẻ gì, lại có thể cảm nhận được cõi lòng vắng lạnh của 'cậu'. Thân nhân, tộc nhân, thậm chí là cả chủng tộc của họ, có thể sau này cũng sẽ không còn tồn tại nữa.
'Cậu' chưa bao giờ cảm thấy như lúc này, mờ mịt với thời gian.
Trong cảnh khốn đốn ấy, trước mặt 'cậu' xuất hiện một người, một người đàn ông mặc áo bào rộng đen tuyền.
Theo ánh nhìn của Thư Thời, ngoại trừ khuôn mặt không có gì thay đổi, dường như không nhìn ra chỗ giống nhau nào khác của người này với đại mỹ nhân hiện tại. Bây giờ tuy đại mỹ nhân cũng nghiêm túc đấy, nhưng sẽ khiến người khác sợ hãi như vậy.
Vẻ mặt lạnh tanh, giữa lông mày đầy vẻ tàn bạo, nếu như không phải đã biết đầu đuôi câu chuyện, cậu còn có thể cho rằng đại mỹ nhân mới vừa từ chiến trường tới.
Kế đó, Thư Thời nghe thấy giọng của mình:
-- Ngươi là người phương nào? Vì sao lúc này lại tới Thanh Khâu ta?
Giọng nói kia mang phần trầm ổn hơn nhiều hiện tại.
Rồi cậu nghe thấy giọng của đại mỹ nhân:
-- Thao Thiết núi Câu Ngô, chuyến này mục đích tới lấy một vật.
Đó là lần đầu tiên gặp mặt của hai người, ở trong biển lửa ngập trời, đối mặt từ xa.