*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sinh nhật Quý Từ, Quý Minh - cha cô đặc biệt dẫn hai người đi du lịch nước ngoài. Xe chạy buổi tối quên tắt đèn chiếu xa làm xảy ra va chạm với một xe đi ngược chiều đang chạy với tốc độ cao.
Hai tài xế chết ngay tại chỗ.
Một là Quý Minh, một là Khương Kiến Quốc.
Vì muốn chúc mừng sinh nhật Khương Hình mà Khương Kiến Quốc vội vã về nhà.
Chính vì thế mà Lê Ninh vô cùng căm ghét Khương Hình, anh cũng vì thế mà nhẫn nhịn chịu đựng bà ta.
Trên người Khương Hình có mùi thơm hoa dành dành cũng là bởi vì Lê Ninh yêu thích, vì anh còn muốn lưu giữ tình yêu còn sót lại đối với người mẹ như thế.
Nhớ tới những lời Trần Viễn đã nói, mặc dù không khí bên ngoài khô nóng khó chịu, nhưng cả người Quý Từ lại lạnh băng.
Thực sự đau tận tâm can.
Quý Từ nghe thấy bản thân bình tĩnh hé miệng hỏi Lê Ninh.
"Bà có tư cách gì mà đem cái chết của cha Khương Hình áp đặt lên người anh ấy, có tư cách gì mà độc ác chửi rủa anh ấy, lại có tư cách gì mà nhận được sự khoan dung của anh ấy".
Bà căn bản…không có tư cách.
Cuối cùng, đôi mắt Quý Từ trừng trừng nhìn Lê Ninh, âm thanh run rẩy nói từng câu từng chữ.
“Bà căn bản không xứng làm mẹ của Khương Hình, bà không xứng làm mẹ của bất kì người nào.”
“Bốp.”
Quý Từ nhận một cái tát từ Lê Ninh.
Một bên mặt Quý Từ sưng đỏ, đứng lên, lạnh nhạt từ trên cao nhìn xuống Lê Ninh rồi nói:
“Đây là tôi thay cha tôi chịu tội một cái tát, từ nay về sau tôi và Khương Hình là người trong sạch, mối quan hệ giữa chúng tôi không liên quan gì đến bà nữa.”
Đóng cửa đi ra, Quý Từ nghe thấy bà ta bên trong điên cuồng chửi rủa.
“Cô là con gái của hung thủ giết người, tiện nhân cùng với tiện nhân sẽ không có kết cục tốt đẹp, cho dù chết, ta cũng sẽ kéo nó xuống địa ngục…”
Khương Hình vẫn bặt vô âm tín, hằng ngày Quý Từ kiên trì gọi điện thoại, đến biệt thự ven hồ chờ anh.
Sau đó biệt thự bị bán.
Quý Từ nhắn tin cho Khương Hình: "Khương Hình, chúng ta bỏ trốn đi". Quý Tử kể cho mẹ mọi chuyện về Khương Hình, mẹ cô im lặng không nói.
Khi ôm mẹ vào lòng, Quý Từ cảm thấy cả người mẹ lạnh băng, khóc nức nở nói với Quý Từ, đây là định mệnh ….
Tốt nghiệp cao trung Quý Từ vẫn không nhận được tin từ Khương Hình.
Quý Từ lên đại học vốn muốn thi đi thi ngành Cảnh sát, nhưng mẹ cô không đồng ý, cô nhượng bộ chọn ngành Kiểm sát.
Tần Yên chia tay người đàn ông cặn bã kia, bắt Trần Viễn gọi lại là chị họ.
Nhà Tần Yên mở cho cô công ty du lịch, cô vừa là hướng dẫn viên du lịch vừa là giám đốc công ty, chu du khắp thế giới.
Trần Viễn tiếp quản sản nghiệp gia đình mở ra chuỗi siêu thị, mỗi ngày vất vả làm việc mệt như chó. Cậu ta quen được vài cô bạn gái nhưng đều bị Tần Yên dở trò phải chia tay, Trần Viễn bực bội, quyết định độc thân như vậy.
Tốt nghiệp năm thứ hai, Quý Từ đã có chút danh tiếng, biệt danh là ‘người đẹp rắn độc’.
Quý Từ không về Danh Khê làm việc mà chuyển tới Phong Giang.
Mẹ cô không đi công tác nữa, chỉ ở nhà trông nom tiệm hoa, Quý Từ mua cho mẹ một con chó giống Samoyed* để bầu bạn.
Đêm nay, như thường lệ Quý Từ dẫn theo đội kiểm tra quán bar khu vực Kim Hòa Phiến, Phong Giang.
Giám đốc trơ mặt đi tới chào hỏi, Quý Từ xem như không thấy, kiểm tra kỹ lưỡng, không sót chỗ nào. Đi đến khu vực phòng bao, bên trong toàn là những nhân vật tai to mặt lớn, giám đốc có chút khó xử.
“Kiểm tra xong sẽ đi ngay, sẽ không ảnh hưởng gì đến khách của ông.” Giám đốc nhẹ nhàng thả lỏng, cười nịnh nọt.
Căn phòng cuối cùng vừa mở cửa, Quý Từ nói: “Xin hãy phối hợp, kiểm tra thường lệ, cảm ơn.”
Vừa trông thấy Quý Từ, người đàn ông ngồi ở giữa trung tâm bình tĩnh, nâng ly rượu. Ba cảnh sát vẫn như cũ kiểm tra khắp nơi trong căn phòng, không có vấn đề gì, Quý Từ mang đội trở về.
Thấy Quý Từ sắp dời đi, người đàn ông ngồi ở giữa mặc tây trang xám đậm đột nhiên mở miệng hỏi: “Kiểm tra cái gì?”
Cảnh sát bên cạnh Quý Từ mặt đầy chính khí trừng mắt đáp lại người kia: “ Ấn phẩm đồ trụy, đánh bạc, thuốc trái phép.”
Nghe thấy vậy người đàn ông khẽ cười, đặt ly rượu xuống, đôi mắt đen khẩn khiết nhìn chằm chằm Quý Từ, vẻ mặt côn đồ ngạo mạn há miệng nói.
“Vậy sao, kiểm sát Quý, anh lưu giữ ấn phẩm đồ trụy.”
Vừa rồi trong phòng bao rất yên tĩnh, bây giờ càng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Mấy người đàn ông đang nói chuyện làm ăn với giám đốc, nhìn thấy giám đốc cách đó một mét đang trêu ghẹo một cô gái, ngoài miệng không nói, trong lòng thầm chửi rủa.
Đây chính là có ý không định bàn chuyện với mình sao? Tất cả bị dẫn về.
Kiểm tra kỹ một lượt nhưng không vấn đề, khuôn mặt trắng bệch của giám đốc mới khôi phục đôi chút.
Tiễn đoàn người này đi, một cảnh sát lặng lẽ hỏi Quý Từ: “Kiểm sát Quý, cô với người kia quen nhau sao?”
Khi đăng ký tên, người đàn ông đứng ở phía sau nói: “Hỏi cô đó.”
Quý Từ tay cầm túi, nhìn chăm chú vào hình bóng trên mặt đất, thấp giọng nói một cái tên.
Khương Hình.
Quý Từ nhìn xe chạy, âm thanh mơ hồ: “Là một người bạn cũ.”
Buổi tối nửa tỉnh nửa mơ, cầm điện thoại trên đầu giường xem giờ, có một tin nhắn từ dãy số lạ.
"Anh bị cảm".
Bên dưới là một địa chỉ.
Sau đó Quý Từ hoàn toàn không ngủ lại được.
Ngày hôm sau tan sở, Quý Từ về nhà nấu cháo trắng, mua thuốc cảm.
Cửa lớn không đóng, Quý Từ đi vào, một bên thay dép một bên nghĩ ngợi, một chút ý thức an toàn cũng không có.
Vào cửa nhìn bốn phía xung quanh, đập vào mắt là hồ tiểu cảnh, còn có cảnh sắc toàn bộ Phong Giang trong đêm.
Quý Từ cảm thấy bản thân suy nghĩ quá nhiều rồi.
Hai tầng trên cùng không khóa cửa. Nhà bếp mới tinh, đồ dùng trong bếp cái gì cũng có, Quý Từ đun nước nóng, rửa chén rồi đổ cháo trắng ra, mang lên tầng hai.
Đặt đồ lên đầu giường, Quý Từ lên tiếng: “Uống thuốc.”
Khương Hình không nhúc nhích, đắp chăn đưa lưng về phía Quý Từ. Quý Từ nhấp miệng, hé miệng gọi: “Khương Hình, dậy uống thuốc.”
Khương Hình lúc này mới chậm chạp xốc chăn, rời giường xoay người, nửa gục mí mắt xuống nhìn Quý Từ: “Tay anh đau.”
Một chén cháo ăn đã thấy đáy, Khương Hình lại nằm xuống, Quý Từ đi xuống rửa chén.
Ngước lên nhìn đồng hồ, vừa vặn 30 phút sau khi ăn phải uống thuốc. Lần này Khương Hình không dám làm nũng.
Uống thuốc xong, anh nhìn Quý Từ hỏi: “Em ăn cơm chưa?” Quý Từ trả lời: “Ăn rồi.”
Đã đến 8 giờ, Quý Từ đứng dậy chỉnh lại chăn, cầm túi, nói với Khương Hình: “Em phải về đây.”
Khương Hình duỗi tay giữ chặt tay Quý Từ, si mê nhìn đôi mắt cô, giọng nói trầm khàn: “Ở lại đi.”