Quý Từ không bàn tán, cũng không ngắt lời, chỉ nhìn đối phương rồi hỏi một câu.
“Cậu thích Khương Hình à?”
Triệu Thu Nguyệt nghe thấy thế, mặt thoáng chốc đỏ lên, chỉ cười ha ha và nói, sao mình có thể thích con người ngang ngược, nóng tính như cậu ấy được.
Triệu Thu Nguyệt và Quý Từ phải đổi chỗ ngồi.
Triệu Thu Nguyệt chuyển tới ngồi cùng bàn với lớp trưởng, còn Quý Từ và Khương Hình thì ngồi chung một bàn.
Ngày đổi chỗ ngồi, Khương Hình không đến trường, Quý Từ tự mình dọn bàn, giữa chừng còn có lớp trưởng giúp đỡ.
Ngay lập tức mọi người xung quanh có chút trêu đùa mờ ám, Triệu Thu Nguyệt đứng phía sau yên lặng một mình chuyển bàn.
Ngày hôm sau Khương Hình đi học, mọi người trong lớp đều thấy trên mặt cậu bị thương, trên trán có vết bầm tím, khóe miệng bị trầy da còn dính máu.
Không thấy bàn học đâu, Khương Hình rũ mắt lạnh lùng nhìn quanh phòng học, chỉ có một bàn trống ở gần cửa sổ.
Khi Khương Hình sải bước hướng đến chỗ Quý Từ, lớp trưởng đã chuẩn bị đứng dậy nói chuyện đổi chỗ với cậu.
Nhưng mà Khương Hình chẳng quan tâm chuyện gì.
Nhìn Quý Từ đang vùi đầu làm bài, biểu cảm không kiên nhẫn nói một câu: “Tránh ra.”
Quý Từ dừng bút, đứng lên nhường chỗ, Khương Hình đi vào chỗ ngồi rồi úp mặt lên mặt bàn ngủ.
Tin đồn rất nhanh bắt đầu rối tung lên.
Khi Tần Yên nằm bò bên cửa sổ muốn hỏi Quý Từ về tin đồn gần đây thì cô đang học từ đơn.
Quý Từ không để ý Tần Yên.
Tần Yên cũng không bỏ đi, cứ như vậy nheo mắt đánh giá thiếu nữ thẳng lưng ngồi ngay ngắn trước mặt.
Dáng người mảnh mai cân xứng, khuôn mặt tươi sáng, làn da trắng như tuyết, môi hồng răng trắng.
Đôi con ngươi màu nâu nhạt giống như mèo, vừa yêu kiều vừa quyến rũ.
Tần Yên lại cúi đầu nhìn phía trước của bản thân, nơi đó nhô lên không lớn lắm, trái ngược hoàn toàn với đối phương to lớn rất rõ ràng.
Thậm chí cách bộ đồng phục rộng thùng thình vẫn dễ dàng nhận ra được.
Mấy năm học Tần Yên luôn giấu mình nhưng cô sớm biết trong trường có người luôn dán mắt vào Quý Từ.
Hiện tại lời đồn lan truyền ra cũng tốt.
Trong khoảng thời gian ngắn khẳng định không có ai dám ra tay đối phó với Quý Từ.
Trước khi đi, Tần Yên sờ lên mặt Quý Từ, lưu luyến không rời.
Âm thanh lẳng lơ giống như khách làng chơi: “Mình đi rồi, nếu như Khương Hình lại bắt nạt cậu thì nói cho mình biết, mình sẽ giúp cậu xử lý cậu ta.”
Quý Từ đặt sách xuống, đôi mắt cong lên, giọng nói trong trẻo trả lời Tần Yên: “Được.”
Sau khi tan học đến lượt tổ Quý Từ trực nhật, cô vừa mới thu dọn xong sách vở của bản thân, cúi đầu thì thấy mình bị một bóng người cao lớn bao phủ, Quý Từ nhường bước.
Ống tay áo Khương Hình bị xắn lên đến cánh tay, cổ áo nới lỏng, đôi xương quai xanh thẳng tắp nhìn thấy rất rõ ràng.
Trên đầu của cậu mang dây cột tóc, cả người tỏa ra khí thế sôi nổi, Quý Từ đứng gần có thể ngửi thấy được hương thơm hoa dành dành trên người cậu ấy.
Cậu mò mò trong hộc bàn một lúc rồi lấy một chiếc điện thoại di động màu đen ra, chuẩn bị rời đi.
Quý Từ nghĩ rằng cậu quay lại vì để trực nhật chung với cô, bây giờ lại đi, Quý Từ bước tới cản đường.
Đối với người vài lần đụng độ này Khương Hình đến tên cũng không biết. Chỉ biết cô có bộ ngực rất lớn.
Khi cậu ở bồn hoa hút thuốc từng nghe thấy người ta nói mấy lời dâm đãng về cô, nghi ngờ cô có phải xử nữ hay không, đoán xem ngực cô lớn cỡ nào.
Bây giờ ở gần như vậy, nhìn kỹ xác nhận đúng là rất lớn.
Khương Hình thờ ơ nhìn nữ sinh đang đứng cản đường trước mặt, không mở miệng, nâng chân đi ra ngoài.
Quý Từ quyết định nhất định phải cản cậu lại và bắt cậu trực nhật chung với mình.
Cô chạy tới quá nhanh, làm bộ ngực lớn trực tiếp cọ sát vào cánh tay của cậu.
Ngay lập tức, Khương Hình mất hết kiên nhẫn, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Quý Từ, môi mỏng hé ra, buột miệng thốt lên: “Có tránh ra không?”
Quý Từ không đáp, tự giải thích cho mục đích của mình: “Hôm nay là ngày trực nhật của mình và cậu.”
Khương Hình vẫn xụ mặt ra, không biết nặng nhẹ mà đẩy Quý Từ ra rồi bỏ đi.
Quý Từ hết cách, duỗi tay túm lấy cánh tay Khương Hình.
Khương Hình lật lại liền nắm lấy tay cô, Quý Từ gặp chiêu nào phá chiêu đó.
Quý Từ luyện tập thì giỏi nhưng chưa từng thực chiến, lần đầu tiên giao đấu thì gặp phải một Khương Hình thân kinh bách chiến.
Cô không có một chút phần thắng nào.
Quý Từ liếc mắt hướng hông cậu mà đá, Khương Hình theo bản năng dùng tay phải chặn lại. Vì điện thoại di động không nắm chặt nên bay thẳng đến bức tường đối diện, “bang”một tiếng màn hình vỡ toang.
Quý Từ ngây ngẩn cả người.
Khương Hình thu tay lại, hung ác liếc mắt nhìn đối phương, sau đó đi qua nhặt lại di động của mình rồi bỏ đi.
Buổi tối về nhà, Quý Từ lên mạng tra giá điện thoại iphone mới nhất bao nhiêu, đổi cái mới cần bao nhiêu tiền.
Cô tìm Tần Yên xin Wechat của Khương Hình, ấn thêm bạn rồi chuẩn bị chuyển tiền.
Đối phương không chấp nhận kết bạn, Tần Yên quan tâm hỏi ‘Làm sao vậy?’
Quý Từ chọc chọc màn hình, rồi nói ‘Không có gì!’
Ngày hôm sau, Trần Viễn đến tìm Khương Hình.
Lần đầu tiên Trần Viễn gặp Quý Từ, đối với cô biểu hiện vô cùng nhiệt tình. Bây giờ sau khi nghe được tin đồn vớ vẩn liên quan đến Khương Hình cùng Quý Từ thì hai mắt liền bắt đầu sáng lên.
“Ôi, anh Hình, sao em cảm giác điện thoại của anh càng dùng càng mới?” Trần Viễn nhìn Khương Hình đang chơi trò chơi trên điện thoại.
Khương Hình ngước mắt lạnh lùng nhìn Trần Viễn, nói: “Ngu ngốc.”
Quý Từ giả bộ đang làm bài tập nhưng mắt vẫn hướng nhìn về điện thoại trên tay của Khương Hình.
Trần Viễn nói không sai, quả thực là mới.
Bởi vì chiếc điện thoại này là mới hoàn toàn.
Ngày hôm qua, chiếc điện thoại kia đã bị Khương Hình ném thẳng đi rồi, cậu vốn không suy nghĩ đến việc đổi lại cái khác.
Trong lòng Quý Từ càng đau khổ.
Nếu như bồi thường cho cậu một di động mới hoàn toàn, chắc chắn là cô phải dốc hết vốn liếng.
Quý Từ nhíu chặt chân mày, việc phải mắc nợ người khác, cô không làm được.
Khi làm kiểm tra hàng tuần, cô chọc chọc cánh tay Khương Hình.
Lần đầu không nhúc nhích.
Lần thứ hai vẫn như cũ.
Quý Từ chọc chọc lần thứ ba, Khương Hình quay mặt, nheo nửa con mắt, ngữ khí giận dữ nói với cô: “Cậu có thấy phiền hay không?”
Vừa mới tỉnh ngủ, giọng nói có chút khàn, âm thanh nhè nhẹ nghe giống như đang làm nũng.
Các bạn học xung quanh đều nghe thấy được nhưng không ai dám ngẩng đầu hóng chuyện. Một bên làm bài, một bên dựng thẳng tai lên nghe ngóng.
Quý Từ nhẫn nại, giảm giọng nói xuống, ghé sát vào trước mặt Khương Hình nhẹ nhàng nói: “Vì sao cậu không chấp nhận kết bạn Wechat của mình?”
Nghe vậy, vẻ mặt Khương Hình giống như gặp phải một kẻ quái dị, đối diện với vẻ mặt dò hỏi của Quý Từ, ném xuống một câu: “Cậu là ai mà tôi phải chấp nhận.”
Dứt lời lại quay mặt đi.
Quý Từ rũ mắt, cắn cắn môi rồi lại tiếp tục quay ra làm bài.
Bạn học phía sau can đảm trộm nhìn, thấy tai Khương Hình có chút đỏ lên, không biết có phải là đang ngủ hay không.
Từ đó Quý Từ không còn tìm Khương Hình nói chuyện nữa.
Cô sẽ dùng cách của mình trả tiền cho cậu.
Làm trực nhật một mình, đổi ruột bút cho cậu, mua bữa sáng cho cậu, khi cậu chơi bóng thì mua nước mang đến, vân vân …
Những việc này trong mắt người khác thì trở thành: cho dù Quý Từ có trở thành hoa khôi mới, thì cũng không khác gì hoa khôi cũ trước đây, cả hai đều bại dưới tay Khương Hình.
Trên thực tế Khương Hình không hề cảm kích chút nào.
Ngày trực nhật, cả ngày Khương Hình không đến trường.
Quý Từ đổi bút, thì cậu trực tiếp ném đi.
Bữa sáng không phải cho Trần Viễn mua thì cũng vào thùng rác.
Cô đưa nước lúc cậu chơi bóng, Khương Hình đều coi như không nhìn thấy.
Cho đến khi giáo viên tiếng Anh điểm danh rồi nói ai không nộp vở bài tập, Quý Từ đứng lên, Khương Hình lần đầu tiên từ xưa đến nay được giáo viên tiếng Anh khen ngợi.
Khương Hình cản Quý Từ lại.