Thế nhưng ngay khi tôi vừa hôn Chu Gia Dã đã bị anh đẩy ra.
Anh nói bây giờ khắp người anh toàn mùi rượu nên không thể hôn tôi, đợi lần sau rồi lại hôn, anh muốn lưu lại một ký ức đẹp hơn cho nụ hôn đầu.
Tôi mặc kệ, anh liền đưa tay bóp lấy mặt tôi, không cho tôi cử động.
Tôi và anh cứ giằng co như thế vài giây, tôi đành phải từ bỏ, bởi vì sức lực của tôi quả thật không khoẻ bằng anh. Anh là người rất dễ nói chuyện, cũng rất dễ thỏa hiệp, nhưng đối với một số nguyên tắc nhỏ nhặt không đáng kể thì anh lại cực kỳ so đo và cương quyết.
Tôi bèn véo mặt anh trút giận, sau đó dứt khoát nằm lì trên người anh ngủ tiếp, định đè chết anh.
Nhưng ngày hôm sau tỉnh dậy, tôi nhận ra bản thân đang nằm trong ổ chăn ngủ vô cùng thoải mái, chăn cũng đắp rất kỹ, trên giường chỉ có một mình tôi, giống như tối hôm qua chỉ có một mình tôi đắp chăn ngủ cả đêm.
Tôi đi tìm anh, nghe thấy trong bếp có tiếng động, có vẻ Chu Gia Dã đang nấu gì đó, hơi nóng hầm hập.
Tôi chạy bước nhỏ đến sau lưng anh, dường như anh đã nhận ra, đang định nghiêng người thì tôi giang tay ôm anh, động tác nghiêng người của anh dừng lại ở đó, cụp mắt nhìn tôi.
“Chu Gia Dã, có phải tối qua anh uống nhiều rượu lắm đúng không?” Tôi ôm anh hỏi.
Anh không nhìn tôi nữa, ngẩng đầu mở tủ lấy muối bên trong ra: “Ừ.”
“Vậy những lời tối qua anh nói, có phải là không giữ lời đúng không?”
Anh đặt muối xuống.
Quay lại nhìn tôi, giây tiếp theo, mạnh tay cốc đầu tôi: “Em muốn quỵt nợ à?”
Tôi ôm trán: “Em không có, oan cho em quá.”
Lúc này anh mới định bỏ qua cho tôi, quay người tiếp tục cầm lọ muối lên.
Tôi lại giang tay ôm anh, song lại bị anh ghét bỏ: “Bỏ tay ra.”
“Không muốn.”
“Đừng ở đây vướng víu tay chân.”
“Anh xem con người anh thật xấu xa mà, tối qua không cho em hôn, giờ cũng không cho em ôm, em nghĩ anh uống nhiều nên nói linh tinh thì có, giờ tính đổi ý không thừa nhận… đừng đừng đừng, đừng mà, em sai rồi, em sai thật rồi, em không nói nữa.”
Chu Gia Dã tắt bếp, lau tay, quay người bế cả người tôi khiêng trên vai, tôi níu chặt vai anh không dám buông.
Anh ném tôi lên sô pha, bấy giờ tôi mới dần tỉnh táo lại từ cơn hoảng loạn vì mất trọng lượng.
Chu Gia Dã ngồi xổm trước mặt tôi, mặt đối mặt cách tôi rất gần, làm cho tôi cảm thấy nguy hiểm hơn cả cảm giác mất trọng lượng vừa rồi.
Kết quả câu đầu tiên anh ấy hỏi tôi là: “Em đã đánh răng rửa mặt sau khi ngủ dậy chưa?”
Tôi lắc đầu.
Anh gật đầu, đứng dậy rời đi: “Được, không cho hôn, em ngồi đây chơi một lát, đừng tới phá đám anh.”
“…”
Mà tôi cũng không vào phòng bếp phá đám anh nữa, sau khi rửa mặt xong tôi tự nằm chơi điện thoại một mình, điện thoại của anh còn để ở trong phòng, cứ rung suốt, có người gửi tin nhắn cho anh. Tôi không biết mật khẩu nên không biết ai đang tìm anh.
Có điều tiếng rung đó nghe lâu cũng hơi phiền, khi Chu Gia Dã gọi tôi đi ra ăn cơm thì tôi liền đưa điện thoại của anh cho anh: “Có người tìm anh suốt.”
Chu Gia Dã cầm lấy nhìn lướt qua, rồi lại ném sang bên cạnh.
Tôi tò mò hỏi: “Anh không trả lời sao?”
“Em trả lời giúp anh đi?”
“… ?”
Chu Gia Dã mở khóa điện thoại rồi ném cho tôi.
Tôi vừa nhìn, là Trình Giác, nhắn từ tối hôm qua đến tận bây giờ, khung chat toàn lời khó coi, cuối cùng chốt một câu: “Không phải chứ, giờ mà còn chưa dậy, xem ra sự chuẩn bị của chú em tốt đấy, tôi đã bảo đợt này cậu về nhà đảm bảo kiếm được khoản hời không lỗ mà”.
Tôi không dám đọc nữa.
Chu Gia Dã lại ném điện thoại sang một bên.
Tôi nhìn vết sẹo trên tay anh, vẫn không cầm lòng được mà hỏi: “Chu Gia Dã, anh sẽ không nuốt lời thật chứ?”
Chu Gia Dã xới cơm đặt trước mặt tôi: “Sao anh lại nuốt lời?”
“Hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi, tối qua còn bị em đè lên người ngủ cả đêm, sao anh phải nuốt lời?”
“... Vậy em có nặng không?”
“Nặng.”
“…”
Một lúc sau, Chu Gia Dã không kìm được bật cười thành tiếng, anh đưa tay véo khuôn mặt đầy hờn dỗi của tôi, cười khẽ: “Không thể nuốt lời được rồi, Lâm Ý, từ nay về sau anh chỉ có thể là của em thôi.”
Tôi và Chu Gia Dã dành phần lớn thời gian ở trong nhà anh.
Tôi không thích ra ngoài lắm, nhất là vào trời đông giá rét như thế này, kiểu gì cũng phải khoác thêm mấy lớp quần áo, ngoài đường lạnh cóng, ra ngoài trong kiểu thời tiết này quả là cực hình đối với tôi. Với lại vì tình hình hiện giờ của Chu Gia Dã nên tôi cũng không tiện đi theo anh ra ngoài, trừ khi người gặp mặt là bạn bè trong nhóm tụ họp mà anh quen.
Vì thế ngoài những lúc làm việc ra thì đa số thời gian rảnh rỗi của anh đều dành để ở nhà với tôi.
Tôi viết luận văn, anh ở bên cạnh nhìn tôi viết.
Tôi viết tiểu thuyết anh cũng muốn xem, nhưng tôi thấy xấu hổ, không cho phép anh xem. Anh bị tôi che mắt mà vẫn cười, nắm lấy tay tôi để bên môi hôn, hơi thở của anh rất nóng, dán lên đầu ngón tay lại khiến mặt tôi nóng bừng lên.
Vài ngày sau, bạn Chu Gia Dã hẹn anh đi chơi bóng rổ, anh rất muốn đi, còn tôi thì không.
Nhưng dù không muốn thì cũng phải đi, Chu Gia Dã xách tôi lên thay quần áo, mặc áo khoác, thêm khăn quàng cổ, thêm mũ, quấn cả tôi trong ngoài kín kẽ như một cương thi, sau đó dẫn tôi ra ngoài.
Đến sân bóng rổ, anh bảo tôi ngồi bên cạnh ôm đồ cho anh, tôi kéo khăn quàng cổ xuống cho thoáng khí: “Rõ ràng là anh tới chơi bóng rổ, vậy em ở đây làm gì?”
Chu Gia Dã kéo khăn quàng cổ của tôi lên, cố ý che miệng tôi lại: “Sợ em ở nhà nhớ anh quá, không nỡ rời xa anh.”
“… ?”
Đây là lời mà con người có thể thốt ra sao?
Bạn anh lấy quả bóng rổ ném sang đây cho anh, cười nói: “Chu Gia Dã, có cần phải dính người thế không, hồi trước cậu chơi bóng rổ tích cực hơn ai hết, giờ khó khăn lắm mới hẹn được cậu đi đánh bóng, mà tới đây cậu còn phải đút cơm chó cho bọn tôi nữa.”
Chu Gia Dã nhận bóng, lúc đi qua anh nói một câu thẳng thắn vô tư: “Hết cách rồi, tôi không thể rời xa cô ấy.”
Vừa dứt câu, đám bạn bè của anh ở bên cạnh hú hét lấy làm lạ, tiếng ồn ào này rất giống khi xưa.