Khoảng thời gian này Chu Gia Dã bận rất nhiều việc, bay đi bay lại khắp nơi. Tôi đi siêu thị một mình, quay về nấu bữa cơm rồi chụp cho anh xem để chứng minh tôi ăn uống đàng hoàng, nếu không khi anh về sẽ hung dữ với tôi.
Anh có rất nhiều cách dạy dỗ tôi.
Anh xấu xa lắm, luôn chọn lúc tôi mềm yếu nhất để thì thầm hai tiếng "em bé" bên tai tôi. Tôi thích nghe nên anh nói mãi, sau đó bộc phát toàn bộ ham muốn của mình. Lúc tôi xin tha thì anh chỉ biết nhẹ nhàng dỗ dành, như sự mê hoặc của yêu tinh khi nó muốn ăn thịt con mồi, nó sẽ dụ dỗ đến khi bạn sẵn lòng dâng hiến linh hồn, còn hành động chiếm đoạt kia cugx không hề dịu bớt.
Anh rất hay nhường nhịn tôi, chỉ cần tôi khóc là anh mềm lòng ngay. Nhưng vào lúc này thì anh chẳng còn tính người nữa.
Thật sự rất khó để phản kháng nên tôi đành ngoan ngoãn vâng lời.
Chẳng bao lâu sau, nhà tôi đón thêm thành viên mới.
Anh sợ tôi ở nhà một mình sẽ cô đơn, anh vẫn nhớ lúc chưa tốt nghiệp tôi muốn nuôi mèo nên hỏi giờ tôi có muốn nuôi không.
Tôi khá do dự, bởi vì đến bản thân mình tôi còn chưa lo xong, tôi sợ mình chăm em mèo không tốt.
Nhưng thời gian đó thật ra vẫn ổn, tôi chuẩn bị viết truyện mới, vì cả năm nay bận rộn thực tập, lâu rồi tôi không chuyên tâm viết gì cả, giờ mới đặt bút viết lại thấy hơi lạ lẫm. Từ nay tôi phải xem nó như công việc chứ không chỉ là sở thích nữa nên tôi hơi lo. Không có thời gian rảnh nên tôi cũng không thấy cô đơn chút nào.
Vài ngày sau, Chu Gia Dã gọi điện cho tôi từ Tô Thành, nhưng ống kính không quay vào anh mà hướng đến một con mèo trông rất quen.
Dự kiến hôm nay anh sẽ về nhưng không biết sao mà giờ vẫn ở Tô Thành, tôi hỏi sao anh còn ở đó.
Vì vậy anh gọi video cho tôi để giải thích: "Tiệm bánh ngọt kia sắp đóng cửa để cho thuê rồi, nhà ông chủ không chịu nuôi mèo nên hỏi anh có muốn đưa Hoa Hoa về không, anh gọi để hỏi ý kiến của em."
Chẳng trách tôi lại thấy quen: "Em này là Hoa Hoa hả?"
Chu Gia Dã cười: "Có phải nó mập rồi không, em không nhận ra nó nữa?"
Trong ống kính, Hoa Hoa gần gũi dán vào lòng bàn tay của Chu Gia Dã, híp mắt để anh xoa đầu nó, ngoan không chịu nổi.
Tôi bảo: "Hình như nó còn nhớ anh đó."
"Ừ." Anh cũng nói: "Anh cứ ngỡ nó sống tốt rồi sẽ có ngày quên anh luôn chứ."
Chu Gia Dã đưa Hoa Hoa về nhà, ban đầu tôi còn lo sẽ không chăm sóc tốt cho Hoa Hoa nhưng không ngờ nó lại dễ nuôi hơn tôi tưởng. Chu Gia Dã mua cát và đồ ăn cho mèo, Hoa Hoa dính người lắm, dẫu chẳng thân quen nhưng lúc nào cũng thích bám theo tôi.
Chu Gia Dã chỉ về nhà một thời gian ngắn nên giờ chỉ còn lại tôi và Hoa Hoa.
Hồi trước tôi nghĩ tôi không cô đơn, nhưng sau khi có Hoa Hoa mới phát hiện hóa ra náo nhiệt một chút sẽ khiến tôi vui vẻ hơn, nỗi lo âu của tôi cũng giảm đi nhiều.
Tôi ngồi đâu thì nó ngồi ở đó, tôi ngồi gõ chữ trước máy tính thì nó ngoan ngoãn cuộn người ngủ trên bàn. Đôi khi nó thức giấc, phát hiện tôi vẫn đang làm việc thì sẽ nhảy lên đùi tôi làm nũng, sau đó cuộn mình ngủ tiếp.
Cảm giác được một sinh linh nhỏ bé yếu ớt dựa dẫm vào mình rất diệu kỳ, trái tim sẽ trở nên dịu dàng hơn, sẽ có cảm giác được gửi gắm. Dù bản thân quên ăn uống nhưng vẫn nhớ phải kiểm tra xem thức ăn cho mèo trong chén còn không, nửa đêm tỉnh giấc sẽ đứng dậy xem Hoa Hoa đang ngủ ở đâu như một bản năng.
Thi thoảng Chu Gia Dã ở lại Đế Đô, nửa đêm thấy tôi choàng tỉnh chạy ra mở cửa xem Hoa Hoa một cái rồi quay về giường ngủ, anh buồn cười ôm tôi hỏi: "Một người to đùng như anh nằm ở đây mà sao em tỉnh giấc lại không nhìn anh đầu tiên? Hoa Hoa được đối xử em đối xử tốt vậy sao?"
Không ngờ anh lại ghen với một em mèo, nhưng anh cũng dễ dỗ lắm.
Tôi hôn anh: "Đâu có giống nhau, Hoa Hoa bé xíu như thế, em phải chăm sóc em ấy chứ!"
"Thế anh thì không cần được quan tâm à?"
"Anh cũng cần, anh cũng cần chứ!"
Vừa nghe là đã thấy dỗ cho có rồi, nhưng anh cũng không so đo, chỉ bảo vậy thì tốt bằng chất giọng ngái ngủ vừa trầm vừa dịu dàng. Tôi tiếp tục hôn anh, cũng không hỏi cái tốt anh bảo là gì.
Bởi vì tôi biết, hiện tại anh chỉ có thể cho tôi như thế tôi. Tại nơi trú ẩn không có ánh sáng rọi vào này là một gia đình mà anh tạo ra cho tôi, bên ngoài là thế giới thật, còn ở đây chỉ có giấc mộng đẹp đẽ của hai người, tôi và anh, thêm cả Hoa Hoa nữa.
Hôm đó, sau khi Chu Gia Dã rửa chén xong xuôi liền thấy tôi đang chơi bóng cao su với Hoa Hoa, tôi ném tới đâu thì nó sẽ nhảy qua đó.
Anh ngồi xuống bên tôi, nhìn tôi và Hoa Hoa chơi bóng một lúc lâu, không nhịn được cười bảo: "Sao anh thấy em không giống đang nuôi mèo mà như đang nuôi con gái thế? Hình như anh ở đây hơi thừa thãi thì phải."
Tôi bế Hoa Hoa lên đùi, nhẹ nhàng vuốt ve nó. Nó ngoan cực kỳ, tôi nói: "Không hề dư thừa nha, đồ ăn của con gái còn cần anh mua mà!"
Anh kéo cằm tôi quay sang phía anh, mỉm cười nói: "Em muốn nuôi con gái cho anh thật à?"
"..."
Tôi quay đầu lại: "Em đang nói Hoa Hoa mà!"
Anh không nói thêm gì nữa, một lúc lâu sau, anh tựa vào vai tôi, nhỏ giọng cất lời: "Rồi sẽ có thôi."
Tóc của anh rất mềm, tay tôi vuốt ve Hoa Hoa cũng dần lơ đãng hơn.
Sẽ có ngày đó ư?
Tôi không biết nữa. Bây giờ tôi chỉ muốn có thể nắm tay anh đi dưới ánh dương thôi đã khó lắm rồi. Bước ra khỏi căn hộ này, tôi và anh chỉ có thể là hai người xa lạ.
Sau khi tốt nghiệp, mấy bạn cùng phòng của tôi vẫn tám chuyện trong nhóm. Bọn họ hỏi tình hình của tôi dạo này thế nào, tôi đã quen nói dối, không nhắc đến Chu Gia Dã một câu nào. Cuộc sống hạnh phúc cơ bản như thế dường như còn ở xa lắm, xa đến mức tôi không biết phải bao lâu nữa mới có ngày đó.
Song tôi cũng không tham lam đến thế, anh từng bảo muốn sống cho hiện tại. Chỉ cần ở thế giới trong mơ của hai người này thôi cũng đủ để tôi sống rất lâu thế nên ngày đó đến lúc nào cũng được.
Tôi cụp mắt nhìn Chu Gia Dã đang vươn tay đùa với Hoa Hoa. Hoa Hoa gần gũi với tất cả mọi người, nó ngoan ngoãn ngước cằm lên để Chu Gia Dã vuốt ve.
"... Chu Gia Dã."
Anh dừng tay: "Hửm?"
"Anh có thích con gái không?"
"Chẳng phải em thích lắm à?"
Tôi giật mình: "Em từng nói rồi hả?"
"Chắc là em thích đó. Sau khi có Hoa Hoa, em vui vẻ hơn trước nhiều. Thói quen sống cũng dần dần cải thiện hơn, không cần anh giám sát mà vẫn nhớ phải ăn uống đàng hoàng." Anh dừng tay, Hoa Hoa lại dụi dụi vào người anh, cảm giác dựa dẫm này khiến người ta mềm lòng.
Anh chậm rãi tiếp lời: "Nếu có con gái thì chắc con bé cũng sẽ dựa dẫm em như Hoa Hoa thôi. Con bé sẽ rất cần em, rất yêu em. Nhưng sự khác biệt là trên thế gian này, em sẽ có một người thân máu mủ thật sự."
Hai chữ "người thân" khiến tôi run tay khi nghe thấy, chỉ cần chớp mắt một cái thôi là lại muốn khóc rồi.
Thứ yếu kém nhất cả đời tôi là tình yêu thương, cho dù sau này tôi có cố gắng sống cỡ nào đi nữa thì cũng không chữa lành được chính mình. Tôi liên tục choàng tỉnh giữa đêm vì ác mộng, vòng qua vòng lại cũng chỉ là những hình ảnh đó. Khác với những lần bừng tỉnh, chịu đựng nỗi đau đớn và khó thở một mình thì bây giờ, mỗi lần thức giấc tôi có thể nép vào vòng tay của Chu Gia Dã, nhưng nỗi đau trong linh hồn có lẽ cả đời này cũng không thể xóa đi được.
Tôi không có người thân, cũng chẳng có gia đình, đây luôn là lỗ hổng khó có thể lấp đầy trong tâm hồn tôi.
Mà Chu Gia Dã lại có thể nhìn ra lỗ hổng này.
Anh vẫn tựa vào vai tôi, từ góc nhìn của tôi chỉ cần cúi xuống là thấy được sống mũi thẳng tắp. Làn da anh rất trắng, lông mi dày và có một nốt ruồi nho nhỏ dưới xương quai xanh, không nhìn kỹ thì sẽ không bao giờ thấy.
Anh nhận ra tôi im lặng nên cũng ngưng chọc Hoa Hoa, song anh không đứng dậy nhìn mà vẫn dựa vào vai tôi, hỏi tôi đang nghĩ gì.
Tôi hoàn hồn, sụt sịt mũi như muốn khóc. Sau đó tôi kiếm một lý do để tỏ ra mình không nghĩ ngợi gì, tôi vờ gây sự: "Sao anh biết tiệm bánh kia sắp đóng cửa? Có phải anh có WeChat của chị gái ở tiệm bánh không?"
Anh phì cười: "Đúng là có."
Tôi tiếp tục giả vờ gây sự: "Bình thường hai người nói chuyện về Hoa Hoa nhiều không?"