Cả buổi tiệc tôi chỉ gặp Chu Gia Dã một lần vào lúc Tưởng Nam đến chào hỏi anh, lúc ấy tôi đi cùng với Tưởng Nam.
Nhưng tôi giống anh, chỉ làm như không quen biết, lúc nhìn đối phương cũng chỉ liếc qua một chút. Thậm chí tối nay tôi còn không mang dây chuyền cánh bướm chưa từng rời khỏi người mình, trên người tôi không có chút dấu vết nào liên quan đến Chu Gia Dã.
Bọn họ nói chuyện vài câu với nhau, sau đó tôi lại chuẩn bị rời đi với Tưởng Nam.
Lúc đi ngang qua người Chu Gia Dã, ánh mắt tôi nhìn bàn tay đang thả bên người của anh, giây phút này tôi rất muốn nắm chặt tay anh, nhưng đó chỉ là suy nghĩ mà thôi, cho đến khi tôi im lặng đi ra phía xa với Tưởng Nam cũng không quay lại nhìn anh thêm lần nào nữa.
Tưởng Nam còn muốn đi tiếp, một người bạn gái khác của anh kéo tay tôi lại, trợn mắt nhìn tôi một cái, có lẽ cô ta đang tự hỏi tôi là trò cười ở đâu ra vậy.
Tưởng Nam run lên một cái, anh ấy ý thức được dù sao tôi cũng không phải tình nhân thực sự, không giống những bạn gái khác của anh ấy, cũng không biết thói quen của anh ấy, ánh mắt cô bạn gái kia của anh ấy nhìn tôi như đang chuẩn bị xem trò cười.
Tưởng Nam kéo tôi sang một bên, giải thích với tôi: “Tiếp sau đây em không cần đi theo anh nữa, em tự mình đi dạo một lát đi, mệt thì tìm ghế ngồi nghỉ, lát nữa anh còn bàn một số chuyện với người khác, không tiện mang theo phụ nữ.”
Anh ấy nói xong tôi mới nhận ra mọi người xung quanh đã sớm đi tốp năm tốp ba, phụ nữ một bên, đàn ông một bên, đường ai nấy đi.
Những người có đôi có cặp lúc này chỉ có vợ chồng và các cặp có quan hệ đường đường chính chính, thân phận của tôi bây giờ chỉ là phụ kiện vào cửa đính kèm, không có tư cách đi theo, nếu như tiếp tục đi theo thì chẳng khác gì anh ấy thừa nhận thân phận.
Ánh mắt bạn gái anh ấy sắc như dao, có lẽ vì thấy tôi không bị Tưởng Nam trách mắng, điều này rõ ràng không giống với bình thường.
Tưởng Nam giải thích đầu đuôi, trước khi đi vẫn không quên dặn tôi: “Em đi đâu trong bữa tiệc này cũng được, không cần nói với anh, nhưng đừng đến chỗ Chu Gia Dã, đêm nay có rất nhiều người dõi theo cậu ấy. Người muốn nịnh nọt cậu ấy có rất nhiều, nhưng em không thể đi được, mọi người đều biết quan hệ của anh và cậu ấy, em là người anh mang đến, đi nịnh bợ cậu ấy thì cả anh và cậu ấy đều sẽ bị xem là trò cười.”
Lời nhắc nhở của Tưởng Nam khiến lòng bàn tay tôi lạnh buốt, ngay cả ánh mắt sắc như đao của bạn gái anh ấy tôi cũng không cảm nhận được, tôi chỉ có thể khó khăn gật đầu: “Được.”
Tưởng Nam cười một tiếng: “Em gái 11, mặc dù lời này hơi khó nghe nhưng tính cách của em cho anh cảm giác Chu Gia Dã hiện tại thật sự không dám công khai em. Cậu ấy tốn công tốn sức che giấu em là đang bảo vệ em, em cũng đừng làm uổng công cậu ấy.”
Tưởng Nam vỗ vai tôi như an ủi. Nhưng sau khi anh ấy rời đi, người bạn gái kia của anh ấy lại lạnh lùng nhìn tôi một cái, sau đó đắc ý vênh váo bỏ đi trên đôi giày cao gót, tươi cười chạy về phía các chị em xinh đẹp như hoa của mình.
Lúc này tôi như ngồi trên bàn chông, nửa đường tôi gặp Giang Nhu, cũng là người duy nhất tôi quen ở nơi này ngoài Chu Gia Dã, nhưng cô ấy cũng chỉ gật đầu chào hỏi tôi. Bên cạnh có người hỏi cô ấy đây là ai, cô ấy cũng chỉ có thể nhẹ nhàng trả lời là bạn. Bất kể chuyện gì hay người nào liên quan đến Chu Gia Dã đều phải bỏ qua một bên.
Ánh mắt của từng người trong Vanity Fair đều đang cười nhưng lại giống như chiếc camera vô hình tỉ mỉ quan sát mỗi người ở đây, nếu như những ánh mắt kia là thật thì lúc này trên người tôi đã chi chít tia sáng rồi.
Đối với tôi mà nói, cảm giác này giống như điện giật vậy, người đến người đi, người nào cũng thành thạo điêu luyện, còn tôi lại như sắp ngạt thở.
Tôi không quen biết ai, cũng không muốn làm quen với ai, tôi tìm một góc khuất không có người rồi ngồi xuống, nhìn thoáng qua Chu Gia Dã dù đang ở giữa Vanity Fair cũng vẫn thoải mái như cũ.
Anh tỏa sáng trong đám đông, mà sự yêu thích của tôi cũng chỉ có thể giấu trong ánh sáng của dòng người.
Rất muốn gặp anh, cũng chỉ có thể nhìn anh như thế này, ở trong góc khuất không người mới có thể thoải mái ngắm nhìn anh.
Rất nhiều người đang nói chuyện với anh, có nam có nữ, đối với ai anh cũng nở nụ cười khéo léo, anh thật sự là một trong những nhân vật chính của đêm nay, còn tôi chỉ là một diễn viên quần chúng, ngay cả bóng lưng cũng khó có thể diễn được, không được chú ý, cũng không ai chú ý.
Đúng lúc đó một nam diễn viên được đạo diễn Trần nâng đỡ thành vua màn ảnh cùng vợ đi đến, bọn họ nổi tiếng là cặp vợ chồng tình cảm, hai người diễn giả thành thật, được gọi là cặp vợ chồng kiểu mẫu khiến người khác tin vào tình yêu, họ vừa đến mọi người đã ồn ào cười nói lại sắp phải ăn cẩu lương rồi. Hai người họ thân thiết nắm tay nhau đi đến trong tiếng reo hò và chào hỏi của mọi người.
Cũng đúng lúc này, ánh mắt Chu Gia Dã xuyên qua đám người đông đúc, nhìn thẳng về phía góc phòng không ai chú ý mà tôi đang ngồi.
Chỉ một giây thôi anh đã chuyển rời ánh mắt, giống như những người khác chào hỏi hai người kia.
Tôi lại vì ánh mắt này mà khóe mắt cay cay, có lẽ trong khoảnh khắc đó anh cũng cảm thấy hâm mộ họ. Điều càng khiến tôi muốn khóc hơn là, hóa ra cho dù tôi có yên lặng ngồi trong góc thì cũng không phải không có người chú ý, ánh mắt anh không nhìn tôi đến một lần, nhưng tôi lại luôn ở trong mắt anh.
Sự chú ý của mọi người từ từ bị họ hấp dẫn, Chu Gia Dã cũng rời đi vào lúc này.
Tôi chú ý đến hướng anh đi, một lúc lâu sau như bị ma xui quỷ khiến mà vội vàng đi theo. Phía này chắc là dẫn đến khu vực nhà vệ sinh, hành lang quá yên tĩnh, giày cao gót của tôi bước trên gạch men sứ, trái tim tôi có cảm giác căng thẳng bất an.
Xung quanh không có người, sự tĩnh mịch này khiến lưng tôi căng cứng, có chút lo lắng về những gì sắp xảy ra.
Tôi không thấy bất kì ai, ngay lúc tôi cho rằng tôi không nên đến, đột nhiên có người kéo cổ tay tôi, tôi vừa hoảng sợ quay đầu đã bị Chu Gia Dã kéo vào, anh nhanh tay đóng cửa lại.
Nơi này rất chật chội, là phòng chứa đồ dọn dẹp của nhân viên vệ sinh, tôi và anh gắng gượng đứng sát vào nhau. Anh ôm tôi vào ngực, cằm đặt lên vai tôi, nhẹ giọng nói: “Anh còn tưởng rằng em sẽ không qua đây.”
Lồng ngực anh ấm áp, nước mắt đã kìm nén từ lâu của tôi gần như trào ra, tôi ôm lấy anh: “Anh cố ý chờ em đến?”
“Ừm.” Giọng nói trầm thấp của anh như đang nỉ non bên tai tôi, cũng như lời cầu cứu; “Chỉ gặp em thôi căn bản không đủ.”
Bàn tay đang đặt bên hông tôi của anh siết chặt: “Gầy quá.”
Lúc này được anh ôm càng khiến tôi khó kìm được nước mắt hơn: “Anh không ở đó không có người dạy em nấu cơm, em chỉ làm những món kia, đã chán ăn rồi.”
“Anh thuê giúp việc về được không?”
“Em không muốn, người khác nấu cơm em không muốn ăn.”
“…Được rồi.”
Anh nhấc cằm ra khỏi vai tôi, ánh mắt dịu dàng nhìn tôi, anh nhẹ nhàng chỉnh lại phần tóc bên tai cho tôi, đầu ngón tay khẽ lướt qua như sự lưu luyến trong mắt anh lúc này.
Sau đó anh mỉm cười, giọng khàn khàn nói: “Hôm nay Ý Ý thật xinh đẹp.”
“Do anh chọn váy đẹp.”
“Tưởng Nam được hời rồi, người đầu tiên nhìn thấy em không phải là anh.”
“Anh ấy còn trách anh khiến anh ấy hôm nay không thể trái ôm phải ấp đó.”
Anh cười một tiếng, tâm trạng tốt hơn một chút.
Lòng bàn tay anh khẽ lướt qua môi tôi, giọng vẫn trầm như cũ: “Đáng tiếc, màu son của Ý Ý hôm nay cũng rất đẹp.”
Anh cúi đầu hôn xuống nhưng chỉ có thể hôn vào khóe môi. Sau đó lại từ từ hướng xuống dưới, hơi thở của anh rất nóng, nóng như bàn tay đang để trên eo tôi vậy. Anh đã rất kiềm chế ngọn lửa nóng bỏng này, nhưng khi nụ hôn của anh rơi xuống quai hàm và cổ vẫn rất khó để khiến tôi tỉnh táo.
Anh không tiếp tục hôn xuống, hơi thở ấm áp của anh dừng lại trên vai tôi, chúng tôi chen chúc với nhau trong căn phòng chật hẹp, hô hấp nặng nề của anh được phóng đại, nhịp tim của anh cũng vậy.
Tôi đưa tay ôm lấy anh, vuốt ve phần gáy của anh.
Anh khàn giọng nói: “Làm sao bây giờ, lúc này anh hơi hối hận rồi.”
Tôi dùng sức véo anh một cái: “Em đến cũng đến rồi, anh hối hận thì làm được gì nữa.”
Bị tôi véo anh vẫn cười nói: “Không, ý anh không phải vậy.”
“Vậy anh hối hận cái gì?”
Anh dừng lại một giây rồi nói: “Mấy ngày trước anh Vương đã nói với anh phương án công khai, anh từ chối, nhưng bây giờ lại thấy hơi hối hận.”
Giọng anh rất thấp, ngữ điệu nghe như đứa nhỏ đang cảm thấy uất ức. Tôi không nhịn được mà bật cười, lát nữa anh vẫn còn phải ra ngoài gặp người khác, tôi không thể xoa mặt anh, cũng không thể xoa tóc anh được, chỉ có thể xoa phần gáy của anh. Lúc này anh đang cúi đầu dựa vào vai tôi, để lộ phần lưng của mình với tôi, vừa yếu ớt lại vừa quyến luyến.
Anh để tôi tùy ý xoa phần gáy của mình, anh trước mặt tôi ngoan ngoãn như một bạn nhỏ, tôi trêu chọc anh: “Công khai anh cũng sẽ hối hận, vì Chu Gia Dã bây giờ là một người hèn nhát.”
Anh cũng không phủ nhận, chỉ bất mãn ừ một tiếng, tay ôm chặt tôi không buông.
“Làm theo ý anh đi, làm theo ý mà anh cảm thấy Chu Gia Dã hèn nhát cũng có thể chấp nhận được đi.” Tôi sờ đuôi tóc mềm mại của anh, cuối cùng vẫn dỗ dành anh: “Nhưng Chu Gia Dã, không sao cả, chỉ là trong khoảng thời gian này anh bận rộn mà thôi, đợi đến khi anh hết bận rồi chúng ta sẽ có rất nhiều thời gian. Anh cũng phải ăn uống ngủ nghỉ đầy đủ, làm việc thật tốt, đừng tạo áp lực quá lớn, thời gian sau này vẫn còn rất dài, chắc chắn sẽ có thời điểm thích hợp.”
Anh ngoan ngoãn trả lời: “Được.”
“Còn nữa…”
Không biết vì sao mà bây giờ lại là tôi dùng những lời anh từng dỗ tôi để đi dỗ anh.
Tôi nhìn chiếc hoa tai ở tai trái anh, tối nay là tiệc tư nhân, không cần công khai tạo hình nên anh đeo hoa tai. Tôi nhìn chiếc hoa tai kia, nhẹ nhàng nói lần nữa với anh: “Anh muốn thế nào cũng không sao, nhưng mà Chu Gia Dã này, anh đừng sợ, em không có yếu ớt như vậy đâu, em không phải là chưa từng bị ai mắng, lúc em viết tiểu thuyết thường xuyên bị những người không thích mình mắng, trong công việc cũng hay bị mắng, lúc trước đi học cũng bị mắng, về nhà cũng bị mẹ mắng, em đã… quen rồi, em thật sự không sợ.”
Nhưng lần này anh không trả lời.
Yên lặng một lúc lâu, tôi chuẩn bị đi ra ngoài, dù tôi đi vệ sinh lâu cũng không ai để ý nhưng anh rời đi lâu như vậy sẽ có rất nhiều người để ý.
Anh từ vai tôi ngẩng đầu lên, nhìn tôi thật chăm chú, nói: “Nếu như lát nữa em muốn về nhà thì ra ngoài bằng cửa hông, xe Tưởng Nam chuẩn bị vẫn luôn ở ngoài chờ em, em không cần chờ anh ấy.”
“Được.”
“Cũng không cần chờ anh, đến khuya anh mới có thể về được.”
Tôi không trả lời, anh vuốt ve cánh tay tôi: “Nghe lời, về sớm ngủ sớm, khó khăn lắm mới điều chỉnh được giấc ngủ, em lại muốn mất ngủ à?”
“…Được rồi.”
Anh lại lần nữa hôn lên trán tôi, môi anh quấn quýt dừng lại rất lâu, trong căn phòng chật hẹp này, nghe tiếng thở nặng nề chỉ thuộc về tôi, sau đó anh mở cửa ra ngoài trước.
Một mình tôi đứng trong phòng để dụng cụ dọn dẹp thật lâu rồi mới từ từ đi về hội trường, khi đó Chu Gia Dã cũng đã về lại với nơi muôn người chú ý, tỏa sáng trong ánh mắt của mọi người, dường như Chu Gia Dã mềm mại yếu ớt trong căn phòng nhỏ hẹp vừa rồi là một giấc mộng.
Tôi quay lại ngồi thêm một lúc rồi định về nhà, thấy anh như vậy là đủ rồi, xe Tưởng Nam chuẩn bị cho tôi vẫn chờ ở bên ngoài, buổi tối anh ấy cũng có việc của riêng mình, không có thời gian quan tâm đến tôi, tôi cũng không thể tạo thêm phiền phức cho anh ấy, dù sao như thế này cũng khiến Chu Gia Dã nợ anh ấy rồi.
Nhưng khi tôi đi đến cửa hông lại bị người nào đó gọi lại.
Tôi quay đầu lại nhìn, người gọi tôi lại là một cô bạn gái khác của Tưởng Nam. Trong những dịp như thế này, rõ ràng ai cũng có suy tính lợi ích của riêng mình, hoặc là lợi ích cho một tập thể, hoặc là có chung một kẻ thù, cô ta đang đi cùng với những cô gái ăn mặc xinh đẹp khác.
Khi tôi thấy những người đi cùng cô ta, cảm giác sợ hãi lập tức làm tê liệt từ đầu ngón tay đến xương cụt, cơn ác mộng như một móng vuốt bóp chặt lấy cổ tôi, khiến tôi từ khó có thể thở được đến ngạt thở, từ lạnh cả người đến run rẩy khó kiềm chế, tất cả chỉ xảy ra trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Bạn gái Tưởng Nam hình như không phát hiện ra, ngược lại trong những cô gái đi cùng cô ta có người nhận ra tôi.
Nụ cười kiêu ngạo, đôi mắt xinh đẹp như châu báu quý giá, sự tự tin và cao quý được nuông chiều từ nhỏ, ánh mắt nhìn tôi chứa sự khinh thường, dò xét và chán ghét, là sự chán ghét khi một viên kim cương cao quý bị đặt trong một chiếc hộp với bùn đất.
Tôi đã không nhớ rõ tên đối phương, cũng không nhớ rõ lúc đó đối phương ngồi ở vị trí nào trong lớp, thậm chí còn không nhớ rõ chuyện xấu xa cô ta làm lúc ấy là chuyện gì, là viết những lời lẽ nhục nhã tôi ở trên bảng đen, hay là đổ rác lên bàn tôi, hay xé nát bài tập của tôi, nhưng chỉ nhìn lướt qua khuôn mặt và ánh nhìn này thôi cũng khiến tôi như ngã vào hầm băng, một đêm lại quay về với lúc ban đầu.