Thật ra, Chu Gia Dã không đồng ý cho tôi quay về thành phố Nam Đài, hôm đó chúng tôi đã tranh luận rất lâu.
Anh hỏi tôi khi về thành phố Nam Đài thì sẽ ở đâu, tôi nói tôi tự thuê một căn nhà để ở, dù sao cũng không thể cứ như vậy mà vào ở nhà của dì và Nhạc Nhạc được. Năm nay Nhạc Nhạc đã lên cấp ba, tình hình của tôi ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến họ, dì cũng ngày càng lớn tuổi, không thể dành thêm sức lực để chăm sóc Nhạc Nhạc và tôi cùng một lúc. Hiện giờ chúng tôi không còn quan hệ thuê mướn nữa, chỉ dựa vào mấy năm tình cảm thì thật sự không nên gây thêm phiền toái cho dì.
Nhưng Chu Gia Dã không đồng ý, anh kiên quyết phản đối việc tôi ở một mình, hơn nữa còn ở nơi cách xa anh. Chu Gia Dã cau mày, ôm tôi càng chặt hơn, siết đến nỗi xương cũng cảm thấy đau.
Tôi và anh giằng co trong im lặng một hồi lâu, tôi thở dài, xoa gáy anh nói: “Nhưng Chu Gia Dã, em muốn về Nam Đài.”
Lần này anh không nói gì.
“Em thật sự không thích Đế Đô chút nào, có lẽ Đế Đô cũng không chào đón em, từ khi em sinh ra thì nơi đây đã không chào đón em rồi.”
Anh vẫn chỉ ôm tôi thật chặt, vùi đầu vào vai và cổ tôi, hít thở trong im lặng.
“Em phải nói rõ ràng với anh, năm mười lăm tuổi em về Nam Đài học lớp 10, trước đây anh hỏi em đang ở Đế Đô yên lành tại sao lại muốn về thành phố nhỏ này, lúc ấy em không có can đảm nói cho anh biết, bây giờ em kể hết cho anh cũng không sao cả.”
“Đừng.” Chu Gia Dã ngắt lời tôi, hơi thở run rẩy: “Lâm Ý, đừng nói nữa.”
Tôi vuốt tóc anh, tóc anh rất mềm mại, anh đang ốm, ngoài lịch trình bắt buộc ra thì hầu như anh đều từ chối để ở nhà dưỡng bệnh, chỉ có tôi mới nhìn thấy tình trạng cơ thể yếu ớt của anh.
Tôi nghĩ anh cũng không phải hoàn toàn không biết gì nên mới ngăn cản tôi.
Tôi lại thở dài: “Thôi được rồi, để lần tới gặp nhau, khi tâm trạng của em ổn định hơn, em sẽ nói cho anh biết.”
Anh không đáp lại tôi.
“Chu Gia Dã.” Tôi lại gọi tên anh.
Lần này anh cúi đầu ừ một tiếng, vòng tay ôm tôi vẫn rất chặt.
“Đế Đô khiến em mệt chết đi được, ở thành phố Nam Đài em không có nhà, nhưng mà em lại cảm thấy thoải mái, có lẽ là vì em đã kìm nén cuộc đời mình trong suốt mười lăm năm, năm em tới Nam Đài là lần đầu tiên em cảm thấy vui vẻ, cho nên ấn tượng của em về Nam Đài rất tốt, con người nơi đó cũng tốt bụng, ở Nam Đài em thật sự có thể buông thả để làm chính mình. Nếu không phải năm ấy anh thi vào đại học ở Đế Đô thì có lẽ em sẽ không bao giờ quay lại thành phố này. Em biết tình hình hiện tại của anh, sau này em cũng sẽ ở lại Đế Đô, nhưng bây giờ em muốn về Nam Đài trước.”
Tóc anh rất mềm, tôi luồn ngón tay qua tóc anh, cảm nhận sự mềm mại của ngọn tóc sượt qua ngón tay mình, hệt như con người của anh vậy, trông thì sắc bén, bất cần nhưng thật ra anh rất dễ mềm lòng. Chính vì quá mềm lòng nên rất dễ cảm thấy đau.
Anh vẫn im lặng.
Tôi không nhịn được nhéo tai anh, cười nói: “Chu Gia Dã, cũng đâu phải em muốn chia tay với anh, sao anh lại luyến tiếc như thế?”
Kết quả, hình như hai chữ “chia tay” đã đâm vào điểm yếu của anh, anh ngẩng đầu khỏi vai tôi và nhéo cằm tôi. Anh muốn hôn nhưng vì vẫn còn bị cảm, lý trí kéo anh về trong nháy mắt, nụ hôn nặng nề của anh chuyển thành vết cắn trên vai, trên cổ tôi. Nhưng lý trí của anh cũng chỉ duy trì trong cái chớp mắt này, sau đó cái hôn xuôi xuống dưới, anh còn chưa hạ sốt hẳn, nhiệt độ cơ thể vẫn còn hơi nóng, người anh nóng hơn bình thường, cảm giác khi sờ vào vào da như thiêu như đốt.
Người anh nóng ran, mỗi lần tiến sâu đều lưu lại dấu ấn. Cái hôn nặng nề của anh rất sâu, hơi thở của anh không ổn định, tựa như con thú bị vây hãm, mình đầy thương tích, thậm chí còn đau đớn hơn cả tôi. Tôi chỉ biết xoa gáy anh, vỗ về chú chó to xác đang lo lắng trong lòng mình.
Cho đến khi Chu Gia Dã bình tĩnh lại, anh nói với tôi một điều kiện cuối cùng, tôi có thể quay về Nam Đài nhưng phải để anh sắp xếp chỗ ở cho tôi.
Tôi thở dài, được rồi.
Có điều tôi biết anh sắp xếp cho tôi cũng chẳng khác gì việc sống ở nhà anh. Mà cũng không sao, dù gì cũng tốt hơn là ở bên cạnh gây liên lụy đến anh, anh đã mệt nhọc lắm rồi, lịch trình nửa cuối năm bận rộn đến nỗi không có nổi một kẽ hở, vai diễn điện ảnh của đạo diễn Trần là một nấc thang rất quan trọng với anh, bản thân anh đã kiệt sức, nếu còn phải phân tâm lo lắng cho tôi thì sớm muộn gì anh cũng gục ngã.
Ngày hôm đó anh sắp xếp hành lý cho tôi, cái gì cũng muốn tôi mang đi, như thể nếu tôi làm thế thì có thể mang theo cả bản thân anh. Nhưng cuối cùng tôi cũng chỉ mang được từng ấy đồ, món đồ thuộc về anh chỉ có sợi dây chuyền hiệu ứng cánh bướm mà anh trao cho tôi từ lâu, còn có đèn ngôi sao để đầu giường làm bạn với tôi từng đêm khi anh không ở nhà.
Khi đó anh đã khỏi bệnh, tiễn tôi xong anh lập tức phải đi một chuyến tới nơi tiếp theo trong lịch trình.
Trước khi ra cửa, trong mắt anh đầy vẻ không nỡ, cứ hôn hết lần này tới lần khác, mãi tới khi tôi sợ sẽ không bắt kịp chuyến bay thì mới hối thúc bằng cách véo eo anh.
Anh vẫn không chịu buông tay, tôi đành phải dỗ dành anh: “Dù gì bình thường anh cũng bận, rất hiếm khi về nhà, em cũng chỉ đổi chỗ ở thôi, vẫn có thể thường xuyên gọi điện và gửi tin nhắn cho anh giống như khi trước.”
Anh buồn bực lên tiếng trong lòng tôi: “Không giống.”
“Chu Gia Dã.” Tôi nâng mặt anh lên rồi hôn anh: “Em sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, anh cũng phải làm việc cho tốt nhé, em chờ anh xong việc rồi tới đón em về nhà, được không anh?”
Im lặng một lúc lâu, chú chó to con trong lòng tôi mới xách hành lý của tôi lên, dắt tôi xuống lầu.
Chỗ Chu Gia Dã sắp xếp cho tôi là ngay sát vách nhà anh.
Anh đổi cho nhà anh một căn mới lớn hơn một xíu, hai căn hộ ở cạnh nhau, một căn bố mẹ anh ở, còn căn kia chưa có người, giờ thì hời cho tôi rồi.
Mẹ Chu Gia Dã đã quét dọn một lần, đồ dùng trên giường đều mới toanh, có điều tôi không ngờ là ga trải giường và vỏ chăn đều là màu hồng nhạt với hoạ tiết hoa nhí, ai không biết còn tưởng Chu Gia Dã là con gái, rõ ràng đây không phải phong cách mà Chu Gia Dã thích.
Tôi không nén được lòng tò mò nhưng lại ngại hỏi mẹ anh, tôi gửi tin nhắn cho Chu Gia Dã hỏi đồ trên giường của anh sao lại có màu bánh bèo như thế.
Anh trả lời rất nhanh, đã sớm chờ tôi đến thành phố Nam Đài nhắn tin tìm anh, anh đáp: [Mẹ anh chọn đó, mẹ nói anh có thích hay không chẳng quan trọng, mẹ muốn để con dâu tương lai của mẹ thích.]
Tôi nghĩ đến mẹ Chu Gia Dã vừa mới dẫn tôi vào xem phòng, hỏi tôi có thích không, không ưng thì để bà ấy đổi cái khác.
Tuy căn hộ này không có người ở nhưng tất cả đồ đạc của Chu Gia Dã đều được chuyển sang bên này. Có sách giáo khoa hồi anh còn đi học, có chiếc máy tính anh từng dùng để chơi game và bóng rổ của anh, tất cả đều được sắp xếp ngăn nắp gọn gàng.
Bước vào nơi đây, tôi cảm giác như mình bước vào thế giới thời niên thiếu của Chu Gia Dã, đó là Chu Gia Dã lúc mười mấy tuổi mà tôi không có cơ hội đến gần.
Máy tính được người nhà mua lúc anh còn đi học, đã qua nhiều năm mà vẫn không hỏng. Người nhà anh cũng không bỏ đi, dù gì bây giờ anh cũng ít có dịp về nhà nên cứ bày máy tính ở đó khiến nó bám đầy bụi bặm.
May mắn là vẫn bật được.
Tôi hỏi anh mật khẩu, vậy mà anh không nói cho tôi biết, còn nói muốn giữ bí mật.
Hồi trước lúc anh ném điện thoại và tiết lộ mật khẩu cho tôi biết anh đã nói thế nào nhỉ, anh nói tôi xem hết tất tần tật rồi nên anh đâu còn bí mật nào nữa.
Giờ lại nói với tôi một cái máy tính cũ có chuyện riêng tư, rõ ràng trong lời nói có hàm ý khác, vẫn còn nhiều chuyện riêng khác nữa.
[Mẹ anh nói anh sẽ sống ở căn hộ này sau khi kết hôn, lỡ sau này vợ anh ở đây muốn bật máy tính, anh cũng định nói người ta giữ riêng tư, không được phép bật máy à?]
[Vợ anh vừa mới rời bỏ anh, còn ra ở riêng hai nơi với anh nữa cơ.]
[…]
[Sau khi cô ấy tới nơi cũng không báo cho anh biết cô ấy đã đến nhà, chỉ nhìn ga trải giường mới nhớ đến anh.]
Tôi biết ngay mà.
Tôi không nhịn cười được, nhưng cười xong tôi lại rất muốn ôm chầm lấy anh.
Một giây sau, anh tôi gửi mật khẩu cho tôi.
Thật ra thì cũng không có gì bất ngờ, mật khẩu của anh rất dễ đoán, chỉ có hai cái thôi, hoặc là tên viết tắt của anh cộng thêm ngày sinh, hoặc là tên của tôi cộng thêm ngày sinh, khác ở chỗ thời gian anh đặt mật khẩu là trước hay sau khi anh thích tôi. Hiện tại, đa số mật khẩu trên thiết bị của anh đều là tên và sinh nhật của tôi, cực kỳ dễ đoán.
Chỉ có điều chiếc máy tình này của anh được mua từ năm lớp 10, khi đó tôi và anh chỉ là bạn học bình thường, điều này khiến tôi ngạc nhiên: “Vì sao mật khẩu lại là tên và sinh nhật của em?”
“Anh đổi hồi nghỉ hè trước khi lên lớp 12.”
Dường như anh thật sự không có gì bí mật gì cả, chuyện gì cũng nói cho tôi biết.
Anh nói cho tôi biết mật khẩu, điều này cũng có nghĩa là anh đã chuẩn bị sẵn sàng để tôi nhìn trộm nội tâm của anh.
Có vẻ tài khoản QQ của anh đã bị hack và không thể lấy lại được, lịch sử đăng nhập vẫn còn lưu lại trong dữ liệu máy tính, tôi thuộc làu làu dãy số đó, nhưng nó không đăng nhập được nữa. Năm ấy, lịch sử trò chuyện anh gửi liên tục cho tôi kéo dài tận một năm, mà tôi đã không thể đăng nhập vào xem, sau đó tôi liên tục gửi tin nhắn giải thích với anh, có lẽ anh cũng không thể xem được những tin nhắn đó.
Sau khi bị hack anh đăng ký một tài khoản mới, nhưng vì sau này dùng WeChat khá nhiều hơn nên anh không dùng đến nữa, tới giờ tôi vẫn chưa kết bạn với tài khoản này.
Anh có lưu mật khẩu đăng nhập, tôi chỉ việc nhấn vào.
Trong tài khoản mới đóng bụi này cũng liên tiếp có người gửi tin nhắn cho anh, có rất nhiều người giống anh, vì sau này không còn dùng QQ nữa, tài khoản lại bị hack nên tin nhắn gửi tới toàn quảng cáo tào lao.
Máy tính có lưu dữ liệu nên có thể xem được lịch sử trò chuyện, đều là tin nhắn của rất nhiều năm về trước, nhưng khi đó anh đã bắt đầu đi đóng phim, sau này dần chuyển sang dùng WeChat là chính, vậy nên đa số lịch sử trò chuyện đều là gửi tài khoản WeChat mới của anh cho mọi người biết.
Điểm khác duy nhất trong lịch sử trò chuyện là anh từng liên lạc với vài bạn học cũ hồi lớp 10, nhờ họ mở quyền truy cập album ảnh cho anh rồi lưu lại những bức ảnh trong hội thao năm lớp 10.
Những bức ảnh đó đều được anh lưu trong thư mục.
Thông tin trên ảnh hiển thị thời gian anh lưu nó, có một đợt rõ ràng là được lưu năm ngoái khi anh nhờ bạn học mở quyền truy cập album ảnh, những tấm ảnh đó đều có một điểm giống nhau, có bóng dáng mơ hồ của tôi ở mọi ngóc ngách, dù mờ nhạt đến mức còn không rõ bằng cái cầu lông bay trên không trung nhưng tôi vẫn nhận ra đó là mình.
Chu Gia Dã cũng nhận ra.
Ngày đầu tiên đến Nam Đài, tôi cứ ngồi trước cái máy tính cũ kỹ này, dành cả ngày để tìm hiểu thế giới thiếu niên của Chu Gia Dã.
Thế giới của anh rất đơn giản, anh thích chơi game, anh thích xem phim, anh thích xem cao thủ chơi bóng úp rổ, anh thích xem bóng rổ, anh thích ngôi sao bóng rổ, còn có rất nhiều điều khác mà anh cảm thấy hứng thú, sở thích của anh rất nhiều, chuyện gì cũng muốn thử, trượt tuyết, leo núi, đánh cầu lông và vô vàn thứ khác.
Càng xem về sau mới thấy trong thế giới của anh bắt đầu chen vào một vài thứ không ăn nhập với những điều này.
Quãng thời gian sau này có thêm nhiều thứ vụn vặt, lẻ tẻ liên quan đến tôi,.
Nhưng tài khoản cũ của anh đã từng bị hack, năm tôi kết thúc lớp 11 nằm trong bệnh viện, những hiểu biết của tôi về anh vẫn còn bỏ ngỏ, tôi vẫn chưa ghép lại được mảnh ghép còn thiếu giữa tôi và anh.
Hoàng hôn bên ngoài biến mất, đêm mùa đông đến rất sớm, mẹ anh gọi tôi tới ăn cơm chung.
Tôi nghĩ đây cũng là nguyên nhân Chu Gia Dã đồng ý cho tôi về thành phố Nam Đài. Anh muốn có người chăm nom, giám sát tôi, tôi không cần phải ngày nào cũng quẹt thẻ ngày ăn ba bữa cho anh kiểm tra, anh cũng không cần phải lo lắng cho tôi.
Mẹ anh sẽ rủ tôi cùng đi mua đồ ăn, dẫn tôi đi siêu thị mua đồ dùng sinh hoạt, còn đến cửa hàng thú cưng mua thức ăn và cát mèo cho Hoa Hoa, dường như ngày nào cũng đều có lý do để rủ tôi ra ngoài đi dạo.
Khoảng thời gian ở Nam Đài trôi qua rất yên bình, nỗi đau do cơn ác mộng gợi lên cách đây không lâu dường như đang dần biến mất. Cả nhà Chu Gia Dã rất tốt, có lẽ là do bầu không khí của gia đình nên khi anh trưởng thành mới có tính cách tích cực như vậy.
Lâu dần, hàng xóm láng giềng đều đã gặp mặt tôi, mọi người đều rất niềm nở, thấy tôi sẽ chào hỏi, buổi sáng nếu tình cờ gặp họ sẽ đưa cho tôi những chiếc bánh bao mới hấp từ quầy ăn sáng.
Mấy hộ gia đình đều có con nhỏ, lúc chơi trò chơi sẽ nhờ tôi làm trọng tài cho bọn nhỏ.
Còn có người nuôi chó nuôi mèo, chúng cũng hay qua đây kề cạnh thân thiết với tôi.
Con người ở nơi đây rất nhiệt tình, thú cưng cũng chân thành, có lúc tôi phơi nắng chiều, tôi cũng sẽ nghĩ có phải Chu Gia Dã đã trưởng thành trong môi trường như vậy không. Có lẽ cũng chỉ có nơi thế này mới có thể nuôi dưỡng tính cách vui vẻ, tự do của Chu Gia Dã.
Sự náo nhiệt và hương khói bếp của phố Văn Hòa dường như có thể xoa dịu nỗi đau, tôi ở lại đây rất lâu, sự thân thiện và tự nhiên của những người xung quanh khiến tôi có ảo giác rằng từ nhỏ tôi cũng lớn lên tại chốn này.
Có lần tôi ở trong quán của nhà Chu Gia Dã, tôi không cần làm gì cả, chỉ việc ngồi ở quầy thu ngân nhìn cảnh khói bếp chốn trần thế rộn ràng của nơi đây, cảm giác chân thật như thế này sẽ lấp đầy sự cô độc trong linh hồn tôi.
Bà chủ quán bên cạnh tới mượn đồ, bà ấy mượn hơi nhiều, đúng lúc thấy tôi ngồi đó liền bảo tôi phụ ôm đồ sang.
Kết quả là mẹ Chu Gia Dã quay đầu lại gọi nhân viên quán, không để tôi đi.
Bà chủ quán bên cạnh liền cười nói: “Bảo bối của bà đó hả? Bà che chở con bé kĩ thật đấy, mấy cái túi này cũng không nặng, qua bên sát vách có một phút rồi về ngay ấy mà.”
“Biết tôi bảo vệ con bé thì đừng sai bảo người của tôi, chỗ tôi nhiều người thế này cũng đủ cho bà sai bảo rồi.”