Tôi không nhớ mình về nhà kiểu gì, chỉ nhớ rằng khi Chu Gia Dã tới đón tôi, tôi còn mơ mơ màng màng tạm biệt mấy người bạn cùng phòng.
Sau khi lên xe là tôi ngất lịm luôn, lúc tỉnh giấc đã thì trời đã hửng sáng rồi.
Căn hộ này hơn nửa năm rồi tôi không tới nên khi mở mắt chợt thấy lạ lấm, tôi mơ màng chớp mắt, xoa cái đầu đau âm ỉ.
Điện thoại nằm ngay bên cạnh, Chu Gia Dã gửi tin nhắn cho tôi, bảo rằng anh đi quay phim trước, chiều nay xong việc sớm sẽ về.
Lướt xuống một xíu là 99+ thông báo bùng nổ trong nhóm bạn cùng phòng, bọn họ thay phiên nhau spam tin nhắn tôi.
Tôi chậm chạp nhớ lại tối qua, đầu lại thấy hơi đau.
Tôi sắp xếp lại ngôn từ, sắp xếp một hồi lâu rồi nhắn bốn chữ: [Là Chu Gia Dã.]
Tôi định suy nghĩ xem nên nói tiếp thế nào thì ba người họ như thể luôn trực trong khung chat, tôi vừa gửi là ba người họ lại bắt đầu nhắn lia lịa, khung chat liên tục cuộn lên.
Nếu bây giờ gặp mặt trực tiếp thì e là họ sẽ liên tục lay người tôi.
Tôi cố gắng theo kịp tốc độ gõ của họ, bọn họ hỏi gì là tôi đáp nấy, tôi bị tra hỏi hết cả buổi sáng.
Chu Gia Dã gửi tin nhắn cho tôi: [Chưa dậy hả em?]
Tôi mới nhận ra rằng sau khi dậy tôi chưa trả lời tin nhắn của anh, bây giờ là giữa trưa rồi.
Tôi chột dạ, vội vờ như mình mới dậy, đợi một lát mới đáp lại: [Em mới dậy.]
Anh gọi điện cho tôi, ung dung hỏi: “Em bé ma men, thế mà cũng ngủ được à?”
"..."
Anh cười khì: "Tôi qua em ói hết lên người anh, em có nhớ không?"
"..."
Tôi thật sự không nhớ gì hết.
Có chuyện này luôn hả?
"Khi nào về anh sẽ tính sổ với em." Anh hỏi: "Trưa nay em muốn ăn gì?"
Tôi ngớ người: "Trưa nay anh về à?"
"Em không muốn hả?"
"Không không không, em muốn chứ."
"Dậy rồi mà không thèm trả lời tin nhắn của anh, anh thấy em nào có muốn."
"... Sao anh biết?"
Anh cười khẩy: "Đúng là vậy thật ư?"
"..."
Thế mà người này lại gài tôi.
Chuyện này khó dỗ lắm.
Trước khi cúp máy, anh gom nợ mới nợ cũ lại: "Ở nhà chờ anh."
Trong khung chat, mấy bạn cùng phòng vẫn nhắn tôi liên tục.
Tôi biết mất vài phút mà lòng họ như lửa đốt, khi nhắc đến những lời đồn về tôi trên mạng, tôi chỉ đành thừa nhận: [Là tớ đó.]
Bọn họ cũng thật lòng lo cho tôi, bởi vì với độ nổi của Chu Gia Dã hiện nay, khó lòng tránh khỏi việc bị người ta bàn tán.
Thật ra trong thời gian này cũng có vài bài đăng nhưng chưa có bằng chứng cụ thể, tất cả đều là suy đoán của mọi người thôi.
Có nhiều bài đăng tiết lộ tôi và Chu Gia Dã là bạn học hồi cấp 3, dưới bình luận có người cảm thán rằng không ngờ Chu Gia Dã chung tình như vậy, khác hẳn với nam diễn viên đá mối tình đầu và đe dọa cô ấy phá thai sau khi nổi tiếng nửa năm trước.
Vì vậy mà nhiều người cho rằng sớm muộn gì diễn viên cũng phải yêu đương và kết hôn. Chuyện tình dài như thế là rất hiếm, không ngờ Chu Gia Dã chung tình đến vậy.
Sau đó ngày càng có nhiều bạn cấp 3 nhiệt tình cho biết từ hồi cấp 2 là đã có nhiều bạn nữ thích Chu Gia Dã và tỏ tình, song anh chưa bao giờ khoe khoang hay làm càn. Anh chỉ chấp nhận những gì mình thích, lúc thì cuồng nhiệt mê bóng rổ, lúc thì cố chấp thích diễn kịch nên thích ai thì chỉ thích mỗi một người thôi.
Cũng có nhiều người ra vẻ biết tôi, bảo rằng họ biết bạn nữ này, cô ấy học cùng lớp với Chu Gia Dã, tính tình tốt bụng, rất ngoan và dịu dàng.
Vì vậy có người cắt ghép mấy cảnh lúc Chu Gia Dã tham gia chương trình giải trí tiết tấu chậm, người diễn viên gạo cội nói chỉ có cô gái ngoan mới giữ được anh. Sóng bình luận toàn bảo là nhà tiên tri, câu trả lời "Em thích nhất là trong mắt cô ấy chỉ có em thôi" của Chu Gia Dã cũng lên hot search. Trong thước phim quay chậm, ai ai cũng mê mẩn với ánh mắt dịu êm của anh khi nói câu này, bây giờ người ta đoán mò và xem lại cảnh anh nói lời này, nghe như thể đang tỏ tình vậy.
Thậm chí còn có một cuộc phỏng vấn sau khi bộ phim được công chiếu, người phỏng vấn hỏi đạo diễn Trần điều ông muốn làm nhất nếu bộ phim này đạt giải. Đạo diễn Trần bảo bây giờ ông ấy đã già rồi, quay được bộ phim mình ưng là đã cực kỳ hài lòng, vấn đề này phải hỏi Tiểu Dã, cậu ấy có một chuyện luôn đau đáu trong lòng.
Cậu phóng viên hỏi là chuyện gì, đạo diễn Trần cười bảo: "Về nhà."
Về nhà là chủ đề của bộ phim này, khi ấy mọi người đều nghĩ là cuộc phỏng vấn bình thường thôi, song bây giờ nhiều manh mối lờ mờ lộ ra, nụ cười khó tả của đạo diễn Trần khi nói hai chữ về nhà lại mang ý nghĩa khác.
Rất nhiều điều chỉ là phỏng đoán và nghe đồn, trước giờ chưa từng có chứng cứ xác thật nào. Tuy nhiên việc thăm dò mù mịt, phải luôn xác nhận mỗi một giọng điệu và biểu cảm của Chu Gia Dã lại khiến mọi người hứng thú và chú ý hơn. Họ cũng càng cảm nhận được, càng ngạc nhiên với tình yêu lâu dài của anh. Mối tình dài như thế với người thường đã là khó có chứ đừng nói đến giới giải trí muôn màu muôn vẻ.
Vì trước đây phụ kiện mà Chu Gia Dã đeo đa số là của thương hiệu Hiệu ứng cánh bướm nên brand này cũng nổi theo anh. Họ quảng bá là "Tặng cho em rung động thuở thiếu thời, từ ngây ngô đến khi bạc đầu", chủ đề này cũng là phiên bản giới hạn duy nhất của Hiệu ứng cánh bướm. Ý tưởng thiết kế là "Em chỉ ngoái nhìn trong chớp mắt, lại khiến anh rung động cả đời", bây giờ mọi người đều đang đoán, liệu Chu Gia Dã có phải là người mua nó không.
Có rất nhiều người đổ xô vào tài khoản Weibo chính thức để hỏi, mà bên nhãn hàng chỉ trả lời rất ba phải, chỉ bảo con bướm không bay qua biển vì nó đã tìm được hòn đảo nhỏ để dừng chân, con bướm ấy đã có nhà rồi.
Mà trả lời mơ hồ thì càng khó kết luận, người ta lại càng không thể không tìm kiếm thêm manh mối làm bằng chứng, càng tìm được thêm thì họ càng cảm động.
Thật ra phần lớn người hâm mộ đều chấp nhận được chuyện này bởi bây giờ sự nghiệp của anh đã ổn định. Ngoài fans bạn gái thì hầu hết người hâm mộ đều hạnh phúc khi thấy anh vừa có sự nghiệp thành công vừa có đời sống riêng tư. Huống hồ chi đời sống cá nhân này lại trong sạch, chung tình như thế, ngay cả người bình thường cũng phải hâm mộ.
Bởi vậy một số blogger tình yêu lấy Chu Gia Dã làm ví dụ, nói rằng ngôi sao lớn đẹp trai như Chu Gia Dã cũng có thể yêu một người thật lâu, thế thì tại sao mấy gã cặn bã lại bắt cá ba tay?!
Từ rung động thời niên thiếu đến cả đời, rất nhiều cư dân mạng bắt đầu hâm mộ cuộc tình dài như thế.
Nhóm bạn cùng phòng của tôi tập hợp mọi tin đồn hiện có, rồi phân tích: [Trước mắt thì phần lớn xu hướng dư luận vẫn tốt, tớ nhớ hồi đầu năm sóng bình luận có khuynh hướng gay gắt lắm, bởi Chu Gai Dã không dứt khoát bác bỏ tin đồn như trước nên nhiều người vịn vào chuyện này để dẫn dắt dư luận. Thời gian đó mấy người muốn bắt chẹt anh ấy đều xông tới, không chịu bỏ qua chuyện này.]
[Khi đó Chu Gia Dã bị chửi dữ lắm, ngoài một nhóm fans không thể chấp nhận thì đa số đều do đối thủ gây ra. Ai bảo lúc ấy Chu Gia Dã nhận được phim của đạo diễn Trần khiến nhiều người tức đỏ mắt, hơn nữa lúc đó phim chưa chiếu nên rất nhiều người nghi ngờ anh ấy . Chu Gia Dã chưa bị phốt lần nào nên họ vin chặt chuyện này, dẫn dắt dư luận bảo trước kia anh thẳng thắn bác bỏ vì muốn xây dựng hình tượng độc thân kiếm lời, bây giờ bị phát hiện thì không dám thừa nhận.]
[Khi đó dư luận loạn lắm, chẳng trách anh ấy không dám nhận. Làm rần rần như thế hóa ra lại là Ý Ý nhà tụi mình, là tớ thì tớ cũng không dám.]
Nghe đến đây tôi thấy không vui, không thể không tự giải thích cho bản thân: [Tớ có sợ đâu, là Chu Gia Dã sợ mà!]
[Yêu rồi, anh ấy thật sự rất yêu cậu.]
[Bọn tớ có nên đăng bài giống như mấy người biết rõ chuyện không? Để tiếp thêm sức mạnh cho dư luận á?]
Tôi thở dài: [Không cần đâu, mấy người đó không phải người biết chuyện bình thường đâu.]
Thật ra tôi biết vì tôi, sự cố gắng của Chu Gia Dã không chỉ dừng ở việc có một tác phẩm đủ mạnh để mọi người chấp nhận tình yêu.
Bây giờ dư luận êm dịu là do có tác phẩm chống đỡ, nhưng nếu là một tình yêu có thể lay chuyển người hâm một thì cho dù có được chỉ dẫn cũng không đạt được tình trạng này.
Những người được cho là biết tình hình, những tin nóng vu vơ, những clip biên tập manh mối, những bình luận ao ước chuyển hướng bình luận thật ra không tự xuất hiện mà đều là do anh chủ động tung ra. Không khó để đoán được vì quan hệ của tôi không mấy thân thiết, cảm giác tồn tại trong lớp cũng cực kỳ thấp . Đã nhiều năm trôi qua từ hồi tôi học lớp 10, rất nhiều người chẳng còn nhớ rõ tên giáo viên chủ nhiệm thì sao có thể có ấn tượng với một bạn nữ họ chưa từng tiếp xúc chứ?
Anh từng bước đưa tiếng lòng của mình vào công chúng, để rồi đến ngày công khai họ sẽ không quá ngạc nhiên, cũng không khiến người khó chấp nhận.
Anh thật sự rất muốn được nắm tay tôi trước mặt mọi người.
Tôi trò chuyện với nhóm bạn cùng phòng đến khi điện thoại cạn pin. Lúc Chu Gia Dã về, điện thoại tôi vẫn đang sạc. Tôi ngẩn người ngồi xổm trước kệ sách thấp trong phòng anh, trên đó toàn là sách của tôi.
Chu Gia Dã bỏ đồ vào bếp, rửa tay rồi quay lại ngồi xổm xuống giống tôi.
Tôi không để ý đến anh nên anh cứ nhìn tôi đăm đăm, đợi tôi cất lời.
Tôi vẫn bơ anh nên anh không giả vờ nổi nữa, lạnh lùng lên tiếng: "Lâm Ý, rốt cuộc là em có để ý bên cạnh em vừa có thêm một người không?"
Tôi phối hợp, thong dong quay sang nhìn anh: "Anh về rồi à?"
Chu Gia Dã mất hứng, nhìn bằng mắt thường cũng thấy được anh đang không vui.
Cuối cùng tôi không nhịn cười nổi nữa, ôm cổ anh: "Làm gì mà buồn bã thế, bộ em không chọc anh được chút hả?"
Anh kéo tôi xuống, vẫn không vui: "Có phải em chưa tỉnh rượu không?"
Anh khó dỗ lắm, tôi lại ôm chặt lấy anh: "Tỉnh rồi, tỉnh thiệt rồi mà."
Lần này anh không kéo tôi ra nữa, nhưng giọng điệu vẫn cau có: "Anh thấy em chưa tỉnh thì có, quên mất anh là ai luôn rồi."
"Không hề, em tỉnh rồi."
"Không trả lời tin nhắn của anh à?"
"... Ai bảo sự xuất hiện tối qua của anh tạo ra cú sốc to bự làm chi, em phải giải thích với mấy đứa bạn lâu lắm đó."
"Giải thích thế nào?"