Trường quay vẫn còn đang chuẩn bị nên trong thời gian ngắn chưa quay chụp, đạo diễn thấy nhiều người vây quanh ở nơi này nên hỏi bọn họ ở đó làm gì.
Bọn họ quay đầu lại hưng phấn hô hào với đạo diễn: “Đạo diễn Tưởng, Nhất Nhất đến rồi!”
“Ai cơ?” Trong thoáng chốc đạo diễn Tưởng không nghe rõ.
Bọn họ cùng hô lên: “Nhất Nhất!”
Lần này không chỉ có một bộ phận nhỏ người biết chuyện mà tất cả mọi người có mặt ở trường quay đều nghe rõ ràng, người bận rộn hay không đều quay đầu lại nhìn về phía này, lần này thật sự rất khó để kết thúc câu chuyện.
Lâm Ý vẫn đứng ở hành lang, người bên ngoài không nhìn thấy cô, cô lén lút kéo Chu Gia Dã, lúc anh nhìn sang mới dùng ánh mắt ra hiệu hỏi anh phải làm sao bây giờ, khóe môi anh hơi cong lên, nắm lấy ngón tay cô gãi nhẹ. Sau đó anh kéo tay cô qua đi ra khỏi hành lang, cô cẩn thận đi sau anh, cứ để cho anh nắm tay mình.
Đi xuống cầu thang ở hành lang, cuối cùng Lâm Ý cũng xuất hiện trước mắt mọi người, những cái liếc mắt liên tục vừa công khai vừa lén lút như có một cảm giác hữu hình trên da, ánh nắng ban mai chói chang, khung cảnh này rất giống đại hội thể thao năm đó, anh nắm tay cô bước xuyên qua đường chạy, lúc đó họ cũng phải đối diện với ánh mắt hừng hực của đám đông nhưng lần này cô đã thật sự có thể đứng bên cạnh anh.
Từ hành lang đi đến trước mặt đạo diễn Tưởng chỉ có mấy bước nhưng phải chịu ánh mắt của mọi người làm Lâm Ý căng thẳng phát hoảng.
Lúc này dây thần kinh căng thẳng của cô còn rảnh rỗi nghĩ lung tung, may mà nghe lời chị Đàm Dao mua váy mới nên không mất mặt cho lắm.
Đến trước mặt đạo diễn Tưởng, Chu Gia Dã mới buông tay cô ra: “Chào đạo diễn.”
Anh cúi đầu giới thiệu với cô: “Đây là đạo diễn của bọn anh, trước đó anh đã nói với em rồi.”
Cô thận trọng gật đầu, khẽ chào hỏi: “Chào chú ạ.”
Đạo diễn Tưởng rất dễ gần, mắt cười tủm tỉm còn hiền hòa hơn trong tưởng tượng của cô, gọi biên kịch và nữ chính tới gặp cô. Cô đã thêm cách liên lạc với biên kịch rồi, bình thường sẽ có trò chuyện cho nên không xem là lạ lẫm. Thật ra những điều này không có liên quan gì tới cô, trên hợp đồng cô có rất ít quyền lên tiếng, giờ đây chỉ là dính ánh sáng của Chu Gia Dã.
Diễn viên nữ chính rất xinh đẹp, nói chuyện cũng dịu dàng êm tai, lúc đạo diễn Tưởng giới thiệu đây là nữ chính thì cô ấy còn nói đùa: “Đạo diễn Tưởng, nữ chính chính thức đang ở trước mặt kìa, chú đừng nói thế.”
Chỉ là một lời nói đùa nhưng cô nghe lại vô cớ cảm thấy không thoải mái, chỉ là sự khó chịu chạy qua não trong chớp mắt, chắc là do cô quá nhạy cảm, mọi người đều cười, Chu Gia Dã cũng cười như họ, bầu không khí giữa mọi người rất tốt, có lẽ là do cô nghĩ nhiều, thế là cô cũng cười theo mọi người.
Đến lúc tiếng cười ngừng lại, Chu Gia Dã nói: “Nếu nói như vậy thì cô ấy làm nữ chính rất ấm ức, cô ấy là tác giả, cô ấy sẽ quyết định ai là nam chính, cả đời này đều do cô ấy quyết định.”
Anh nói xong ôm lấy vai cô, giọng nói bông đùa hỏi cô: “Có phải không Nhất Nhất đại nhân?”
Anh nói giống như đùa, khiến đạo diễn Tưởng và biên kịch bật cười, đặc biệt là đạo diễn Tưởng, ông ấy cười đến gập cả người, một lúc lâu mới dừng lại, chỉ có nụ cười của diễn viên nữ chính nhạt đi một chút.
Cho đến khi nhân viên bên đó hô lên đã chuẩn bị xong, còn phải đuổi tiến độ quay phim nên đạo diễn Tưởng định đi qua đó, ông ấy nói với Chu Gia Dã: “Dù sao hôm nay cậu cũng chỉ có hai cảnh buổi trưa, dẫn Nhất Nhất đi dạo đi.”
Hiện trường vẫn còn bận rộn nhưng vì Lâm Ý đến nên những người ở đây không tự chủ được nhìn sang bên này, mang theo chút tò mò và bàn tán. Thật sự không thể trách họ nhiều chuyện, nguyên nhân chính là mấy năm nay Chu Gia Dã được chú ý, anh thường xuyên lên hot search, lại vừa nhận được giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất giải Bạch Mã, có thể nói anh là nghệ sĩ nổi tiếng nhất trong những năm gần đây, chuyện tình cảm của anh cũng không hạ nhiệt, từ khi có tin đồn cho đến khi mọi chuyện lắng xuống cũng đã hơn một năm nay, không chỉ người hâm mộ của anh mà gần như là toàn dân đều ở trạng thái hóng hớt.
Nhưng đối phương không phải là người trong giới, thêm nữa Chu Gia Dã bảo vệ rất tốt, tin tức có được không nhiều, cho nên bây giờ gặp được người thật thì ai cũng tò mò muốn tìm hiểu thực hư.
Không khí đoàn phim của bọn họ tốt, vì đề tài của bộ phim là thanh xuân cho nên phần lớn đều tuyển diễn viên trẻ tuổi, trừ Chu Gia Dã ra thì không diễn viên nào có thời gian hoạt động nghệ thuật lâu năm, mà tính cách của Chu Gia Dã lại hiền hòa không có vẻ kiêu ngạo, với ai cũng đùa được cho nên không khí đoàn làm phim rất nhẹ nhàng.
“Sao vậy em?” Chu Gia Dã cảm giác Lâm Ý kéo tay áo mình, anh hơi cúi người tới gần để dễ nghe cô nói chuyện.
Lâm Ý kề tới nói nhỏ bên tai anh: “Thích anh.”
Anh cười một tiếng, hơi liếc nhìn qua: “Nhất Nhất đại nhân dễ hài lòng như vậy sao?”
“Rất hài lòng, vô cùng hài lòng.”
“Cho nên sau này có đổi nam chính không?”
“Không đổi, sau này cũng không đổi.”
Anh cười nhìn cô, một lúc lâu sau mới hỏi cô câu tiếp theo: “Em muốn xem một lát hay về?”
Cô ngẫm nghĩ: “Em muốn xem một lát.”
“Thật ra quá trình quay phim hơi nhàm chán.”
“Nhưng em muốn xem một lát.”
Chu Gia Dã cười: “Được rồi.”
Đạo diễn Tưởng ở bên kia đang giải thích cảnh cho các diễn viên ở cảnh tiếp theo, lát nữa họ sẽ quay cảnh tiếp theo, là cảnh của nữ chính. Thật ra cô chưa từng gặp nữ diễn viên này, cô vốn không để ý ngành giải trí lắm, cũng hiếm khi xem phim truyền hình, càng ít gặp những khuôn mặt trẻ tuổi này, lúc trước nhìn đội hình diễn viên được quyết định mới đi tìm hiểu một chút.
Dáng dấp rất xinh đẹp, rất phù hợp với chủ đề thanh xuân.
Cô nghe đạo diễn Tưởng nói chuyện, nhìn chăm chú nên không tiếp tục chú ý tới bọn họ bên đây.
Trợ lý của anh ôm đồ ở bên cạnh, dọn ghế: “Chị dâu ngồi đây đi.”
Câu chị dâu này vừa được thốt ra, Lâm Ý lập tức đỏ mặt, cô vội nhìn thoáng qua Chu Gia Dã, càng không có mặt mũi nhìn anh. Khi ở trên xe chỉ có hai người thì nghe không cảm thấy gì, ở đây nhiều người còn gọi ngay trước mặt Chu Gia Dã, chị dâu này nghe sao cũng thấy xấu hổ.
Kết quả giống như Chu Gia Dã biết được cô xấu hổ muốn dùng ngón chân đào hố, cười nói: “Cậu gọi tên cô ấy đi, nếu không lát nữa về cô ấy lại véo tôi.”
Nhưng mà sửa thì sửa, sao lại nói nửa câu sau?
Cô muốn véo anh ngay bây giờ.
Thừa dịp những người khác không chú ý, cô nhanh chóng trừng mắt liếc anh một cái. Anh cười không kinh ngạc chút nào, sau đó kéo cô ngồi lên ghế: “Em ngồi xem đi.”
Hai người cao lớn đứng bên cạnh khiến cô ngồi cảm thấy rất áp lực, hình như ở đây chỉ có mình cô ngồi, hơn nữa những người khác đều đang nhìn làm cô có áp lực lớn hơn.
Cô chần chừ: “Hay thôi đi, em đứng với anh.”
“Có chỗ ngồi thì em đứng làm gì?”
Anh không chỉ không cho cô đứng lên, hơn nữa còn vòng tới phía sau bóp vai cho cô, xoa bóp còn cúi đầu hỏi cô: “Sao nào, tay nghề anh ổn không, mấy ngày trước vừa học với một thầy trong đoàn phim.”
Cô ngại ngùng không trả lời anh, anh bắt đầu cố ý bóp rất nhột, cô nhột đến nỗi vất vả nhịn cười, cầu xin tha thứ: “Dễ chịu lắm, được rồi được rồi, em sai rồi.”
Anh hài lòng khôi phục lực tay bình thường: “Thế còn tạm được.”
Bên đó đang chuẩn bị quay phim, các diễn viên đến điều chỉnh vị trí, điều chỉnh ánh sáng, thợ trang điểm cũng đến trang điểm lại, chuẩn bị những bước cuối cùng trước khi bắt đầu quay.
Nữ chính đang đứng đối diện trực tiếp với họ nhưng lại cúi đầu xuống và không nhìn về hướng này.
Lâm Ý lại kéo tay áo Chu Gia Dã, lúc anh đến gần mới thấp giọng hỏi: “Đạo diễn chọn nữ chính này à?”
“Ừm.”
Cô cẩn thận nhìn xung quanh bằng khóe mắt, hết sức thận trọng, lại khẽ nói: “Hay là em không xem nữa nha?”
Chu Gia Dã cũng không ngạc nhiên, hơi nhướng mày: “Còn chưa bắt đầu em đã không muốn xem rồi sao?”
“…Nhiều người quá.”
“Anh biết em sẽ thế này mà.” Anh véo véo thịt mềm trên mặt cô, nhoẻn miệng cười, vẻ mặt cho thấy anh đã nhìn thấu cô rồi.
Cô mím môi xin tha nhận thua với anh.
Với vẻ mặt hài lòng, anh đưa tay ra trước mặt cô, cô vui vẻ nắm lấy tay anh.
Anh đi tới chào đạo diễn Tưởng rồi mới dẫn cô đi, trợ lý đang ôm đồ, anh muốn quay lại phòng nghỉ thay quần áo trước.